Thấy Thiệu Quân Lăng thất hồn lạc phách, Doãn Sướng lại ngồi xuống, nhỏ giọng cầu hòa nói: “Hôm nay là sinh nhật của nhóc, chúng ta không nên nói chuyện này…… Nếu nhóc thật sự không muốn nhận tài sản của ba, thì anh sẽ giữ lại đó, chừng nào nhóc cần cứ nói với anh, ha.”
Ngay cả cái câu “Em phải làm bạn trai của anh”, Doãn Sướng chỉ cho rằng nó nhất thời giận lẫy, đối nghịch với mình.
Doãn Sướng gian nan nói: “Bây giờ nhóc trưởng thành rồi, việc học bận rộn, không cần phải chạy đi chạy về thăm anh…… Thử tiếp xúc với nhiều người hơn đi, có lẽ một ngày nào đó nhóc sẽ gặp được người mình thích, đến lúc đó nhóc sẽ biết cảm giác ở bên con gái và ở bên anh khác nhau thế nào……”
Thiệu Quân Lăng chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu nhìn hắn, làm Doãn Sướng cảm giác như là hắn đang cầm con dao cùn cố tình chặt đứt mối liên hệ giữa hai người bọn họ, mỗi một vết cắt không chỉ cắt vào da thịt mà còn khứa vào trong tim.
Nhưng Doãn Sướng lại nhẫn tâm chặt đứt, không chừa đường lui cho mình.
Thiệu Quân Lăng há miệng thở dốc, cuối cùng mới mở miệng: “Vậy từ nay về sau anh không quản em nữa phải không?”
“Làm sao không?” Doãn Sướng cố nén ý niệm ôm Thiệu Quân Lăng vào lòng, ôn nhu nói, “Đồ ngốc, nhóc vĩnh viễn là người thân nhất trên đời này của anh.”
Trong lòng Thiệu Quân Lăng bốc cháy một tia hy vọng, nhưng nghĩ đến mối quan hệ của bọn họ vĩnh viễn không tiến thêm về phía trước, thì tia hy vọng đó như lọt vào giữa sương mù, không biết đi đâu về đâu.
Vĩnh viễn là người thân nhất, không phải là người yêu nhất.
Câu nói đó của Doãn Sướng không hòa hoãn được không khí, ngược lại còn làm hai người lâm vào xấu hổ.
Bọn họ ngồi sát bên nhau, mà lại không biết nói gì, làm gì, rõ ràng gần trong gang tấc, lại như xa ở thiên nhai.
Bánh sinh nhật nằm trơ trọi trên bàn trà, chưa ai đụng vào, Doãn Sướng thở dài nói: “Đi ngủ sớm thôi.” Ngày mai hắn còn phải đóng phim, không thể nào thức thêm được nữa.
Thiệu Quân Lăng nghe lời gật gật đầu, chắc là bị những lời nói vừa nãy kích thích, nó có chút trì độn, ngồi yên một lát mới lặng lẽ thu dọn tàn cuộc. Doãn Sướng rửa mặt xong liền nằm xuống trước, chỉ chốc lát sau, Thiệu Quân Lăng cũng đi theo lên giường, nhưng lại nằm đưa lưng về phía hắn.
Trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau, Doãn Sướng biết Thiệu Quân Lăng cũng ngủ không được, nhịn không được thấp giọng nói: “Anh xin lỗi, hôm nay phải cho nhóc vui vẻ mới đúng……”
Hồi lâu không có đáp lại, Doãn Sướng thấp thỏm, lại nghe tiếng Thiệu Quân Lăng vang lên: “Anh, anh có thể hôn em không?”
Giọng nói bình tĩnh, nhưng hơi thở có chút đứt quãng, mang theo chút khẩn cầu hiếm thấy.
Doãn Sướng run run cả người, lý trí giao chiến với tình cảm, cuối cùng vẫn là ngồi dậy, vươn người tính hôn trán của Thiệu Quân Lăng. Nhưng lúc Doãn Sướng vươn tay sờ mặt Thiệu Quân Lăng, thì lại chạm được một chút ẩm ướt, nỗi chua xót dâng trào trong ngực, Doãn Sướng khó chịu đến mức dịch vị trong dạ dày tiết ra nhiều hơn.
Hắn chậm rãi phủ người hôn lên nước mắt của Thiệu Quân Lăng, từ khóe mắt đến hai má, cuối cùng là môi…… Rốt cuộc vẫn là mềm lòng, lúc chạm đến môi, Doãn Sướng âm thầm thở dài.
Thiệu Quân Lăng không có tâm trí thưởng thức rượu ngon trong bữa tiệc sinh nhật, nhưng giờ khắc này, mùi vị rượu ngon thế nào nó mới biết. Đây là lần đầu tiên Doãn Sướng tỉnh táo hôn nó, hoàn toàn bất đồng với lúc say rượu đùa bỡn, động tác ôn nhu quyến luyến, như đang đối xử với người mình yêu.
Thiệu Quân Lăng nhấm nháp rượu ngọt, thoả mãn nhưng lại chua xót, biết rõ mình sẽ say nhưng cũng không muốn dừng lại, cứ mặc kệ thần kinh sẽ tê liệt, những giọt rượu được truyền vào miệng lại biến thành một chất lỏng khác, chảy ra từ trong khóe mắt, thay thế nội tâm chất chứa nhiều tâm sự……
Nội tâm bất an và thống khổ đan xen chiếm lấy cả người Doãn Sướng. Hắn làm quyết định này với ước nguyện ban đầu là hy vọng em trai sẽ có cuộc sống tự do, hạnh phúc, nhưng vì sao lại có cảm giác mình đang tổn thương thằng bé thế này?
Doãn Sướng không nghĩ ra mình đã làm sai ở chỗ nào, chỉ có thể vô ý thức mà ôm nó vào trong ngực, âm thầm niệm trong lòng: Anh xin lỗi, anh xin lỗi, anh xin lỗi……
Cũng không biết là mình ngủ từ khi nào, buổi sáng tỉnh lại, Doãn Sướng cảm giác trong phòng tựa hồ có chút quạnh quẽ.
Sờ sờ người bên cạnh, trống rỗng, Doãn Sướng bỗng nhiên mở to mắt, mới phát hiện đồ vật thuộc về Thiệu Quân Lăng đã biến mất.
Doãn Sướng hoảng hốt đứng dậy tìm một vòng, phát hiện một mảnh giấy dưới chân Tiểu Lăng trên tủ đầu giường ——
“Anh, em về trường học.
Em đã chỉnh sửa giọng của Tiểu Lăng theo ý của anh.
Lúc em không ở đây anh nhớ để ý ăn uống đúng giờ.
Uống ít rượu thôi, lúc anh say sẽ làm nhiều chuyện kì quái, hơn nữa rời giường sẽ quên hết, điều này không tốt với anh. Buổi tối ngủ không được thì có thể nói chuyện phiếm với Tiểu Lăng, cũng có thể bắt nó đọc thơ cho anh nghe, em đã thu âm một trăm bài thơ có thể giúp anh chìm vào giấc ngủ. Còn nữa, không cần phải nhập vai như trước, đây chỉ là công việc giúp anh tiêu khiển thôi mà, không cần phải nhọc lòng như vậy.
Em, Thiệu Quân Lăng!”
Doãn Sướng cầm lấy tờ giấy nằm liệt ở trên giường, tối hôm qua không rớt nước mắt, giờ phút này nước mắt tràn mi.
(tui cũng khóc theo!)
***
Thiệu Quân Lăng một đêm mất ngủ.
Chờ Doãn Sướng ngủ say, nó mở to mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt của anh mình, câu nói “Anh không cần báo em báo ơn” lặp đi lặp lại trong đầu, khác gì anh muốn đuổi nó đi chứ.
Thiệu Quân Lăng vừa đau lòng vừa oán giận, nó sợ mình sẽ làm việc không nên làm với Doãn Sướng cho nên mới để lại tờ giấy, hốt hoảng rời đi.
Gọi xe trong nước rất tiện lợi, chỉ cần có tiền là hai giờ sáng vẫn có người tới chở đi. Thiệu Quân Lăng không về chung cư sông Hoài, mà là trực tiếp đến sân bay quốc tế Hải Thành.
Một đường chạy trốn như ma đuổi, thất hồn lạc phách.
Tới sân bay rồi, mua vé máy bay sớm nhất tới Los Angeles, Thiệu Quân Lăng ôm ly cà phê nóng ngồi chờ ở sân bay hết bốn tiếng đồng hồ.
Trong lúc này, nó vẫn luôn cố gắng chống cự bằng cách nhớ lại những hồi ức tươi đẹp của hai anh en, mới không lâm vào tuyệt vọng.
Không biết có phải mình nghĩ quá nhiều hay không, nó càng nghĩ càng thấy Doãn Sướng không phải không có tình cảm với nó……
Cho đến khi máy bay lên cao, đầu óc nó mới hoạt động lại, với trí nhớ siêu phàm của nó, những hình ảnh tối ngày hôm qua hiện rõ như trong tâm trí.
Thì ra bảy năm trước anh đã biết thân thế của nó, nhưng vì sao anh vẫn đối xử với nó như thường, chưa từng dùng ánh mắt khác lạ nào nhìn nó…… Vì vậy, cho dù Doãn Sướng có tổn thương nó bao nhiêu, thì nó vẫn để anh mình ở vị trí trang trọng nhất trong tim, vẫn luôn yêu anh ấy.
Anh ấy không sai, là nó muốn quá nhiều, cầu mà không được xác thật rất thống khổ, nhưng đâu có ai qui định anh ấy phải đáp lại tình cảm của nó chứ.
Cùng lúc này nó mới phát hiện Doãn Sướng vẫn luôn viện cớ quan hệ huyết thống để từ chối nó, nhưng vậy thì có chỗ không hợp lí —— anh đã nói chỉ có nó mới có quan hệ ruột thịt với Doãn Đông thôi mà? Chẳng lẽ anh ấy không phải là con trai của Doãn Đông à?
Hơn nữa, Lạc Xuyên có nói, rất có thể chú Doãn là người đồng tính, nếu năm đó chú Doãn không có qua lại với đàn bà thì anh tới từ đâu?
Nếu anh ấy không có quan hệ huyết thống với Doãn Đông, thì cũng như mình không có quan hệ huyết thống với anh ấy mà, đúng không?
Thiệu Quân Lăng lại nghĩ đến lần Lạc Xuyên đề cập tới giới tính của Doãn Đông, biểu hiện của anh đặc biệt khẩn trương…… Chẳng lẽ lý do anh cự tuyệt nó có quan hệ với Doãn Đông?
Chẳng lẽ…… Người anh yêu là chú Doãn Đông ư? Còn mình chỉ là vật thay thế?
……
Sắc mặt Thiệu Quân Lăng quả thực như là viên thuốc đủ màu, lúc xanh lúc đỏ lúc lại trắng bệch.
Mặc kệ chân tướng như thế nào thì Thiệu Quân Lăng đã xác định được tình cảm của mình với anh trai không phải là tình cảm anh em bình thường từ năm nó mười lăm tuổi.
Nhìn bầu trời cách 9000 mét với mặt đất ngoài của sổ, Thiệu Quân Lăng nói thầm trong lòng: Anh, dù anh có đuổi em đến tận cùng thế giới thì tình cảm của anh với em khác với tình thân mà anh ngộ nhận, nếu anh không tin, hãy để thời gian chứng minh đi.
Cùng lúc đó, Doãn Sướng bị ăn NG nhiều lần.
“Doãn Sướng, cháu bị gì vậy?” Doãn Sướng liên tục quên lời thoại, đạo diễn bất đắc dĩ nói, “Nghỉ nửa tiếng nhé, điều chỉnh trạng thái cho tốt?”
Doãn Sướng mặc trang phục diễn, cúi đầu xin lỗi mọi người, vẻ mặt áy náy nói: “Xin lỗi, làm phiền mọi người.”
Đạo diễn nói giỡn: “Lần trước bùng nổ hết cảm xúc rồi hả?”
Doãn Sướng đi đến chỗ nghỉ ngơi ngồi xuống, Lục Linh Quyên lo lắng đưa tới bình giữ ấm: “Em làm sao vậy?”
Doãn Sướng lắc đầu, không nói một câu, cũng không uống nước, chỉ vỗ vỗ mặt mình, mau chóng vực lại tinh thần.
Vất vả lắm mới quay xong cảnh quay hôm nay, Doãn Sướng biết mình biểu hiện không tốt lắm, nhưng đạo diễn cũng không nói gì, còn bảo hắn trở về thả lỏng một tí.
Sau cảnh diễn thơ bảy bước lần trước, Mễ Tu không còn nhiều đất diễn, cho nên hôm nay anh ta ra ngoài quay ngoại cảnh, trở về còn mè nheo với Doãn Sướng: “Thằng nhóc kia đâu? Gọi nó đi ăn cơm với anh.”
Doãn Sướng: “Nó đi rồi.”
Mễ Tu giận dữ: “Cái gì? Ngày hôm qua đẩy tới hôm nay, hôm nay lại nói đi rồi, không muốn mời anh ăn cơm thì nói đại đi!”
“Đi thật rồi,” Doãn Sướng cười cười, chủ động ôm lấy bờ vai của anh ta nói, “Em mời anh ăn cơm…… À, gọi thêm người đến đi, lâu rồi không tụ tập, càng đông càng vui.”
Mễ Tu khó hiểu nhìn hắn, nhưng không tìm thấy manh mối nào.
Đã mấy tháng rồi Doãn Sướng mới mời cơm, nên một đám diễn viên trẻ rất hào hứng hưởng ứng, bất quá tới bàn cơm rồi, Doãn Sướng rót rượu cho mọi người, còn mình lại uống trà.
Mễ Tu giơ bình rượu, buồn bực nói: “Không uống rượu? Đổi tính rồi à?”
Doãn Sướng dùng bàn tay che ly rượu, nói: “Gần đây dạ dày không tốt lắm, lấy trà thay rượu đi.”
Mọi người cũng biết hắn bị nhập vai, tinh thần trạng thái không tốt, đều có thể lý giải: “Không có việc gì, không có việc gì, trà hay rượu gì cũng được mà.”
Bữa cơm này rất vui, mọi người hết bàn tán chuyện vui trong đoàn, đến scandal trong giới giải trí, oanh oanh yến yến, nói cười cả buổi. Hơn 10 giờ mới tan tiệc, Mễ Tu hộ tống Doãn Sướng về tầng mười hai, mới nói: “Hôm nay em bị gì vậy?”
Doãn Sướng: “Có bị gì đâu?”
Mễ Tu nghiêm túc: “Anh thừa nhận chú em diễn tốt lắm nhưng mà đừng diễn trước mặt anh được không?……Hai đứa cãi nhau đúng không?”
Doãn Sướng căng cứng người, hồi lâu mới “Ừ”.
Mễ Tu trợn trắng mắt: “Anh biết ngay mà.”