Môn Thần

Chương 131: Giống Loài Thượng Đẳng



Chương 129: Giống Loài Thượng Đẳng

Lê Nhật đứng trên một ngọn cây khổng lồ, ẩn mình giữa những tán lá rậm rạp, lặng lẽ quan sát bọn điều khiển cỗ máy. Dưới dị năng của hắn, tất cả hiện lên rõ ràng. Hơn trăm tên nhân loại, ai nấy đều rạng rỡ với niềm phấn khích tột độ, tiếng cười của chúng vang lên ầm ĩ khi cánh cổng triệu hồi dần mở rộng. Từng quái vật khổng lồ bước ra từ hư không, mang theo sự đói khát và hung bạo trong ánh mắt.

"Điên rồ!" Lê Nhật nghiến răng, cơn giận dữ trào dâng trong lòng.

Nhưng hắn không thể hành động hấp tấp. Bọn chúng đã dám hợp tác với sinh vật ngoài hành tinh, sử dụng những thứ dị hợm này để làm v·ũ k·hí hủy diệt. Lê Nhật biết rõ đây không phải là một trận chiến dễ dàng, đặc biệt khi có những sinh vật cao gầy, da trơn mượt và đôi tay dài chấm đất, đang lặng lẽ xuất hiện từ những thân cây chọc trời. Chúng không cần cổng triệu hồi, mà như đi xuyên qua các vật chất, nhanh như cơn gió tiến về phía cổng.

Lê Nhật tập trung dị năng lên một trong những sinh vật, và hắn cảm nhận ngay sự khác biệt. Đây không phải là những con quái vật đơn thuần. Chúng có khả năng liên kết với không gian, có thể đi xuyên qua mọi thứ mà không bị ảnh hưởng bởi vật lý thông thường. Bọn điều khiển cỗ máy, vẫn mải mê với sự thắng lợi trước mắt, hoàn toàn không nhận ra rằng chính chúng cũng là con mồi trong cuộc chơi này.

Lê Nhật nhìn mà thầm mắng:

“Lũ điên không biết mình đang triệu hồi cái gì.”

Những đợt sóng linh hồn mà Xích Hồn hút cạn từ đám tù binh, giúp hắn hiểu rõ hơn về giống loài kinh dị này. Chúng tự gọi mình là Hành Dung, một cái tên lạ lùng mà chúng dùng theo cách phát âm của nhân loại để giao tiếp với nhau.

Khả năng đi xuyên qua vật thể của Hành Dung chính là v·ũ k·hí tối thượng, giúp chúng dễ dàng thâm nhập vào căn cứ Cò Việt. Chính sự xuất hiện bất ngờ và không thể ngăn chặn của chúng đã gây ra cuộc đột kích vừa rồi. Đám tù binh trước đó, những kẻ b·ị b·ắt sống, hóa ra chẳng phải là Hành Dung thật sự, mà chỉ là nhân loại bị chiếm đoạt thể xác, những con rối không hồn bị điều khiển bởi giống loài ngoài hành tinh này.

“Nhân loại hạ đẳng! Không ngờ các ngươi thật sự kết nối được hai chiều không gian.”

Giọng nói vang lên, mang đầy sự khinh bỉ và tự phụ, dù phát ra dưới dạng ngôn ngữ nhân loại, nhưng rõ ràng nó không thuộc về bất kỳ con người nào.

Âm thanh ấy giống như tiếng lũ tù binh mà Xích Hồn đã tàn sát trước đó. Những kẻ bị chiếm đoạt linh hồn, giờ đây trở thành công cụ cho loài Hành Dung. Nhưng không giống những con rối không hồn kia, kẻ phát ngôn này mang theo sự tự cao như thể đang nói từ một vị trí quyền uy tối cao, như một vị thánh thần nhìn xuống kẻ phàm trần.

Lê Nhật nhếch môi, đôi mắt ánh lên tia khinh miệt. Sự kiêu ngạo của loài Hành Dung thật khiến hắn khó chịu. Từ sâu thẳm bên trong, hắn cảm thấy máu đang sôi lên, từng tế bào trong cơ thể khao khát được hành động. Nhưng hắn vẫn cố kiềm chế, thận trọng là những gì hắn đã học được từ những sai lầm trong quá khứ.



Môi hắn giật giật, và với một nỗ lực lớn, hắn giữ cho bản thân không mất kiểm soát. Tính kiêu ngạo của đám Hành Dung chỉ càng đổ thêm dầu vào cơn thịnh nộ bên trong hắn, nhưng lúc này chưa phải lúc ra tay. Hắn cần thêm thông tin, cần biết rõ hơn về cách cỗ máy hoạt động và mục đích thực sự của loài này.

“Hành Dung đại nhân!” Một tên trong đám người, cúi rạp xuống, giọng nói đầy xiểm nịnh vang lên, kèm theo nụ cười như kẻ hạ nhân thưa thốt với bậc thượng đẳng. “He he. Bọn ta có chỗ hữu dụng đúng không. Các ngài sẽ giữ đúng lời hứa chứ? Xin hãy ban cho chúng ta cuộc sống vĩnh hằng như đã hứa.”

Cả đám hơn trăm tên cùng kéo nhau quỳ rạp xuống trước đám Hành Dung, vẻ mặt tràn ngập hy vọng, hạ mình cầu xin như những con rối đang chờ được ban phát ân huệ. Mỗi kẻ đều mang bộ mặt chờ đợi, đôi mắt ngước lên, trong đó ánh lên sự thèm khát, như thể cuộc sống vĩnh hằng ấy là mục tiêu tối thượng.

Nhưng đối diện với sự hèn mọn của bọn chúng, đám Hành Dung hoàn toàn không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào. Vì chúng nào có mặt mũi để làm điều đó, thứ duy nhất hiện ra ở nơi mà đáng lý là gương mặt, chỉ là một vết nứt không cụ thể rõ ràng.

Từ vết nứt đó, tiếng nói lạnh lẽo và xa lạ vẫn đều đều phát ra, giống hệt giọng của những tên tù binh đã bị tàn sát.

“Nhân loại hạ đẳng!” Một tên Hành Dung cao nhất vừa nói vừa tiến đến, đôi tay dài của nó vươn ra như cao su, quấn lấy toàn bộ số người đang quỳ bên dưới. “Các ngươi sẽ được tưởng thưởng xứng đáng.”

Dù cho đám người kia có thật sự điên đảo một vẻ sùng bái như tín đồ cuồng giáo, thì chúng cũng không ngu ngốc đến mức, không biết tên Hành Dung này đang có ý đồ gì.

Bọn chúng thét gào trong điên loạn:

“Đại nhân Hành Dung, ngươi định làm gì bọn ta?”

“Đây không giống như thỏa thuận rồi. Hành Dung các ngài không phải loài có thể nói dối mà.”

“Mau thả chúng ta ra, Giáo Sư Khải không muốn thấy các ngài làm như vậy đâu.”

Mặc kệ đám người không ngừng kêu gào, tên Hành Dung này vẫn với một cái quấn chặt của đôi bàn tay, cuốn lấy cả đám như bó cỏ, quăng lên cao.



“Hành Du·ng t·hượng đẳng không lừa gạt các ngươi. Cuộc sống vĩnh hằng chính là c·ái c·hết! Chỉ có c·hết đi, các ngươi mới là tồn tại mãi mãi.”

Âm thanh phát ra từ tên Hành Dung cao nhất át tất cả tiếng cầu cứu của đám người. Nơi đó, trước mặt đám quái vật khổng lồ vừa được triệu hồi, chúng không kiêng nể một chút nào, thi nhau đớp lấy.

Thoáng cái, hơn trăm nhân loại biến mất không dấu vết, mọi thứ trở lại là không gian rừng rậm không một tiếng người. Chỉ có âm thanh rùng rợn của lũ quái vật khổng lồ nối đuôi nhau từ cổng chui ra, và tiếng động cơ máy móc dồn dập vang lên khắp nơi.

“Xem ra không còn gì để tìm hiểu rồi.”

Lê Nhật lắc đầu ngao ngán, ánh mắt lạnh lùng quét qua khung cảnh trước mặt. Nhưng ngay khi hắn còn đang định động thủ, từ bóng tối, một hình dáng bí ẩn lao tới như cuồng phong. Một kẻ lạ mặt, mang theo sức mạnh to lớn, biến thành một luồng sáng vàng chói mắt, đâm thẳng về phía cỗ máy.

Không một lời cảnh báo, tia sáng vàng rực xé toạc không gian, rọi lên khối thép khổng lồ trước mặt. Bất ngờ, từ đỉnh cỗ máy phát ra một tia sét kinh hoàng, bắn thẳng vào người hắn. Cơn sấm sét quái dị ấy lóe lên, nhanh như điện quang, biến hắn thành một cái xác cháy đen. Cơ thể kẻ lạ văng xa vài chục mét, b·ốc k·hói nghi ngút, không còn hình dạng người. Một âm thanh chói tai bị nghẹn lại trong cổ họng, chưa kịp phát ra đã tắt lịm.

Mặc cho kẻ kia đã nằm bất động, lũ Hành Dung dị dạng với cơ thể như thể được dệt từ những mảnh da trơn nhẵn, móng vuốt sắc nhọn lộ ra ở đôi bàn tay, liền lao tới như gió độc.

Từ vết nứt tưởng như là gương mặt, lộ ra hàm răng sắc nhọn, há to đến kinh hãi, nhắm vào kẻ xấu số, rít lên những âm thanh ghê rợn. Dù hắn đã bị sét đánh thành than, không thể nhúc nhích, lũ Hành Dung không hề có ý định tha mạng. Chúng cuốn lại như lốc xoáy, thân hình chúng gấp đôi, gấp ba lần to hơn bình thường, sẵn sàng nghiền nát bất kỳ sinh vật nào dám cản đường chúng.

Trước khi lũ Hành Dung kịp làm gì kẻ đó, Xích Hồn vươn dài như rắn độc mà đâm thẳng trực diện từng tên một. Tốc độ nhanh như ảo ảnh nhưng bọn quái dị này vẫn có những tên có thể né kịp.

Bọn chúng như hòa nhập vào thân cây mà trốn, khiến Xích Hồn tức giận mắng:

“Khả năng xuyên qua vật chất, đúng là khó đối phó.”

Lê Nhật thì không nghĩ như vậy. Trong tích tắc, thân hình hắn như biến mất vào không khí, hòa cùng với tốc độ như thiểm điện. Mỗi lần di chuyển, hắn lại hiện ra ở một vị trí khác, hoàn toàn là một tia chớp cắt ngang qua không gian. Quyền tay hắn vụt ra như một cơn bão, nghiền nát tất cả mọi thứ trên đường đi.



Một quyền mạnh mẽ đập thẳng vào một thân cây cổ thụ khổng lồ, nơi lũ Hành Dung đang ẩn nấp. Thân cây dày cộm ấy, liền bị hắn đánh tan thành từng mảnh vụn bay tứ tung. Lũ Hành Dung hoảng loạn, chúng lộ rõ bản chất hèn nhát, lẩn khuất trong những tán cây rậm rạp để tránh cú đánh hủy diệt của hắn. Nhưng đối với Lê Nhật, không có chỗ nào là an toàn cho chúng.

Hắn tiếp tục lao tới, không hề giảm tốc độ. Mỗi lần tay hắn chạm vào một thân cây thì chúng đều bị nghiền nát một cách tàn bạo. Cây cổ thụ cao lớn đổ rạp như cỏ trước cơn cuồng phong. Lũ Hành Dung b·ị đ·ánh bay ra khỏi nơi trú ẩn, đứng trước sức mạnh bá đạo của Lê Nhật, thân thể chúng tỏ ra yếu ớt, chẳng chịu nổi một đòn.

Toàn bộ khu rừng trở nên hoang tàn dưới sức mạnh hủy diệt của Lê Nhật. Lũ Hành Dung gào thét, nhưng tiếng kêu của chúng nhanh chóng chìm vào hư không khi từng con một bị xé toạc bởi bàn tay của Lê Nhật. Tất cả diễn biến chỉ chưa đến vài giây.

Trong tâm trí hắn, một luồng suy nghĩ mạnh mẽ truyền đến cho Xích Hồn:

“Có gì mà khó, xuyên đến đâu ta đánh nát đến đó.”

Lời nói lạnh lùng, mang đậm tính kiêu hùng, nhưng cũng là sự thật không thể chối cãi. Với sức mạnh này, hắn chẳng cần bất kỳ kế hoạch hay toan tính nào. Mọi thứ cản đường hắn đều sẽ bị hủy diệt, tan thành cát bụi dưới những đòn t·ấn c·ông không chút thương xót.

Lê Nhật là vậy, nếu cần tính toán hắn sẽ rất cẩn thận, ngược lại, một khi đã hành động chính là cuồng bạo, quyết làm cho bằng được.

Đám quái vật khổng lồ đang từ cổng mà chui ra bị kinh động, khác với vẻ ngoài đồ sộ, chúng lại tỏ ra nhanh nhẹn hơn hẳn những con quái thú biến dị cùng kích cỡ ở Trái Đất. Tốc độ gần tiếp cận vận tốc âm thanh mà tới, khiến cho mỗi bước chúng di chuyển tạo ra tiếng động kinh thiên động địa.

Lê Nhật không hề sợ hãi trước tình thế bị bao vây. Hắn chỉ chăm chú vào kẻ bị tia sét cực mạnh đánh trúng. Nếu không có kẻ này thế mạng, rõ ràng cạm bẫy c·hết người kia chính là hắn phải nhận lấy.

Người b·ị đ·ánh kia chỉ còn lại một bên mắt hé mở, cả cơ thể gần như biến thành than. Lê Nhật lắc đầu, thở dài, rồi khẽ nói:

“Anh bạn, gặp nhau là duyên, ngươi đã chịu thay ta một tia sét này. Được rồi, cùng có chung mục đích phá hủy cỗ máy kia, ta cứu ngươi, hãy phối hợp với ta để ngăn chặn cơn đại họa này.”

Người kia chớp con mắt còn lại, tỏ vẻ đồng ý, mặc dù sự sống chỉ còn le lói. Lê Nhật không chờ thêm, dị năng đỏ rực của hắn đã vươn dài, bao trọn lấy cơ thể người kia.

Khả năng trị liệu của Lê Nhật giờ đây trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Sau bữa cơm trắng bồi bổ tinh thần lực, dị năng của hắn có sự thay đổi ngoạn mục. Người kia như được tắm trong luồng sinh lực thuần khiết, từng lớp da cháy khét nứt vỡ, rơi rớt, để lộ ra làn da mới hồng hào. Kẻ đó hít sâu, hóp lấy một hơi thở như từ cõi c·hết trở về.

Khi kẻ này được trị liệu hoàn tất Lê Nhật bất ngờ nhận ra rằng đó lại là một cô gái xinh đẹp trắng nõn nà, vóc người nóng bỏng, đang lõa lồ trong lớp dị năng của hắn bao bọc, chẳng khác nào bị hắn sờ mó khắp nơi. Hắn nhất thời thất thố nhưng không có thời gian để quan tâm đến điều đó. Bởi vì, lũ quái vật ngoài không gian đã như sói đói mà đồng thời t·ấn c·ông tới.