Môn Thần

Chương 133: Bỏ Nhỏ Cứu Lớn



Chương 131: Bỏ Nhỏ Cứu Lớn

Khu vực từng là Vườn quốc gia Mũi Cà Mau đã hoàn toàn thay đổi. Hệ sinh thái nơi đây, từ các loài cây cổ thụ đến những sinh vật đặc trưng của vùng ngập mặn, giờ đây phát triển vượt bậc. Các loài động thực vật mới xuất hiện, phong phú hơn cả những gì người ta từng thấy trước kia. Nhưng vẻ đẹp kỳ vĩ này giờ đứng trước một t·hảm h·ọa khủng kh·iếp, và nguyên nhân không phải là từ tự nhiên, mà đến từ Lê Nhật.

Hắn đã hoàn toàn dồn hết sự chú ý vào việc triệu hồi một thiên thạch từ ngoài không gian. Được bản nguyên Ma Pháp Giới cưỡng ép kéo đi ngược lại mọi quy luật của tự nhiên, thiên thạch ấy, to như một quả núi nhỏ, từ từ xuất hiện trên bầu trời. Nó xuyên qua bầu khí quyển của Trái Đất với một sức mạnh khủng kh·iếp, ma sát với không khí tạo ra những vầng sáng rực lửa bao quanh, dần dần tiến đến.

Thiên thạch không chỉ là một tảng đá đơn thuần. Nó mang theo năng lượng ma pháp khổng lồ, được kết nối trực tiếp với bản nguyên Ma Pháp Giới của Lê Nhật. Quá trình này đã tiêu tốn không ít thời gian và sức lực của hắn, vì việc triệu hồi một thiên thể từ vũ trụ đi ngược lại quy luật tự nhiên là điều không thể dễ dàng.

Mia liếc qua, đôi mắt mở to kinh hãi khi nhận ra thứ khổng lồ trên trời. Cô có thể cảm nhận được luồng nhiệt từ thiên thạch mỗi lúc một nóng rực, và hiểu rằng thứ này có thể hủy diệt tất cả, không chỉ đám quái vật mà cả khu vực xung quanh. Không gian rung chuyển, mặt đất dường như rùng mình trước sức mạnh mà Lê Nhật đang triệu hồi.

“Mia, né qua một bên đi. Ta chuẩn bị ném đây!”

Lê Nhật gầm lên, giọng khàn đặc như thể cả cơ thể hắn đang kêu gào theo cùng. Hắn cắn răng, vận dụng toàn bộ sức mạnh của bản nguyên Ma Pháp Giới, khiến cho từng mạch máu trên mặt hắn nổi lên, như muốn vỡ tung dưới áp lực khổng lồ. Đôi mắt hắn mở to, đỏ ngầu, và tràn đầy sự tập trung tuyệt đối.

Ở phía bên dưới, Mia đứng lặng người trong chốc lát. Cái bóng khổng lồ của thiên thạch bao phủ toàn bộ bầu trời, che khuất ánh sáng và khiến cho không gian xung quanh chìm vào một thứ bóng tối bất an. Trong khoảnh khắc, cô gần như sững sờ, không biết phải làm gì.

“Tên điên này!”

Mia kinh hãi thét lên, lấy lại sự tỉnh táo trong phút chốc. Không một chút do dự, cô lập tức hóa thành một luồng ánh sáng vàng, nhanh như tia chớp, lao v·út đi. Thân thể cô di chuyển với một tốc độ không tưởng, dứt khoát né tránh khỏi vùng nguy hiểm mà Lê Nhật sắp biến nó thành tử địa.

Xích Hồn, cảm nhận được sự căng thẳng của tình huống, không bỏ lỡ cơ hội để trêu chọc Lê Nhật. Giọng điệu của nó vang lên trong tâm trí hắn, đầy vẻ thích thú:



“Đấy, đâu phải chỉ mỗi mình ta bảo ngươi điên.”

Lê Nhật không có thời gian đôi co, lực lượng ma pháp đang đè nặng lên từng thớ thịt của hắn. Đại chiêu quả nhiên là đại chiêu, xúc thế đã lâu, thi triển lại càng phải cẩn trọng. Chỉ cần một chút lơ là, thay vì ném lên cỗ máy, có thể hắn sẽ ném lên chính mình, lúc đó thì có xuống gặp diêm vương chắc không biết chui đâu cho hết nhục nhã.

Đám Tốc Nguyệt Ma đã bị Mia tiêu diệt sạch, không gian xung quanh chỉ còn cỗ máy kia đứng đó, như thể chờ đợi cú v·a c·hạm khủng kh·iếp từ thiên thạch mà Lê Nhật đã triệu hồi.

“Ta không tin!” Lê Nhật thì thầm qua kẽ răng, não bộ căng cứng như sắp nổ tung. “Ném cả thiên thạch vào mà không thể phá hủy cỗ máy c·hết tiệt đó.”

Trước mắt, Lê Nhật như trông thấy cửa địa ngục dần hé mở, cổng không gian, vốn chỉ vừa đủ lớn để lũ Tốc Nguyệt Ma lẻ tẻ chui ra, nay đột ngột mở rộng lên gấp mấy lần. Không khí xung quanh biến đổi dữ dội, những luồng khí hắc ám cuồn cuộn bốc lên từ phía cổng.

Một cái đầu quái thú khổng lồ chầm chậm thò ra từ trong cổng. Nó giống với những con Tốc Nguyệt Ma trước đó nhưng lớn hơn gấp nhiều lần. Đôi mắt đen sâu thẳm và đầy c·hết chóc nhìn chằm chằm vào hắn, cơ thể phủ đầy vảy to lớn, tựa như lớp áo giáp vững chắc, trông kiên cố đến mức khó có gì phá nổi.

“Tốc Nguyệt Ma Vương!” Giọng Xích Hồn thét lên, nhưng không phải là hoảng sợ, mà là phấn khởi đến điên cuồng. “Lê Nhật, để ta giúp ngươi một tay.”

Chưa kịp đợi sự cho phép, Xích Hồn đã tự mình hành động. Bản thể nó lộ ra khỏi cơ thể Lê Nhật, hóa thành một sợi xích to lớn đỏ đậm, tỏa sáng rực rỡ. Ánh sáng của nó như muốn xé toạc không gian, lao thẳng về phía Tốc Nguyệt Ma Vương. Sợi xích bay v·út lên, nhanh như cắt, nhắm vào cổ quái thú khổng lồ, với ý định khóa chặt và chế ngự nó.

Lê Nhật đang căng cứng mọi giác quan lẫn cơ thể, làm sao còn có thời gian quan tâm đến Xích Hồn, mặc kệ nó đang muốn làm gì nhưng con Tốc Nguyệt Ma Vương kia đã há to cái mồm như hồ máu.

Ánh sáng đen hội tụ ngay đó, dù nó đang cố làm gì thì trông cũng vô cùng nguy hiểm. Nếu không ngoài suy đoán của Lê Nhật, con quái thú đang chuẩn bị bằng một công kích đánh tan thiên thạch.



“Làm gì có chuyện dễ như vậy,” Lê Nhật thét lên, nụ cười điên cuồng nở trên khuôn mặt đầy mồ hôi. “Thiên thạch ta kỳ công gọi đến, để cho ngươi phá hay sao?”

Lê Nhật không dám chậm trễ, một bàn tay hắn đang gia cố ma pháp lực, tay kia lại đồng thời điều động Dẫn Động Thuật. Chỉ chớp mắt, Ngưng Chấn, Âm Sát, Phá Nguyên Chưởng đã đánh ra phủ đầu con quái thú.

Phá Nguyên Chưởng đi sau mà tới trước, p·hát n·ổ ngay bên cạnh đầu của con quái vật khổng lồ. Lực chấn động từ v·ụ n·ổ khiến con Tốc Nguyệt Ma Vương bị mất kiểm soát, miệng nó không kịp ngậm lại, và quả pháo năng lượng đen chưa kịp bắn ra đã lệch hướng, thổi bay một mảng rừng rậm bên cạnh, phá hủy toàn bộ khu vực rộng lớn.

Cùng lúc đó, Xích Hồn với tốc độ đáng sợ đã quấn chặt lấy cổ của Tốc Nguyệt Ma Vương, kéo mạnh nó ra khỏi Cổng Không Gian. Sợi xích đỏ rực, sáng lên như một ngọn lửa máu, siết chặt đến mức lớp vảy cứng của con quái thú phát ra những tiếng rạn nứt.

Con quái vật khổng lồ như mất đi sức mạnh, đôi mắt nó từ từ ảm đạm đi, không còn ánh lên sự hung bạo như trước. Nó giống như một con thú bông bị lôi kéo đi, hoàn toàn bị Xích Hồn kiểm soát, đang không ngừng thu nhỏ lại.

Chỉ trong sát na trước khi thiên thạch khổng lồ sắp đánh trúng mặt đất, sang bằng bình địa, Xích Hồn lộ ra khả năng vượt ngoài dự đoán. Tốc Nguyệt Ma Vương, vốn là một con quái thú khổng lồ, chỉ trong khoảnh khắc bị Xích Hồn quấn chặt, bất ngờ biến đổi thành một quả cầu kim loại nhỏ.

Ngay khi quả cầu kim loại hình thành, bản thể Xích Hồn lập tức biến mất khỏi nơi đó, cùng lúc thiên thạch khổng lồ lao xuống, nghiền nát toàn bộ khu vực với sức mạnh kinh hoàng.

Với một tốc độ được trọng lực hậu thuẫn, tựa như một ngôi sao rực lửa xé toạc bầu trời. Khi nó tiếp xúc với mặt đất, khoảnh khắc v·a c·hạm tạo nên một t·iếng n·ổ chát chúa đến mức không gian như bị xé rách. Cả khu vực bị nhấn chìm trong một luồng sáng chói lóa, mạnh mẽ đến nỗi mọi thứ xung quanh dường như bị thiêu đốt trong biển lửa.

Sức ép từ cú v·a c·hạm khủng kh·iếp khiến mặt đất rung chuyển dữ dội, tựa như cơn thịnh nộ của vũ trụ đổ xuống. Đất đá bị hất tung lên cao hàng trăm mét, bay mù mịt trong không trung rồi rơi rào rào trở lại như cơn mưa đá khổng lồ.

Khu vực xung quanh nơi thiên thạch rơi xuống sụp đổ hoàn toàn, tạo nên một hố sâu khổng lồ không thấy đáy. Những vách đá bên trong hố vẫn b·ốc c·háy âm ỉ, đất đai bị nung chảy tạo thành dòng nham thạch rực đỏ chảy cuồn cuộn. Toàn bộ hệ sinh thái phong phú của khu vực, từ rừng rậm đến những sinh vật sống, đều bị nuốt chửng trong cơn hủy diệt. Không còn gì có thể đứng vững, mọi thứ đều bị san phẳng trong tích tắc.



Làn sóng xung kích từ v·ụ n·ổ lan rộng ra hàng chục dặm, xô ngã mọi vật thể, làm nứt nẻ bề mặt đất. Những ngọn núi xa xôi cũng không tránh khỏi, chúng rung chuyển dữ dội như thể bị đẩy lùi bởi sức mạnh khổng lồ từ cú v·a c·hạm.

Không khí trở nên ngột ngạt và đậm mùi lưu huỳnh, dư chấn của v·ụ n·ổ tạo ra một c·ơn l·ốc x·oáy khí nóng khổng lồ cuốn bay những mảnh vỡ, tro bụi và vụn đá, phủ kín cả bầu trời.

Một bóng người sừng sững trong bộ cơ giới chiến giáp, chính là Lê Nhật, hắn nhoẻn miệng cười, hơi thở gấp gáp nhưng lại hân hoan nói:

“Không còn nhận thấy sự hiện diện của cỗ máy nữa. Có thể xuất phát đến mục tiêu tiếp theo rồi.”

Không chậm trễ một giây phút nào, Lê Nhật hóa thành tia sáng đỏ mà bay đi theo hướng chân trời. Để lại một Mia vô cùng sợ hãi nhìn theo, cô thì thầm:

“Tên điên đó vừa hủy diệt vô số sinh mệnh mà cứ nhẹ như không vậy? Nhưng hắn cũng vừa ngăn chặn một nguy cơ hủy diệt hành tinh. Thật khiến người khác không biết phải nói gì. Quá lỗ mãng nhưng lại không kém phần hiệu quả.”

Lúc này, ở một nơi bí mật cách xa nơi tàn phá, trong một căn phòng tối tăm được bao quanh bởi những công nghệ tối tân, một người đàn ông trung niên, với vẻ ngoài trầm lặng và uyên bác, ngồi trên chiếc ghế lớn tựa như nhà vua. Ánh sáng từ các màn hình phản chiếu lên khuôn mặt đầy suy tư của ông ta.

Người đàn ông với ánh mắt sắc bén, thông tuệ quan sát mọi diễn biến qua các hình ảnh được truyền trực tiếp. Khi chứng kiến cảnh tượng không tưởng của thiên thạch lao xuống và nhấn chìm tất cả trong cơn bão hủy diệt, khóe miệng ông ta nhếch lên tạo thành một nụ cười mỉa mai.

“Không thể tin nổi…” Ông nói, giọng như nghẹn lại nhưng đầy vẻ hài hước và khinh bỉ. “Tên khốn đó thực sự ném cả một thiên thạch xuống.”

Nụ cười càng nở rộ trên gương mặt của ông, như thể điều vừa xảy ra nằm hoàn toàn trong tính toán của mình, nhưng vẫn khiến ông thấy thú vị và có chút bất ngờ trước sự điên rồ của Lê Nhật.

“Lê Nhật…” Ông ta nghiến răng nói. “Đỗ Minh Khải ta ít khi để mắt đến ai, nhưng mày hai lần cản trở kế hoạch của tao rồi đấy. Ái chà chà, thật là thú vị.”

Xung quanh ông ta những âm thanh thầm thì từ đám Hành Dung vang lên, ngôn ngữ của chúng là sự hòa quyện giữa những tiếng rít gió và tiếng động kỳ quái từ trong cổ họng. Dù không thể hiểu rõ ngôn từ, nhưng cảm giác tôn thờ tuyệt đối dành cho người đàn ông ngồi trên chiếc ghế kia là rõ ràng.

Giáo Sư Khải không nói thêm lời nào, chỉ nhẹ nhàng vẫy tay, ra hiệu cho lũ Hành Dung tiếp tục quỳ bái trong sự im lặng. Trong đôi mắt của ông ta, sự tò mò xen lẫn sự tính toán, rõ ràng Lê Nhật đã khiến ông ta chú ý hơn bao giờ hết.