Cao Dương đứng bên ngoài hang bỗng nghe một tiếng nổ “ầm” rất lớn. Ngay sau đó mặt đất rung lắc dữ dội. Đôi mắt của hắn trợn ngược gần như sắp nứt ra, dợm bước lao vào trong hang xem xét. May thay Hạ Trung đứng bên cạnh kịp thời kéo hắn lại mới tránh được cổ thụ và đá lớn lăn từ sườn núi xuống. Cả đoàn người đang vây quanh hang động hốt hoảng kêu lên, vội vàng lùi lại phía sau.
Khi đoàn người di chuyển đến nơi an toàn thì cơn chấn động cách đó không xa cũng dừng lại, bụi đất bay mù trời. Phía Nam của ngọn núi trước mặt đổ sập xuống, hang động bên trong hẳn đã sụp đổ, đất đá trên sườn núi lăn xuống bít kín cửa ra vào. Nếu muốn đào thông cái hang này đoán chừng phải tốn rất nhiều thời gian. Hơn nữa, động tĩnh vừa rồi lớn như thế ắt hẳn đã làm kinh động đến quan phủ Lâm Huyên, không lâu nữa sẽ có người chạy đến.
Lúc này ở trong hang sâu, Thu Hân Nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, hai tai ù ù mãi một hồi mới dần tỉnh táo lại. Nàng đưa tay lên xoa đầu mới phát hiện ra còn có một thanh niên đang nằm ở trên người của mình. Lúc nãy từ trên cao nhảy xuống, người này đã ôm chặt nàng trong ngực nên mặc dù xung quanh có rất nhiều đá vụn và mảnh gỗ vỡ nhưng nàng không bị thương gì nặng cả. Chẳng biết anh ta có bị thương hay không?
Nghĩ vậy, Thu Hân Nhiên lo lắng, vội đưa tay vỗ nhẹ người của y, nhỏ giọng gọi:
“Triệu tướng quân, anh không sao chứ?”
Nàng gọi vài tiếng thì người phía trên từ từ tỉnh lại, cơ thể khẽ cử động. Thu Hân Nhiên thở phào, âm thầm nói cảm tạ trời đất.
Cơ thể của thanh niên đang nằm trên người của nàng khá nặng, Thu Hân Nhiên cẩn thận từng li từng tí nhích người ra rồi bò dậy. Khi nàng đỡ người nọ dựa vào tường thì nghe y rên lên một tiếng đau đớn. Nàng vội hỏi:
“Anh bị thương rồi hả?”
Lúc hai người nhảy xuống cũng là lúc thuốc nổ phía trên nổ tung, sợ rằng y đã bị chấn động mạnh. Thấy người nọ không lên tiếng nói chuyện, Thu Hân Nhiên kinh hoảng vô cùng, mãi một hồi mới nghe y thều thào:
“Không…sao.”
Giọng của người nọ hơi khàn, chẳng giống với giọng nói mà nàng đã nghe lần trước. Lúc ở trên nàng đã cảm thấy khác lạ rồi, nhưng lúc đó tình thế nguy cấp nên cũng không nghĩ nhiều. Lúc này nghe giọng của y, nàng lại tưởng vì bị thương nên giọng mới đổi khác, thành ra không suy nghĩ đến điểm này nữa, nói:
“Tiếp theo chúng ta phải làm gì?”
“Đây là đường lui mà Á Thuật chuẩn bị, hẳn nó có đường thông ra bên ngoài.”
Thu Hân Nhiên cũng nghĩ như thế, nói:
“Không biết bên trên thế nào, chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây thôi, nhỡ đâu cái hang này lại sập xuống một lần nữa.”
Thanh niên gật đầu, vịn tay vào vách đá đứng lên. Thu Hân Nhiên thấy động tác của y khá khó khăn thì vội đưa tay ra dìu y. Thanh niên sững người một thoáng nhưng không rút tay về. May thay lối đi trong hang này đủ cho hai người sóng bước.
Lúc này bên ngoài đã là nửa đêm, bốn phía lặng ngắt như tờ, trong màn đêm tĩnh mịch tiếng bước chân của hai người hòa cùng với tiếng hít thở nghe vô cùng rõ ràng.
Thu Hân Nhiên không thân thiết với Triệu Nhung, lúc này lại thấy không khí giữa hai người hơi gượng gạo và xấu hổ, nàng đành mở lời nói chuyện phiếm:
“Sao tướng quân biết nơi đây sẽ có đường hầm vậy?”
“Tôi đã đối đầu với Á Thuật nhiều lần nên khá hiểu rõ tính cách của gã. Mặc dù gã rất trung thành với Tề Khắc Đan nhưng lại không phải kẻ cam lòng tử chiến nên nhất định sẽ có chuẩn bị đường lui.”
Hạ Tu Ngôn thản nhiên nói tiếp:
“Hơn nữa từ khi vào trong hang động này, tuy rằng đã xảy ra rất nhiều chuyện nhưng hắn vẫn cứ đứng yên tại chỗ, còn dùng kíp nổ dài như thế để nối với thuốc nổ ở cửa hang thì tôi đoán chừng phía sau lưng của hắn có lẽ là đường hầm chạy trốn.”
Thu Hân Nhiên gật đầu, giọng điệu nịnh hót, nói:
“Mắt quan sát và tâm tư của tướng quân quả thật là tỉ mỉ và tinh tế quá! Thật làm cho người ta bội phục.”
Thanh niên đang dựa vào người của nàng cuối cùng mới nghe ra điểm kì lạ, hỏi lại:
“Cô gọi tôi là gì?”
Thu Hân Nhiên cảm thấy câu hỏi này của y thật kì lạ, nói:
“Triệu tướng quân… không phải ư..?”
Thanh niên im lặng không nói gì. Thu Hân Nhiên hơi lo lắng, chẳng biết mình đã nói câu nào không đúng khiến y không vui. Mãi một lúc sau mới nghe y lên tiếng:
“Vừa rồi Á Thuật đã nói gì với cô vậy?”
Nghe y nhắc đến chuyện này, Thu Hân Nhiên vội trả lời:
“Gã nói với tôi là cái rương kia được giấu ở dưới đáy của một đầm nước, phía trên cái rương đặt một phiến đá xanh. Chỉ cần lật phiến đá xanh lên sẽ tìm được một cái rương đồng. Chỉ là bây giờ gã đã chết rồi, cũng không biết những lời này là thật hay giả nữa.”
Hạ Tu Ngôn trầm ngâm một thoáng, lắc đầu nói:
“Á Thuật là kẻ tự phụ, hắn tin chắc chúng ta sẽ chết ở nơi đây nên sẽ không nói dối lừa cô. Bằng không khiến tôi nảy lòng nghi ngờ thì được không bù nổi mất.”
“Vậy thì lời của gã đều là sự thật sao?”
“Sau khi ra khỏi đây thử tìm sẽ biết.”
Hai người trò chuyện suốt dọc đường đi. Thu Hân Nhiên cảm thấy mình có mắt cũng như không, hoàn toàn không nhìn rõ phía trước. Nói nàng đang dìu người bên cạnh, chẳng bằng nói người bên cạnh đang dắt nàng đi về phía trước. Nàng bỗng lên tiếng hỏi:
“Tướng quân có thể nhìn rõ đường đi sao?”
“Có thể nhìn được một chút.”
“Thị lực của tướng quân tốt thật.”
Thu Hân Nhiên cảm thán từ tận đáy lòng, nói:
“Trong số người tôi quen biết, anh có lẽ đứng số một số hai đấy.”
Hạ Tu Ngôn tựa như vô tình hỏi:
“Còn có ai nữa à?”
Thu Hân Nhiên không ngờ đối với mấy lời nói vuốt đuôi thế này mà y lại coi như thật. Lúc này cũng không biết trả lời thế nào, nàng trầm ngâm một hồi rồi nói:
“Là Định Bắc Hầu.”
Triệu Nhung là thuộc hạ của Hạ Tu Ngôn, nếu nói thị lực của hắn kém Hạ Tu Ngôn hẳn sẽ không làm hắn giận đâu nhỉ.
Nàng đang suy nghĩ miên man thì thanh niên đeo mặt nạ hỏi:
“Sao cô biết được?”
Thu Hân Nhiên cảm thấy vị Triệu Tướng quân này quả thật là người quá nghiêm túc, chỉ có thể ấp úng nói:
“Lúc Định Bắc Hầu còn học ở Học cung, tôi đã từng thấy ngài ấy bắn tên. Thuật bắn tên của ngài ấy vô cùng cao siêu.”
“Tôi nghe nói Định Bắc Hầu khi còn trẻ khá yếu ớt, lại nhiều bệnh, cưỡi ngựa bắn cung đều không bằng ai..”
“À…”
Thu Hân Nhiên nghẹn họng, đành phải trả lời qua loa:
“Vậy có lẽ tôi vô tình bắt gặp được lúc ngài ấy bắn trúng hồng tâm cũng nên.”
Hạ Tu Ngôn còn nói:
“Tôi còn nghe nói Đạo trưởng đã từng dạy cho Định Bắc Hầu bắn cung mà nhỉ?”
Thu Hân Nhiên thầm nghĩ bây giờ đã là năm nào rồi sao trong cung còn đồn thổi “truyền thuyết” này của nàng vậy chứ? Nhưng lúc này nàng chỉ có thể mặt dày nói:
“Nói là dạy thì hơi quá, chẳng qua tôi chỉ luyện tập cùng với ngài ấy mấy ngày mà thôi.”
Trong giọng điệu của nàng có vẻ khẩn trương, vì lo lắng nên chân vấp vào tảng đá suýt nữa thì ngã nhào.
May thay thanh niên bên cạnh nhanh tay giữ nàng lại. Thu Hân Nhiên vịn vào vách đá, đứng vững lại thở ra một hơi, nói:
“Cám ơn anh.”
Nói đoạn, nàng kinh ngạc một thoáng. Trên lòng bàn tay của thanh niên đang nắm tay nàng có một vết chai dài, khô ráp tựa như vết thương vừa mới kết vảy.
Thanh niên nọ dường như vẫn chưa nhận ra sự khác thường của nàng, tuy nàng đã đứng vững nhưng y vẫn chưa chịu buông tay ra, nói:
“Đi theo tôi.”
Nơi này có vẻ gần tới lối ra, trong động có một ít tia sáng mờ mờ và tiếng nước chảy róc rách nho nhỏ. Hạ Tu Ngôn chợt thấy cô gái bên cạnh bỗng im lặng không nói gì, quay đầu nhìn nàng:
“Sao vậy?”
Thu Hân Nhiên giả vờ bình tĩnh, lên tiếng thăm dò:
“Sao tướng quân biết tôi ở đây thế? Lại còn bố trí sẵn quân mai phục ở bên ngoài.”
“Nguyên Áp túc giải được quẻ Càn mà cô để lại ở quán trà. Đó là quẻ Càn thuộc hành Kim. Vì thế chúng tôi đã kiểm tra trên bản đồ, phát hiện gần miếu Sơn Thần có một khu mỏ bỏ hoang. Hơn nữa, người Đạt Việt lẻn vào Trường An, nếu muốn giấu nhiều người như thế thì nơi này quả thật rất thích hợp.”
Lúc Thu Hân Nhiên trốn ở trong phòng chứa đồ đã nghe được đám người Á Thuật nhắc đến khu mỏ bỏ hoang ở thành Nam. Vì sợ quên nên nàng đã bày một quẻ Càn trên đất để làm ký hiệu, nào ngờ vừa vặn để lại manh mối cho đám người mình. Một quẻ Càn này kỳ thực rất đơn giản, chỉ nói về phương vị. Thế nhưng lúc đầu Nguyên Chu lại suy nghĩ theo hướng phức tạp, đoán chừng sư tỷ còn có ẩn ý sâu xa gì. Nhưng khi cậu ngẫm lại “Đại đạo chí giản”, lúc đó mới phát hiện ra được Thu Hân Nhiên chẳng qua chỉ để lại một quẻ Càn ý chỉ “Nam” làm cho cậu cảm thấy vừa bực mình lại vừa buồn cười.
Hai người vừa nói chuyện đến đây bỗng trước mắt sáng lên, phía trước có vài tia sáng lập loè. Hai người đi thêm một đoạn nữa đã ra đến được cửa hang, bên trên được phủ một lớp rơm rạ, ánh trăng sáng chiếu vào trong động. Nơi này chính là cửa ra của khu mỏ.
Cửa hang phía trên cách mặt đất không xa, Hạ Tu Ngôn cân nhắc một thoáng, nhún chân tung người nhảy lên, giẫm chân vào vách đá gần đó mượn lực rồi nhanh nhẹn bay ra khỏi hang động.
Thu Hân Nhiên đứng yên tại chỗ ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, một lúc sau thấy thanh niên đeo mặt nạ quay lại, hẳn là y vừa đi quanh xác nhận xem có người Đạt Việt canh gác ở đó hay không. Thanh niên khom người đưa tay ra muốn kéo nàng lên. Thu Hân Nhiên hơi do dự rồi nắm lấy tay của y. Nàng bỗng lên tiếng hỏi:
“Tôi vẫn chưa trả cái ô Tướng quân đã cho mượn lúc ở chùa Thanh Long. Sau khi ra ngoài tôi sẽ nhanh chóng đưa đến trả cho ngài.”
Thanh niên thoáng im lặng, một lúc sau mới nói:
“Không vội.”
Dứt lời, y dùng sức kéo nàng lên. Thu Hân Nhiên giẫm vào vách đá, cơ thể chợt nhẹ bẫng, nàng chưa đứng vững đã nhào người về phía trước. Hạ Tu Ngôn bất ngờ, cả người lảo đảo lùi về sau rồi ngã trên mặt đất. May thay xung quanh cửa hang trải đầy cỏ khô êm ái, ôm thiếu nữ yểu điệu trong vòng tay, Hạ Tu Ngôn mở mắt nhìn ánh trăng bạc tròn vành vạnh đang chiếu sáng khắp mặt đất.
Thu Hân Nhiên không lập tức đứng dậy mà nằm phủ trên người của Hạ Tu Ngôn. Nàng ngồi dậy, mím môi chăm chú nhìn y rồi nâng tay cẩn thận chạm vào chiếc mặt nạ bạc. Thanh niên đeo mặt nạ bạc hơi kinh ngạc nhưng chỉ yên lặng nhìn lại nàng, trong ánh mắt của y đong đầy ánh trăng, sáng ngời đến chói mắt. Ngón tay của nàng lướt qua chiếc mặt nạ rồi nhẹ nhàng cởi nó xuống.
“Hạ Tu Ngôn!”
Một tiếng thét giận dữ vang lên giữa khu rừng hoang vắng khiến cả đàn cá đang bơi lên thở khí sợ hãi trốn vào trong nước.
Cô gái mặc trang phục kiểu đạo gia màu tím nhạt tức giận nắm chặt chiếc mặt nạ bạc trên tay. Dưới ánh trăng, biểu cảm trên mặt của nàng rất sống động, khác hẳn với dáng vẻ chắp tay cúi người cầu xin y buông tha cho Mai Tước khi y đưa nàng trở về từ vườn Phương Trì. Lúc này, nàng đang ngồi trên người y, mày nhướng cao, đôi mắt hoa đào trừng lớn, thậm chí ngay cách xưng hô cung kính – lúc nào cũng “thế tử” này “Hầu gia” nọ – cũng quên luôn. Hạ Tu Ngôn thầm nghĩ không biết tiếp theo có phải nàng sẽ nắm lấy cổ áo của mình hay không.
Nghĩ vậy, thanh niên đang nằm trên cỏ nhìn cô gái đang tức giận đùng đùng rồi cười rộ lên, nụ cười tựa như hoà tan cả ánh trăng phản chiếu trong đáy mắt.
“Tôi chưa từng nói mình là Triệu Nhung, là em tự mình nhận sai người.”
Lúc này y đã khôi phục lại giọng nói quen thuộc của mình, Thu Hân Nhiên nghĩ đến y ở trong động giả vờ cũng thôi đi, thế nhưng ngay cả lúc hai người đi trong khu mỏ y cũng không nói thật, rõ ràng là đang cố ý trêu chọc nàng, cả giận nói:
“Là do anh cố ý không nói!”
Hạ Tu Ngôn khẽ mím môi cười, nói:
“Tôi đã cứu em, em lại nhận lầm tôi thành người khác. Đúng ra tôi là người tức giận mới phải.”
Thu Hân Nhiên giận sôi. Cả một đêm này tâm trạng của nàng cứ lên xuống không ngừng. Đầu tiên là bị người ta bắt cóc nhầm, lại suýt chút nữa chết vì thuốc nổ ở trong hang động, lúc này kẻ lừa gạt nàng cả buổi tối lại nói nàng có lỗi, nhất thời nàng cảm thấy uất ức vô cùng. Lại nghĩ đến vừa nãy ở trong khu mỏ nàng đã ra sức giúp y giấu chuyện y giỏi cưỡi ngựa bắn cung thì lại càng thêm xấu hổ, không biết lúc ấy Hạ Tu Ngôn đã thầm cười chê nàng thế nào! Nghĩ vậy, nàng lại càng ấm ức, cả hốc mắt đỏ ửng.
Hạ Tu Ngôn thấy nàng bỗng dưng im bặt, đôi mắt trừng lớn nhìn y chằm chằm, khoé miệng mím chặt, cả người tựa như con nhím nhỏ đang xù lông, nhìn qua trông rất đáng thương. Nhưng khi y nhìn kỹ thấy hốc mắt ửng đỏ của nàng thì giật mình sửng sốt.
“Được rồi, là tôi sai rồi, em…”
Hạ Tu Ngôn bỗng dưng mềm giọng dỗ dành theo bản năng, đang nói được một nửa bỗng giật nảy mình không hiểu sao chính mình lại có thể thốt ra những lời ngon ngọt dỗ dành con gái nhà người ta như thế. Trong phút chốc, y cảm thấy có chút mất tự nhiên.
Thu Hân Nhiên không cảm giác được biến hoá của y. Bình thường nàng sẽ không lỗ mãng như thế, nhưng vừa rồi nàng cứ nghĩ người bên cạnh là Triệu Nhung nên chỉ lo lắng hai người sẽ trốn thoát thế nào, không dám lười biếng dù chỉ một chút. Lúc này nàng phát hiện người bên cạnh là Hạ Tu Ngôn thì cảm thấy vừa ấm ức lại vừa an lòng. Ngay chính nàng cũng không hiểu sao, chỉ thấy không thể kìm nén được cảm xúc. Lúc này nàng tỉnh táo ngẫm lại thì hơi xấu hổ, dợm bước đứng dậy.
Nghe tiếng nàng sụt sịt, Hạ Tu Ngôn tưởng nàng giận đến phát khóc thì giật mình, nắm lấy cổ tay của nàng. Thu Hân Nhiên kinh ngạc quay lại nhìn y. Khi ánh mắt của hai người giao nhau, Hạ Tu Ngôn chợt thấy mất tự nhiên, hơi nghiêng đầu hỏi:
“Em giận lắm hả?”
Y không hỏi còn tốt, vừa hỏi xong thì Thu Hân Nhiên giận nói:
“Tức muốn chết!”
Nàng đứng bật dậy, người đang nằm bên dưới rên lên một tiếng đau đớn. Thu Hân Nhiên chợt dừng lại, nhìn Hạ Tu Ngôn nhíu mày, đôi tay ôm ngực. Sắc mặt của y tái nhợt, thoạt nhìn trông rất yếu ớt. Nàng nghi ngờ nhìn y một hồi, cảm giác y không giống như đang giả vở mới khom người cúi xuống hỏi:
“Anh làm sao thế?”
Hạ Tu Ngôn không trả lời chỉ chống tay đứng dậy. Thu Hân Nhiên thấy trên trán của y lấm tấm mấy giọt mồ hôi, đưa tay ra dìu y. Lúc này nàng phát hiện trên vai trái của y bị rách, máu tươi thấm đẫm một mảng.
“Anh bị thương rồi?”
Nàng khẽ kêu lên, nhớ lại lúc rơi vào khu hầm mỏ y đã ôm chặt nàng trong lòng, hẳn là y đã bị thương lúc đó. Nghĩ vậy, nàng bỗng mềm lòng, cơn giận vừa nãy đã tan đi gần hết, trong lòng còn cảm thấy hơi hối hận vì đã ngồi đè trên người của y, không biết có phải vì mình mà vết thương của y nặng hơn hay không.
Hạ Tu Ngôn liếc nhìn vẻ mặt thay đổi của Thu Hân Nhiên, nhẹ nhàng dựa vào người của nàng, tỏ ra như chẳng có việc gì:
“Không có gì đáng ngại. Trước tiên tìm một chỗ nghỉ chân rồi tính sau.”