“Thanh Bách, anh gọi cho luật sư Thịnh đi” - Trên đường xuống núi đột nhiên Mỹ An lên tiếng.
“Có chuyện gì sao?”
“Em muốn cùng anh đăng ký kết hôn”
Thanh Bách thiếu chút nữa là cho xe thắng lại, mừng rỡ hỏi:
“Em nói thật sao?”
“Em nghĩ từ lâu rồi, hôm nay gặp mẹ chẳng qua là muốn gỡ nút thắt cuối cùng trong lòng thôi. Chúng ta kết hôn, cùng chào đón baby, một nhà ba người tiến về phía trước”
Thanh Bách bởi vì quá hạnh phúc mà không nói nên lời, anh vẫn luôn băn khoăn liệu cô có nguyện cùng anh kết hôn một lần nữa không. Bây giờ Mỹ An chủ động nói ra chính là lời khẳng định, cô và anh cùng với con của bọn họ sẽ không gì có thể chia lìa được nữa.
“Chúng ta ngay lập tức đi đăng ký”
Lúc chạy qua đoạn đường có nhiều đá, chiếc xe hơi rung lắc một chút, Thanh Bách lo lắng nắm tay cô:
“Em có sao không?”
“Em không sao” - Mỹ An xoa xoa bụng, cô không sao thật nhưng bụng đột nhiên hơi nhói lên một chút.
“Đi được thêm một đoạn Mỹ An thấy cô không ổn thật rồi, Thanh Bách để ý trán cô đang đổ mồ hôi liên tục liền quay xe chạy về hướng bệnh viện.
“Mỹ An, em thấy chỗ nào không khỏe?”.
“Hình như em sắp sinh rồi” - Mỹ An cắn môi, hai tay ôm chặt lấy chiếc bụng đang đau quằn quại của mình.
Thanh Bách cuống cuồng hết cả lên, anh gọi điện thoại ngay lập tức cho bác sĩ Lâm thông báo rằng bọn họ đang trên đường đến cùng với tình trạng của Mỹ An.
“Anh đừng gấp, em còn chịu được, chạy xe phải cẩn thận” - Mỹ An gắng gượng nắm chặt lấy cánh tay của Thanh Bách.
Thanh Bách tất nhiên hiểu, mặc dù lòng anh giờ nóng như lửa đốt nhưng không dám tăng tốc, sợ có bất trắc gì thì anh không biết phải sống tiếp như nào. Sáng nay Mỹ Tâm vừa nói có nhiều trường hợp sinh con trước ngày dự sinh một hai tuần, không ngờ đến buổi chiều đã ứng nghiệm lên người của Mỹ An rồi.
Cơn đau ngày càng kéo đến nhiều hơn, bàn tay bẩu vào người Thanh Bách của cô càng dùng sức. Anh lại không cảm thấy chút đau đớn nào mà chỉ toàn tâm lo lắng cho cô.
“Cố chịu một chút, sắp đến rồi, đừng sợ”
Mỹ An đã đau tới không còn sức lực để lên tiếng, lúc Thanh Bách bế cô ra khỏi xe thì nước ối cũng vỡ ra. Thanh Bách nhìn thấy cảnh tượng này thì toàn thân lạnh ngắt, anh điên cuồng bế Mỹ An chạy vào bệnh viện. Anh sợ đứa nhỏ xảy ra chuyện nhưng sợ nhất vẫn là Mỹ An có chuyện. Mỹ An là tất cả với anh, anh không thể mất cô được.
Bác sĩ Lâm đã chuẩn bị sẵn mọi thứ, Thanh Bách vừa đặt Mỹ An lên bằng ca cấp cứu là cô được đẩy vào phòng sinh ngay.
“Cô ấy... cổ vỡ nước ối rồi... phải làm sao đây?” - Thanh Bách khẩn trương bắt lấy cánh tay của bác sĩ Lâm.
“Anh cứ bình tĩnh, tình trạng của Mỹ An không quá nghiêm trọng, thai đã đủ 38 tuần rồi nên sẽ không nguy hiểm”
Thanh Bách nghe thế nhưng vẫn không an tâm được, anh nhìn lại cánh tay bị cô bấu đến rách da của mình. Anh không dám tưởng tượng cô đang phải chịu đau đớn như thế nào.
Có y tá nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của anh, cả người đều là nước ối của anh khuyên anh đi thay quần áo nhưng anh lắc đầu. Thanh Bách ngồi ngay trước phòng sinh, chắp tay cầu nguyện:
“Mỹ An, em nhất định phải bình an”
Thanh Bách ngồi đợi thêm một lúc thì thấy mọi người cũng đến đông đủ, ai nấy lo lắng không thôi. Mặc dù bác sĩ và y tá đểu nói tình trạng của Mỹ An rất tốt, do cái thai lớn nên tốn chút thời gian thôi. Dù vậy Thanh Bách cũng không thể ngừng lo lắng.
“Không sao đâu, mẹ con Mỹ An sẽ bình an thôi” - Mỹ Tâm VỖ vai Thanh Bách, trấn an anh cũng là trấn an chính mình.