Mễ Nhạc ghét bỏ ra mặt, sau đó Đồng Dật năn nỉ ỉ ôi, cuối cùng cậu vẫn ghi dấu vân tay vào điện thoại Đồng Dật, Đồng Dật lập tức đưa điện thoại cho Mễ Nhạc.
Mễ Nhạc cầm điện thoại nhìn thoáng qua màn hình, vẫn phong cách cũ là đầu bút lông sắc nét viết chữ to: Mạnh nhất!
Nền đen chữ đỏ, phong cách trước sau như một của Đồng Dật.
Mễ Nhạc cầm điện thoại bỏ vào trong cặp, tiếp tục sửa sang lại đầu tóc mình, quay đầu liền nhìn thấy Khổng Gia An đang trộm nhìn hai người họ.
Bị Mễ Nhạc nhìn thoáng qua, Khổng Gia An lập tức giả vờ như chuyện gì cũng chưa xảy ra.
Động tác Mễ Nhạc tạm dừng một chút, nhưng lại không có bất kỳ phản ứng nào.
Môn tự chọn thường thường thiếu người cũng là chuyện thường.
Tuy rằng thời gian Mễ Nhạc ở trường học không tính là nhiều, nhưng năm nay cậu đàm phán cùng công ty muốn học hành đàng hoàng, mới xem như nhàn rỗi hơn một chút.
Đối với loại chuyện này của Đồng Dật, Mễ Nhạc cũng gặp không ít lần. Tuy nhiên, bạn bè của Mễ Nhạc không nhiều lắm, vẫn là lần đầu tiên giúp người khác điểm danh, không tránh khỏi có chút lo lắng.
Mễ Nhạc đến phòng học, sao đó lấy ra điện thoại của mình ra điểm danh.
Tiếp theo lấy ra điện thoại của Đồng Dật, đưa vân tay mở khóa sau, cũng giúp Đồng Dật điểm danh.
Điểm danh xong, cậu bỏ điện thoại vào hai túi quần, bắt đầu nghe giảng bài.
Nghe xong một hồi, Mễ Nhạc đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lấy điện thoại của Đồng Dật mở WeChat, xem album của Đồng Dật, tìm kiếm một lúc tìm được một tin nhắn.
[Cậu, chính là cậu đó, tôi phắc cậu.]
Cậu nhìn thiết lập, quả nhiên là đăng riêng cho cậu, liền biết lúc ấy Đồng Dật là cố ý mắng mình.
Cậu bĩu môi, tùy tiện ném điện thoại di động lên bàn.
Màn hình vẫn chưa khóa, cậu nhìn thấy một đống người gửi tin nhắn cho Đồng Dật. Nhìn lướt qua, cậu có thể thấy tám tin nhắn, trong đó có ba tin nhắn trên màn hình đang thổ lộ.
Mễ Nhạc lập tức khóa màn hình, nghĩ thầm Đồng Dật ngu như vậy, sao vẫn có người thích?
Rất nhanh, cậu lại nghĩ đến, Đồng Dật có thể thêm nhiều người như vậy, có phải là người đến xin thêm bạn tốt, hắn đều đồng ý kết bạn?
Nhưng Mễ Nhạc nghĩ lại liền biết, có lẽ ngay cả khi đi ngoài đường có người xin quét mã, hắn cũng sẽ cho người ta quét một chút.
Điện thoại của Tả Khâu Minh Húc cũng có một đám bạn bè không thể hiểu nổi, phần lớn là thêm vào thời điểm vừa nhập học, sau đó xử lý chút việc gì đó lại thêm một nhóm người, không thay đổi ghi chú thì nhớ không nổi là ai.
Đồng Dật cũng trải qua một khoảng thời gian nhập học như vậy, có lẽ là lúc ấy thêm vào.
Đồng Dật còn không xóa hết, ngay cả ghi chú cũng không có.
Nghĩ nghĩ lại cảm thấy không ổn, lại mở màn hình ra xem, nhìn thấy trên đầu danh sách có hai người được cố định: Ba, Tổ tông.
Nhìn thấy, trong nháy mắt tim Mễ Nhạc đập loạn nhịp một chút, sau đó liền thấy được tin nhắn chưa đọc từ ba: Các con định mở chuỗi cửa hàng thời trang à? Còn...
Phía sau liền không thấy nữa.
Mễ Nhạc là một người chú trọng quyền riêng tư, xem Đồng Dật có đăng bài nhằm vào mình không cũng đã là giới hạn, sẽ không xem thêm gì khác nữa.
Lại lần nữa đóng màn hình, đem điện thoại đặt ở trong túi.
Nhưng mà trong đầu vẫn luôn suy nghĩ: Cửa hàng thời trang? Cửa hàng thời trang gì?
Cái này làm cho cậu nhớ tới giấc mơ đêm qua.
Trên bục giảng, thầy giáo đột nhiên giảng đến một nửa thì ngừng lại, bắt đầu gọi tên điểm danh, yêu cầu người có tên được gọi phải giơ tay.
Mễ Nhạc trong lòng cả kinh, biết rằng mình sẽ không thoát khỏi.
Cậu nhìn xung quanh, muốn tìm một người giả mạo Đồng Dật, kết quả liền nghe thấy thầy lẩm bẩm: "Đồng Dật cũng đánh dấu? Tôi không thấy em ấy ở đây, người cao như vậy, tôi không thể không thấy."
Lần trước đi học, các bạn học cùng hô "Đồng ý", đánh thức Đồng Dật, chuyện này làm thầy giáo ấn tượng sâu sắc, vì vậy liền nhớ kỹ Đồng Dật.
Lần này Đồng Dật muốn lừa dối thầy ấy thì càng khó khăn.
Mễ Nhạc bắt đầu giả vờ như không biết gì, cúi đầu tiếp tục viết.
Kết quả thầy giáo lại gọi điện thoại, điện thoại của Đồng Dật lập tức reo lên, nhạc chuông điện thoại vẫn là bài "Tinh trung báo quốc".
Điện thoại trong túi của Mễ Nhạc reo lên, khiến cả người cậu run lên, nhanh chóng tắt điện thoại.
Vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy thầy đi đến bên cạnh cậu.
Trường hợp này vô cùng xấu hổ.
"Em giúp Đồng Dật điểm danh hả?" Thầy giáo cười ha hả hỏi.
Mễ Nhạc chỉ có thể gật gật đầu: "Thực xin lỗi, em... Em..."
Sau đó liền nói không ra lời nữa.
Thầy giáo không hỏi gì nữa, trở về lấy sổ xuống.
Trong phòng học không ít người bắt đầu bàn tán, Mễ Nhạc biết, tai tiếng của cậu cùng Đồng Dật sợ là lại nhiều thêm một cái nữa.
Ngay sau đó, thầy giáo bắt đầu bố trí: "Chương trình học sau này của chúng ta, phải hoàn thành tổ tác nghiệp, đây cũng là lý do thầy điểm danh hôm nay. Để tránh việc sinh viên không thể hoàn thành bài tập, không phải sinh viên của tôi thì đừng đến cọ điểm."
Trong phòng học lập tức kêu rên lên.
Ở đại học, nếu bạn muốn kết thúc mối quan hệ với một người, bạn có thể cùng họ làm tổ tác nghiệp. Nếu bạn muốn chia tay với bạn trai/bạn gái của mình, bạn có thể cùng họ hợp tác làm tổ tác nghiệp. Nếu bạn muốn làm náo loạn cả ký túc xá, bạn có thể cùng bốn người bạn khác làm tổ tác nghiệp.
Tổ tác nghiệp, là một thứ tồn tại khiến người ta khó hiểu.
Tại sao không thể tự mình hoàn thành? Tại sao nhất định phải rèn luyện kỹ năng hợp tác nhóm?
Tại sao?
Khi hợp tác thành tổ tác nghiệp, gặp được những thành viên đáng tin cậy thì thật đáng để hoan nghênh.
Gặp phải những thành viên không đáng tin cậy, một kéo ba đôi khi còn là tình huống tốt. Đáng sợ nhất chính là ba người đều không làm, chỉ đẩy cho một người hoàn thành.
Người đó thực sự không làm thì sợ ảnh hưởng thành tích, làm một mình trong lòng sẽ không thoải mái, vô cùng bực bội.
Làm xong rồi, giai đoạn cuối người trong tổ cùng nhau thuyết trình đều thuyết không ra cục cức chó gì, chia bài ra thuyết trình còn không biết chia sao cho hài lòng nhau, có tức hay không chứ? Lòng lạnh cóng với nhau thì tình cảm đều tan nát hết.
Mễ Nhạc nghe thầy nói liền có một loại dự cảm không tốt.
Rất nhanh, cậu đã được kiểm chứng.
"Mễ Nhạc, nếu em cùng Đồng Dật, Lý Hân quan hệ không tồi, thì cùng hai người bọn họ làm tổ tác nghiệp đi, lại thêm một bạn học nữa, em có ý kiến gì không?"
Nghe được muốn cùng hai người kia làm việc nhóm, Mễ Nhạc liền cảm thấy trước mắt tối sầm, lập tức lắc đầu từ chối: "Thầy, sắp xếp cho em tổ khác đi."
"Tôi sẽ sắp xếp Diêu Na vào tổ của các em đi. Bài tập của em ấy đều làm rất tốt, cũng có thể giúp đỡ các em." Thầy trả lời, vẫn chưa đồng ý lời từ chối của Mễ Nhạc.
Diêu Na giống như một đứa trẻ được trời cao lựa chọn, vừa chờ mong vừa lo lắng, cẩn thận quay đầu nhìn thoáng qua, liền nhìn thấy Mễ Nhạc đang trợn mắt.
Vừa vặn bị cô ấy nhìn thấy, ngay sau đó hai người liền nhìn nhau.
Xấu hổ...
Im lặng...
Tan học xong, Diêu Na nơm nớp lo sợ mà đi tìm Mễ Nhạc: "Cậu ơi..."
"Cậu viết bài thế nào?" Mễ Nhạc trực tiếp hỏi cô ấy.
"Tôi đều viết." Diêu Na lập tức lấy vở của mình cho cậu xem.
Mễ Nhạc cầm lấy lật xem, liếc mắt một cái, bút ký của Diêu Na còn rất kỹ càng tỉ mỉ, hơn nữa còn tự mình ghi chú, cực rõ ràng.
"Một lát cậu còn có việc gì không?" Mễ Nhạc hỏi cô ấy.
Diêu Na lắc lắc đầu, kỳ thực cô ấy chỉ là muốn đi ăn một chút gì rồi về phòng ngủ.
"Cùng tôi đi đến sân vận động." Mễ Nhạc trả vở lại cho Diêu Na, dẫn cô ấy đi đến sân bóng chuyền.
Diêu Na ngồi lên xe của Mễ Nhạc, cả người đều mơ hồ.
Xe của Mễ Nhạc! Mễ Nhạc đang lái xe! Cô ấy ngồi ghế phụ!
Cô ấy có thể nổ cả đời!
Khi cả hai đến sân vận động, bọn họ vừa mới được nghỉ ngơi.
Lý Hân đang cúi xuống chống đầu gối, Tư Lê chạy lấy đà rồi nhảy qua lưng cậu ấy, thiếu chút nữa đụng vào hai người vừa mới bước vào.
Tư Lê vội vàng phanh lại, giống như động tác cuối cùng của thể dục nhịp điệu, giơ cao hai tay, phần eo hơi cong.
"Cậu sao lại đến đây?" Đồng Dật vừa uống nước vừa đi tới, hỏi Mễ Nhạc.
Mễ Nhạc ném điện thoại cho Đồng Dật: "Thầy nhận ra cậu, tôi giúp cậu điểm danh mà còn chọc ra chuyện."
"Không mắng cậu chứ?"
"Không có, chỉ là bị sắp xếp cùng cậu và Lý Hân làm tổ tác nghiệp."
"Tổ tác nghiệp là cái gì vậy?" Đồng Dật buồn bực hỏi.
"Cậu không biết cái này à?" Mễ Nhạc nhìn Đồng Dật một cách đầy vi diệu.
Tư Lê một bên nhịn không được chen vào một câu: "Cái gì, đại học còn có tổ tác nghiệp hả?"
Mễ Nhạc hết sức kinh ngạc: "Cậu đã vào năm ba rồi hả? Làm sao thuận lợi học đến bây giờ, tổ tác nghiệp cũng được ghi điểm tốt sao?"
Tư Lê gãi gãi đầu, cười ha hả mà trả lời: "Tôi toàn giao cho người khác làm, đã lâu không lo lắng cái này nên quên mất, hoặc là tôi được triệu tập đi huấn luyện viên thi đấu."
"Quá khoa trương đi? Có nói dối không vậy?" Mễ Nhạc vẫn không tin.
Tư Lê: "Chúng tôi có thể làm đơn xin, nói có thi đấu nên không thể chậm trễ."
Đồng Dật: "Môn chúng ta học tên là gì vậy?"
Mễ Nhạc tỏ vẻ ưu nhã rồi mỉm cười với hắn: "Đồng Dật, tôi nói cho cậu biết, nếu cậu kéo chân sau của tôi, cậu tự nhận lấy hậu quả đi!"
Trong lòng Đồng Dật "lộp bộp" một tiếng, tiếp theo nhìn về phía Lý Hân.
Đôi mắt Lý Hân đều nhìn thẳng, phỏng chừng còn không bằng Đồng Dật đâu.
Mễ Nhạc chỉ chỉ Diêu Na: "Tổ chúng ta còn có một thành viên khác."
"Vất vả rồi, nữ đồng chí." Đồng Dật giơ tay muốn vỗ vỗ vai Diêu Na, kết quả phát hiện Diêu Na cao nhiều lắm chỉ 1m6, cuối cùng vỗ vỗ đầu cho phù hợp độ cao.
"Chúng ta lại đây phân công." Mễ Nhạc nói với hai người họ.
Diêu Na đi theo.
Thân hình cao 1m56 của cô ấy, nhìn lên thành viên của tổ mình, mấy người bọn họ từ thấp đến cao là: 1m85, 1m98, 2m09.
Khiến cô ấy trông giống như một đứa trẻ.
Đồng Dật cùng Lý Hân thấy chết không sợ mà đi theo Mễ Nhạc, Diêu Na đi một bên.
Đồng Dật nhìn thấy Mễ Nhạc và Diêu Na cầm vở mà mơ hồ, hỏi: "Tôi tìm người khác viết giúp tôi, sau đó giao cho cậu được không?"
"Yêu cầu chính mình phải thuyết trình, nếu như lên đọc mà lúng túng, toàn bộ nhóm mình đều bị điểm thấp." Mễ Nhạc lập tức trừng mắt nhìn Đồng Dật một cái.
Đồng Dật lập tức lên tinh thần: "Yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không kéo chân sau, tôi và Lý Hân sẽ học tập tốt, mỗi ngày tiến về phía trước, nỗ lực hoàn thành lần này tác nghiệp."
"Vậy trước tiên hãy chép lại vở đi." Mễ Nhạc nói.
Đồng Dật lập tức đánh một cái tay vang: "Diệp Hi Nhã!"
"Chính cậu tự mình làm!" Mễ Nhạc trực tiếp cho Đồng Dật một quyền.
Đồng Dật ủ rũ cụp đuôi, cầm vở của Mễ Nhạc xem, sau đó nói: "Cậu viết chữ đẹp thật."
"Dị đó hả!"
"Hung dữ gì chứ, tôi sẽ viết, tôi hiện tại viết liền." Đồng Dật lấy bút và vở, trực tiếp ngồi xuống đất, đặt vở lên ghế mà chép bài lại.
Diêu Na thật không ngờ mấy người này còn nói chuyện khá tốt, lập tức đồng ý, sau đó chạy khỏi sân vận động.
Lý Hân và Đồng Dật ngồi ở ghế dựa chép lại bài, Mễ Nhạc ngồi trên ghế nhìn chằm chằm những người khác huấn luyện.
Đồng Dật viết đến mệt mỏi, quơ quơ tay, quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau đó nói với Mễ Nhạc: "Tôi chơi bóng cho cậu xem nhé?"
"Lười xem, cay mắt." Rõ ràng đã ngồi ở bên cạnh nhìn đã nửa ngày rồi.
Đồng Dật đã đứng lên, tới sân bóng nói với Mễ Nhạc: "Chờ mà xem, đẹp trai đến làm khóc cậu!"
Nói xong, Đồng Dật tiến vào trong đội ngũ, thay thế một người, bắt đầu rồi huấn luyện như ngày thường.
Đừng nghĩ là chỉ huấn luyện, người của hai đội đều đánh đến cực kỳ nghiêm túc, ngày thường tập luyện ăn ý, khiến họ phối hợp tương đối ăn ý.
Khi Đồng Dật nhận được bóng, thỉnh thoảng sẽ khẽ quát một tiếng, hoặc là cùng đồng đội sắp xếp đội hình, thỉnh thoảng chỉ điểm đồng đội, thật là có phong thái đội trưởng.
Đồng Dật cũng không phải cả ngày mang theo đồng đội gây chuyện.
Lúc nghiêm túc, Đồng Dật hoàn toàn khác biệt với ngày thường, không hề có bộ dáng cà lơ phất phơ, mà là cực nghiêm túc, ít khi nói cười, thậm chí còn có điểm nghiêm khắc.
Cái dạng thường ngày thế này đến khi làm ngược lại, lại càng đẹp trai hơn một ít.
Mễ Nhạc vẫn luôn ngồi ở bên cạnh nhìn Đồng Dật, nhìn thấy động tác Đồng Dật nhuần nhuyễn, liên tục, trôi chảy.
Át chủ bài.
Hoàn toàn xứng đáng làm át chủ bài.
Cái loại khí chất đó, cho người ta một loại ảo tưởng mù quáng, chính là: Chỉ cần có Đồng Dật, chúng ta nhất định sẽ thắng!
Đồng Dật vén vạt áo lên lau mồ hôi, chỉ là một động tác nhỏ mà thôi, lại làm lộ ra cơ bụng.