Hạ Tu Ngôn ngồi dựa vào một gốc cổ thụ, nhìn cô gái đang từ bờ sông ở cách đó không xa trở về. Nàng ôm một ít cành cây khô, loay hoay một hồi cuối cùng cũng đã nhóm được lửa trại. Tiếng cành cây khô cháy nổ lốp bốp, đống lửa trại mang đến hơi ấm giữa đêm xuân lạnh lẽo.
Thu Hân Nhiên thở dài, thêm cành cây khô vào rồi ngồi xuống bên cạnh y. Lúc này thanh niên đã cởi mặt nạ để lộ khuôn mặt tuấn tú, vẻ mặt hơi mệt mỏi, môi mỏng tái nhợt vì mất máu khẽ mím chặt tựa như đang chịu đựng cơn đau do vết thương trên người gây ra. Nếu so sánh dáng vẻ Định Bắc Hầu lúc trở về kinh thành, Thu Hân Nhiên thấy mình quen nhìn y với bộ dáng lúc này hơn. Đó chính là Hạ Tu Ngôn mà nàng đã quen từ bảy năm trước, một thế tử yếu ớt và hay đau ốm.
“Lúc đi nhặt cành cây khô, tôi phát hiện gần đây có một đầm nước, hình như nó giống với đầm nước trong lời của Á Thuật. Có cần lặn xuống dưới tìm thử xem có cái rương kia hay không?”
“Chờ rạng sáng tụi Cao Dương đến thì phái người xuống tìm xem. Bây giờ trời tối thế này, em lặn xuống thì cũng chẳng thấy gì.”
Tuy nghe y nói có lý, Thu Hân Nhiên vẫn lo lắng nói:
“Không biết Cao thị vệ có tưởng nhầm chúng ta bị chôn ở trong hang động kia hay không?”
“Cửa hang động kia bị lấp hẳn không thể đào thông trong thời gian ngắn. Sau khi trời sáng anh ta sẽ phái người tìm kiếm lối ra khác.”
Hạ Tu Ngôn nhìn nàng, nghĩ bụng có lẽ nàng đang lo lắng về đám Đạt Việt, nói tiếp:
“Em yên tâm. Sáng mai em sẽ an toàn trở về.”
Lúc này Thu Hân Nhiên không còn hoảng hốt như trước, nghĩ đến vừa rồi mình suýt chút nữa đã túm lấy cổ áo của Hạ Tu Ngôn để hỏi tội thì hơi ngượng ngùng, nàng xoa mặt nói:
“Tôi không nghĩ Hầu gia sẽ đích thân đến.”
Hạ Tu Ngôn lườm nàng, nói:
“Nếu tôi không đích thân đến, chẳng phải em sẽ âm thầm oán trách tôi hay sao?”
Thu Hân Nhiên kiên quyết không nhận, nói:
“Hầu gia nói đùa rồi, tôi chưa từng nghĩ như thế.”
“Thật không?”
Thanh niên lạnh lùng nói tiếp:
“Vậy không biết lần trước người nào chỉ chó mắng mèo, vì chuyện Mai Tước mà làm mình làm mẩy với tôi ấy nhỉ. Lần này nếu tôi không đích thân đến cứu em, em có thể rộng rãi thế à?”
Thu Hân Nhiên không ngờ y vẫn còn nhớ rõ hai người đã chia tay trong không vui vì chuyện vườn Phương Trì lần trước thì cảm thấy buồn cười. Nhưng rồi vì nể tình hôm nay y đã cứu mạng của nàng, Thu Hân Nhiên lên tiếng dỗ dành:
“Trong lòng của tôi, Hầu gia chưa bao giờ là người như thế. Lúc trước vì do tôi lo lắng cho Mai Tước lẻ loi một mình, mong muốn Hầu gia chiếu cố cho nàng ấy một chút nên mới như thế.”
Ăn nói ngọt xớt! Hạ Tu Ngôn thầm “hừ” một tiếng, tự nhủ nhất định không nhân nhượng, nhưng sắc mặt lại vô thức trở nên ôn hoà. Thu Hân Nhiên nhìn sắc mặt của y, lại nói tiếp:
“Chỉ là nếu Hầu gia đã giữ nàng ấy lại, vậy tiếp theo ngài tính làm thế nào?”
Hạ Tu Ngôn lườm nàng, đột nhiên hỏi:
“Trước kia em đã từng nói Cửu Công chúa đã nhờ em giữ giúp một chiếc nhẫn bạch ngọc à?”
Thu Hân Nhiên không biết vì sao y lại nhắc đến chuyện này, gật đầu đáp lại. Hạ Tu Ngôn lại hỏi:
“Chiếc nhẫn đó có hình dạng thế nào?”
“Cũng không có gì đặc biệt.”
Thu Hân Nhiên cố gắng nhớ lại, nói:
“Bên ngoài khắc hình hoa phong lan, bên trong dường như có vết mòn.”
Hạ Tu Ngôn trầm ngâm một hồi. Thật lâu sau y lên tiếng hỏi tiếp:
“Em còn giữ chiếc nhẫn đó chứ?”
Thu Hân Nhiên gật đầu, bỗng nàng ngẩng đầu nói:
“Anh muốn…”
“Em còn nhớ rõ những lời tôi đã nói với em vào đêm đó ở chùa Thanh Long hay không?”
“Anh đã nói tôi không được nói chuyện cái nhẫn đó cho người khác, cũng không được dùng nó làm trò gì.”
Thu Hân Nhiên lẩm bẩm:
“Anh còn nói không phải thời cơ thích hợp.”
“Bây giờ đã đến lúc rồi.”
Thanh niên thản nhiên lên tiếng, giọng điệu bình tĩnh lại có đôi phần quyết đoán và lãnh khốc.
“Tôi cũng đã nói phải có một người có thể đòi lại công bằng cho chúng ta. Em có muốn cùng tôi làm điều này không?”
Lời mời của y nghe hời hợt tựa như đang hỏi nàng có muốn về nhà y dùng bữa cơm hay không, Thu Hân Nhiên kinh ngạc hỏi lại:
“Anh nói vậy là sao?”
“Tôi sẽ kéo ngã Ngô Quảng Đạt, trừ bỏ thế lực đứng sau lưng của Thục Phi.”
Hạ Tu Ngôn nhìn nàng, nói:
“Em có muốn an ủi linh hồn của Cửu Công Chúa ở trên trời hay không? Em có muốn vạch trần bộ mặt thật của Lý Hàm Đài trước mặt Thánh thượng hay không?”
“Em đã nói tôi cố tình bày bố người khác để chờ thời cơ thích hợp sẽ tung ra đòn chí mạng.”
Hạ Tu Ngôn cười tự giễu, lắc đầu nói tiếp:
“Nhưng từ đầu đến cuối, người mà tôi cất giấu chính là em.”
Hạ Tu Ngôn nhìn nàng, nói rõ ràng từng chữ:
“Em mới chính là đòn sát thủ mà tôi đã cất giấu, một con dao trí mạng.”
Thu Hân Nhiên mở to hai mắt nhìn y:
“Anh…”
Hạ Tu Ngôn hỏi với giọng kiên định:
“Em có muốn cùng tôi thực hiện điều đó không?”
Thu Hân Nhiên kinh ngạc, không lâu trước đây nàng còn đang suy nghĩ làm thế nào để khuyên Mai Tước từ bỏ thù hận, thế mà giờ đây lại có người hỏi nàng rằng: ‘Em có muốn trở thành cây dao đâm vào trái tim của kẻ thù hay không?”
Mình có muốn hay không?
Nàng tự hỏi chính mình. Phật Gia nói nhân quả tuần hoàn, Đạo Gia nói thiện ác hữu báo. Vào giờ khắc này phát hiện ra nàng chỉ là một đạo sĩ giả, bởi vì lúc Hạ Tu Ngôn hỏi nàng, nàng ngay lập tức muốn gật đầu.
Đúng thế, nàng muốn báo thù!
Nàng nhớ đến bài vị vô danh đang thờ phụng ở chùa Thanh Long, nhớ đến hộp son chưa bao giờ được mở ra, nhớ đến giọng than khóc trước điện Quan âm… Dẫu cho nàng tụng niệm một trăm lần Vãng Sinh Kinh cũng không thể nào bình ổn tâm tình.
“Tôi…có thể sao?”
Thu Hân Nhiên lẩm bẩm. Đạo Gia nói đạo pháp tự nhiên, từ ngày nàng học bói toán, sư phụ vẫn luôn tận tâm dạy bảo. Người đã từng nói mỗi người đều có số mệnh, tính quẻ bói toán chẳng qua là giúp người ta đẩy ra mây mờ, không thể tự tiện nhúng tay vào số mệnh của người đó, càng không thể làm trái ý trời.
“Hôm đó em đã nói ‘nhà Vua nổi giận, người chết thành rừng, máu đổ thành sông; sâu kiến nổi giận, chỉ là thiêu thân lao đầu vào lửa. Cuối cùng kẻ bị thương chính là bản thân mình’.”
Dường như hiểu được sự hoang mang của nàng, Hạ Tu Ngôn bỗng cười lên, nói:
“Cho dù chỉ là một con thiêu thân, tôi cũng sẽ cho em một mồi lửa để thiêu rụi toàn bộ Trường An này.”
Lời này quá khí phách.
Thu Hân Nhiên nhớ lại bảy năm trước ở phía sau núi trong chùa Thanh Long, nàng đã nhận được một lời hứa của Hạ Tu Ngôn; bảy năm sau ở tại nơi này, nàng cũng lại nhận được thêm một lời hứa nữa.
Ban đêm ở trong rừng tiếng côn trùng kêu râm ran, thanh niên dựa vào gốc cây chêm củi vào trong đống lửa sắp cháy rụi. Y liếc nhìn đạo cô ngồi xếp bằng dưới tàng cây, trên cổ tựa như đang đeo một cái đỉnh nặng tựa ngàn cân, dần dần cúi đầu xuống rồi lại ngẩng lên, ánh mắt mơ màng ngáp dài một cái, không bao lâu hai mí mắt lại dính vào với nhau.
Bản lĩnh ngủ ở bất cứ nơi nào của nàng khiến cho người ta phải hâm mộ. Ánh trăng treo giữa trời, ước chừng còn mấy canh giờ nữa mới đến bình minh, vết thương trên lưng đau nhức khiến Hạ Tu Ngôn toát mồ hôi lạnh, gió đêm thổi qua càng làm y thấy lãnh lẽo, chẳng thể chợp mắt được dù chỉ một chút. Y nhìn cô gái đã đầu hàng trước cơn buồn ngủ, nghiêng đầu dựa vào thân cây say giấc nồng. Hạ Tu Ngôn híp mắt, bỗng dưng thấy hơi khó chịu.
Y nhích đến gần nàng, đưa tay khẽ lay nàng dậy. Thu Hân Nhiên mơ màng mở mắt ra, dáng vẻ ngây thơ, mê mang nhìn sang y.
“Chúng ta cần có một người gác đêm, phải không?”
Thanh niên nghiêm túc nói.
Thu Hân Nhiên vẫn chưa tỉnh hẳn, nàng dụi mắt, một hồi lâu mới hiểu được:
“Ừm.”
Nàng trả lời, ánh mắt chăm chú nhìn y. Dáng vẻ của nàng bây giờ làm người ta muốn bắt nạt, hoàn toàn không có vẻ đắc ý, khoe khoang như ban ngày. Hạ Tu Ngôn thấy buồn cười, ho khan một tiếng. Y vừa định lên tiếng nói gì đó bỗng nhiên nàng áp tay lên mặt của y.
Hạ Tu Ngôn cả người cứng đờ, hành động đột ngột này của nàng khiến y thừ người ra như phỗng, hoàn toàn không nhúc nhích mặc cho nàng sờ soạng cả khuôn mặt rồi đặt tay lên trán của y, nói:
“Hình như anh bị sốt rồi hả?”
Thiếu nữ lẩm bẩm, cũng không biết nàng đang hỏi y hay tự hỏi chính mình. Thu Hân Nhiên lại đưa tay lên sờ trán của mình, so sánh một hồi lâu mới quả quyết nói:
“Anh bị sốt rồi!”
Ngay cả Hạ Tu Ngôn cũng không biết mình đang bị sốt, nghe nàng nói thế mới cảm nhận được trên người lúc thì nóng ran, lúc thì ớn lạnh. Đây hẳn là do y uống rượu và vết thương bị nhiễm trùng. Lúc đầu tay chân bủn rủn không có sức, y tưởng đó là tác dụng của thuốc mê. Đã nhiều năm không bị bệnh, y đã quên mất cảm giác bị bệnh là như thế nào rồi.
Thu Hân Nhiên tỉnh táo hơn, nàng xoa mặt mình một cái, vịn thân cây phía sau đứng lên. Hạ Tu Ngôn ngồi tại chỗ, ngẩng đầu nhìn nàng:
“Em làm gì vậy?”
Nàng dường như không nghe được lời của y, hốt hoảng chạy vào trong rừng. Một lúc sau nàng trở về, trên mặt dính một vài giọt nước, ánh mắt tỉnh táo, trên tay cầm một chiếc khăn tay ướt.
Thu Hân Nhiên đến gần gốc cổ thụ, Hạ Tu Ngôn nhìn chiếc khăn tay ở trong tay của nàng tựa như không quen để người ta chăm sóc. Thu Hân Nhiên thản nhiên đưa khăn tay cho y, nhìn thấy ánh mắt của y thì hiểu lầm y chê khăn của nàng.
“Chiếc khăn này là đồ sạch, tôi vẫn mang theo bên người.”
Thanh niên nhìn chằm chằm chiếc khăn lụa màu trắng một hồi, cuối cùng đưa tay ra nhận, đắp lên trán của mình. Thu Hân Nhiên thở phào, nở một nụ cười rồi ngồi xuống. Lần này nàng chủ động ngồi xếp bằng bên cạnh y, nói:
“Hầu gia chợp mắt một lát đi. Tôi sẽ gác đêm.”
Lúc đầu Hạ Tu Ngôn vốn chỉ muốn trêu chọc nàng nên mới cố ý gọi nàng dậy, lúc này nghe nàng nói sẽ gác đêm thì trong lòng khó chịu, thản nhiên nói:
“Lúc này không có gì nguy hiểm, em ngủ một lát cũng không sao. Dù sao tôi cũng không ngủ được, tôi sẽ gác đêm thay cho em.”
Dường như y đã hoàn toàn quên mất lúc nãy ai là người nhắc đến phải gác đêm.
Thu Hân Nhiên ngáp một cái, chẳng những không nghe hiểu hàm ý trong lời của y còn hiểu nhầm:
“Anh không ngủ được hả?”
Nàng nhíu mày suy tư một hồi rồi nói:
“Vậy để tôi tụng cho anh nghe một bài kinh nhé?”
Hạ Tu Ngôn: “…”
Bình thường chỉ nghe người ta kể chuyện, hát ru người ta ngủ chứ tụng kinh cho người ta ngủ thì y mới nghe lần đầu. Thu Hân Nhiên không để ý đến vẻ mặt của Hạ Tu Ngôn, lên tiếng cam đoan:
“Hiệu quả lắm. Lúc trước khi tôi bị mất ngủ, trong đầu tụng niệm mấy bài kinh thì ngủ được ngay.”
Hạ Tu Ngôn không lên tiếng, Thu Hân Nhiên xem như thế là y đã chấp nhận đề nghị này của mình. Nàng ngồi thẳng người, khẽ hắng giọng nói:
“Tôi sẽ tụng cho anh nghe “Kinh Thái Bình” nhé.”
Nàng nhỏ giọng thì thầm:
“Bài kinh này chán lắm, anh nghe xong nhất định sẽ ngủ được.”
Hạ Tu Ngôn im lặng, khóe miệng khẽ nhếch, sau đó nghe nàng nói:
“Sáng sớm hôm sau, Thái Bình Kim Khuyết Đế…” [1]
[1]
Đêm xuân, giọng nói của thiếu nữ trong trẻo êm tai, trầm bổng du dương, hoà với tiếng côn trùng giữa cây cỏ nghe tựa như một bản hoà tấu.
Khi nàng còn bé, lúc ở trên núi tu hành, sư phụ đọc một câu, nàng sẽ lặp lại một câu, lắc đầu gật gù đọc nhưng không hiểu mình đọc cái gì. Khi đó, nàng thấy những bài kinh này thật dài, e rằng cả đời nàng cũng không học thuộc được nó huống hồ hiểu các tầng nghĩa sâu xa ở trong đó. Hôm nay nàng đã có thể đọc thuộc làu làu nhưng các tầng nghĩa sâu xa ở trong đó vẫn không hiểu như cũ.
“Kiến thức nửa vời cũng không sao.”
Bão Ngọc đạo nhân xoa đầu của nàng, nói:
“Đó là con đường của các bậc tiên thánh đã đi, con đi con đường của chính mình là được.”
“Vậy thì con học mấy cái này làm gì ạ?”
Lúc đó, nàng ngửa đầu, hoang mang và mờ mịt nhìn sư phụ của mình. Bão Ngọc đạo nhân mỉm cười, đáp:
“Có lẽ một ngày nào đó con sẽ hiểu được tác dụng của nó thôi.”
“… Đến Thái Tuế, ngày Quý Sửu, tức ngày hai mươi tám tháng mười hai, năm Bình Vương bốn mươi ba, Doãn Hỉ nói năm ngàn bài văn.” [2]
[2]
Thu Hân Nhiên tụng xong câu cuối cùng, mở mắt ra, quay đầu nhìn thanh niên đang ngồi bên cạnh. Lúc này y đang khoanh tay, nghiêng đầu dựa vào gốc cây, hai mắt nhắm nghiền, bờ mi hơi run run, hô hấp nhẹ nhàng, chẳng biết đã ngủ say từ lúc nào.