Mọi Ưu Tiên Cho Em

Chương 13: Việc của hoa là nở



Sau cú "drift" đầy ngoạn mục đó, cô Trần Trang "ác quỷ" trong mắt chúng tôi bỗng trở thành cô giáo hiền lành và đáng yêu nhất thế giới. Một tuần liền cô liên tục giật nảy mình trước tiếng chào như sấm của hai lớp, Gia Khánh còn đứng ở hành lang hét lớn "Em yêu cô hiệu phó nhất trên đời", kết quả là được cô "thưởng" dọn vệ sinh một tuần.

Để sự phấn khích không đi quá xa, cô Mai đã giảng giải cho chúng tôi rất nhiều điều trong tiết sinh hoạt cuối tuần.

- Trong cuộc họp ngày hôm đó, tiết mục của lớp chúng ta đã được đề xuất nhưng lại bị gạt đi. Cuối cùng vẫn có trong danh sách là vì ban tổ chức đã nhìn ra sự sáng tạo trong lựa chọn cũng như quyết tâm của chúng ta, vì vậy cô hi vọng các em sẽ thể hiện thật tốt trong ngày công diễn chính thức. Thêm nữa, cô mong chúng ta coi đây là một bài học mà khiêm tốn và tử tế, không gây hấn với các tập thể khác. Còn về chuyện bạn bị ngã, đây không phải lỗi của bạn, cô yêu cầu tất cả miễn bàn luận.

Tôi cười ngượng nghịu trước sự bảo về âm thầm của cô Mai. Không khí sẽ rất nghiêm túc nếu Khánh Việt không vì hóng hớt mà đưa miệng đi xa:

- Cô ơi cô đã "đổ" thầy Nguyên đẹp trai chưa ạ?

- Phạm Khánh Việt chép phạt toàn bộ công thức phát triển của Nhị thức Newton 50 lần, có chữ ký phụ huynh.

Thành Đạt cười ha hả:

- Ôi Việt ơi bạn "đôn chề" mà bạn làm thế thì nhục mặt tôi quá.

Kết quả là Đạt chưa cười được ba giây đã lạnh gáy trước cái nhìn của cô Mai.

- Ngô Thành Đạt chép phạt 100 lần nội dung giống bạn, xin chữ ký của toàn bộ giáo viên dạy toán trong trường.

- ...

Lại kể đến 10A1 và 10A5, trước đây mỗi lớp một vương quốc, đúng kiểu "ngẩng đầu không gặp, cúi đầu không trông", chẳng hiểu sao từ khi hợp tác diễn văn nghệ, chúng tôi dù có chui xuống gầm bàn cũng sẽ thấy cái bản mặt nhau ở đó.

Hai lớp chọn đầu ban tự nhiên và ban xã hội của toàn khối, hai tập thể cùng tiến: Rủ nhau trốn học, trèo rào đi net.

Kết quả là trong tháng thi đua, cả hai lớp đều trượt khỏi tốp ba của trường.

Ba anh tài Khánh Việt, Thành Đạt và Gia Khánh thi nhau nhảy cóc quanh sân trường như mấy con ếch nhựa (trích lời Vi), rồi lại tự thưởng bản thân bằng một ngày đi net.

- Các bạn không thấy nhục nhã, xấu hổ vì là lớp chọn mà bị phạt à! - Thầy Nguyên gằn giọng.

- Thầy tán được cô Mai chưa ạ?

- ... Chưa.

Sau một hồi "đàn gảy tai trâu", đợi thầy Nguyên đi khuất, Việt liền huýt sáo một hơi dài thu hút sự chú ý của chị sao đỏ:

- Chiều nay đi chơi với anh không bé?

Tiết sinh hoạt, Kiều Trang dõng dạc đọc từng lỗi trong sổ trực ban:

- Thứ năm, Phạm Khánh Việt rủ học sinh đang thi hành nhiệm vụ trốn học, đeo dép lê, mất trật tự, trừ 40 điểm.

Ngay cả khám sức khỏe, hai lớp trưởng cũng vô tình chọn chung một khung giờ.

Dưới phòng y tế, hai lớp xì xào như ong vỡ tổ. Việt và Khánh tị nạnh nhau đến từng centimet một. Nào là mày kiễng chân đúng không, nào là cô y tế đo sai cho mày đúng không, đến mức bác bảo vệ phải dọa gọi giáo viên chủ nhiệm xuống mới chịu thôi.

Ngoài phòng chờ, Trang nhìn tôi lắc đầu liên tục:

- Lớp tám 1m56, lớp chín 1m55. Người ta càng ngày càng cao lên, mày lại mỗi năm lùn đi một tí, khéo ra đường người ta còn tưởng học sinh cấp một.

- Nói vậy bạn tao tự ái đấy. - Vi nhăn nhở. - Nay còn đeo giày độn để vớt vát cơ mà.

Tôi không cãi lại không phải vì tôi sợ, mà là chúng nó nói đúng quá, tôi không biện minh nổi.

Ra khỏi phòng khám sức khỏe, tôi bần thần nhìn vào sổ theo dõi. Trang nhanh chóng giật lấy, tôi chưa kịp tiếp nhận chút thông tin nào đã nghe thấy tiếng cười kinh dị của hai đứa. Không có gì phải cáu cả, tôi thầm nhủ, vì tôi đã nhìn thấy người mà tôi có thể ăn vạ rồi.

Tôi tiến đến và thầm thắc mắc không biết do mặc đồ trắng nên cậu mới nổi bật hay vì cậu thật sự phát sáng trong mắt tôi, bởi chưa lần nào tôi mất quá năm giây để nhìn ra Đức trong rất nhiều người.

Tôi nheo mắt nhìn tên sách trên tay Đức, "Bộ đề minh họa học sinh giỏi quốc gia vật lý" à...

Nhác thấy tôi, Đức gấp sách rồi nhìn tôi chẳng khác nào nhìn một đứa trẻ con.

- Sao mặt mày bí xị vậy?

Tôi ỉu xìu đáp:

- Tớ lại bị tụt 1 centimet rồi, chỉ còn 1m54 thôi.

Thôi đi, còn ra vẻ đồng cảm mà cả mặt lại đỏ ửng cả lên, cúi xuống để nhịn cười cũng không cần lộ liễu vậy đâu!

- Thật ra tớ cũng bị thiếu mất 1cm mà, mình cùng hoàn cảnh.

- Cậu thiếu 1cm thì sao? - Tôi hỏi.

- À... - Đức đột nhiên ngập ngừng. - Thiếu 1cm thì tròn 1m80.

- ...

Tôi có cảm giác như cả Vàng Danh vừa quỵt nợ tôi ấy.

Chưa bao giờ tôi thấy Đức toát lên vẻ thiếu đứng đắn như thế. Cậu tựa lưng vào thân cây, đôi mắt ánh lên vài phần tinh nghịch khiến tôi thắc mắc không biết có phải cậu đang học đòi theo lũ con trai thích thể hiện hay không.

- Giận à?

- Giận đâu. - Tôi đáp.

Đức hơi cau mày cúi xuống, cậu nhìn tôi rồi tỏ ra không tin:

- Rõ ràng là giận.

Tôi chẳng buồn trả lời, Đức lại hỏi:

- Giận vì tớ cao hơn à?

- Ừ. - Tôi đáp bừa. - Nói chuyện với cậu cứ phải ngẩng lên mỏi hết cả cổ.

Câu nói ấy vốn chỉ là lời buột miệng trong lúc tìm lý do hợp lí để ăn vạ, vậy mà câu trả lời của cậu chẳng hiểu bằng cách nào cứ quấn lấy tâm trí tôi trong suốt buổi tối hôm đó. Đức hạ thấp đầu gối thật sâu, đến khi cao bằng tôi liền cụng trán cậu vào trán tôi nhè nhẹ.

- Vậy từ giờ tớ sẽ đứng như này để nói chuyện với Lam nhé?

- Đứng như vậy mỏi lắm. - Tôi cười nham hiểm. - Chặt chân đi.

Trang và Vi nãy giờ núp sau cột tường hóng hớt, nghe tôi nói xong liền ho sặc sụa.

- Còn một cách khác đơn giản hơn. - Đức giả vờ suy tư.

- Cách gì?

Tôi hỏi, cậu phì cười:

- Tớ bế cậu.

- E hèm khụ khụ khụ. Nay trời đẹp ha?

- Đúng rồi em iu, anh bế em đi chơi nha!

Trang và Vi nắm tay nhau tung tăng chạy qua, che đi ánh nắng vẫn chiếu lên gương mặt Đức trong một giây khắc. Sự mơ hồ xông vào tâm trí, tôi bần thần, nốt ruồi nhỏ dưới bọng mắt cậu rất quen thuộc, hình như tôi đã thấy nó ở đâu rồi.

*

Để bù đắp lại sự cố lần trước, tiết mục của chúng tôi được tập dượt và kiểm tra chỉn chu nhất có thể. Ngày công diễn chính thức, phần diễn của chúng tôi vì được đầu tư pháo sáng mà khuấy đảo cả sân trường. Lần này, đứa nào cũng tươi rói cúi đầu chào khán giả.

Bế mạc buổi lễ chào mừng ngày nhà giáo Việt Nam là phần trao giải cho từng tập thể và cá nhân có thành tích xuất sắc, sau khi giới thiệu về thể lệ, cô Yến mở bao thư đã niêm phong và đọc chậm rãi:

"Tập thể lớp xuất sắc nhất, xin chúc mừng chi đoàn 12A1."

Tiếng vỗ tay vang lên với cái tên chẳng ngoài dự đoán ấy. Ở trường tôi chỉ còn duy nhất khối mười hai vẫn học theo chương trình giáo dục phổ thông cũ, tuy học phân ban như khóa mới có nhiều ưu điểm nhưng lại học lệch, nhìn thế nào thì 12A1, một lớp quy tụ toàn bộ nhân tài của trường vẫn chiếm ưu thế.

"Tập thể lớp tiên tiến, xin chúc mừng chi đoàn 11A7, chi đoàn 10A1, chi đoàn 10A5."

Chúng tôi phấn khích reo hò, Thành Đạt và Gia Khánh giả danh lớp trưởng lên nhận giải, còn không quên giơ máy chụp ảnh ngay trên sân khấu.

Tiếp đó là trao giải cuộc thi học sinh giỏi cấp thành phố đợt vừa rồi từ hội khuyến học của nhà trường. Nghe đến đây, tôi đợi chờ thật chăm chú.

"Đặng Trần Minh Đức 10A5, giải nhất môn vật lý cấp thành phố, giải khuyến khích môn lịch sử cấp thành phố."

"Dương Huỳnh Nguyệt Lam 10A1, giải nhì môn lịch sử cấp thành phố."

"Nguyễn Thùy Linh 10A1. Giải ba môn lịch sử cấp thành phố."

Len lỏi qua hàng người thẳng tắp nhìn mình đầy ngưỡng mộ và tiến lên phía bục giảng lấp lánh ánh đèn, đó chính là một trong những cảm giác hạnh phúc nhất trong đời tôi, khi mà tôi nhận ra mọi công sức, mọi cố gắng của tôi không phải là vô ích. Nhận tấm bằng chứng nhận và bó hoa hướng dương của cô hiệu phó, chúng tôi mỉm cười rạng rỡ trước khung hình.

Và được mong chờ nhất của buổi lễ, không gì khác ngoài công bố giải văn nghệ.

Điều bất ngờ lớn nhất, chúng tôi - khối mười mới chân ướt chân ráo bước vào trường đoạt giải nhì của hội thi. Đứa nào đứa nấy đều há hốc miệng ngạc nhiên, cô Mai không nói gì, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn "lũ giặc" trước mặt rồi cúi đầu quệt nước mắt. Khoảnh khắc đó, tôi bỗng nhận ra tình yêu của cô đối với lớp lớn đến nhường nào.

Giờ tan tầm, tôi giúp mọi người thu dọn bàn ghế rồi tung tăng cùng mấy đứa bạn về lại trường cấp hai cũ đang diễn ra hội chợ. Tôi khẳng định sẽ khuân sạch toàn bộ đồ ăn của các quầy rạp vào bụng bằng tiền của Kiều Trang nhưng chưa kịp biến nó thành hiện thực đã vội thu hồi, sao Minh Đức cũng có trong nhóm này vậy?

Ngày trước, Đức cũng về trường tôi và ghé thăm phòng triển lãm hồi ức, hôm nay lại cùng mọi người ghé xuống ăn uống, nếu tôi nhớ không nhầm thì cậu ấy là học sinh cũ của trường trung học cơ sở Nguyễn Trãi, cũng có thể là trước đó cậu ấy học ở trường tôi cũ nhưng tôi không biết vì đầu lớp tám tôi mới về lại Uông Bí, về lại nơi tôi gọi là nhà.

Bịch bánh tráng trộn 20 nghìn, đá bào đủ vị 15 nghìn, lạp xưởng 15 nghìn. Tôi nheo mắt đọc bảng giá rồi buột miệng than đắt, kết quả là bị các em liếc xéo đến rợn tóc gáy.

Hắn, tổng tài lạnh lùng một đời giết người không gớm tay, nay lại vì thân ảnh tiểu tiên nữ trước mặt mà đem cái lòng dịu xuống. Miệng em mở ra van hắn ở lại, hắn đem cái đầu gật xuống, cười mà như không cười:

"Nha đầu ngốc, tôi ở lại với em đêm nay, rồi cả thế giới sẽ biết em là nốt chu sa của tôi."

Trang tíu tít đọc đi đọc lại mẩu truyện nó vừa tìm thấy trên mạng rồi reo hò phấn khích:

- Sau này mà tao không tìm được anh nào nói với tao như thế thì tao sẽ độc thân đến già.

Tôi rùng mình, da gà da vịt dựng đứng hết cả.

- Sao lại "đem cái đầu gật xuống" được. Cắt đầu ra hay gì?

Trang nhìn tôi như nhìn một đứa trẻ con:

- Mày làm sao mà hiểu được, này là hành văn hoa mỹ đó!

- Này là lậm QT thì có. - Vi đáp.

Tôi nhồm nhoàm nhai bánh gấu, Trang và Vi tranh cãi qua lại như sắp nhảy vào giết nhau đến nơi. Ở một góc nào đó, Thùy Linh vẫn ngơ ngác:

- Lậm QT là gì thế?

- ...

Chúng tôi cắm rễ dưới sân trường đến tận đầu giờ chiều, học sinh đã ra về gần hết. Nhìn bó hoa rực rỡ trên tay Đức, lại nhìn cành hoa héo úa trên tay mình, tôi càu nhàu:

- Sao hoa của cậu lại có vẻ tươi hơn của tớ vậy?

Đức cúi xuống xem xét một lượt rồi cướp luôn bó hoa tôi đang cầm, Nhất quyết không trả lại tôi, Đức nhận xét:

- Chẳng ai lại đi tặng hoa cho một bông hoa khác cả.

Tôi đứng ngẩn ngơ một lúc mới hiểu ra, cậu ấy bỗng nhiên tháo dây buộc của cả hai bó rồi ghép lại thành một, quan sát thành phẩm của mình một lúc rồi mới đưa cho tôi.

- Đẹp không?

- Đẹp lắm. - Tôi đáp. - Tiếc là nó không tươi được mãi.

Đức phì cười:

- Việc của hoa không phải là trở nên rực rỡ đâu. - Đức nói. - Tuy nó chỉ tỏa sáng trong một thời gian ngắn nhưng nó đã làm được một việc quan trọng nhất, nó đã nở.

Tôi hiểu Đức đang không chỉ nói chuyện phiếm về những bông hoa.

"Việc của con người không phải là tìm kiếm sự công nhận của cả thế gian. Tuy hạnh phúc và cả niềm đau đều không kéo dài mãi mãi nhưng ta đã làm được một việc quan trọng nhất, ta đã sống."

Những dạo gần đây, mọi người đều ngỡ ngàng trước năng lượng tích cực của tôi khác hẳn thường ngày. "Mày cười nhiều hơn, cứ như mày của bây giờ với Nguyệt Lam hồi đầu năm lúc nào cũng xị mặt ít nói là hai đứa khác nhau ấy", Kiều Trang đã nhận xét như vậy.

Tôi không biết từ khi nào mình chẳng còn bận tâm nhiều đến thế việc phải làm hài lòng tất cả mọi người, việc phải vượt qua những người mà tôi tự coi là kỳ phùng địch thủ. Thực chất, đối thủ của tôi chính là những suy nghĩ của chính tôi.

Và cậu ấy xuất hiện, chứng minh cho tôi thấy rằng thế giới này thật ra cũng không tàn nhẫn đến thế, nó cũng có lúc đẹp đẽ biết mấy, dịu dàng biết mấy. Như giờ đây, khi mà chúng tôi bước đi cạnh nhau dưới ánh hoàng hôn bất chợt vây quanh, để lòng cuốn mọi muộn phiền bay theo cơn gió cuối thu và chìm xuống biển sâu vô tận.