Môn Thần

Chương 120: Quyết Định Khó Khăn



Chương 118: Quyết Định Khó Khăn

Lê Nhật cùng tiểu đội của mình quay trở về căn cứ, mang theo hai anh em Tiêu Long và Tiêu Lực, hội quân và chuẩn bị cho cuộc phân tích của Saori Himoji. Cô bé với năng lực phân tích thiên tài này là chìa khóa để hiểu rõ mọi người trong đội, và lần này, mục tiêu là hai anh em sinh đôi với khả năng chiến đấu mạnh mẽ nhưng mang theo một tiềm ẩn tâm lý phức tạp.

Lê Nhật nhận thấy rõ sự nguy hiểm nếu không nắm được tâm lý và động cơ của những chiến binh như Tiêu Long và Tiêu Lực, đặc biệt khi họ có thể trở thành yếu tố chống đối căn cứ trong tương lai.

Trong tính toán của Lê Nhật, việc Saori Himoji tiến hành phân tích hai người này không chỉ là để đảm bảo an toàn cho căn cứ mà còn là bước quan trọng để sắp xếp họ vào hệ thống huấn luyện phù hợp.

Hắn muốn Lý Minh, người phụ trách đào tạo binh sĩ, có đầy đủ thông tin để chuẩn bị kỹ càng. Không thể có một chiến binh mạnh mẽ mà không kiểm soát được ý thức, đặc biệt trong một thế giới nơi lòng trung thành và sự thống nhất là yếu tố sinh tồn.

Qua quá trình phân tích, Saori Himoji dần hé lộ chân tướng về quá khứ của hai anh em. Tiêu Long và Tiêu Lực là những ẩn sĩ, được nuôi dạy trong môi trường gia giáo khắc nghiệt và được huấn luyện chiến đấu từ nhỏ. Nhưng điều đáng chú ý là tâm lý của họ vẫn còn bám rễ trong một thế giới phong kiến, một lối tư duy cổ xưa. Điều này khiến cả hai đôi khi hành xử như những chiến binh thuộc về một thời đại khác, tạo nên sự xung đột với tinh thần hiện đại của căn cứ.

Tiêu Lực, qua quá trình đảo ngược và chúc phúc, đã gần như trở lại bình thường, cơ thể hắn trở nên hồng hào và khỏe mạnh. Ngược lại, Tiêu Long dù ngoại hình đã được cải thiện đôi chút, hắn vẫn mang một hình dáng to lớn và dị hợm. Tuy nhiên, cư dân trong căn cứ không hề xa lánh Tiêu Long. Ngược lại, họ tỏ ra thân thiện, chủ động kết nối và giúp hai anh em hòa nhập với cộng đồng.

Mặc dù lần này đã mang về đến hơn ngàn người nhiễm bệnh, nhưng chỉ có 489 cư dân được kết nạp. Đứng trước lò thiêu, Lê Nhật cảm thấy lòng mình nặng trĩu. Hắn cũng đã từng đối diện với c·ái c·hết, bò ra từ lò thiêu để trở về với sự sống. Những cảm xúc ấy, đan xen giữa quá khứ và hiện tại, khiến hắn khó có thể giữ được sự bình tĩnh.

Bất chợt, còi báo động ầm vang, màu đỏ đặc trưng của cấp độ cảnh báo cao nhất xuyên thấu màn đêm, làm khuấy động toàn bộ căn cứ. Âm thanh chát chúa vang lên, khiến mọi người không khỏi giật mình hoảng loạn. Thời gian quá gấp rút, Lý Minh vẫn chưa kịp hoàn tất việc huấn luyện cư dân làm quen với các cảnh báo khẩn cấp.

Tuy nhiên, Culi, với kinh nghiệm tác chiến của một trí thông minh nhân tạo, đã lập tức điều động các chiến sĩ cơ giới ra kiểm soát tình hình. Tiếng hô hào của hắn vang khắp các góc căn cứ, giúp trấn an người dân. Nhờ sự chỉ đạo dứt khoát của hắn, mọi người nhanh chóng tập hợp tại khu vực an toàn. Những người không quen với chiến sự, lo sợ di chuyển lung tung gây hỗn loạn, đều được các người máy đưa đi. Dù vậy, không khí vẫn ngột ngạt căng thẳng.

Chưa đầy năm phút sau, Lê Nhật và mọi người đã có mặt tại tổng hành dinh. Trên khuôn mặt nghiêm nghị, Lý Minh chỉ vào màn hình ảo trước mặt, nơi hình ảnh drone trinh sát gửi về hiển thị một khung cảnh ghê rợn.

“Là cơn lũ xác sống.” Lý Minh nói, giọng nặng nề. “Chúng còn cách chúng ta khoảng năm mươi dặm. Tất cả hoạt động của căn cứ đã tạm dừng, phương án s·ơ t·án cũng đã sẵn sàng. Nếu tình huống xấu nhất xảy ra, mọi người sẽ phải lên chiến cơ rời đi ngay, không thể giữ lại thứ gì.”

Cả căn phòng chìm trong sự im lặng căng thẳng. Dù biết trước nguy cơ này, nhưng đối diện với một cơn lũ xác sống là điều mà không ai muốn. Cảm giác sợ hãi không thể tránh khỏi.

Lê Nhật siết chặt nắm tay, ánh mắt chăm chú nhìn vào màn hình, đầy sự kiềm nén mà hỏi:



“Cơn lũ này… lớn đến mức nào?”

Lý Minh nhanh chóng đáp:

“Số lượng vượt quá hai triệu. Chưa hết, chúng ta phát hiện một số biến dị khổng lồ, ước chừng hơn mười tên. Bọn chúng như từ dưới đất chui lên vậy, gần như khi phát hiện ra thì số lượng đã khủng bố như thế này.”

Lý Minh phóng to hình ảnh từ drone trinh sát. Trên màn hình hiện lên cảnh tượng xác sống dày đặc, lao về phía trước như một cơn s·óng t·hần. Giữa dòng xác sống, những cá thể khổng lồ, cao đến mức như những tòa nhà, đang lầm lũi tiến tới. Mỗi bước đi của chúng khiến mặt đất rung chuyển, tạo thành những đợt chấn động lan tỏa như đ·ộng đ·ất nhỏ.

Lê Nhật quay sang Adilene, giọng căng thẳng:

“Bà chị, phương án đối phó của chúng ta có bao nhiêu khả năng vượt qua cơn lũ này?”

Adilene lắc đầu, giọng cô nàng như tan ra trong nỗi tuyệt vọng:

“Zero! Dù cho tôi đã bố trí lớp ngụy trang và vòng năng lượng bảo vệ, nhưng số lượng này... nếu không thay đổi được hướng di chuyển của chúng, chúng ta sẽ bị nghiền nát.”

Câu trả lời của Adilene khiến không gian như đông đặc lại. Từng người nhìn vào màn hình, ánh mắt đầy sự tuyệt vọng. Họ đã cố gắng xây dựng căn cứ, biến nó thành ngôi nhà mới sau quá nhiều khó khăn, nhưng tất cả có thể sụp đổ trong chớp mắt.

Đầu óc Lê Nhật như một cỗ máy chạy hết công suất, tìm kiếm mọi khả năng, nhưng mọi phương án đều dường như vô vọng. Di tản có nghĩa là từ bỏ tất cả những gì họ đã xây dựng, thứ mà họ đã đổ mồ hôi, máu và nước mắt để dựng nên.

Cảnh tượng trên màn hình không ngừng diễn ra. Xác sống không có ý định dừng lại, chúng chỉ đơn thuần là làn sóng hủy diệt. Bất kỳ sự kháng cự nào cũng chỉ là vô nghĩa nếu phải đối mặt trực tiếp.

Tiến sĩ Cường đứng cách đó không xa, ánh mắt vẫn dán chặt vào số liệu, dù không muốn nhưng ông vẫn phải run run nói:

“Mật độ khoảng 500 xác sống/km²... Tổng diện tích cơn lũ có thể bao trùm hơn 4.000 km². Quá lớn để có thể tránh né.”

Thông tin từ Tiến sĩ Cường chỉ khiến không khí thêm nặng nề. Mọi người đều im lặng, nhận ra sự thật khắc nghiệt trước mắt. Cảm giác bất lực bủa vây, lấn át mọi hy vọng nhỏ nhoi mà họ từng có.



Nhưng Lê Nhật không thể chấp nhận điều đó. Trái tim hắn vẫn còn đập, và chỉ cần nó còn đập, hắn sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy. Gương mặt hắn bỗng trở nên cứng rắn, ánh mắt kiên định hơn bao giờ hết.

“Chúng ta sẽ không để nó kết thúc như thế.” Lê Nhật nói, giọng trầm chắc nịch, lấp đầy khoảng không vô vọng trong căn phòng. “Mọi người, xin hãy cố gắng hết sức, đừng vội bỏ cuộc.”

Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Lê Nhật, không một ai biết hắn đang nghĩ gì hay liệu có kế hoạch cụ thể nào trong đầu. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc đó, lời nói của hắn như một luồng sinh khí thổi bùng lên ngọn lửa trong lòng mọi người, vực dậy hy vọng tưởng chừng đã lụi tàn.

Magie là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, đôi mắt sáng ngời lên niềm tin mạnh mẽ:

"Đúng vậy, mọi người! Chúng ta đã từ vô vọng mà đi lên từ đầu, chiến đấu không ngừng nghỉ. Nếu bây giờ bỏ cuộc chỉ vì thấy khó khăn, chẳng phải quá dễ dàng sao?"

Adilene đứng bên cạnh, nhìn Magie với vẻ ngờ vực. Khuôn mặt cô đỏ bừng lên vì sự mâu thuẫn giữa lý trí và cảm xúc, giọng nói chậm rãi nhưng sắc bén:

"Magie, lạc quan là điều tốt, nhưng tất cả số liệu chúng ta có đều chỉ ra rằng không còn chút hy vọng nào cả."

Ngay lập tức, Lý Minh hô lên đầy quả quyết, đôi mắt hắn vẫn chưa chịu từ bỏ, dù chỉ một tia hy vọng nhỏ nhoi:

"Không, đồng chí Lê Nhật nói đúng! Chúng ta có thể đồng thời chuẩn bị hai phương án song song. Tại sao không thử?"

Chúc Ly, người luôn đứng về phía thực tế, đăm chiêu một lúc rồi gật đầu hiểu ý nói:

"Lý Minh, tôi hiểu ý anh. Anh muốn vừa chuẩn bị kế hoạch di tản, vừa cố gắng giữ lại hạ tầng căn cứ, phải không?"

Lý Minh nghiêm túc gật đầu, ánh mắt không giấu được sự lo lắng:



"Đúng vậy. Nếu chúng ta chỉ nghĩ đến việc bỏ chạy, mọi thứ mà chúng ta đã xây dựng sẽ mất hết. Nếu có thể, chúng ta cần giữ vững căn cứ trong khi tìm phương án bảo toàn lực lượng."

Chúc Ly lập tức phản ứng, giọng cô căng thẳng:

"Khả thi sao? Ngay cả khi toàn lực ứng phó, chúng ta cũng không có cơ hội. Làm sao có thể vừa phòng thủ vừa rút lui mà vẫn giữ vững căn cứ?"

Lê Nhật bất ngờ đứng dậy, vỗ vai Lý Minh, giọng nói trầm mà kiên quyết:

"Chúc Ly, hãy bình tĩnh. Tôi tin tưởng vào Lý Minh. Anh ấy không phải loại người chỉ biết nói suông. Hãy để anh ta trình bày hết đã."

Lý Minh nhận lấy sự tin tưởng từ Lê Nhật, ánh mắt sáng lên niềm quyết tâm khi nói:

"Cơn lũ xác sống xuất hiện đột ngột, cách chúng ta chỉ mấy mươi dặm. Không ai thấy điều này là bất thường sao? Tôi cho rằng có kẻ đang đứng sau chi phối tất cả."

Cả căn phòng đột ngột chìm trong sự tĩnh lặng đầy suy tư. Aram lên tiếng phá vỡ bầu không khí:

"Yup! Lý Minh, anh nghĩ rằng chúng tôi cần tìm ra kẻ đó và ngăn chặn trước khi quá muộn, phải không?"

Lê Nhật lắc đầu, cắt ngang suy nghĩ của Aram:

"Không, không phải chúng ta. Chỉ có mình tôi thôi, đúng không, Lý Minh?"

Lý Minh gật đầu nhanh chóng, giọng nói càng thêm khẩn thiết:

"Đúng vậy. Chúng ta không thể rút hết lực lượng khỏi căn cứ để tìm kiếm kẻ thù. Nếu tôi đoán đúng, chúng sẽ chớp cơ hội khi chúng ta yếu thế nhất, dương đông kích tây. Lê Nhật, chỉ có cậu mới đủ khả năng giải quyết vấn đề này một mình. Nếu thất bại, hãy bảo toàn bản thân. Người còn thì lý tưởng còn. Đôi khi, lùi một bước để giữ đại cuộc cũng là điều cần thiết."

Không đợi thêm bất kỳ ý kiến nào khác, Lê Nhật cương quyết đáp lời, giọng nói vang lên như chém đinh chặt sắt:

"Lý Minh, anh không hề sai. Đây là giải pháp tốt nhất trong tình thế hiện tại. Thời gian cấp bách, tôi sẽ đi trước. Mọi người, xin hãy tin tưởng và làm theo sự chỉ đạo của Lý Minh."

Lý Minh nhìn Lê Nhật với vô vàng sự cảm kích, đứng trước một quyết định khó khăn như vậy mà hắn chỉ đồng ý một cách nhanh chóng, mọi thứ đối với hắn có cảm giác nhẹ như lông hồng.

Trước khi Lê Nhật kịp rời đi, Magie tiến đến như cơn gió, ôm chặt lấy Lê Nhật một khoảnh khắc. Họ trao nhau một ánh mắt đầy thấu hiểu mà không cần nói lời nào. Dù chỉ thoáng qua, nhưng trong ánh mắt ấy, Magie hiểu rằng Lê Nhật đang nhắn nhủ cô chăm sóc cha mẹ hắn nếu điều tồi tệ nhất xảy ra.
— QUẢNG CÁO —