Đồng Dật từ trên giường bật dậy, cả người run rẩy, sợ hãi đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng trên trán.
Dù chỉ là trong mơ, trải qua một lần chết hụt cũng khiến người ta vô cùng khó chịu. Cảm giác tim đập nhanh truyền thẳng đến hiện thực.
Làm người ta thở không ra hơi, sợ hãi, cảm giác không trọng lượng khi rơi xuống, hơn hết là sự khẩn trương.
Nhảy lầu vẫn còn một đường sống, khiến con người không đến mức tuyệt vọng, nhưng cách thức tỉnh dậy này thực sự rất đáng sợ.
Lần trước là đưa thuốc nên nhảy xuống hồ bơi, lần này là muốn đi cứu Mễ Nhạc.
Đồng Dật bật dậy khỏi giường, không kịp mặc áo khoác, tìm chìa khóa xe rồi lập tức đi xuống lầu.
Cửa ký túc xá đã đóng, Đồng Dật vòng một vòng, cuối cùng thấy lầu một, hắn cửa sổ lầu hai nhảy xuống rồi nhảy ra ngoài, sau đó còn phải nhảy lên cửa sắt.
Tìm thấy xe của mình, Đồng Dật bắt đầu nhẩm khẩu quyết lái xe.
Hắn mới lấy bằng lái được một thời gian.
Hắn đăng ký thi bằng lái sau sinh nhật 18 tuổi, vì không vội nên hơn một năm mới thi. Hiện tại mới có bằng lái chưa đầy hai tháng, trình độ lái xe của hắn thật sự chẳng ra gì.
Ngồi ở trong xe mới xem như bình tĩnh lại một chút, theo bản năng muốn báo cảnh sát, như vậy có thể kịp thời cứu vãn.
Nhưng nghĩ đến Mễ Nhạc đã dặn dò nên từ bỏ ý định, tin tức này truyền ra sẽ ảnh hưởng đến Mễ Nhạc, vẫn là thay đổi phương pháp tốt hơn.
Hắn gọi điện thoại đánh thức Hứa Đa Đa.
"Ầy, trễ thế này có việc gì?" Hứa Đa Đa nghe điện thoại, có chút bực bội hỏi.
Bất kỳ ai, hơn nửa đêm bị đánh thức đều sẽ không vui.
"Có việc gấp nhờ giúp đỡ, bạn của tớ xảy ra chuyện, tớ nói địa chỉ cậu giúp tớ cứu cậu ấy, chính là cái kiểu lập tức đến nơi, xuyên qua bức tường nháy mắt tới ấy!"
"Chuyện gì?" Hứa Đa Đa nghi hoặc hỏi, nhưng cũng đồng thời mặc quần áo.
Nghe giọng nói của Đồng Dật, liền biết hắn cực kỳ sốt ruột, Hứa Đa Đa biết Đồng Dật rất nhiều năm, đương nhiên sẽ giúp.
"Bạn của tớ hình như bị hạ dược, cậu giúp tớ đi xem." Đồng Dật trả lời.
"Cậu đừng có gấp, tớ sẽ đến đó thật nhanh." Hứa Đa Đa rất nhanh cúp máy, hẳn là đã hành động.
Đồng Dật cũng không dám chậm trễ, cúp máy xong cũng lái xe chạy tới địa chỉ Mễ Nhạc nói.
Kỹ thuật lái xe của hắn không tốt, lần này là bởi vì sốt ruột, cho nên so với ngày thường nhanh hơn rất nhiều, Đồng Dật tập trung lái xe thật nhanh.
Con đường này cực xấu, cũng may xem định vị thấy khoảng cách từ trường cũng không tính quá xa, chỉ mười phút đi đường là đến.
Do Đồng Dật lái xe quá nhanh, ở một đoạn đường xóc nảy mạnh, hắn suýt nữa đâm vào lề đường. May mắn là phản ứng của hắn còn tạm ổn, đã kịp thay đổi hướng đầu xe để né tránh.
Nhưng mà việc chuyển hướng quá đột ngột, suýt nữa đâm vào một chiếc xe đang chạy bình thường khác.
Trường hợp nguy hiểm này vượt quá khả năng ứng phó của Đồng Dật vẫn còn là một tay lái mới. Hắn đã cố gắng hết sức để điều chỉnh xe, nhưng do tốc độ quá nhanh, không thể tránh khỏi việc đâm vào cột điện ven đường.
Vụ va chạm khiến xe của hắn bị hư hỏng nặng. Đồng Dật ngồi trong xe dựa vào túi khí an toàn, thở dốc kịch liệt để bình phục tâm trạng. Gian nan mà duỗi tay mở cửa xe, chần chờ một chút lấy di động ra.
Sau khi xuống xe, hắn thất tha thất thiểu đi trên đường, cảm thấy chân vô cùng đau đớn, cúi đầu liền nhìn thấy chân mình bị thương, quần bị rách, miệng vết thương đang chảy máu đầm đìa.
Đồng Dật không nhìn nổi cái này, không thích rắn, cũng không thích nhìn thấy máu, trực tiếp nghiêng đầu không xem nữa, thậm chí không biết chỉ là bị thương ngoài da, hay là thương đến nơi nào rồi.
Hắn chỉ có thể xác định xương cốt không có vấn đề gì, hắn còn có thể đi.
Hắn theo bản năng nuốt nước miếng, trong lòng mặc niệm: Tạm hoãn thi đấu nghĩ nghị, tạm hoãn thi đấu tỉnh, tạm hoãn vào đội quốc gia...
Miệng vết thương này khẳng định sẽ làm chậm trễ thi đấu.
Có điều Đồng Dật cũng không nghĩ quá nhiều, thử kéo chân đứng ở ven đường muốn bắt xe, tiếp tục đi tìm Mễ Nhạc.
Nhưng xe chạy ít đến thảm, hơn nữa dù có xe thì nhìn thấy bộ dạng này của Đồng Dật cũng không muốn chở.
Hiện tại Đồng Dật chỉ có thể kêu xe cứu thương,
Hắn chỉ có thể lê chân, hướng đến khách sạn từng chút từng chút mà đi, đồng thời còn thường quay đầu lại, muốn bắt xe.
Dùng app di động kêu xe, nửa ngày cũng không ai nhận.
Lúc này Đồng Dật nhận được cuộc gọi từ Hứa Đa Đa, bên kia âm thanh rất trầm, nói ra tình huống: "Bạn của cậu không có việc gì, còn đang ngủ, bên cạnh không có ai cả, hắn cũng là ngủ một giấc bình thường, không có vấn đề gì, cậu bị chơi rồi."
Đồng Dật rốt cuộc cũng phản ứng lại.
À.
Mễ Nhạc phát hiện, trong lòng nghi ngờ, cho nên dùng phương pháp khác thử hắn.
Nhưng mà dưới loại tình huống này, hắn vậy mà chỉ cảm thấy yên lòng, cảm thán một câu: "Ờ... Cậu ấy không sao là tốt rồi."
"Cậu đang ở đâu? Giọng nói không đúng lắm."
"Tớ đụng xe vào cột điện, chân bị thương."
"Cậu chờ ở đó, tớ lập tức đi qua."
Hứa Đa Đa cúp máy chưa tới một phút đã xuất hiện ở bên người Đồng Dật.
Đồng Dật nhìn thấy Hứa Đa Đa cũng không kinh ngạc, chỉ ngồi ở trên đường nghỉ ngơi, nhìn chân mình.
"Bị thương thành như vậy còn không đi bệnh viện?" Hứa Đa Đa tức giận, lớn tiếng với Đồng Dật.
"Vừa rồi là quá sốt ruột, hiện tại xác định không có việc gì tớ liền đi." Đồng Dật còn có tâm tình cười cười, phỏng chừng cũng chỉ có hắn còn có thể cười được trong hoàn cảnh này.
"Không đau hả?" Hứa Đa Đa hỏi.
"Đau." Bị hỏi, Đồng Dật rốt cuộc cũng nói ra: "Thật cmn đau, tớ lớn như vậy còn chưa bị đau như vậy, chân tớ không bị phế chứ?"
Đồng Dật nói xong, nhịn không được bụm mặt khóc lên: "Đau chết mất... Lúc sau tớ còn phải thi đấu, trình độ lái xe của tớ sao lại tệ vậy chứ..."
Hứa Đa Đa đi tới bên người Đồng Dật, duỗi tay ấn lên đùi Đồng Dật, miệng vết thương trên đùi hắn có thể nhìn thấy tốc độ hồi phục bằng mắt thường: "May mắn là chỉ bị thương ngoài da, nếu bị thương đến gân cốt phải kêu ba ba tớ tới."
Đồng Dật nhìn chân của mình hồi phục mà vẫn bình thản, còn duỗi tay sờ sờ chỗ máu, lại hỏi: "Chị đại, thì ra chị trâu bò như vậy hả? Trước kia em có đắc tội với chị nhiều lần, đều là do em ngu ngốc, chị đừng để trong lòng."
"Hiện tại xin lỗi đã không còn kịp nữa rồi!" Hứa Đa Đa cự tuyệt không chút lưu tình: "Nếu không có tớ, lần này cậu phải làm sao hả? Bị thương đến chân tàn phế luôn hả?"
"Nếu không có cậu, tớ cũng không vào trong mộng cậu ấy được, mọi chuyện đều sẽ không phát sinh."
Chân đã không có việc gì, Đồng Dật lập tức lau nước mắt trên mặt, điều chỉnh lại cảm xúc.
Hứa Đa Đa cũng ngồi trên đường, chống cằm nhìn Đồng Dật hỏi: "Cậu nói tớ nghe, chuyện này là như thế nào, tính của cậu vô tâm vô phổi, cũng không đến mức bị trêu đùa như thế mà không tức giận chút nào sao?"
"Cậu thông minh như vậy, có lẽ đoán được mà?" Đồng Dật hỏi.
"Ờ, đoán được, tớ nhìn tên nhóc kia, lớn lên khá xinh đẹp."
"Cậu nói chuyện này có phải là cậu ấy chơi tớ không? Dưới tình huống không được cậu ấy cho phép, mà đã tự tiện vào mộng của cậu ấy, biết rất nhiều bí mật của cậu ấy, còn ở trong mộng yêu đương với cậu ấy. Cậu ấy là một người cực kỳ chú trọng quyền riêng tư, dưới loại tình huống này có phải sẽ hận chết tớ không?"
Hứa Đa Đa nghe xong nghĩ nghĩ, gật đầu: "Đúng là sẽ tức giận."
"Cậu ấy hẳn là đã phát hiện ra cái gì, cho nên mới thử tớ, phỏng chừng chỉ là muốn xem tớ có đi tìm cậu ấy hay không. Lúc ấy mới dặn dò tớ không cần báo công an, như vậy có thể chứng minh phỏng đoán của cậu ấy. Phỏng chừng lúc nói ra cũng không nghĩ quá nhiều, còn có ý chọn khách sạn rất gần, cậu ấy chưa thấy bộ dáng tớ lái xe, chỉ biết tớ có xe thể thao. Cậu ấy cũng sẽ không nghĩ đến kỹ thuật lái xe của tớ kém như vậy, thế mà lại tự đâm vào cột điện."
Đồng Dật hít hít cái mũi, nỗ lực kìm nén nước mắt, có vẻ cực kỳ đáng thương.
"Khó có được người có tính cách như cậu, thế mà còn suy nghĩ cho người khác." Hứa Đa Đa thành thật nói.
"Đa Đa, cậu nói xem thích một người khó như vậy sao..." Đồng Dật hỏi xong, lại khóc lên. Một tên con trai cao hai mét khóc giống như tên ngốc,
"Làm sao vậy?" Hứa Đa Đa vỗ vỗ bả vai Đồng Dật hỏi.
Đồng Dật khóc lóc kể lể, nói chuyện cũng lộn xộn.
"Tớ là tên ngốc luôn chọc cậu ấy tức giận. Cậu hiểu tớ mà, tớ đều làm theo cảm tính, sau đó liền chọc cậu ấy giận. Rất nhiều lúc tớ còn chưa làm gì, nhưng vẫn cứ có vấn đề xảy ra... Lần đầu tiên tớ thích một người... Tớ rõ ràng đã rất nỗ lực, nhưng chỉ là ra việc khiến người ta ghét bỏ... Làm sao bây giờ? Cậu nói xem tớ có phải tên đần hay không hả?"
Hứa Đa Đa nhìn bộ dạng này của Đồng Dật, vốn dĩ nên làm gia sư tình yêu, nhưng nhìn thấy bộ dáng Đồng Dật khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, chọc cho cười.
"Lâm vào hoang mang tình yêu tuổi dậy thì hả?" Hứa Đa Đa hỏi.
"Cậu còn có tâm tình cười tớ! Tớ đau đầu chết mất nè!"
Hứa Đa Đa lấy di động ra, điều tra sinh nhật Mễ Nhạc.
Đồng Dật thò đầu lại xem, hỏi cô: "Sao thế, cậu còn tính xem chòm sao, bình phẩm một chút hả?"
"Tớ tra sinh thần bát tự của cậu ta, tính toán nhanh duyên của hai người các cậu." Hứa Đa Đa trả lời.
"Tính! Mau tính! Tính đúng có thưởng!"
Hứa Đa Đa suy tính một hồi, lại nhìn chằm chằm Đồng Dật một lát, tiếp theo cười.
Đồng Dật bị Hứa Đa Đa cười đến trong lòng sốt ruột.
Đột nhiên Hứa Đa Đa thu hồi di động, nói với Đồng Dật: "Thiên cơ không thể tiết lộ, có điều... Cậu không để ý việc cậu ấy trêu đùa cậu, nhưng tớ để ý. Đối với tớ, cậu ta chỉ là người xa lạ, cậu mới chính là anh em của tớ."
"Cậu đừng làm hại cậu ấy! Việc này không thể trách cậu ấy! Cậu ấy không nghĩ đến việc tớ xảy ra chuyện mà!"
"Yên tâm, sẽ không dùng cách khiến cậu đau lòng đâu."
Nhiều lắm là làm Mễ Nhạc đau lòng.
Chỉ cần tình cảm của Mễ Nhạc đối với Đồng Dật không phải là giả.
Hứa Đa Đa nói xong, liền xoay người, đi tới một cái vách tường, sau đó đi xuyên qua nó.
*
Mễ Nhạc mơ thấy giấc mơ.
Trong mộng sau khi Đồng Dật biết cậu xảy ra chuyện, dùng phương thức cực đoan ép buộc mình tỉnh lại, sau đó lái xe chạy đến chỗ cậu, nửa đường gặp phải tai nạn xe.
Nhưng mà Đồng Dật vẫn nổ lực xuống xe, cầm di động xem định vị, kéo chân bị thương nặng của mình đi đến khách sạn.
Đây là giấc mộng Hứa Đa Đa an bài cho Mễ nHạc, làm cậu mơ thấy sự việc phát sinh của Đồng Dật.
Một ngày nào đó, khi chân tướng được mở ra, đến lúc đó Mễ Nhạc hẳn sẽ áy náy vì chuyện hôm nay.
Hoặc là không phải áy náy, mà khi biết Đồng Dật làm điều này. Chỉ cần Mễ Nhạc không phải lòng dạ sắt đá, sau khi biết sự thật cũng không đến mức làm lớn chuyện với Đồng Dật.
Đồng Dật thật sự để ý đến cậu.
Mễ Nhạc nhìn thấy bộ dáng của Đồng Dật đau lòng muốn chết, trực tiếp bừng tỉnh từ trong mộng, việc đầu tiên làm là gọi điện cho Đồng Dật.
Cậu bừng tỉnh, trong nháy mắt nghĩ đến một việc: Lúc Tư Lệ bị hóc xương, Đồng Dật tìm cậu lái xe, rõ ràng Đồng Dật cũng có xe, vì cái gì không tự chở? Bởi vì Đồng Dật lái xe không tốt sao?
Thời điểm gọi điện thoại, tay đều phát run.
Ngàn vạn lần đừng bị gì!
Cậu không muốn Đồng Dật nhảy lầu.
Cũng tuyệt đối không cần xảy ra chuyện gì!
Vài tiếng bíp, Đồng Dật nhận điện thoại: "Alo?"
"Cậu đang nơi nào!" Mễ Nhạc vội vàng hỏi, âm lượng cũng không khống chế được.
Bên kia điện thoại im lặng một hồi, trả lời: "Tôi ở trong phòng ngủ làm bài tập."
Mễ Nhạc lập tức yên lòng, xoa xoa chóp mũi đổ mồ hôi lạnh, lại hỏi Đồng Dật: "Cố gắng như vậy sao?"
"Tôi không muốn kéo chân sau cậu."
"Sao giọng mũi của cậu lại như vậy, giống như khóc ấy."
"Tác nghiệp thật sự quá khó khăn, tôi sẽ không làm nữa."
Mễ Nhạc nghe âm thanh tủi thân của Đồng Dật, đột nhiên không nhịn được, dịu dàng nở nụ cười.
"Sau khi trở về tôi sẽ dạy cậu."
"Được."
*
Đồng Dật đứng ở ven đường, cúp điện thoại, nhìn chiếc xe tải của công ty bảo hiểm rời đi. Hắn đã kể lại sự việc đã xảy ra với công ty bảo hiểm một lần nữa, luôn phối hợp hết mình.
"Cậu có bị thương không?" Nhân viên công tác nhìn thấy trên người Đồng Dật có máu, quần cũng rách, đi theo hỏi một câu.
"Không có gì nghiêm trọng, không sao." Vết thương ở miệng đã lành, chỉ là trông hắn hơi dọa người.
Sau khi xử lý xong chuyện, Đồng Dật được đưa đến trường học. Để không bị phát hiện, hắn lại một lần nữa vượt rào, sau đó từ từ bò vào từ cửa sổ.
Để không đánh thức Lý Hân, hắn vẫn luôn sờ soạng thay quần áo, sau đó bỏ vào túi đựng rác, tiếp theo ngồi trên bồn cầu ngẩn người.
Thì ra kinh hồn bạt vía là loại tâm tình này.
Dù sao hắn cũng không thể ngủ lại được.
Mễ Nhạc không có việc gì thì tốt rồi.
*
Mễ Nhạc trở lại phòng ngủ liền nhìn thấy Đồng Dật đang gội đầu. Cậu đứng ở cửa WC nhìn nhìn Đồng Dật, sau đó nhìn chằm chằm chân của Đồng Dật một lúc lâu, không nói gì.
Đồng Dật cũng chú ý đến Mễ Nhạc, chào hỏi cậu: "Hi, chân to 43 size."
"Hi, mập mạp sắp 200 kí."
Đồng Dật "Xì" một tiếng vui vẻ, tiếp tục gội đầu.
Mễ Nhạc vẫn đứng ở cửa không đi, nhìn chằm chằm Đồng Dật, tiện thể nhắc nhở: "Bên phải lỗ tai sau còn có bọt biển chưa rửa sạch."
"Có chuyện gì, cậu cần đi toilet à?" Đồng Dật vừa rửa lỗ tai vừa hỏi Mễ Nhạc.
"Không có."
Ngày hôm qua Mễ Nhạc sợ đến mức tay chân lạnh buốt, sau nửa đêm cũng chưa ngủ ngon.
Cậu thậm chí bắt đầu tự trách, rõ ràng có thể dùng cách khác, tại sao nhất định phải dùng cách này?
Nhưng mà lúc đó cậu nghĩ đến cách tương đối hiệu quả, cũng chỉ có cách này.
Quá sốt ruột muốn nghiệm chứng.
May mắn đó là giấc mơ.
May mắn đều là cậu nghĩ nhiều.
Lúc này cậu vẫn còn đang thấp thỏm, sợ Đồng Dật thật sự đã xảy ra chuyện, giấc mơ quá chân thực khiến Mễ Nhạc phảng phất đã trải qua một kiếp nạn.
Vì vậy cậu vẫn luôn nhìn Đồng Dật, lặp đi lặp lại xác nhận Đồng Dật không có việc gì mới có thể yên tâm.
Đồng Dật gội đầu xong ra ngoài, ném khăn lông sang một bên, quay đầu nói với Mễ Nhạc: "Hôm nay tôi có trận thi đấu hữu nghị, siêu cấp khẩn trương."
Mễ Nhạc vẫn còn rất ngạc nhiên: "Cái gì? Hôm nay thi đấu hả?"
"Đúng vậy, tôi chưa nói qua sao?"
"Không có."
"Hiện tại nói còn kịp sao?"
Mễ Nhạc bóp eo nhìn Đồng Dật nửa ngày, cũng không biết là giận mình, hay giận Đồng Dật, hỏi hắn: "Hôm nay thi đấu, ngày hôm qua còn thức đêm, cậu điên rồi hả?! Cái gì quan trọng nhất, cái gì là thứ yếu cậu phân không rõ ràng được sao? Cậu bao nhiêu tuổi rồi hả?"
"Sợ cậu lại giận, hơn nữa... Không có nhiều việc lắm đâu..." Đồng Dật nói, nuốt một ngụm nước bọt: "Có lẽ là... Tôi có chút khẩn trương."
"Cậu đều là người đã từng đi thi đấu khắp cả nước, sao lại còn lo lắng trước khi thi đấu như vậy?"
"Đúng là khẩn trương, lần này thi đấu hữu nghị sẽ có người tới tuyển chọn đội viên, có thể tiến vào đội tuyển quốc gia hay không, lần này rất quan trọng."
"Vậy cậu cố gắng lên." Mễ Nhạc lập tức cổ vũ nói, trong lòng vẫn còn bất đắc dĩ, biết quan trọng còn thức đêm?
Cậu còn chưa nói thích Đồng Dật đâu.
Đồng Dật ngày nào thi đấu cũng không biết.
"Không được, vẫn là khẩn trương, đến ôm tôi một chút đi." Đồng Dật nói xong, liền giang hai tay ra ý bảo Mễ Nhạc qua đây.
Mễ Nhạc sửng sốt một chút, nhưng vẫn là đi qua ôm Đồng Dật một cái.
Cảm giác ôm giống như trong mơ, rất thoải mái, rất an toàn.
Đồng Dật cuối cùng cũng ôm được Mễ Nhạc, vui đến mức không chịu buông tay, tiếp tục lẩm bẩm: "Hơi khẩn trương..."
"Lúc tôi khẩn trương đều sẽ nghe nhạc, cậu thử xem sao?" Mễ Nhạc hỏi.
"Ôm một lúc có lẽ sẽ ổn."
"Ừm... Cậu... Cố lên." Mễ Nhạc thật không giỏi nói những lời cổ vũ này.