Môn Thần

Chương 121: Phản Kế



Chương 119: Phản Kế

Ngay khi Lê Nhật vừa rời đi, bầu không khí trong căn cứ Cò Việt trở nên căng thẳng đến mức khó thở. Chúc Ly, không kìm nén được cơn giận, chỉ tay thẳng vào mặt Lý Minh mà hét lớn:

“Lý Minh, anh không xứng đáng làm tư lệnh! Hừ, gặp khó khăn chỉ biết đẩy nhiệm vụ cho Lê Nhật. Bản lĩnh của anh là như vậy sao?”

Tiếng hét của Chúc Ly như một nhát chém sắc bén, khiến tất cả mọi người đứng hình. Aram, người luôn được xem là tảng đá vững chãi, cũng không khỏi bàng hoàng trước phản ứng dữ dội của cô nàng. Hắn khẽ bước đến gần, cố hạ giọng khuyên nhủ:

“Chúc Ly, em phải bình tĩnh…”

Nhưng Chúc Ly không chịu nghe. Cô nàng cắt ngang lời Aram với một tiếng hét còn dữ dội hơn:

“Bình tĩnh cái con khỉ! Đáng lý ra phải cản Lê Nhật lại, nhiệm vụ này hoàn toàn dựa trên suy đoán! Chỉ có kẻ đại ngu ngốc như Lê Nhật mới tin vào những lời sáo rỗng của anh thôi, Lý Minh à!”

Cả căn cứ như rung chuyển dưới cơn thịnh nộ của Chúc Ly. Ánh mắt Lý Minh rực lửa tức giận, hắn không còn giữ được vẻ điềm tĩnh vốn có, như trút cơn thịnh nộ mà quát lớn:

“Chúc Ly, cô quá đáng rồi đấy! Nếu bất đồng quan điểm đến thế, tôi không ngại mời cô rời đi. Căn cứ Cò Việt không cần những người như cô. Kỷ luật q·uân đ·ội bị cô chà đạp mất rồi, tôn ti trật tự ở đâu chứ?”

Aram ngỡ ngàng nhìn cả hai, rồi nhanh chóng cố gắng hòa giải:

“Yo yo! Lý Minh à, Chúc Ly không có ý như vậy đâu. Anh đừng vội lấy cấp bậc mà ép buộc, chúng ta đều là đồng đội cả mà. Có gì từ từ nói…”

Nhưng Lý Minh lập tức quay sang Aram, mắt đầy lạnh lùng, gằn từng chữ rõ ràng:

“Kể cả anh nữa, Aram! Nếu đã bênh vực cô ta như vậy, thì cả hai người cùng nhau rời đi. Căn cứ này không chứa những kẻ vô kỷ luật, bất phân trên dưới.”

Lời nói của Lý Minh sắc bén như một nhát kiếm cắm thẳng vào lòng kiêu hãnh của Aram. Hắn định phản bác nhưng lời nói nghẹn lại nơi cổ họng, sự việc diễn ra quá nhanh khiến hắn không kịp tiêu hóa. Nhưng Chúc Ly không bỏ lỡ một nhịp nào, nhanh như chớp cô nàng đáp trả:

“Giỏi lắm, Lý Minh! Mới làm tư lệnh được mấy ngày mà đã tưởng mình là quyền lực tối cao rồi sao? Tốt thôi, chúng ta đi, Aram! Căn cứ c·hết tiệt này không cần đến chúng ta. Để xem không có chúng ta thì tồn tại được bao lâu.”

Câu nói của Chúc Ly như tiếng sấm nổ giữa bầu trời u ám. Tất cả từ Magie đến những đứa trẻ như Mỹ Mỹ, Satano, và Quỳnh Nga đều sợ hãi, ánh mắt tràn đầy hoang mang. Trong sự ngỡ ngàng, Chúc Ly như một cơn lốc giận dữ, nắm lấy tay Aram, kéo hắn đi khỏi căn cứ mà không thèm quay lại nhìn một lần.



Họ lao v·út lên trời cao, chỉ trong chớp mắt đã biến mất vào màn đêm mịt mờ. Không ai kịp phản ứng, mọi lời khuyên can đều bị bỏ lại sau lưng.

Vốn đã quá mệt mỏi sau lời Chúc Phúc Của Thần Linh, Magie chứng kiến diễn biến căng thẳng mà không kịp làm gì, nàng cắn môi, thì thào:

“Cứ như vậy mà rời đi sao?”

Magie nhìn quanh, chỉ thấy sự u ám lan tỏa khắp mọi người. Cả Culi, vốn vô tư, cũng ngồi thẫn thờ. Không chịu nổi sự căng thẳng, Magie bước đến trước Lý Minh, hỏi gấp gáp:

“Lý Minh, anh chẳng phải đã nói cần lực lượng để phòng thủ, đề phòng kẻ thù đột kích sao? Sao lại dễ dàng để Chúc Ly và Aram rời đi như vậy?”

Lý Minh vẫn giữ vẻ lạnh lùng, kiên quyết đáp:

“Hừ, Magie, cô cũng thấy rồi đấy. Chúc Ly và Aram bất tuân mệnh lệnh. Chiến lực dù mạnh đến đâu, nếu không có thái độ hợp tác, giữ lại cũng chỉ gây thêm rắc rối. Giờ không còn thời gian để lăn tăn nữa. Mọi người, lập tức s·ơ t·án! Tất cả tiến vào chiến cơ Cò Việt, chuẩn bị cho đợt di chuyển khẩn cấp!”

Cứ như thế, chỉ trong vòng chưa đến một giờ, căn cứ Cò Việt trở nên hoang vắng sau cuộc di tản khẩn cấp. Toàn bộ cư dân đều rời đi trong sự gấp gáp và hỗn loạn. Không một ai có thời gian để suy nghĩ hay dừng lại, chỉ biết vội vàng tuân theo lệnh di tản. Sự khẩn cấp bủa vây khiến nhiều vật dụng cần thiết bị bỏ lại, thậm chí cả ba cỗ máy đảo ngược xác sống hóa, vốn là những thiết bị vô cùng quan trọng trong việc chống lại sự xâm lăng của xác sống, cũng không kịp thu hồi.

Đêm khuya buông xuống, bóng tối bao trùm căn cứ một cách nặng nề. Nơi đây từng là chốn nhộn nhịp, nơi những con người cần mẫn lao động không ngừng nghỉ để xây dựng hy vọng giữa vùng đất hoang tàn, giờ lại vắng vẻ đến mức đáng sợ. Tiếng côn trùng kêu vang lên rời rạc trong bầu không khí u ám. Gió thổi qua những công trình bỏ hoang, phát ra tiếng rít khẽ như những tiếng thở dài của quá khứ.

Bức tường bao quanh căn cứ còn đang dang dở, từng là niềm hy vọng bảo vệ trước sự t·ấn c·ông của xác sống, giờ trông như một tấm lá chắn bỏ hoang, không còn bóng người canh gác.

Xa xa, phía chân trời, những đám mây đen dần dần tụ lại, báo hiệu cơn lũ xác sống đang đến gần. Những bóng đen khổng lồ từ xa trông như những đợt sóng vô tận đang tiến về phía căn cứ bỏ hoang, không gì có thể ngăn cản chúng. Giữa khung cảnh trống rỗng ấy, cảm giác nguy hiểm càng trở nên rõ ràng, như thể căn cứ Cò Việt đang chờ đợi một số phận đen tối sắp ập đến.

Trong cái lạnh cắt da của đêm khuya, căn cứ từng là biểu tượng cho sự sống còn của loài người, giờ đây bị bỏ lại để đối mặt với sự tàn phá không thể tránh khỏi.

Từ trong bóng tối mịt mùng, như những bóng ma dã quỷ vô hình, một nhóm người lặng lẽ xuất hiện. Ánh trăng yếu ớt chiếu xuống chỉ đủ để thấy những bóng hình lướt nhanh, lẩn khuất giữa đống tàn tích bỏ hoang của căn cứ Cò Việt. Tiếng giày bước nhẹ lên mặt đất khô cằn vang lên khe khẽ, nhưng không đủ để phá vỡ sự im lặng nặng nề đang bao trùm lên nơi đây.

Giữa không gian lạnh lẽo ấy, một tiếng cười bất hảo vang lên, phá tan màn đêm đầy tĩnh lặng.

“Giáo sư Khải, quả nhiên tính toán như thần. Cái bẫy đơn giản như vậy mà lũ ngu ngốc này lại mắc câu không hề nghi ngờ.” Tên thuộc hạ đắc ý cười, ánh mắt sáng lên đầy hả hê.

Người đi đầu, mặc chiếc áo choàng đen dài với chiếc mũ trùm che kín khuôn mặt, chầm chậm bước tới. Khi hắn tháo mũ trùm, một gương mặt hốc hác, gầy rộc như thây ma lộ ra dưới ánh trăng, với đôi mắt sâu hoắm và mái tóc lởm chởm, thưa thớt. Làn da của hắn mục rữa, nứt nẻ như bị thiêu cháy và thối rữa dần, khiến hắn trông không khác gì một xác sống.



“Hừm.” Hắn khẽ gằn giọng, giọng nói trầm đục như vang lên từ cõi c·hết. “Đừng lải nhải nữa, mau chóng thu lấy ba cỗ máy và t·hiêu r·ụi nơi này. Cơn lũ xác sống đang đến gần, chúng ta không có nhiều thời gian đâu.”

Theo lệnh của hắn, đám người lập tức tiến lên, nhanh nhẹn và dứt khoát, chúng bắt đầu tìm kiếm những cỗ máy quan trọng mà căn cứ đã bỏ lại. Tuy nhiên, khi chúng vừa tiến vào, khu vực vốn là nơi ba cỗ máy hiện hữu bất ngờ tan biến như ảo ảnh. Ba cỗ máy đảo ngược xác sống hóa, những thiết bị mà chúng săn lùng, đột ngột tan biến như chưa từng tồn tại. Một sự im lặng kỳ quái bao trùm lên cả khu vực.

“Cái gì…?”

Một tên trong nhóm ngạc nhiên, đôi mắt mở to, nhìn chằm chằm vào nơi mà các cỗ máy đáng lẽ đang tồn tại.

“Yup! Bất ngờ chưa.”

Tiếng của Aram phát ra từ trong lớp ảo ảnh ngụy trang, nở một nụ cười tự mãn. Không để bọn chúng kịp trở tay, Tốc Ảnh như tia chớp xẹt qua không trung, trong tích tắc đã hạ gục tên đứng đầu chỉ với một cú đánh mạnh vào gáy, khiến hắn ngã khuỵu xuống đất.

Cùng lúc đó, Chúc Ly xuất hiện, không để lại cơ hội cho đối thủ, hai phát súng lục của cô vang lên chính xác, những viên đạn găm thẳng vào người hai tên khác, lập tức bọn chúng ngã xuống b·ất t·ỉnh, dưới tác dụng của thuốc mê cực mạnh.

Gần như là cùng lúc, từ dưới lòng đất, anh em Tiêu Long và Tiêu Lực trồi lên như những sát thủ, động tác mau lẹ đánh ngất số thủ hạ còn lại. Trên người họ, hai bộ chiến giáp tương tự như Aram và Chúc Ly, đều có chức năng ẩn thân và ngụy trang.

“C·hết tiệt, dính bẫy rồi!”

Tên thủ lĩnh hốc hác hét lên, đôi mắt hắn tràn ngập sự tức giận và kinh hoàng khi nhận ra tình thế. Nhưng đã quá muộn, đám thủ hạ của hắn đều bị hạ gục chỉ trong vài hơi thở.

Tên cầm đầu, hoảng loạn, bất thình lình biến thành một làn khói đen, cơ thể hắn tan ra như sương mù, định t·ẩu t·hoát. Tuy nhiên, hắn đã đánh giá thấp sự chuẩn bị của biệt đội Cò Việt.

Chúc Ly, với đôi mắt sắc lạnh và nhanh nhạy, ngay lập tức bắn ra một luồng hỏa lực mạnh mẽ. Ngọn lửa từ tay cô vẽ thành một tấm lưới lửa rực rỡ trên bầu trời đêm, như thiên la địa võng, chụp lấy làn khói đen vừa bốc lên.

Khói đen giãy dụa trong tuyệt vọng, nhưng không thể nào thoát khỏi. Phần lớn cơ thể hắn bị ngọn lửa thiêu đốt gần như ngay lập tức, chỉ còn lại một phần nhỏ hoảng loạn tụt xuống mặt đất, hóa trở lại thành hình dạng người, khuôn mặt méo mó, cháy nám và đầy đau đớn.

Toàn bộ quá trình diễn ra chỉ trong vài giây, nhanh gọn và dứt khoát như một màn biểu diễn hoàn hảo của biệt đội Cò Việt. Không một kẻ thù nào kịp phản ứng trước sự chuẩn bị kỹ lưỡng và khả năng chiến đấu thần tốc của họ.



Trong khi tiến hành khóa c·hết dị năng của đám người bí ẩn, Aram với gương mặt nhăn nhó, vừa mệt vừa buồn cười, lên tiếng:

“Yo! Chúc Ly à, lần sau em có cùng Lý Minh diễn trò nhớ cho anh biết trước một tiếng nhé. Lúc đó anh tưởng hai người thật sự bất hòa, suýt nữa không dám đứng gần.”

Chúc Ly liếc nhìn Aram, mắt lóe lên vẻ đỏng đảnh, nhưng vẫn không ngừng tay khi còng khóa c·hết dị năng của tên thủ lĩnh. Cô bực bội trả lời:

“Cái đầu heo nhà anh! Muốn lừa được kẻ địch thì trước hết phải lừa được đồng minh. Với khả năng diễn xuất dở tệ của anh, không chừng còn làm hỏng hết mọi chuyện đấy.”

Aram xoa xoa gáy, cười hì hì, nhưng rồi đột nhiên thắc mắc: “Nhưng mà anh không hiểu, nếu biết chắc bọn chúng sẽ đến vì ba cỗ máy, sao lại phải di tản cả căn cứ? Đâu cần thiết đến mức đó.”

Chúc Ly ngưng lại một chút, đôi mắt sắc bén giờ đây có phần mông lung, rồi cô nàng trầm ngâm đáp:

“Cơn lũ xác sống là thật. Đây là điểm hơn người của Lý Minh. Anh ta hiểu rõ kẻ thù sẽ nhắm vào đâu, nhưng vẫn luôn sẵn sàng bảo toàn lực lượng tối đa. Có lẽ, với anh ta, sự an toàn của cư dân căn cứ quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác.”

Chúc Ly nói xong mà cũng thầm thán phục, Lý Minh trong một thời gian ngắn trước nguy cơ, dám nghĩ dám làm, dám chịu trách nhiệm. Đây đích thị là phong thái của người làm đại sự, không khỏi khiến cô nàng thêm kính trọng. Rõ ràng, Lê Nhật có lý do khi hoàn toàn đặt niềm tin vào người đồng chí này.

Anh em Tiêu Long và Tiêu Lực, từ nãy giờ lắng nghe, không kìm được xúc động mà tham gia vào cuộc trò chuyện. Tiêu Lực, với vẻ mặt đầy ngạc nhiên, hỏi:

“Chị đại Chúc Ly, tụi em không ngờ được trao nhiệm vụ lớn thế này ngay ngày đầu tiên gia nhập căn cứ. Nhưng còn Lê Nhật thì sao? Bắt được đám người này rồi, cậu ấy chắc sẽ không cần mạo hiểm nữa chứ?”

Tiêu Long cũng vội vã tiếp lời:

“Đúng vậy! Một mình cậu ta phải đối đầu với hơn hai triệu xác sống. Dù có là thần thánh cũng không thể chống lại một cơn lũ xác sống khổng lồ như vậy. Ta không hiểu nổi tại sao.”

Chúc Ly thở dài, ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng sâu sắc khi nhắc đến cái tên quen thuộc ấy. Cô nàng đáp, giọng có chút khàn:

“Nhắc đến tên đại ngốc đó thì lại nhức đầu thêm. Thực ra, kế hoạch của Lý Minh chỉ là yêu cầu Lê Nhật đóng kịch, giả vờ đối đầu với đám xác sống rồi sau đó rút lui cùng căn cứ. Nhưng mà…”

Tiêu Long lập tức nóng nảy ngắt lời:

“Nhưng mà sao? Không lẽ cậu ta ngu ngốc đến mức không hiểu nhiệm vụ Tư Lệnh Lý Minh giao sao?”

Chúc Ly im lặng một lúc, đôi mắt lấp lánh sự buồn bã và bất lực. Lúc này, Aram, vẫn đang ngồi bệt dưới đất, bất ngờ lên tiếng, giọng đầy nghiêm trọng:

“Ya! Thôi rồi... Tên ngốc đó biết kế hoạch chỉ là giả, nhưng lại nhìn thấy một tia hy vọng cứu lấy công sức của tất cả mọi người. Tin rằng hiện giờ hắn đang quyết tử chiến, thực sự muốn ngăn chặn cơn lũ xác sống ấy.”

Cả nhóm đứng lặng, không ai nói nên lời. Cảm giác nặng nề đè nặng lên họ. Aram và Chúc Ly biết rõ Lê Nhật không phải là kẻ thích mạo hiểm bừa bãi, nhưng một khi hắn đã thấy trách nhiệm đè nặng trên vai, sẽ không từ bỏ dù chỉ còn một tia hy vọng.