Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu

Chương 386





“Tiểu Nương Nương, đây là Âm Dương U Hải, nơi này là pháp môn xuyên giới của Thiên Tôn, có thể đi thẳng tới bất kì chỗ nào của Minh Phủ, sư tử chín đầu có thể mở ra cánh cửa Cửu U Địa ngục, nhưng người nhất định phải nắm chắc sợi xích của cánh cửa trong tay, ngàn vạn lần đừng thả tay ra”.

Tiểu đồng tử lo lắng dặn dò tôi
Nhưng đây là biển! Một chút tin tưởng tôi cũng không có!
“Nếu … Ta không cẩn thận mà thả tay ra thì sao?”
Tiểu đồng tử lo lắng, nhìn chằm chằm vào tôi:” ngàn vạn lần người đừng thả tay, Âm Dương U Hải đối diện với Minh Phủ, mà Minh Phủ lại rộng lớn vô biên, nếu người thả tay, không biết sẽ bay đến chỗ nào, lúc đó, chúng ta đi tìm người ở đâu”?
Trời ơi, hắn nói như vậy tôi càng sợ hơn.
“… Tiểu Nương Nương, người làm sao vậy?”
Tôi cứng ngắc hỏi: “Còn có cách nào khác không? Ta… Ta sợ nước…”
Tôi không biết bơi, hơn nữa lần trước bị sặc nên sau này tôi rất sợ nước
Để tôi nhảy xuống biển đã là một áp lực tâm lý cực lớn rồi, mà đây lại không phải là một vùng biển bình thường
Nhảy xuống biển còn có một nhiệm vụ lớn, tôi thực sự sợ rằng chính mình không làm được
” Người đừng sợ, không sao đâu, người cứ nghĩ nhảy xuống Minh Giới tương đương với về nhà chồng! Có gì mà phải sợ”
Ngươi.……
Hình tượng tiểu đồng tử mà lại nói ra lời nói lão thành, có loại cảm giác thật kỳ diệu.
” Ta niệm chú, khi người nghe được tiếng gầm của sư tử chín đầu, sẽ nhìn thấy nước biển ở đây tách ra, lúc đó liền nhảy xuống nhé….


Yên tâm, yên tâm, không phải người có huyết chú của Đế Quân Đại Nhân sao, cho dù người có chuyện gì đó ngoài ý muốn, thì hai mươi năm sau người vẫn là Tiểu Nương Nương, sợ cái gì?”.
Tôi bất lực nhìn hắn: “Tiểu đồng tử, ngươi nói chuyện lão thành như vậy, là học của ai? Hơn nữa, vì sao ngươi lại biết ta có huyết chú?”
Tiểu đồng tử bĩu môi nói:” còn có ai không biết sao? Tiên Giới, Minh Giới đều biết Đế Quân Đại Nhân có Tiểu Nương Nương, còn là bảo bối vô cùng, đáng tiếc Nương Nương tuổi còn nhỏ, lại là phàm nhân, Đế Quân Đại Nhân rất sợ người nhảy giếng luân hồi rồi sẽ bị lạc, cho nên liền cho người một vãng sinh bất diệt huyết chú….

Quả thật là Tôn Thần Tiên Gia đệ nhất si tình! Ai mà không biết…..”
Hắn lẩm bẩm, nghe được tôi mặt đỏ tai hồng, rồi lại nhịn không được mà khoé môi gợn lên nụ cười.
Nhảy liền nhảy, cùng lắm thì sặc giống như gà rớt nồi canh, nhưng..
“… nếu ta chết đuối thì sao?” tôi không nghĩ nhảy xuống đi gặp Giang Khởi Vân, nhưng lại bỏ hai tiểu bảo bảo ở lại
” Hẳn là… không thể nào, ta cũng chưa từng thấy có ai như người nhảy từ nơi này xuống! Tiên Gia nhảy xuống ở đây, quần áo sẽ không bị ướt”.

Tiểu đồng tử phồng mồm lên nói.
Được rồi được rồi, nhắm mắt lại và nhảy.
Thấy tôi chuẩn bị đã xong, tiểu đồng tử ngồi xếp bằng trêи vách đá, mặc niệm chú nhữ.
Ngay sau đó, một tiếng gầm dữ dội như tiếng sấm phát ra từ trêи mây, bên dưới nước biển sôi trào, tách ra một khoảng trống.
“Mau mau!” tiểu đồng tử thúc giục tôi.
Tôi thả người nhảy xuống, sóng biển trắng xoá kia giống như đám mây trêи trời, tôi nhảy xuống như vậy, hẳn là sẽ không từ trêи cao rơi xuống chứ?
Lúc tôi xuống nước, nước biển dữ dội đột nhiên khép lại, bao phủ lấy tôi!
Đây, đây thật sự là nước.

….
Tôi bị sặc vài ngụm, phản ứng sinh tồn theo bản năng khiến tôi liều mạng giãy gịua, đây không chỉ có nước! Còn lạnh đến tận xương tủy!
Cổ tay tôi đột nhiên bị một thứ gì đó lạnh lẽo cuốn lấy, tôi nhớ đến lời nói của tiểu đồng tử, lập tức gắt gao nắm lấy sợi xích! Một lực rất lớn đã kéo tôi xuống vực sâu.
Hai lần đến Minh Phủ, tôi đều trải qua cảm giác chết đi sống lại, cảm giác này thật không thể diễn tả, lúc này trong đầu tôi chỉ có một ý niệm: không muốn chết
Tôi biết có người vì tín niệm mà nghĩ không thể cố, có thể bảo vệ những người thân yêu mà không màng đến sống chết, nhưng khi ở nơi Âm Dương giao hoà, trong lòng vẫn sẽ toát ra một chút rùng mình
Bị sặc nước đến phổi, cảm giác đau đớn này quá đáng sợ, một tay tôi nắm sợi xích, một tay bóp cổ mình, hy vọng có thể cắn chặt răng lại.
Khởi Vân, Khởi Vân, anh nói với em, cái gì mà lo được lo mất, cố chấp lại thích khóc?
Bởi vì ngay khi anh xoay người lại, em sẽ phải cố gắng hết sức, thậm chí giẫm lên tử thần để chạm vào anh
Đau đớn, nước mắt, hỗn loạn và sợ hãi trong lòng, tôi không biết thời gian đã trôi qua bao lâu rồi.

Trong khoảnh khắc, tôi bỗng nhiên cảm thấy nước xung quanh thân thể đã biến mất, tôi ho khan dữ dội, thân thể nhanh chóng rơi xuống, sợi xích trêи tay cũng không thấy đâu, xung quanh…….
Tôi dụi dụi tôi mắt, xung quanh một mảnh tối om.
“Ahh….!!!” Thân thể đột nhiên không có trọng lượng, nhanh chóng rơi xuống dưới, bên dưới là …
Tôi, tôi đang rơi xuống!
Không bị chết đuối thì cũng bị ngã chết! Từ nơi cao như vậy ngã xuống, dòng khí giống như roi xé rách thân thể tôi, rơi xuống thành lâu, chẳng phải sẽ tan nát da thịt sao?
“Khởi Vân ——!!!”
Tôi che mặt không dám nhìn, tôi sắp đụng phải mái nhà của thành lâu.——
》》》
Đà đi xuống đột ngột dừng lại, tôi mở mắt ra, nhìn thấy vài bông sen nhỏ lơ lửng giữa không trung, nhẹ nhàng bình tĩnh xoay tròn, nâng đỡ trọng lượng cơ thể của tôi.
Hoa sen nhỏ hơi hơi dừng lại, để tôi lơ lửng giữa không trung.
Trải qua dòng nước rơi xuống đây, đầu óc của tôi không còn nhanh nhạy, phản ứng trở nên đẫn đờ.
Thậm trí nhìn thấy trước mặt mình, nam nhân ngày đêm nhớ thương đang vươn tôi thay về phía tôi, tôi cũng chết lặng, không có nửa điểm phản ứng
Xương sườn bị anh ấy ôm chặt, đè vào chỗ mái cong của nóc nhà cự thú sau lưng….
“… ta biết nhất định em sẽ khóc.” Giọng nói mát lạnh của anh ấy vẫn rõ ràng như mọi khi, thậm chí còn mang theo chút chế nhạo.
“Anh—” Sao bộ dáng này lại giống như không có chuyện gì xảy ra vậy?!
Không đợi tôi nói, anh ấy dùng sức siết mạnh cổ tôi, làm tôi ngẩng đầu lên, môi lưỡi lạnh lẽo, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa
Anh ấy quá bá đạo, dùng nụ hôn sâu độc đoán, không nhường tôi nửa bước, hung hăng chặn lời nói của tôi lại.
” Ah… Ah.……!!!” Tôi bị anh ấy cắn một ngụm!
Đầu lưỡi đau nhói, anh ấy cắn tôi?!
Không chỉ có cắn, mà còn câu đầu lưỡi của tôi dung nhập giữa môi của anh ấy, dùng sức hút ra những giọt máu……

“Ừm … anh! Em, ừm … Em mau chóng … Phát điên … ưm … anh, anh cư nhiên…”
Hoả hôi hổi mạo bùng lên.
Tôi gần như phát điên, nhưng anh ấy thoạt nhìn trông giống như không có gặp nguy hiểm gì! Tôi điên cuồng như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?
Giãy giụa không được, trước giờ tôi giãy giụa đều không được.
Anh ấy khống chế thân thể của tôi, dù tôi có tức giận đến đâu, tôi cũng phải chịu đựng
Cho đến khi anh ấy hơi hơi thoả mãn một chút mới lới lỏng tôi ra, đầu lưỡi tôi tê dại, trêи mặt đều là nước, lại còn có lệ, còn có nước miếng không nuốt xuống dính ở cằm, theo cổ chảy xuống.
Tôi trừng mắt nhìn anh ấy, dùng cách này để thể hiện sự tức giận của mình.
“…..

Ta cũng sắp phát điên rồi”.

Đầu lưỡi lạnh lẽo của anh ấy lướt xuống cổ, một chút xoa dịu cảm xúc của tôi.
” Đã bao nhiêu ngày rồi, Mộ Tiểu Kiều? Ta không đến tìm em, em cũng không biết đi tìm ta sao? Ta muốn em ngân nga Tôn Thần bảo cáo…… Vì sao lâu như vậy em mới nhận ra?”
Dịch: vi vu
———————.