Mỗi Ngày Ma Tôn Đều Đang Đào Hôn

Chương 57



Bị Hoa Triệt dụ dỗ, uy hiếp, Sở Băng Hoàn dù muốn cũng không dám li kinh phản đạo.

Tâm Ma cần được thanh tẩy càng sớm càng tốt, Hoa Triệt không kịp đưa Sở Băng Hoàn trở lại căn cứ của tiên đạo, cả hai cùng lựa chọn ở lại băng tuyền sau núi Phần Tình Điện.

Sở Băng Hoàn xuất thân là y tu, tâm hồn thanh tịnh, cốt cách trong sáng, không cần người khác chỉ dạy, tự mình cũng biết phải làm gì.

Hoa Triệt chẳng cần ai cầm tay chỉ việc, tự dựng kết giới và ngồi xếp bằng bên ngoài hộ pháp.

Sau khi từ Thuỷ Ngọc Tử Yên đi ra, tình hình của hắn không ổn lắm, lúc nào cũng cảm thấy có một cỗ lực lượng kỳ lạ tràn vào trong cơ thể, giống như một đứa bé đang bi bô bị ép phải đọc to tứ thư ngũ kinh.

Hoa Triệt nhập định, cố gắng dung hợp với cỗ lực lượng không thể giải thích này.

Hắn trải qua một khoảng thời gian dài bất động như thế cho đến khi một giọng nói quen thuộc truyền đến bên tai. Hoa Triệt như bừng tỉnh từ giấc mộng dài, mở mắt ra nhìn thì đúng là Sở Băng Hoàn.

Hoa Triệt nhìn y, đấu vết đỏ tươi giữa hai hàng lông mày đã biến mất, nhưng hắc khí lơ lửng quanh thân vẫn còn lưu luyến chưa muốn tiêu tan.

Hoa Triệt hoảng sợ: "Bao lâu rồi?"

Sở Băng Hoàn không có trả lời thắc mắc này mà là lo lắng hỏi lại: "Ngươi không khỏe sao?"

Hoa Triệt lắc đầu, ngoại trừ có chút hoa mắt thì chẳng có gì khác, vốn dĩ cảm thấy yếu ớt, nhưng hiện tại cảm giác vô lực kia đã hoàn toàn biến mất.

Sở Băng Hoàn miễn cưỡng tên tâm hơn một chút.

Hoa Triệt thở ra, nghiêm mặt nói: "Để ta yên, ngươi phải thanh tẩy Ma."

Sở Băng Hoàn làm theo, trong chốc lát liền nhập định.

Thoáng chốc đã gần một năm.

Khi Sở Băng Hoàn tỉnh lại, ma khí đã tiêu tán. Y lại nhìn Hoa Triệt, trong lòng tràn đầy áy náy, nhất thời không biết nên mở miệng nói như thế nào. Đường đường là đệ nhất Tiên Tôn mà giống như giống như một đứa trẻ mới học nói.

Một người ngẩng đầu nhìn lên trời, một người ngẩn ngơ nhìn đối phương. Mãi sau, Hoa Triệt nhìn vầng trăng lẻ loi trên bầu trời lẩm bẩm: Khối Băng lúc bị Thủy Ngư hút hồn, ta chứng kiến rất nhiều chuyện.”

Sở Băng Hoàn chậm rãi đi ra khỏi kết giới, cúi người ngồi xuống bên cạnh Hoa Triệt, nắm lấy cổ tay Hoa Triệt và hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Hồng Liên."

Đôi tay Sở Băng Hoàn khựng lại, sắc hồng trên đầu ngón tay cũng nhạt đi: "Người Đã biết?”

Hoa Triệt nhìn lại anh: "Thuỷ Ngọc Tử Yên thật là một vật huyền diệu."

Sở Băng Hoàn: "Ngươi..."

Hoa Triệt cười tươi: "Chuyện của kiếp trước mà kiếp này còn rối rắm, Vân Miểu Tiên Quân ngươi có mệt không?"

Sở Băng Hoàn giật mình, hơi sợ có cảm giác không dám đối mặt với Hoa Triệt: "Ngươi oán ta, ngươi oán bà?”

Hoa Triệt: “Bà ở đây là Mai phu nhân?”

Sở Băng Hoàn không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận.

“Phu nhân cầm gậy đánh uyên ương, đương nhiên là ta oán hận, nhưng mà…” Hoa Triệt thản nhiên mỉm cười, “Chuyện kiếp trước kiếp này cũng đừng so đo. Kiếp này phu nhân cũng hạ Hồng Liên cho ngươi à? Mà ngươi đã có kinh nghiệm kiếp trước, sẽ không bao giờ để cho Mai phu nhân thành công phải không? không ai có thể khống chế ngươi nữa, cũng không ai có thể ngăn cản ngươi. "

Sở Băng Hoàn nghe xong những lời này, trong lòng vừa day dứt vừa thương cảm, y ôm Hoa Triệt vào lòng: "Không hổ là con trai của Tạ Tông Chủ."

Ôn hoà, rộng lượng, phóng khoáng, tự do.

Thuần khiết không vương bụi trần, giống như bầu trời trong xanh, vạn dặm không mây mù che phủ, không mưa gió bão bùng, vĩnh viễn dịu dàng và ngập nắng.

Hắn dựa vào lồng ngực Sở Băng Hoàn, cảm nhận hơi thở thuộc về y, đó là mùi hương mà Hoa Triệt vô cùng quyến luyến.

Tiếng than thở gần như tuyệt vọng của Sở Băng Hoàn vang lên trong đầu: ‘Ta chỉ muốn Hoa Triệt, cớ sao lại khó đến thế!’

“Không khó.” Hoa Triệt vòng tay ôm eo Sở Băng Hoàn, “Đời này, không ai có thể xen vào chúng ta.”