Mối Quan Hệ

Chương 110: Nói anh yêu em





Ngày hôm qua còn xuân phong đắc ý nói phải mừng sinh nhật em trai, mà hôm nay em trai đi rồi, Mễ Tu dùng đầu ngón chân cũng đoán được hai anh em biệt nữu này lại xảy ra chuyện.

“Cũng không phải cãi nhau……” Doãn Sướng suy sụp đi trước.

“Vậy thì sao?” Mễ Tu đuổi theo sau lầm bầm lầu bầu hỏi, “Đừng nói với anh là nó đâm thủng bức màn mỏng manh giữa hai đứa rồi em đuổi nó đi nhé……”

Doãn Sướng dừng lại bước chân, khiếp sợ mà nhìn về phía anh ta.

Mễ Tu: “???”

Mễ Tu: “Đệt mẹ! Thật hả?”

Đã từng nghe Doãn Sướng đề cập tới chuyện Thiệu Quân Lăng có tình cảm không trong sáng với anh trai, cho nên Mễ Tu tùy tiện đoán mò một phen, không ngờ lại đoán trúng……

Doãn Sướng: “……”

Hai người giống ăn trộm bước nhanh về phòng Doãn Sướng, Mễ Tu mới truy vấn nói: “Thằng nhóc đó làm gì với em?”

“Nó nói nó không cần làm em trai của em, phải làm……” Doãn Sướng nhớ tới câu nói tối hôm qua của Thiệu Quân Lăng tim vẫn còn đập loạn, “Bạn trai.”

“…… Nó dám nói vậy á?!” Khóe miệng Mễ Tu run run, nói, “Còn em cự tuyệt thế nào?”

“Em nói thân thế của nó.” Doãn Sướng nói.

“Thân thế? Thân thế gì?” Mễ Tu buồn bực.


Thân phận của Thiệu Quân Lăng, Doãn Sướng tuân thủ lời hứa với cảnh sát Hình, chưa từng kể với ai, không ngoại trừ Mễ Tu.

Hắn chỉ ám chỉ nói: “Thì quan hệ huyết thống với Doãn Đông.”

Mễ Tu hiểu lầm rằng Thiệu Quân Lăng là con ruột của Doãn Đông, khiếp sợ há to miệng, ngập ngừng nói: “Hả? Hai đứa thật đúng là…… ruột, anh em ruột hả!? Thì ra, thì ra là vậy…… Khó trách chú mày…… Má ơi, loại chuyện này cũng không có biện pháp, nếu em trai anh mà có tình cảm kiểu này với anh, anh không đánh gãy chân nó là tốt lắm rồi!” Mễ Tu ôm cánh tay run lập cập, biểu đạt mình mà gặp phải chuyện như vầy thì sẽ nổi da gà toàn thân, “Mà em biết từ trước rồi sao không nói cho nó nghe, giấu hết manh mối để nó được nước lấn tới……”

Doãn Sướng nghe được liên tiếp nhíu mày, nhịn không được xen lời: “Anh có ý gì, được nước lấn tới là sao?”

Mễ Tu: “Em không phát hiện ra hả? Hai đứa chẳng giống anh em tí nào, mà giống đôi tình nhân lắm á.”

Doãn Sướng: “……???”

Mễ Tu thao thao bất tuyệt nói lên suy nghĩ của mình: “Nào có anh em ngủ chung giường suốt tám năm? Mừng sinh nhật chỉ có hai người, không cho phép người khác cắm một chân, còn chú mày nữa, uống say là một đòi hai phải bắt em nó dẫn về nhà, muốn em nằm kế bên mới chịu ngủ, thậm chí bị nhập diễn sắp điên cũng phải nhờ nó mới thoát vai, từ lần đầu tiên gặp hai đứa đã thấy, lúc ấy nó còn nhỏ, phỏng chừng cũng không hiểu……”

Mễ Tu không nói, Doãn Sướng cũng không biết: “Lần đầu tiên làm sao?”

Mễ Tu: “Em còn nhớ đêm đầu tiên ba đứa mình ngủ cùng giường không? Đêm đó thằng nhỏ cứ như bạch tuộc trèo lên người của em, con trai có đứa nào làm vậy đâu, mấu chốt là bản thân nó có phải là loại dính người gì cho cam, thái độ nó đối xử với em cách xa anh cả thước…… Nửa đêm còn đoạt chăn của anh, sáng sớm phát hiện anh đang nhìn em, còn muốn đánh anh…… Rõ ràng là ra giấu chủ quyền còn gì? Người khác nhìn một tí cũng không cho!”

Doãn Sướng: “……” Thì ra trong mắt của mọi người, mình và Thiệu Quân Lăng là như vậy sao……

Mễ Tu lắc đầu thở dài: “Anh còn tưởng hai đứa không phải là anh em ruột, ái muội thì kệ ái muội, dù sao cũng chẳng phải loạn luân, nhưng hiện tại……”

Khóe mắt Doãn Sướng co giật, rốt cuộc nhịn không được biện bạch nói: “Anh đừng có đoán mò, tụi em không phải anh em ruột.”

Mễ Tu: “…… Hể!?”

Doãn Sướng: “Em là con nuôi.”

Mễ Tu cũng bị dọa sợ: “Không phải, vậy sao em còn cự tuyệt nó làm gì?”

Doãn Sướng thấp giọng giải thích: “Vì khi còn nhỏ ba em rất bận, có một đoạn thời gian em rất muốn có em trai chơi với mình. Khi ba em nhận nuôi Thiệu Quân Lăng, có nói với nó ‘làm bạn với anh’…… Tuổi thơ của Quân Lăng thật sự không hạnh phúc, là do ba em cảm hóa nó, em sợ nó chỉ vì muốn báo ơn mà vẫn ở bên cạnh em. Anh cũng biết nó thông minh cỡ nào mà, còn có rất nhiều biệt tài, nếu ở bên em thì nó sẽ mất rất nhiều cơ hội.”

Ở trong mắt Doãn Sướng, đi du học là chuyện nhỏ, tuy rằng hắn không có cơ hội nhưng hắn vẫn muốn Thiệu Quân Lăng nhận được nền giáo dục tốt nhất. Chẳng qua là đi vài năm thôi mà, lại không phải cả đời, nếu như Thiệu Quân Lăng vì hắn mà từ bỏ cơ hội này, thì đúng là không được……

“Em cự tuyệt là vì muốn nó buôn bỏ trách nhiệm đó, nếu nó không đi du học thì sẽ không bao giờ tự lập được,” Doãn Sướng thở dài, nói, “Em là căn nhà để nó có thể về, mà không phải nơi trói buộc, nó bay lượn bên ngoài bị thương thì có thể trở về, nghỉ ngơi tốt rồi lại bay đi……”

Mễ Tu sửng sốt nửa ngày, bỗng nhiên nói: “Khoan khoan, chú mày nói cái gì lạ lùng vậy hả?!”

Doãn Sướng: “Hửm?”

Mễ Tu: “Chú mày có hỏi ý của Thiệu Quân Lăng bao giờ chưa?”

Doãn Sướng lắc đầu.

Mễ Tu: “Từ nãy đến giờ, em cứ không ngừng nói hy vọng của em với nó, muốn nó phải làm gì, nhưng em có bao giờ nghĩ đến nguyện vọng của nó không —— nó muốn kết giao, làm bạn trai của em đó, Sướng ơi!”

Doãn Sướng: “……”

Mễ Tu: “Cái này có mâu thuẫn gì với chuyện đó đâu —— đương nhiên, anh không biết yêu cầu của em với bạn trai thế nào, nếu em có thể thả em trai đi, nhốt người yêu ở trong nhà, kim ốc tàng kiều, thì lỡ như quen người khác —— vậy thì em có dễ dàng chấp nhận người ta như Quân Lăng không?”


Doãn Sướng ngập ngừng: “Trước giờ em chưa từng nghĩ tới.”

Trước giờ hắn vẫn xem Thiệu Quân Lăng là em trai, đối đãi như người thân trong nhà, nhưng cái hôn và lời tỏ bày của Thiệu Quân Lăng đã kích thích hắn. Doãn Sướng cũng không phải không có động tâm, chỉ là một bước này thật sự là quá khó khăn, chẳng những là đồng tính, trong mắt người bên ngoài hai người bọn họ còn là anh em…… Bọn họ sẽ đối mặt với rất nhiều, rất nhiều trở ngại.

Mễ Tu nói tiếp: “Được thôi, vấn đề ở đâu thì giải quyết ở đó. Nếu không thể tiếp thu, anh tán thành cách làm của em, không thể tránh khỏi tổn thương, nhưng em cũng không cần phải mang cảm giác tội lỗi với nó, bởi vì em đối xử với nó đã rất tận tình, tận tâm.”

Câu nói của Mễ Tu cũng hợp ý với Doãn Sướng. Tình yêu của Doãn Sướng với Thiệu Quân Lăng đã đạt một cảnh giới cao khác, đó là tình yêu không cầu không lợi. Đa số người thường sẽ không làm được như vậy, ngay cả cha mẹ thân sinh cũng có tính chiếm hữu nhất định, huống chi Thiệu Quân Lăng yêu thương Doãn Sướng như vậy, cho nên Doãn Sướng yêu cầu bản thân phải áp chế dục vọng của mình, chịu đựng thống khổ rất lớn.

Mễ Tu tự nhận mình không cao cả như Doãn Sướng, nội tâm thật sự bội phục hắn.

Mễ Tu lại nói: “Anh thấy em xem nó là em trai, còn Thiệu Quân Lăng chưa từng xem em là anh trai nó, từ sinh nhật mười tám tuổi mà nó dám thổ lộ tình cảm với em thì biết, tiểu tử này phỏng chừng đã tính toán rất lâu rồi, mọi chuyện nó làm đều có mưu tính từ trước, kể cả quả trứng này……” Mễ Tu thấy Tiểu Lăng lập lòe ánh sáng trên đầu tủ, nhịn không được nói, “Má, cái thứ này mở nãy giờ hả?”

Doãn Sướng: “Ừ, trạng thái chờ.”

Mễ Tu: “Chờ thời? Lần trước em nói nó có chức năng ghi nhớ phải không, giờ là thêm nghe lén nữa hả?”

Doãn Sướng: “……”

Mễ Tu khiếp sợ nhìn Doãn Sướng, lại nhìn AI: “……” Đù má, có em trai là thiên tài như Thiệu Quân Lăng thì chắc chắn Doãn Sướng bị ăn sạch sẽ rồi còn gì!?

Anh ta run run mà nói câu “Anh đi trước” liền chuẩn bị chạy trối chết, chạy đến cửa không quên quay đầu lại hô to một tiếng với Tiểu Lăng: “Thiệu Quân Lăng, anh đang giúp mày đó!”

Doãn Sướng: “…………”

Mễ Tu đi rồi, Doãn Sướng cũng có chút không được tự nhiên mà kêu một tiếng: “Tiểu Lăng.”

Tiểu Lăng nghe tiếng gọi liền hiện a_a trên màn hình, nhưng thanh âm cũng đã thay đổi: “Anh.” Là giọng Thiệu Quân Lăng lúc nhỏ, Doãn Sướng không biết nó thay đổi giọng thế nào, nhưng thanh âm này làm Doãn Sướng không khỏi thả lỏng hơn.

“Mày……” Doãn Sướng dừng một chút, “Thiệu Quân Lăng có thể nhìn thấy lịch sử trò chuyện không?”

Tiểu Lăng: “Có thể.”

Doãn Sướng: “…… Mày cắt bỏ nhật kí hôm nay được không?”

Tiểu Lăng: “Nếu anh không muốn bị nhìn thấy thì em sẽ đặt mật khẩu cho.”

Doãn Sướng: “Có thể đặt không?”

Tiểu Lăng: “Có thể.”

Doãn Sướng rối rắm nói: “Vậy đặt mật khẩu đi.”

Tiểu Lăng nói: “Mời nói số mật mã.”

Doãn Sướng ngẩn người, thuận miệng nói một cái, hai giây sau, Tiểu Lăng nói: “Thành công.”

Doãn Sướng thoáng nhẹ nhàng thở ra, không nói chuyện nữa.

Lời Mễ Tu vừa nói như đã xua tan sương mù trong đầu hắn, làm hắn hiểu ra, Doãn Sướng nằm ở trên giường miên man suy nghĩ, nghĩ nghĩ, Tiểu Lăng ở bên cạnh đột nhiên phát ra tiếng: “Anh, nên ngủ, muốn em đọc thơ không?”


Doãn Sướng: “Đọc đi.”

Tiểu Lăng: “Nước suối luôn hợp dòng với nước sông, nước sông lại hối nhập với biển…… Trên đời này có ai chịu lẻ loi? Vạn vật sống theo luật tự nhiên…… Người xem núi cao hôn bầu trời xanh, cuộn sóng cũng ôm lẫn nhau…… Ánh mặt trời gắt gao ôm đất liền, ánh trăng hôn biển rộng, mà này có ý nghĩa gì, nếu, người không hôn tôi?”

Doãn Sướng: “…… Đổi cái khác.”

Tiểu Lăng: “Tôi không muốn mất người, người tôi yêu ơi, người có còn về bên tôi không……”

Doãn Sướng: “Không đọc nữa.”

Tiểu Lăng: “Anh, 11 giờ tối mỗi đêm em sẽ đọc thơ nửa tiếng, cưỡng chế không được đổi.”

Doãn Sướng: “……”

Tiểu Lăng: “Mới đọc được ba phút, anh, muốn tiếp tục không?”

Doãn Sướng bị chọc cười: “Vừa mới nói cưỡng chế mà, anh nói dừng là dừng thiệt à?”

Tiểu Lăng: “Chỉ cần anh nói một câu khẩu lệnh là em dừng lại liền.”

Doãn Sướng: “…… Cái gì?”

Tiểu Lăng: “Nói anh yêu em.”

Doãn Sướng: “…………”

————

【 chuyện bên lề 】

Một tuần sau, Thiệu Quân Lăng nhớ Doãn Sướng, mở ra bộ nhớ của Tiểu Lăng thì thấy: “???” Bảo mật?

Mặt đen thui quyết phải giải mã mật khẩu……

Lại sai, mình tự lập trình mà còn không giải được, đau trứng quá đi! ————

Doãn Sướng: Tui không muốn phiên bản Tiểu Lăng này! Tui muốn thăng cấp trước!