Tiếng nổ dữ dội vang dội khắp khu rừng, rung chuyển cả mặt đất. Cây cối to lớn như những cột trụ khổng lồ bị xé thành từng mảnh vụn dưới những cú tát cuồng bạo của đám quái vật không gian. Chúng điên cuồng phá nát cảnh vật, nhưng chẳng thể nào chạm được vào mục tiêu thực sự. Lê Nhật đã biến mất tự lúc nào, giờ đang đứng trên một ngọn cây xa xa, quan sát toàn bộ sự hỗn loạn bên dưới.
Xích Hồn quấn chặt quanh người cô gái lạ mặt, từ từ được hắn thu lại vào người. Giọng nói kỳ lạ của cô gái phát ra với ngôn ngữ chẳng giống bất kỳ thứ tiếng nào mà nhân loại từng biết đến:
"Ngươi cũng là Vệ Binh sao? Ta chưa thấy ngươi bao giờ."
Lê Nhật liếc nhìn cô gái, nhận ra trên người cô đã khoác một bộ chiến giáp sáng loáng, màu vàng trơn mịn phủ kín cơ thể. Dù ngôn ngữ khác biệt, hắn vẫn giữ vẻ bình tĩnh, không chút dao động mà nói:
"Chuyện đó để sau đi, ta tên là Lê Nhật. Còn cô?"
"Mia."
Cô gái đáp ngắn gọn, giọng khô khốc không một cảm xúc. Mái tóc ngắn cá tính và các đường nét thanh tú trên gương mặt ngọc ngà, khiến Mia nổi bật lên một nét thu hút kỳ lạ.
Đôi mắt Lê Nhật không rời khỏi cô khi một đôi song kiếm khổng lồ, dài hơn cả một người trưởng thành, bỗng nhiên xuất hiện từ không trung sau một động thái như ảo thuật của Mia. Nắm chắc trong tay, chiến giáp vàng của cô lấp lánh ánh sáng ma quái, với dáng vẻ đắc ý mà nói tiếp:
"Ngươi lợi hại như vậy, chắc chắn là Vệ Binh. Ngươi thuộc đội nào vậy? Đến ngôn ngữ Vệ Binh ngươi cũng biết mà, có phải là lính mới không đó? Đội trưởng của ngươi là ai vậy? Lúc nãy…"
Lê Nhật cảm thấy hối hận ngay lập tức. Đáng lẽ không nên cứu cô gái này. Lúc này không phải thời điểm nói chuyện vô nghĩa về Vệ Binh. Nhưng với sự kiên nhẫn lạ kỳ, hắn nén cơn bực mình, giữ giọng điềm tĩnh:
"Mia, lo giữ mạng trước đã."
Câu nói vừa dứt cũng là lúc một trảo khổng lồ xé toạc không khí, mang theo những làn gió sắc bén, đập nát khu vực mà hai người vừa đứng. Không cần nói thêm lời nào, cả Lê Nhật và Mia đều tách ra, mỗi người tự tìm đường thoát thân.
Lê Nhật không còn quan tâm đến cô gái kia nữa. Hắn biết rõ một điều, đây không phải kẻ mà hắn có thể hợp tác, ít nhất là lúc này. Mọi sự chú ý của hắn giờ tập trung vào sinh tồn, tìm cách đối phó với những con quái vật không gian khổng lồ hết sức nguy hiểm.
Lê Nhật biết về lũ quái vật này qua những mảnh vỡ ký ức từ sóng linh hồn của đám Hành Dung, sau khi chúng bị Xích Hồn nuốt trọn. Dịch ra theo ngôn ngữ của nhân loại, chúng được gọi là Tốc Nguyệt Ma, những kẻ chuyên nghiệp trong lĩnh vực đồ sát cả một hành tinh.
Chúng không đơn giản chỉ là những sinh vật hoang dã tầm thường. Tốc Nguyệt Ma mang trong mình sức mạnh của không gian, tốc độ vượt cả âm thanh, và một bản năng g·iết chóc không gì ngăn cản được. Đối với chúng, cuộc sống chỉ là một chuỗi hành trình hủy diệt, nhấn chìm mọi sự sống dưới những đòn t·ấn c·ông tàn khốc.
Nhưng hắn không có nhiều thời gian suy nghĩ, khi con Tốc Nguyệt Ma gần nhất lao đến, cánh tay khổng lồ của nó giáng xuống như lưỡi hái tử thần, Lê Nhật kích hoạt Dẫn Động Thuật, toàn bộ năng lượng trong cơ thể hắn tập trung lại. Một quyền đầy sức mạnh được tung ra.
Cú đấm đó, như tia chớp giáng từ trời, lao thẳng vào con quái vật. Cú đánh phá nát trảo quái vật, đâm xuyên qua đầu nó, tạo nên một màn huyết vũ hắc ám tung tóe, nhuộm đen cả không trung. Máu của Tốc Nguyệt Ma đen kịt như bóng đêm, lại sền sệt, nhầy nhụa nhỏ xuống khu rừng như cơn mưa bùn lầy.
Nhưng thay vì con Tốc Nguyệt Ma đó ngã xuống vì công kích, với thân xác to lớn hơn cả một cây đại thụ trăm mét, chỉ trong vài nhịp thở ngắn ngủi, từ những tia sáng đen phát ra từ một cánh cổng khổng lồ phía xa, con quái vật lại bắt đầu tự tái tạo.
“Tốc Nguyệt Ma không chỉ đáng sợ, thứ khiến chúng không thể bị tiêu diệt chính là luồng năng lượng đen kia.” Lê Nhật thì thầm, sau khi biết rõ về lũ quái vật không gian này hắn lại càng thận trọng. “Đỗ Minh Khải c·hết tiệt, vì sao lại triệu hồi những thứ hủy diệt này đến Trái Đất chứ?”
Tốc Nguyệt Ma không chỉ nhanh và mạnh mẽ mà còn cực kỳ tinh ranh, biết cách phối hợp t·ấn c·ông như thể chúng đã chiến đấu cùng nhau hàng ngàn năm. Chỉ trong chớp mắt, chúng đã bao vây Lê Nhật, mỗi con chọn một vị trí chiến lược để t·ấn c·ông. Trước, sau, trái, phải đều kín kẽ, không để lộ bất kỳ kẽ hở nào.
Chúng đồng loạt lao tới, tứ chi hùng hổ như những v·ũ k·hí c·hết chóc. Những trảo sắc bén như thép, cú đá mạnh mẽ có thể phá nát đất đá, cùng với những quyền cước liên hoàn như trận cuồng phong. Cả bầu không khí xung quanh Lê Nhật trở nên đặc quánh bởi sát khí, và từng đợt công kích đổ xuống hắn như mưa dữ dội.
Trong khoảnh khắc đó, Lê Nhật bị nhấn chìm trong cơn bão công kích, một thân mình dường như không còn đường thoát. Nét mặt hắn nhăn lại, cắn chặt răng chịu đựng, điều động toàn bộ sức mạnh trong cơ thể để chống đỡ.
Dẫn Động Thuật phát huy hết công suất, kích hoạt không gian phòng thủ với bán kính chỉ khoảng một mét quanh người hắn, tạo thành một lớp năng lượng bảo vệ vô hình. Mọi đòn t·ấn c·ông đều bị chặn lại khi chạm vào lớp phòng thủ này, nhưng sức ép và uy lực vẫn truyền đến khiến hắn cảm nhận rõ từng cú đánh.
"Lũ khốn này... lại còn biết sử dụng chiêu thức của nhân loại sao?" Lê Nhật nghiến răng gằn lên, đôi mắt lóe sáng sự cảnh giác lẫn phẫn nộ.
Cơn bão t·ấn c·ông của lũ Tốc Nguyệt Ma không ngớt, chúng không chỉ hành động theo bản năng mà còn có tính toán, như thể chúng đã nghiên cứu từng đòn thế của con người. Đòn công kích nào cũng chuẩn xác, mạnh mẽ và hiểm hóc.
Nhưng chỉ qua thêm một giây, toàn bộ Tốc Nguyệt Ma bao vây lấy Lê Nhật đều nổ tung bởi chính công kích của chúng, thông qua Dẫn Động Thuật được hắn dẫn dắt mà phản lại. Lê Nhật không vì vậy mà vui mừng, hắn biết điều này chỉ tranh thủ một chút thời gian để ra quyết định mà thôi.
Lê Nhật đứng giữa cơn hỗn loạn, cảm nhận rõ sự hiện diện của Mia không xa. Cô gái này không hề thua kém hắn, thân thủ nhanh nhẹn và dứt khoát. Từng đường kiếm cô vung ra đều sắc bén và đầy uy lực, mỗi cú chém là một đòn chí mạng.
Như một vũ công, không chỉ hiệu quả mà còn đẹp mắt, chỉ trong thoáng chốc, bốn tên Tốc Nguyệt Ma đã bị Mia chém rơi đầu, thân xác đổ gục dưới chân.
Lê Nhật không có thời gian để bận tâm nhiều đến Mia, bởi trước mắt hắn là mối đe dọa lớn hơn, cỗ máy khổng lồ đang tỏa ra màn hào quang hắc ám bảo vệ, và từ đó, lũ Tốc Nguyệt Ma không ngừng được triệu hồi qua cổng không gian. Hắn biết rằng nếu không phá hủy cỗ máy này, trận chiến sẽ không bao giờ kết thúc.
Nhanh như cắt, Lê Nhật giơ tay lên, từng dòng Ma Pháp lực bùng lên mạnh mẽ, hóa thành những tia sét cực mạnh xuyên thấu không gian, lao thẳng đến cỗ máy. Nhưng khi những tia sét chạm vào màn hào quang, chúng bị chặn lại, nổ tung thành những mảnh nhỏ và tiêu tan trong không trung cách cỗ máy vài mét.
Hắn lại kiên nhẫn thử lại lần nữa, Ngưng Chấn, Âm Sát, Phá Nguyên Chưởng vô hình đánh đến, không ngờ vẫn bị chặn lại bên ngoài hào quang. Các dao động cuồng bạo phá nát mọi thứ xung quanh.
Mặt đất rạn nứt, không gian rung chuyển, cây cối và đất đá bị xé toạc, nhưng màn hào quang quanh cỗ máy vẫn không hề hấn gì.
Lê Nhật vẫn một mực chú ý, Xích Hồn lại vươn dài, quấn lấy một cái xác tên Tốc Nguyệt Ma gần đó quăng về phía cỗ máy. Tương tự như lúc Mia áp sát nó, một tia sét từ hư vô đánh lên khối thịt khổng lồ bị ném tới, biến nó thành tro bụi.
“Hừm, vừa có lá chắn lại còn cả sét siêu mạnh. Đỗ Minh Khải, ông cũng quá chu toàn rồi đó, nhất quyết muốn d·iệt c·hủng nhân loại hay sao chứ?” Lê Nhật nghiến răng cay nghiệt mắng.
Hắn lại vươn dài Xích Hồn, liên tiếp là ba cái xác Tốc Nguyệt Ma bị quăng đi, vẫn như cũ, chúng bị sét đánh thành tro bụi ngay lập tức.
“Xem ra, sinh vật không thể tiếp cận nó được.” Lê Nhật thầm nghĩ, hình như hắn đã hiểu ra vấn đề gì đó. “Chỉ còn cách này thôi.”
Lê Nhật lơ lửng giữa không trung, tay phải vươn cao, khắp thân thể hắn phát ra những luồng ma pháp lực mạnh mẽ. Cả không gian như bị chấn động khi hắn triệu hồi bản nguyên Ma Pháp Giới, một biểu tượng ngôi sao tám cánh rực rỡ từ từ hiện ra. Ngôi sao ấy theo nhịp đập của năng lượng không ngừng trương to, tỏa ra một thứ ánh sáng kỳ bí như muốn bao trùm cả bầu trời.
Dưới mặt đất, Mia nhìn lên với đôi mắt tròn xoe đầy kinh ngạc. Cô chưa bao giờ chứng kiến một nguồn sức mạnh khổng lồ đến vậy. Tuy nhiên, sau vài giây ngơ ngác, cô nhận ra rằng vẫn chưa có điều gì xảy ra. Lê Nhật vẫn duy trì tư thế căng thẳng, tay giơ cao, nhưng kết quả thì… không hề có gì biến chuyển. Mia cau mày, bối rối không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng thời gian để cô nghĩ ngợi chẳng còn bao nhiêu.
Từ Cổng Không Gian khổng lồ, hơn mười tên Tốc Nguyệt Ma nữa bước ra, cùng với luồng ánh sáng đen kỳ dị, làm hồi sinh những tên đ·ã c·hết. Những con quái vật vừa bị hạ gục, dù chỉ còn lại tro bụi, cũng sống lại và tiếp tục tham chiến. Cảnh tượng đó khiến Mia càng thêm hoảng loạn.
Lê Nhật chứng kiến cảnh đàn Tốc Nguyệt Ma khổng lồ không ngừng kéo đến. Chúng di chuyển với tốc độ khủng kh·iếp, vượt qua cả âm thanh, tạo ra những t·iếng n·ổ vang dội như bom đạn xé toạc bầu trời. Những con quái vật tạo thành từng lớp dày đặc, nối đuôi nhau phi thân tới, bao phủ cả không gian. Bầu trời và mặt đất như bị nhấn chìm dưới sự t·ấn c·ông mãnh liệt, không một lối thoát nào cho Lê Nhật và Mia.
Ánh mắt của Mia tràn ngập sự hoảng loạn, đôi song kiếm của cô xoay tít, tạo ra những đường kiếm như xé nát không gian. Giữa cảnh hỗn loạn, Mia không thể chịu đựng thêm nữa, cô hét lớn trong sự tức giận:
“Tên ngốc nhà ngươi làm cái quái gì vậy? Sợ đến c·hết đứng rồi hay sao vậy?”
Từng lời nói của Mia như muốn đập thẳng vào tai Lê Nhật, nhưng hắn vẫn im lặng, kiên nhẫn chờ đợi. Lực lượng Ma Pháp Giới của hắn vẫn đang tập trung và tích tụ. Những giọt mồ hôi rịn ra trên trán hắn, mặt căng thẳng như đang chịu đựng một áp lực khủng kh·iếp.
Lê Nhật vẫn mặc kệ, kiên trì tập trung, lúc này biểu tượng ma pháp của hắn vẫn đang to lớn đến mức phủ toàn bộ bầu trời. Hắn đã khéo léo lựa chọn vị trí bên trên Mia, dùng cô gái này làm lá chắn tạm thời.
Quả nhiên điều đó giúp hắn tranh thủ chút thời gian, Mia bị ép buộc múa lên những vũ điệu của ánh sáng vàng hoa mỹ và sát thương khủng kh·iếp được tạo ra, chém lũ Tốc Nguyệt Ma thành những mảnh nhỏ.
Liên tiếp đến khi toàn bộ lũ Tốc Nguyệt Ma bị trảm thành mảnh vụn, cũng là lúc Mia hoa đầu chóng mặt, sắc mặt ảm đạm như sắp hết hơi. Ánh mắt Mia như muốn ăn thịt người nhìn Lê Nhật, nhưng dường như đã cạn kiệt sức lực, đến mở ra một lời trách móc cũng không thể.