Môn Thần

Chương 128: Tri Thức, Lương Thực, Hay Chết Chóc



Chương 126: Tri Thức, Lương Thực, Hay Chết Chóc

Nối tiếp sau dị tượng của Magie, một luồng sức mạnh khổng lồ bắt đầu tỏa ra từ những người khác trong nhóm. Chúc Ly, Aram, Tiêu Long và Tiêu Lực đều phát ra những trận gió lớn từ bên trong cơ thể, khiến không gian xung quanh rung chuyển mãnh liệt. Cảnh tượng này hiếm thấy, gần như siêu thực, khi từng c·ơn l·ốc x·oáy nhỏ hình thành xung quanh họ, kéo theo cả đất đá và năng lượng xoay tròn không ngừng.

Chúc Ly cảm thấy nhiệt độ trong cơ thể mình ngày càng tăng cao, ngọn lửa bên trong cô nàng như bị kích thích đến cực hạn. Nhiệt lượng tỏa ra mạnh mẽ đến mức mọi thứ xung quanh bắt đầu cháy rụi.

Cảm nhận sự nguy hiểm, cô nàng buộc phải bay lên cao, tìm lấy một nơi an toàn trên không trung để tránh việc hủy diệt không gian dưới chân mình. Không ngờ, trong khoảnh khắc ấy, hư ảnh hỏa thần với đôi cánh chim rực rỡ, to lớn cũng bất giác hiện lên phía sau lưng, như thể bị ngọn lửa của chính mình triệu hồi mà Chúc Ly không hề hay biết.

Trong khi đó, Aram, với bộ dạng vạm vỡ sẵn có, bỗng chốc trở nên cường tráng đến mức khó tin. Cơ bắp của hắn căng cứng, những mạch máu như nổi lên cuồn cuộn dưới làn da đen bóng. Sức mạnh khủng kh·iếp này vượt qua khả năng chịu đựng của bộ cơ giới chiến giáp mà hắn đang mặc, khiến những linh kiện bên trong bắt đầu gãy nát, vài mảnh kim loại bị ép vỡ bắn tung ra xung quanh. Aram vươn mình, các khớp xương kêu răng rắc khi cơ thể hắn lớn dần lên, không ngờ chỉ trong vài giây, hắn đã biến thành một người khổng lồ cao đến năm mét, bóng dáng đồ sộ che phủ một góc trời.

Bộ cơ giới chiến giáp của Aram hứng chịu thiệt hại nghiêm trọng, để lại trên người hắn những khoảng trống, lộ rõ cơ bắp căng cứng, to lớn. Aram đứng đó, nhìn xuống bộ giáp tả tơi của mình, rồi cười ngượng ngùng, quay về phía Adilene, nói với giọng khôi hài:

"Yo yo! Tôi không cố ý đâu Adilene, thật sự là không thể cưỡng lại được... cảm giác này quá phấn khích rồi."

Adilene đứng khoanh tay, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào hắn, đôi môi mím chặt thể hiện rõ sự bực tức.

"Cái tên p·há h·oại này!" Adilene quát lớn. "Hừ, mau đi đến phòng xét nghiệm và kiểm tra thể chất nhanh đi. Không có vài hôm thì đừng mong có chiến giáp mới cho cậu đâu."

Aram cười gượng, gãi đầu như một cậu bé phạm lỗi. Nhưng dù thế, vẻ mặt hắn vẫn lộ ra nét tự hào về sức mạnh vừa bùng phát. Hắn quay người bước đi, thân hình khổng lồ dù cố gắng nhẹ nhàng vẫn tạo ra những rung chấn bần bật.

Trong khi đó, Lê Nhật quan sát hết mọi thứ, hắn cẩn thận dùng cả dị năng cảm nhận để tường tận phản ứng từng người sau khi đã dùng bữa. Adilene dường như không có quá nhiều biến hóa, chỉ thấy đôi mắt bà chị này có phần tỏ tường hơn so với mọi khi mà thôi. Ngược lại những người có dị năng như Magie, Chúc Ly, Aram thì lại phản ứng kịch liệt, tất cả diễn biến đều cho thấy bọn họ đã thăng tiến một cách mạnh mẽ.

Tiêu Long và Tiêu Lực cũng trong một tình cảnh tương tự. Tiêu Long cũng phải chạy vội ra một không gian rộng lớn, gai xương của hắn không ngờ lại biến hóa không thể kiểm soát, phút chốc tương tự như Aram đã lại phá nát bộ cơ giới chiến giáp quý báu của Adilene.

“Lại p·há h·oại. C·hết tiệt thật!” Adilene bực tức quát, đôi mắt nổ lửa như muốn ăn tươi nuốt sống Tiêu Long. “Ê anh bạn to con, mấy cái gai xương của anh mà không thu lại được, thì tôi không cấp thêm bộ giáp nào khác đâu đấy.”



Tiêu Long gương mặt vốn đã biến dạng, lúc này càng trở nên khó coi hơn, hắn cũng muốn đáp lại nhưng dường như năng lượng bên trong cơ thể như sóng vỡ bờ. Phải rất cực khổ hắn mới có thể khống chế trọn vẹn, gai xương không chỉ không thể thu hồi, ngược lại tự động biến hóa hình thành một bộ giáp xương quái đản.

Nhưng nhìn từ xa, nó như một hung thú xương xóc, biến Tiêu Long từ một người biến dị trở thành một tồn tại toát lên vẻ vô cùng nguy hiểm. Hắn nhếch mép cười trong đau khổ, nói với Adilene:

“Thôi rồi, cô em Adilene ơi! Ta nghĩ không có vài bữa nửa tháng cũng không khống chế được mất.”

Adilene tức điên lên mà quát:

“Lại còn không biết tự thân đi đến phòng thí nghiệm mà kiểm tra.”

Lê Nhật lắc đầu cười khi nhìn khung cảnh xung quanh. Mọi người đều có cùng biểu cảm ngạc nhiên, xen lẫn sự hoang mang không thể tin nổi vào những gì vừa diễn ra. Trong ánh mắt từng người, hắn dễ dàng nhận ra sự xung mãn về thể chất và cải thiện rõ rệt về tinh thần. Năng lượng như đang tỏa ra từ cơ thể họ, hữu hình đến mức có thể cảm nhận được qua không khí.

"Xem ra, đối với những người không có dị năng, cơm trắng này chỉ giúp họ hồi phục thể lực và cải thiện khả năng tập trung." Lê Nhật thầm nghĩ.

Hắn không khỏi ngạc nhiên trước hiệu ứng của bữa ăn tưởng chừng đơn giản, nhưng lại có thể làm thay đổi đến vậy. Hắn tiếp tục tập trung, sử dụng dị năng để cảm nhận chi tiết hơn, từng đợt sóng năng lượng dội lại từ mọi người xung quanh. Dù không ai trong số họ có sự thăng tiến mạnh mẽ nhưng sự phục hồi nhanh chóng về sức khỏe và tinh thần đang hiện hữu rõ ràng.

Quả đúng như hắn suy đoán, ngoại trừ nhóm chiến lực đỉnh cao của căn cứ, mọi cư dân đều không có quá nhiều biến hóa. Bất ngờ, nghe được tiếng của Tiêu Lực la lên thất thanh:

“Tránh ra, tránh xa, tôi không kiểm soát được!”

Tiêu Lực như một quả núi băng tuyết đang dần dần to lớn ra theo mỗi hơi thở, băng giá phủ đầy xung quanh đang lan ra quá nhanh chóng. Nhưng trước khi có thể tạo ra thiệt hại gì, đã có một bóng người xuất hiện kế bên.

Đó chính là Lê Nhật, hắn một bàn tay nhẹ nhàng đưa lên, những dao động nhỏ bé phong tỏa hoàn toàn Tiêu Lực, khiến cho hắn chỉ có thể phát triển núi băng theo một hướng lên cao.



Chỉ qua ít phút, Tiêu Lực đã biến thành một cây cột băng giá khổng lồ chỉ thẳng lên trời cao, phải đến hàng trăm mét. Bên trong lớp băng giá dày như vĩnh cửu, không ngờ Tiêu Lực lại còn có thể tự do hoạt động, tay chân chỉ trỏ, tỏ ra ngượng ngùng mà nói gì đó, dù cho âm thanh không thể phát ra ngoài.

Lê Nhật cười cười, ra hiệu mọi thứ đã được kiểm soát, không cần quá lo lắng, hắn ra dấu ý nói Tiêu Lực nên chú tâm tập trung kiểm soát dị năng. Như hiểu được ý của hắn, Tiêu Lực nhắm mắt, trong thoáng chốc đã bắt đầu có thể thu lại cột băng.

“Tiêu Lực này… xem ra, trên phương diện khống chế dị năng có một phần năng lực hơn hẳn mọi người.”

Lê Nhật gật đầu thầm nghĩ, lại tập trung quan sát một dị tượng khác ngay sau lưng. Cô bé Mỹ Mỹ xinh xắn, đôi mắt vốn luôn phát ra một màu sắc ảm đạm của sự ngốc nghếch, lúc này đột nhiên tỏ ra hòa quang ánh sáng xanh da trời, khiến cho Tiến Sĩ Cường cũng phải hốt hoảng la to:

“Đừng làm papa sợ, Mỹ Mỹ con làm sao vậy?”

Trong vẻ mặt lo lắng của ông, Lê Nhật đã như một cơn gió đến bên cạnh, khẽ vỗ vai trấn an mà nói:

“Chú Cường đừng lo, nếu cháu đoán không lầm. Từ nay Mỹ Mỹ sẽ còn ngu ngơ nữa. Chú sắp có một Mỹ Mỹ hoàn thiện hơn rồi.”

Tiến Sĩ Cường nhìn Mỹ Mỹ xong lại nhìn Lê Nhật, sự lo lắng của một người cha không sao kiềm chế.

Gần như là cùng một lúc, Mỹ Mỹ với đôi mắt phát sáng màu xanh da trời chỉ trong chốc lát cơ thể bay lên không. Nhưng điều khiến Lê Nhật ngạc nhiên chính là sau lưng cô bé, một ánh sáng cũng không kém phần rực rỡ, một màu tím lịm đặc trưng cũng đang theo thân chủ nhân mà bay lên cao.

Đó chính là Saori Himoji, cả cô bé và Mỹ Mỹ đều đang đồng thời bay lên không, tạo ra cảnh tượng kỳ lạ. Mỗi người đều đang phát ra những vầng ánh sáng riêng biệt của mình.

Mỹ Mỹ từ phía sau lưng, đôi cánh trắng như thiên sứ trỗi dậy, biến cô bé từ một người phàm dường như đã trở thành một tồn tại xinh đẹp và quyền năng. Nhưng điều Lê Nhật thật sự lo lắng chính là Saori Himoji, dị năng tiên tri của cô nàng luôn tỏ ra hữu hiệu, không biết lúc này sẽ mang đến hiện tượng kinh động gì đây.

Lê Nhật, dù cho trải qua những trận chiến khốc liệt, nhưng xem dị tượng mà Mỹ Mỹ và Saori Himoji tạo ra cũng không ngăn được rung động. Kể từ lời tiên tri về cuộc thảm chiến ở Spatium, Himoji chưa cho ra thêm một lời tiên tri nào khác, đến cả t·hảm h·ọa như cơn lũ xác sống cũng không hề có thông tin gì.



Ánh sáng tím kỳ dị trên người Saori Himoji dần hội tụ lại, từng tia sáng nhỏ bé kết nối thành một hình dáng kỳ lạ. Trên đầu cô bé, một quyển sách từ từ hiện ra, được tạo thành từ vô số những điểm sáng lung linh. Quyển sách mang theo một cảm giác cổ xưa, huyền bí, như thể chứa đựng tri thức vô tận từ những thế giới khác.

"Đến rồi!"

Lê Nhật thì thầm, toàn thân hắn căng thẳng, tập trung mọi sự chú ý vào dị tượng đang hiện ra trước mắt. Saori Himoji không hề di chuyển, đôi mắt cô nàng mở to, đầy vẻ điềm tĩnh, như đã quen với những hiện tượng này.

Quyển sách trên đầu cô nàng tỏa ra một bầu trời đầy sao, vô số vì sao tinh tú như đang sống động, xoay tròn quanh quyển sách.

Lê Nhật có thể cảm nhận được sức mạnh từ chúng, như một không gian vũ trụ thu nhỏ. Nhưng điều khiến hắn bất ngờ hơn cả là sự thay đổi tiếp theo. Ánh sáng tím trên người Himoji bùng lên lần nữa, và lần này, nó không dừng lại ở hình ảnh những ngôi sao, mà tạo thành một nhánh bông lúa.

Bông lúa vàng óng ả, lơ lửng bên cạnh quyển sách với những hạt thóc trĩu nặng, uốn lượn như có linh hồn. Xung quanh bông lúa, không gian lại tiếp tục biến đổi, những tinh vân kỳ ảo tiếp tục vây quanh, như bảo vệ điều gì đó thiêng liêng.

Nhưng rồi, một sự thay đổi bất ngờ khiến Lê Nhật sững sờ. Món đồ tiếp theo hiện ra không giống với vẻ đẹp thanh bình của bông lúa hay sự uyên bác của quyển sách. Đó là một cái đầu lâu đẫm máu. Khô khốc và lạnh lẽo, cái đầu lâu như đã bị bỏ rơi qua bao thời đại. Không có ánh sáng nào dám lại gần nó, không ngôi sao nào xoay quanh, như thể tất cả đang run sợ và né tránh.

Lê Nhật hít một hơi sâu, cảm thấy một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng. Hình ảnh đầu lâu khiến hắn không khỏi kinh hãi, như một điềm báo về điều gì đó đen tối và tàn khốc sắp xảy ra. Saori Himoji vẫn đứng đó, không biểu lộ chút cảm xúc nào, như thể cô bé đã quen với việc này, hoặc đã chấp nhận sự tồn tại của những thứ khủng kh·iếp ấy trong chính mình.

Dị tượng bùng nổ xung quanh Saori Himoji nhanh chóng thu hút mọi ánh nhìn. Quyển sách bí ẩn, bông lúa vàng óng và chiếc đầu lâu khô khốc xoay quanh cô nàng, tạo nên cảnh tượng đáng kinh ngạc đến mức cả khu vực đều phải dừng lại theo dõi. Không ai có thể rời mắt khỏi, cả đám đông bị cuốn hút bởi sức mạnh siêu nhiên ấy, khiến những biến đổi khác của bé Quỳnh Nga, Satano hay chú chó săn sói khổng lồ Lucky, hoàn toàn bị lãng quên trong khoảnh khắc này.

Lê Nhật đứng im lặng quan sát, nhưng trái tim hắn đập nhanh hơn. Hắn cảm nhận được nguồn năng lượng mạnh mẽ phát ra từ Saori Himoji, như một c·ơn l·ốc x·oáy đang cuốn hết mọi sự chú ý vào mình. Mọi thứ khác dường như mờ nhạt đi trước sức mạnh to lớn mà cô nàng đang bộc lộ.

“Anh Nhật!” Saori bất ngờ hét lớn, giọng vang lên trong sự hỗn loạn của những tia sáng và dị tượng quanh người. "Em không biết phải chọn cái nào đây!"

Lê Nhật nhíu mày, ánh mắt đăm chiêu. Hắn hiểu rằng Saori Himoji đang đối mặt với một quyết định khó khăn, một lựa chọn giữa các biểu tượng huyền bí mà cô nàng đã triệu hồi. Mỗi một hình ảnh, quyển sách, bông lúa và đầu lâu, đều đại diện cho một loại sức mạnh, một con đường khác nhau. Lựa chọn sai lầm có thể dẫn đến những hậu quả không thể lường trước.

"Himoji, bình tĩnh lại!" Lê Nhật lớn tiếng đáp lời, giọng cố gắng truyền đạt sự vững vàng. "Em không cần phải vội vã. Cảm nhận chúng, và để trái tim em dẫn lối."

Cả không gian như nín thở, mọi người xung quanh đều im lặng chờ đợi. Ánh sáng tím vẫn tỏa rạng, nhưng những hình ảnh bí ẩn ấy giờ đây lại trở nên lặng lẽ hơn, như đang chờ đợi quyết định cuối cùng của Saori. Cô nàng phải chọn, nhưng quyết định ấy không chỉ ảnh hưởng đến bản thân, mà còn có thể thay đổi cục diện của căn cứ trong tương lai.