Lúc Mễ Nhạc rời khỏi nơi huấn huyện, hắn triệu tập đồng đội lại đây nghiên cứu môn tự chọn đó.
Kết quả nghiên cứu chính là: Đội trưởng, tại sao cậu lại đăng ký môn học như vậy?
Đồng Dật vô cùng bất đắc dĩ, tìm người đi hỏi thăm lịch giảng dạy của thầy dạy tiết học này.
Ngày hôm sau, hắn liền chạy tới nghe thầy giảng, còn sợ mình không hiểu, nên gọi thêm vài người trong đội tương đối thông minh, học tập tương đối tốt cùng nhau nghe.
Sau một tiết học, vài người đều liếc mắt nhìn nhau với vẻ ái ngại, sau đó cười trừ với nhau.
Quả nhiên, không ai nghe hiểu.
Ngay sau đó, họ càng cố gắng đi theo thầy, lắng nghe bài học của ông một cách chăm chú.
Thầy ấy cũng chú ý tới họ, tan học đi tới hỏi Đồng Dật: "Đây là tới chỗ thầy để lấy thiện cảm à?"
"Đây không phải là muốn lấy điểm cho nhóm sao, hai mắt em đều thâm quầng hết rồi, chỉ có thể chăm chỉ nỗ lực."
"Em cố gắng gượng ép cũng không được đâu, chủ yếu là mấy tiết trước, những cái đó mới là trọng tâm. Vậy đi, thầy cũng có đăng một số video lên mạng, em xem video của thầy, thuận tiện đánh giá cho thầy năm sao luôn."
Đồng Dật lập tức cảm thấy làm giảng viên cũng không dễ dàng, còn phải nhờ sinh viên đánh giá cho, lập tức hào sảng mà đáp ứng.
Trở lại phòng ngủ lấy ra laptop ra, nhìn nhìn video của thầy, Đồng Dật tức khắc cảm thấy thương cảm.
Video đã đăng tổng cộng 26 cái, nhưng lượt xem cộng lại chưa tới 2000.
Toàn bộ trang chủ đều toát lên vẻ thê lương.
Phấn đấu thôi, vì để không gây thêm phiền toái cho những người khác.
Đồng Dật lôi kéo Lý Hân ngồi trước laptop, xem video giảng bài của một kỳ học trước. Hai người xem đến buồn ngủ, thỉnh thoảng véo đùi nhau, véo chậm một chút là dễ dàng ngủ ngay.
Sau khi kiên trì nghe xong hai video, Lý Hân bắt đầu xem sách, kinh ngạc nói: "Cái chúng ta nghe vừa rồi không phải bài giảng học kỳ này!"
"Không phải đều bắt đầu nghe từ đầu sao?" Đồng Dật cũng chấn kinh rồi, mở sách ra xem.
Hai người nhìn nhìn sách, lại đi xem vở, cuối cùng tuyệt vọng kêu to.
Tuy nhiên, vì đã hạ quyết tâm, hai người vẫn tiếp tục xem nội dung yêu cầu, đồng thời kiên trì đánh giá cao cho lão sư, hơn nữa để lại bình luận: "Hay! Nói hay!"
Khi Mễ Nhạc trở lại phòng ngủ, Lý Hân đã ngả đầu ngủ, cổ cong lên một góc kỳ dị.
Đồng Dật không để ý đến Lý Hân, chỉ lo ghi chép.
Mễ Nhạc đi đến sau lưng Đồng Dật, nhìn thấy Đồng Dật khoanh tròn biểu đạt ý nghĩ của mình, dự định sau này dựa vào đó để tổng kết.
"Xem ra cậu cũng không phải rất lười biếng." Mễ Nhạc nhìn một hồi cảm thán.
Đồng Dật giật mình, vừa rồi quá nhập tâm cũng chưa chú ý tới Mễ Nhạc vào, lập tức quay đầu lại nhìn cậu.
"Ngồi qua đây, để tôi dạy cho cậu." Mễ Nhạc đẩy ghế dựa của mình đến bên cạnh Đồng Dật.
"Lý Hân ngủ rồi, hai chúng ta ngồi gần nhau chút đi." Đồng Dật tâm tư không quá chính trực, cười hì hì nói.
"Hay là đi qua bàn của tôi?"
"Đừng, máy tính còn ở đây mà, tôi chỉnh lại một chút." Đồng Dật nhấn một cái, màn hình liền sáng lên.
Mễ Nhạc thấy Đồng Dật cố gắng, nhịn không được nhấp miệng cười. Cậu cũng không phải người không thông tình đạt lý, biết Đồng Dật nỗ lực là được.
Trong trường hợp không làm chậm trễ việc của mình, Mễ Nhạc cũng sẽ giúp Đồng Dật một tay.
Mễ Nhạc mở bài của Đồng Dật ra, nhìn những thứ đơn sơ mà Đồng Dật làm, nhịn không được cười nhạo: "Thời gian tôi học truyền thông ở tiểu học, làm ppt còn đẹp hơn cái của cậu."
"Các cậu còn thi cái đó à? Sau này không phải đều có mẫu sẵn để mua à?"
"Làm ppt cùng với sử dụng word và excel đều là chương trình học cơ bản chứ? Chắc chắn phải học."
"Tôi nhớ rõ trong chương trình gameshow có nói cậu học trường tiểu học quốc tế, cho nên học cái này à?"
"Nghe cậu nói, giống như cậu chưa từng học qua ở trường vậy?"
"Cũng không học mấy, phần lớn tôi đều ở sân vận động."
"Lúc nhỏ không được phiếu bé ngoan à?" Mễ Nhạc hỏi đùa, lúc nhỏ không phải là có điểm mười liền mang về nhà khoe sao?
Đồng Dật lập tức vẫy vẫy tay: "Lúc nhỏ nhà khó khăn, bố tôi cho tôi đi học thể dục, có thể xin miễn học phí, còn được trợ cấp."
Mới vừa nói xong, Đồng Dật liền ngậm miệng lại.
Đây là chuyện chỉ nói ở trong mơ, nếu hiện thực cũng nói như vậy, hậu quả rất có thể là...
Đồng Dật lén nhìn Mễ Nhạc một cái, phát hiện Mễ Nhạc cũng dừng động tác lại, quay đầu nhìn về phía Đồng Dật: "Nhà cậu... Khi còn nhỏ khó khăn sao?"
"Đúng... Tôi từ nhỏ... Ba ba liền vội... Cho nên..."
"Vội và kinh tế khó khăn có liên quan với nhau sao?" Mễ Nhạc tiếp tục truy vấn.
"Chủ yếu là ba tôi nghèo nàn kiến thức nuôi con, nên nuôi dưỡng tôi rất kỳ lạ. A! Tôi cảm thấy tôi có ý tưởng." Đồng Dật lập tức bắt đầu nghiêm túc mà làm bài tập, không hề trả lời câu hỏi Mễ Nhạc.
Mễ Nhạc nhìn Đồng Dật một hồi, không đáp lời nữa, cứ như không quá để ý vậy.
Cậu đem lực chú ý đặt ở trên người Lý Hân.
Lý Hân cũng rất đơn giản, không có tâm cơ, nếu Đồng Dật cố ý giấu giếm, cậu có cố gắng hỏi như thế nào Đồng Dật đều sẽ không nói.
Tốt hơn hết là đi hỏi Lý Hân, Lý Hân chắc chắn sẽ nói hết.
Đây cũng là lý do Mễ Nhạc không hỏi.
Nhưng mà Đồng Dật ngốc nghếch lại tưởng rằng mình đã gạt được cậu.
Lý Hân ngủ đến mệt mỏi, thiếu chút nữa ngã xuống đất mới tỉnh dậy, lấy điện thoại ra xem tin tức, rồi hỏi Đồng Dật: "Bọn Tư Lê muốn đi ăn khuya, cậu đi không?"
"Tớ không đi, tớ tiếp tục nghiên cứu."
"Ồ..." Lý Hân bỏ điện thoại vào túi rồi ra khỏi phòng.
Mễ Nhạc đang rửa mặt, nghĩ nghĩ rồi chạy theo ra ngoài, nhìn thấy Lý Hân và Tư Lê đứng ở cầu thang
Cậu lập tức đi qua, đứng trước mặt họ nói: "Lý Hân, hỏi cậu chuyện này, về Đồng Dật."
"Hỏi tôi cũng được, tôi biết nhiều chuyện của cậu ấy." Tư Lê lên tiếng trước.
Lý Hân gật đầu: "Đúng vậy, Tư Lê biết một số chuyện của Đồng Dật, cậu hỏi đi."
"Liễu Tự có phải là anh em song sinh của Đồng Dật không?" Mễ Nhạc hỏi.
Tư Lê lắc đầu: "Không phải."
Không phải?!
Tư Lê nhanh chóng giải thích: "Nhưng hai người họ thật sự có quan hệ thân thích."
"Đúng vậy, giống như ngày đó tôi đã giải thích cho cậu." Lý Hân cũng nói theo một câu.
Không phải anh em sinh đôi... Nhưng mà quả thật là thân thích.
Cho nên trong mơ chỉ là cậu phán đoán ra sao?
Mễ Nhạc ngay sau đó lại hỏi một vấn đề: "Trong nhà Đồng Dật đã từng gặp khó khăn phải không, bố cậu ấy còn suýt chút nữa bị xử tội oan hả?"
Câu hỏi này hỏi xong Lý Hân và Tư Lê đều bối rối: "Không có, nhà họ luôn rất giàu có mà."
Lý Hân gật đầu theo: "Lúc tôi quen biết Đồng Dật, cậu ấy vẫn luôn được xe BMW đưa đón đi học."
"Ồ... Như vậy sao." Mễ Nhạc gật gật đầu, nhíu mày rồi trở về.
Chẳng lẽ lại là mình suy nghĩ quá nhiều?
Chờ sau khi Mễ Nhạc trở về, Lý Hân không nhịn được hỏi Tư Lê: "Liễu Tự và Đồng Dật cũng coi như anh em sinh đôi đi? Cậu vì sao muốn phủ nhận hả?"
"Không đúng chứ bộ, nhà họ là một mẹ sinh ba mà!" Tư Lê lập tức phản bác.
"Nghiêm túc như vậy làm gì? Nhưng mà vì sao lại nhấn mạnh một mẹ?"
"Đồng Dật và Liễu Tự đều là những đứa trẻ lớn con, vậy mà mẹ cậu ấy lại có thể sinh ba đứa một lúc, thật đáng kinh ngạc."
"Chúng ta cũng không phải sinh ra liền hai mét." Lý Hân lẩm bẩm một câu.
"Tớ sinh ra đã là 57 cm!" Tư Lê phản bác.
"Vậy tại sao hiện tại cậu lại lùn như vậy?"
Tư Lê bị tức giận đến thiếu chút nữa nhảy dựng đánh lên đầu Lý Hân.
"Nhưng mà vì sao Mễ Nhạc lại hỏi cái này, trong nhà Đồng Dật có phải đã từng nghèo không?" Tư Lê bóp eo buồn bực hỏi.
"Tớ cũng không nghe Đồng Dật nói qua, nhưng mà về sau Đồng Dật mới chuyển đến trường học của chúng ta. Trường học trước đó của cậu ấy có rất nhiều học sinh giỏi được tuyển chọn từ khu vực nghèo khó, phần lớn được miễn học phí, thế này tính là nghèo quá sao?"
"Không biết nữa... Chúng ta đi ăn gì?" Tư Lê thực mau liền không thèm nghĩ về những chuyện đó nữa.
Sự việc cũng đúng là như vậy.
Đồng Dật và Liễu Tự đích xác không phải anh em sinh đôi, Đồng Dật còn có một người không rõ là anh trai hay em trai. Lúc sinh không phân biệt được có mấy người, trình tự cũng không rõ ràng.
Tuy nhiên, người anh em trai này của Đồng Dật không có quan hệ tốt với hắn, cũng không cùng một suy nghĩ với hắn, căn bản không liên hệ gì với nhau. truyen bac chien
Đồng Dật ngốc nghếch lại có anh em thi vào Hoa Đại, là tự chính mình thi đậu.
Theo nghe nói, hiện giờ còn được xem là hotboy top đầu Hoa Đại.
Đồng Dật cũng không muốn nhắc tới người đó, ngay cả với Lý Hân cũng chưa từng nói qua về chuyện gia đình mình.
Sau khi hoàn cảnh của Đồng ba ba tốt lên, ông sợ Đồng Dật vẫn còn bị những chuyện trước kia quấy nhiễu, nên đã đưa Đồng Dật đến một thành phố khác, gửi cậu đến một trường học có điều kiện tốt hơn.
Cũng là lúc đó, ông đã mua cho Đồng Dật căn biệt thự âm u để ở.
Sau khi đến đó, cũng coi như là bắt đầu lại rồi. Lý Hân biết đến Đồng Dật, chính là một người từ nhỏ đã rất giàu có, được xe BMW đưa đón, và ở trong một căn biệt thự lớn.
*
Mễ Nhạc đứng trong phòng ngủ, nhìn chằm chằm Đồng Dật nửa ngày. Đồng Dật sợ hãi đến mức ngay cả động tác nhỏ nhất cũng không dám làm.
Mễ Nhạc lấy điện thoại ra, nhắn tin WeChat.
Sau đó, cậu nói với Đồng Dật: "Tôi đi ra ngoài một chuyến có việc xã giao, cậu cứ lo việc của mình đi, có gì thì hỏi Diêu Na."
Đồng Dật gật gật đầu, thở phào nhẹ nhõm. Hắn nhìn theo Mễ Nhạc rời đi.
Mễ Nhạc cầm chìa khóa xe, mở cửa đi ra ngoài.
Đồng Dật lập tức thả lỏng người ngã lên bàn, kéo kéo áo sau lưng, bởi vì khẩn trương mà sau lưng đều ướt mồ hôi.
Hắn đều có thể tưởng tượng ra, hiện tại để Mễ Nhạc biết chuyện này, tuyệt đối sẽ đánh hắn một trận, cái này còn nhẹ.
Nói không chừng Mễ Nhạc sẽ kích động, cảm thấy thứ tình cảm mãnh liệt này là tội lỗi, hắn liền đi đời nhà ma.
Mễ Nhạc đi rồi, Đồng Dật tiếp tục làm bài, làm tới một nửa liền bắt đầu suy nghĩ.
Xã giao?
Có phải là đi uống rượu hay không?
Còn lái xe đi, uống say còn chạy xe về!
Càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng, có điều lại nghĩ đến những năm tháng không quen biết Mễ Nhạc, cậu cũng không xảy ra chuyện gì, chắc là lúc uống say cũng sẽ tìm người lái thay, hoặc là ở khách sạn, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.
Sau khi hắn suy nghĩ xong, gửi cho Mễ Nhạc một tin nhắn: Uống ít thôi.
Mễ Nhạc không trả lời.
Lúc Đồng Dật bò lên giường ngủ, đã hơn 12 giờ, hắn cùng Lý Hân vẫn luôn làm bài cho tổ tác nghiệp.
Sau ba phút Đồng Dật đã đi vào giấc ngủ, không đến một lúc lâu đã vào mộng đẹp.
Lúc Đồng Dật tiến vào mộng, vậy mà nhìn thấy Mễ Nhạc ngồi ở trên ghế sô pha uống champagne.
Hắn đi qua, ngồi xuống bên cạnh Mễ Nhạc, nói một câu: "Uống ít thôi."
Mễ Nhạc nhìn thấy Đồng Dật thì cảm thấy có chút kỳ quái, hơi hơi nhíu này, tiếp theo suy tư một chút rồi hỏi: "Vì sao tôi lại có thể nhìn thấy cậu?"
"Có chuyện gì vậy?" Đồng Dật nghi hoặc hỏi.
"Tôi không nên ngủ lúc này, sao lại nằm mơ được chứ?"
"Mơ?" Hiện tại Đồng Dật vẫn không thể khống chế được thân thể, cho nên không kiểm soát được mà hỏi mấy vấn đề này.
"Không đúng... Vì sao lại nằm mơ? Tôi ngủ rồi sao? Rượu này sẽ không say... Chẳng lẽ trong rượu có bỏ gì vào?" Mễ Nhạc mở to đôi mắt, hoảng sợ nhìn Đồng Dật.
Đồng Dật bị dọa đến trong lòng "lộp bộp" một chút, muốn nỗ lực phá tan cấm chế, kết quả nghe chính mình trả lời một câu: "Chắc cậu suy nghĩ nhiều rồi? Chúng ta vẫn luôn ở chỗ này cùng nhau mà."
Mễ Nhạc ngồi trên sô pha trầm mặc một hồi, Đồng Dật bắt đầu nếm một ngụm champagne, còn chê hương vị khó uống.
Sau khi cấm chế kết thúc, Đồng Dật lập tức quay đầu hỏi Mễ Nhạc: "Tình huống chỗ cậu rốt cuộc là gì thế? Xã giao với ai? Hiện tại đang ở đâu?"
"Mẹ tôi ép tôi giao thiệp với bạn bè, một đám hồ bằng cẩu hữu, vòng quan hệ giống nhau, vị trí ở khách sạn Khải Gia Lâm, phòng 799." Mễ Nhạc nhanh chóng trả lời.
"Tôi nghĩ biện pháp."
"Nếu không thể xác định được chân tướng trước, tuyệt đối không được báo cảnh sát! Chúng tôi đều là nhân vật công chúng sẽ có ảnh hưởng lớn." Mễ Nhạc cố ý dặn dò một câu như vậy.
"Được." Đồng Dật không cần nghĩ ngợi đã đáp ứng rồi.
Đồng Dật gấp đến độ không biết làm gì, nhìn trái nhìn phải, phát hiện không có cách để hắn tỉnh lại.
Cuối cùng dứt khoát lớn gan, mở cửa sổ ra nhảy xuống.
Mễ Nhạc hoảng sợ, vẫn là lần đầu tiên chính mắt nhìn thấy Đồng Dật dùng phương pháp "tự sát" để tỉnh lại, trái tim đều treo trên lồng ngực, nhanh chóng đuổi theo xem, đã không nhìn thấy Đồng Dật nữa.