Môn Thần

Chương 127: Mời Dùng Bữa!



Chương 125: Mời Dùng Bữa!

Lê Nhật vẫn chưa hiểu hết điều gì đang xảy ra, nhưng rõ ràng hắn cảm nhận được sự thay đổi bên trong mình. Linh hồn của hắn như đang được tẩm bổ, từng dòng sức mạnh tràn vào không ngừng. Cảm giác này vừa lạ lẫm vừa phấn khích, khiến hắn không thể kiềm chế được sự trỗi dậy mạnh mẽ của sức mạnh bên trong.

Nếu so sánh, linh hồn trước kia của hắn chỉ như một đứa trẻ nhỏ, giờ thì chỉ vì một nồi cơm, không ngờ còn có thể biến lớn, trưởng thành nhanh như thổi. Đây chẳng khác nào là Thánh Gióng trong truyền thuyết, cứ ăn vào thì lại lớn lên.

Xích Hồn reo lên lần nữa, giọng đầy hân hoan:

"Ta không ngờ! Linh hồn lực của chúng ta hồi phục nhanh chóng như vậy! Nếu cứ tiếp tục thế này, ngươi sẽ trở thành một tồn tại vượt xa mọi giới hạn."

“Xích Hồn, ngươi có phải là già quá lú lẫn rồi không? Nào có đơn giản như vậy, dù cho thật sự có thể liên tiếp bồi bổ nhưng một cái bình nhỏ làm sao chứa cả con sông lớn cơ chứ?”

Lê Nhật đối đáp hết sức nhuần nhuyễn, chỉ thẳng ra điều phi lý mà bác bỏ cơn mơ mộng hảo huyền của Xích Hồn, khiến nó nhất thời câm nín, phải cẩn thận cảm nhận một lúc lâu.

Đến khi cơ thể Lê Nhật hạ nhiệt, không còn phát sáng nữa thì Xích Hồn mới buông lời thán phục, nói:

“Hừ, tên điên nhà ngươi, không ngờ chỉ mới có tí tuổi lại dễ dàng nhìn thấu những vấn đề như thế này. Xích Hồn ta trước giờ chưa từng phục ai, nhưng xem ra lần này ta phục thật rồi.”

Lê Nhật nhìn xuống đôi bàn tay với những vòng xích đang tỏa sáng, ánh mắt hắn dần nghiêm túc. Dù chưa hoàn toàn hiểu rõ nguồn cơn của sự biến đổi, nhưng hắn biết rằng đây không phải là chuyện gì xấu cả.

Lê Nhật bình thường cảm nhận sự việc, như một người đã có nhiều giác ngộ mà trao đổi nhanh với Xích Hồn:

“Mặc dù không thể tiếp tục phát triển linh hồn, nhưng cơm trắng kỳ diệu này tin chắc sẽ có tác dụng bồi bổ, chữa trị hồn lực tổn hại. Đối với ta và ngươi cũng là vô cùng thiết yếu. Nên biết đủ thôi!”

Lý Minh vẫn đứng đó, nụ cười nhếch trên môi như kẻ nắm bắt mọi sự, trong ánh mắt toát ra vẻ điềm tĩnh đầy tính toán. Khi Lê Nhật vừa dứt lời, hắn khẽ cười, khoé miệng nhướng lên như người đã tiên đoán được tất cả.

“Bé Cận nói mà tôi không tin.” Lý Minh chậm rãi nói, giọng điệu như đang chia sẻ một điều bí mật. “À, bé Cận chính là cô bé Saori Himoji ấy. Tôi thường gọi cô bé như vậy. Cô ấy đã bảo thứ này sẽ có tác dụng rất lớn đối với cậu, và giờ thì đúng là không sai chút nào.”

Lê Nhật, với ánh mắt sắc bén và trí tuệ bắt đầu tỉnh táo trở lại, gật đầu chấp nhận.



“Không chỉ là tác dụng lớn đâu anh bạn.” Hắn nói, giọng điệu chứa đầy sự cảm kích. “Tôi và Xích Hồn đã bị tổn thương nghiêm trọng linh hồn lực. Nếu không được chữa trị thì chẳng sớm thì muộn, cả hai đều sẽ rơi vào trạng thái suy kiệt, có thể mất đi ý thức, trở nên ngu ngơ suốt đời.”

Lê Nhật đưa sợi xích ở hai bàn tay lên cho Lý Minh xem, rồi lại tiếp tục nói:

“Bữa cơm này chính là đã cứu tôi và nó một bàn thua trông thấy. Tôi nghĩ, mọi người cũng nên ăn thử, tuyệt đối là có nhiều chỗ tốt.”

“Tôi đã ăn rồi.” Lý Minh đáp nhanh, vẻ mặt hiện lên nét ngượng ngùng. “Nói sao nhỉ? Không phải là ăn theo kiểu như cậu, à, tôi tự lấy mình ra thí nghiệm. Khi Tiến Sĩ Cường nói cần một người thử thì chính là tôi, lúc đó còn chưa nấu chín, phải ăn sống cơ đấy.”

“Trời đất, anh liều hơn tôi tưởng luôn đó Lý Minh.” Lê Nhật lắc đầu nói. “Vậy, anh có cảm thấy gì khác lạ không?”

“Tất nhiên rồi.” Lý Minh đáp lại với vẻ đầy tự hào, mắt hắn ánh lên vẻ tinh quái. “Dù không bay lên như cậu, nhưng tôi cảm thấy có một sự thay đổi trong tâm trí. Nó như thể... sao nhỉ, tôi khó mà diễn tả được.”

“Như đạt tới đỉnh cao phong độ?” Lê Nhật xen vào, đôi mắt lóe lên sự hài hước.

“Đúng, chính xác là thế!” Lý Minh hân hoan cười vang, đôi mắt sáng rực lên như thể toàn bộ những gì hắn từng hoài nghi nay đã được sáng tỏ. “Ngay sau khi ăn xong, tinh thần như được khai thông, mọi suy nghĩ bỗng trở nên sáng tỏ lạ thường. Cảm giác như cơ thể và tinh thần đều trở nên mạnh mẽ, minh mẫn, phong độ ngời ngời. Ha ha ha!”

Hắn cười lớn, khua tay múa chân đầy hứng khởi, như thể vừa thoát khỏi một cơn ác mộng để bước vào một thời kỳ thịnh vượng mới.

Lê Nhật đứng bật dậy, năng lượng trong cơ thể dường như đang sục sôi, hắn mau lẹ nói:

“Mau, mau đi thôi. Anh nói mà tôi thật sự tò mò xem mọi người sẽ thế nào khi ăn loại gạo này.”

“Được rồi.” Lý Minh đáp, nụ cười trên môi vẫn chưa tắt. “Tôi cũng định dẫn cậu đi gặp mọi người. Giờ này chắc cũng đông đủ cả rồi, chúng ta đi thôi.”

Lý Minh đồng ý nói, cả hai chỉ mất vài phút để có mặt tại quảng trường. Giờ đang là buổi trưa, tất cả đều có mặt tập trung cho buổi ăn họp mặt. Ở căn cứ Cò Việt, cứ đúng giờ này mọi người đều sẽ cùng nhau thưởng thức bữa ăn, một hoạt động mà theo như Lý Minh sắp xếp, thì đây là chất keo gắn kết tình cảm con người với nhau.

“Lê Nhật, chào cậu. Cậu khỏe rồi!” Một ông lão tóc bạc phơ chạy đến, ôm lấy Lê Nhật một cái mà nói.



“Dạ, cháu khỏe rồi! Cảm ơn bác.” Lê Nhật cũng vui vẻ đáp lại.

Lại thêm một người bước lên trước, là anh nông dân với đôi bàn tay thô ráp, dù ngoại hình có xấu xí do di chứng của biến dị nhưng cái ôm của anh ta lại đầy sự ấm áp.

"Cậu Nhật, thật mừng quá!"

Giọng anh ta run run, nhưng ánh mắt thì tràn đầy niềm vui. Ngay sau đó, như hiệu ứng domino, từng người một tiến lên, muốn tự mình chạm vào Lê Nhật để chia sẻ niềm vui chiến thắng.

Chớp mắt, hắn đã bị vây kín trong vòng tay của mọi người. Mỗi cái ôm, mỗi cái chạm đều mang theo niềm hy vọng và sự biết ơn.

"Cậu Nhật!"

"Chúc mừng cậu!"

"Cậu thật kiên cường!"

Những lời chúc mừng vang lên liên tiếp, lấp đầy không gian thoáng đãng dưới trời nắng đẹp của quảng trường.

Những người xung quanh nhìn Lê Nhật với ánh mắt tràn đầy hy vọng và mừng rỡ, như thể sự hồi phục của hắn là điều mà họ mong chờ bấy lâu nay. Mỗi lời nói đều chứa đựng niềm tin tuyệt đối vào khả năng sống sót của hắn.

“Cậu Nhật khỏe rồi bà con ơi!” Một người đàn ông trung niên đầu tiên thốt lên, khuôn mặt rạng rỡ như vừa chứng kiến một phép màu.

“Tôi đã bảo rồi mà, cậu Nhật nhất định sẽ khỏe lại.” Một người phụ nữ bên cạnh không kiềm được mà hùa theo, mắt ngấn nước, giọng điệu đầy tin tưởng.

“Đúng là ơn trên soi sáng. Người như cậu Nhật có phúc tinh soi chiếu, dù có hiểm họa cũng chỉ là hữu kinh vô hiểm.” Lời nói này từ một cụ già, giọng điệu chắc nịch như đang khẳng định một chân lý đã được công nhận từ lâu.

Lê Nhật đứng đó, đôi mắt sáng lên, nhận lấy từng lời chúc tụng như dòng nước ấm chảy qua tim. Trong khoảnh khắc này, dù vẫn còn những gông xiềng trói buộc cả về thể xác và linh hồn, hắn cảm nhận được một điều quan trọng hơn, lòng tin của mọi người, như một ngọn lửa thiêng đang thắp sáng con đường phía trước.



Nhưng rồi, như có sự đồng lòng ngầm hiểu, mọi người dần nhận ra rằng không thể quá náo nhiệt. Từng người, sau khi chạm khẽ vào vai hay lưng Lê Nhật, lại lùi về chỗ ngồi của mình. Dù không nói ra, tất cả đều hiểu rõ rằng đây là khoảnh khắc không chỉ của riêng Lê Nhật mà còn của cả cộng đồng, và việc giữ trật tự cũng là cách để tôn trọng sự hồi phục của hắn.

Lê Nhật cúi chào một cái, tiến nhanh đến chỗ ngồi cạnh cha mẹ và Magie. Ôm lấy họ một cái thắm thiết, rồi hắn lại trao cho Magie một nụ hôn ngọt ngào, khiến nàng đỏ mặt lên vì ngượng, trong tiếng cười nói huyên náo, tất cả ánh mắt đổ dồn vào đều có thể trông thấy sự hạnh phúc ngập tràn của cặp đôi.

Hắn gật đầu chào với Tiến Sĩ Cường, Adilene, Chúc Ly, Saori Himoji và cả Aram. Mọi người thật sự đều đang trao cho hắn một ánh nhìn tin tưởng sâu sắc. Kể cả anh em Tiêu Long, Tiêu Lực cũng thán phục hắn, không ngừng đưa một ngón cái lên hướng về hắn thể hiện lòng kính trọng.

Mỹ Mỹ, Quỳnh Nga và Satano thì thậm chí còn chạy đến bên cạnh hắn, quyết chí phải ôm lấy một cái trước khi quay lại chỗ ngồi.

Lê Nhật thấy mọi người đều đã được chuẩn bị một phần cơm trắng, rau luộc và thịt khô giống như bữa cơm mà Lý Minh đã chuẩn bị cho hắn.

“Đồng bào! Mời dùng bữa.” Lý Minh hét lớn.

“MỜI DÙNG BỮA!” Tất cả cùng đồng thanh đáp lại, tinh thần đoàn kết phút chốc trở nên thăng hoa.

Lê Nhật chăm chú quan sát, hắn vô cùng hân hoan được chứng kiến cảnh tượng lịch sử này, một bữa ăn đúng nghĩa đầu tiên trong thời đại khốc liệt.

Xích Hồn từng nói rằng linh hồn không tồn tại trong thế giới này, mà ở một thế giới khác, kết nối với thể xác qua những bước sóng kỳ diệu. Linh hồn là trạm phát, cơ thể là nơi tiếp nhận.

Khi linh hồn phát sóng mạnh mẽ và cơ thể hoàn toàn điều chỉnh được tần số phù hợp, ta sẽ đạt được trạng thái tinh thần hưng phấn, tập trung cao độ, mọi thứ trở nên sắc bén, và cơ thể hoạt động với một sự hoàn hảo đáng kinh ngạc. Đó chính là những thời khắc con người cảm thấy mạnh mẽ nhất, khi mọi việc tưởng chừng khó khăn bỗng trở nên dễ dàng, như thể mỗi hành động, mỗi quyết định đều được dẫn dắt bởi một dòng năng lượng vô hình từ bên ngoài.

Tuy nhiên, khi bước sóng này trở nên bất ổn, những kết nối giữa linh hồn và thể xác sẽ suy yếu, tạo ra một cảm giác bối rối, khó chịu. Ta dễ dàng mất tập trung, và những việc bình thường dường như trở nên mơ hồ, nặng nề. Đó là khi tần số sóng bị gián đoạn, sự liên kết không còn mạnh mẽ như trước, làm cho sự sáng suốt và tỉnh táo cũng phai nhạt.

Cơm trắng mà Lê Nhật vừa ăn, dường như lại có tác dụng tăng cường khả năng hấp thụ bước sóng này, nói cách khác, nó khiến cơ thể con người trở thành một nơi tiếp nhận sóng tốt hơn bình thường.

Tất cả chỉ là suy đoán, còn cần mọi người ăn xong bữa cơm này, mới thật sự kiểm chứng chính xác được những gì hắn và Xích Hồn phán đoán.

Rất nhiều người đang ăn, cũng có nhiều người nước mắt rưng rưng, đến nổi chảy hai dòng lệ hạnh phúc mà nghẹn ngào nuốt lấy bữa cơm quý giá trước mắt. Lê Nhật thấy, cha và mẹ đúng là vừa khóc vừa ăn. Hắn quá hiểu hai ông bà, những giá trị thiêng liêng như thế này có tác động rất lớn đến những con người chất phác như họ.

Bất ngờ, Magie buông đũa, vừa ăn xong bát cơm, đến cả thịt khô còn chưa ăn hết đã không cưỡng lại được những dòng năng lượng trong cơ thể mà bay lên cao. Như Lê Nhật, cô nàng một thân phần phật gió lớn, đến cả ba vị thần cũng đồng thời được triệu hồi.

Trên trời cao, Magie và ba hư ảnh thần linh hiện ra rõ ràng không khác gì bằng da bằng thịt. Lunara, Tharos và Astrara nhìn nhau ngạc nhiên, trong mắt hiện lên một vẻ sáng rực rỡ.

Magie chưa bao giờ gọi được hai vị thần cùng một lúc, chỉ một cũng đã khiến tinh thần cô nàng suy sụp, gánh nặng phải nói là như núi đè lên tâm trí. Giờ đây, chỉ cần một bữa cơm, lại không kiềm chế được mà triệu hồi cùng một lúc ba thần, ai nấy đều rõ ràng và sống động.