Môn Thần

Chương 135: Đỗ Minh Khải



Chương 133: Đỗ Minh Khải

Đỗ Minh Khải ngồi trong căn phòng u tối, được bao quanh bởi những ngọn đèn lờ mờ rực sáng từ các biểu tượng thần bí khắc trên tường. Ánh sáng đỏ yếu ớt hắt lên khuôn mặt ông ta, phản chiếu sự thay đổi kinh hoàng của cơ thể.



Đám Hành Dung quỳ rạp xung quanh, cúi đầu cầu nguyện bằng những câu chữ cổ xưa, phát ra âm thanh như vọng từ địa ngục. Chúng vừa tôn thờ vừa run sợ trước sức mạnh kỳ lạ của Đỗ Minh Khải, người đã vượt qua giới hạn của loài người.



Đôi mắt của ông ta sáng rực lên, nhưng không phải ánh sáng của sự sống, mà là thứ ánh sáng lạnh lùng, tàn nhẫn và tràn đầy tham vọng.



Đỗ Minh Khải đứng dậy, cơ thể ông ta tràn đầy sức mạnh và sinh lực mới mẻ, cảm giác quyền lực luân chuyển trong từng mạch máu. Trong cơn hoan lạc kỳ quái, ông ta giang hai tay, giọng nói ngạo mạn đầy tự mãn vang vọng khắp căn phòng, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng đáng sợ:



"Cảm giác của đấng tạo hóa cũng chỉ đến thế mà thôi!"



Đỗ Minh Khải cười lớn, tiếng cười dội lại trong căn phòng, lạnh lẽo và vô hồn.



"Ha ha ha... rõ ràng, ta đang tiến gần đến sự thoát ly. Nhân loại ư? Chúng rồi cũng chỉ là những cái vỏ rỗng, bị phân hủy theo thời gian mà thôi!"



Đỗ Minh Khải vừa nói vừa bước về phía những Hành Dung đang quỳ lạy, nhìn xuống chúng với ánh mắt khinh bỉ pha lẫn khoái lạc, như thể ông ta đã vượt lên trên tất cả, không còn là một phần của nhân loại nữa. Liên tiếp là những lời lẽ tự phụ buông ra:



"Các ngươi sẽ thấy, thế giới này thuộc về những kẻ mạnh. Những kẻ dám vươn tay chiếm lấy quyền lực vô hạn. Và ta, chính là kẻ đó."



“Thần linh cũng phải quỳ xuống tôn ta làm vua!”



Đám Hành Dung với vẻ ngoài trơn nhẵn, đôi tay dài không ngừng múa lên một vũ điệu kỳ lạ, âm thanh từ gương mặt nứt nẻ của chúng, lan tỏa trong không khí. Tạo nên vô số những tần sóng vi diệu, khiến cho Đỗ Minh Khải không ngừng cải tạo thân thể.



Dường như, sự sùng bái của chúng đang mang lại lợi ích to lớn nào đó cho ông ta, đến mức dáng vẻ cao gầy của chúng đang bị vắt khô mà không hề tỏ ra một chút sự chần chừ.





Đám Hành Dung luôn tự cho là thượng đẳng, dưới sự thống trị của Đỗ Minh Khải trở nên ngoan ngoãn như những tín đồ cuồng giáo.



Những màn hình ảo trôi nổi trong không gian xung quanh ông ta, viễn cảnh khốc liệt của một Deccan Plateau tan nát, vô số người bị đại quân khô lâu dày xéo. Nhưng không vì vậy mà làm giảm đi cơn cuồng loạn trong hoan hỷ của Đỗ Minh Khải.



“Lê Nhật, tao coi mày sẽ cứu Deccan Plateau như thế nào? Đại quân hắc ám vô cùng vô tận, sớm hay muộn cũng sẽ nhấn chìm Trái Đất này mà thôi.”



Đỗ Minh Khải bật cười điên loạn, tiếng cười như vang dội khắp không gian tối tăm, lạnh lẽo. Những làn sóng năng lượng kỳ lạ phát ra từ lũ Hành Dung, vẫn không ngừng bao phủ khắp cơ thể, kích thích từng tế bào, từng thớ thịt, làm cho ông ta không ngừng biến đổi.



Vóc dáng yếu ớt, hao gầy khi xưa dường như chỉ còn là một ký ức mờ nhạt. Dưới tác động của sức mạnh đen tối và những nghi thức tà ác, cơ thể Đỗ Minh Khải trương to lên từng phút, bắp thịt nở nang, rắn chắc.



Da dẻ ông ta trở nên căng mịn và hồng hào, tràn đầy sinh lực, không còn dấu vết của sự mệt mỏi hay tuổi tác. Ông ta giờ đây cao lớn và mạnh mẽ, từng cử động đều toát lên sức mạnh và sự cao ngạo.



Mỗi bước đi của Đỗ Minh Khải giờ đây mang theo uy thế như của một kẻ chinh phục, thần thái ngạo nghễ và xem thường tất cả chúng sinh. Đôi mắt sắc lạnh lướt qua lũ Hành Dung đang quỳ dưới chân mình, ông ta nhếch mép, giọng nói vang lên đầy vẻ khinh bỉ nhưng cũng thấm đẫm sự thỏa mãn:



"Thế giới này... sẽ thuộc về ta! Tất cả các ngươi... sẽ phải cúi đầu trước ta, đấng tối cao của vũ trụ!"



Quay lại cuộc t·hảm s·át ở· Deccan Plateau, không hề có sự khoan nhượng nào xảy ra, lớp chiến sĩ được phù văn ma pháp bảo vệ gần như đã bị tàn sát không còn một ai.



Rohan và Vikram, hai cha con tựa lưng vào nhau, hai hư ảnh Vệ Thần khổng lồ cũng trở nên nhạt nhòa, dường như có thể tan biến đi bất cứ lúc nào. Cả hai đang cố bảo vệ Priya, cô này đã ngất đi từ sớm, khả năng cả ba sống sót gần như bằng không.



Biển quái vật khô lâu và xương trắng vô cùng tận bao vây lấy Deccan Plateau chật như nêm, cư dân c·hết thảm không sao đếm xuể. Từ một phần ba bị công phá, đến hiện tại Deccan Plateau chỉ còn một phần ba người sống sót.



Dưới bầu trời đêm khói lửa liên miên, lũ khô lâu với đôi cánh dơi bay lượn, kêu lên từng tiếng rít chói tai. Những đôi mắt đỏ của chúng không khác gì mang theo hơi thở của tử thần, trong tay, lưỡi hái dài nhọn và sắc lẻm quét ngang không khí, mỗi cú chém đều là c·ướp đi mấy sinh mạng vô tội.





Rohan đau đớn nhìn quanh lần cuối, vẻ mặt cạn kiệt hy vọng thấy rõ, đôi mắt cũng đang nhắm dần lại chờ đợi đại tướng khô lâu trước mặt một đao trảm xuống. Ánh đao kia dễ dàng phá nát núi đá, triệt phá công trình nhưng lại bị chặn đứng bất ngờ.



Rohan mở mắt ra, không tin được một thân ảnh quen thuộc đang chắn trước mặt, môi ông ta mấp máy nói như người đang nằm mộng:



“Max… là ông sao?”



Tấm lưng của Max, dù không to lớn, vẫn toát lên một sức mạnh và kiên cường kỳ lạ, làm cho Rohan bất giác nhớ lại những năm tháng trước đây. Đó cũng là một cuộc chiến sinh tử không khác gì hiện tại, khi ông ta, Max và lãnh tụ Arjun cùng nhau đối mặt với c·ái c·hết trong một di tích cổ đầy bí ẩn.



Năm đó, giữa sự hỗn loạn của trận chiến, Max đã không chút do dự nhảy lên chắn đòn t·ấn c·ông chí mạng từ một con quái vật cổ xưa, cứu mạng Rohan trong gang tấc.



Máu của Max đã chảy đầm đìa xuống nền đất, nhưng ông ta vẫn đứng vững, bảo vệ đồng đội bằng tất cả sức mạnh và sự quyết tâm của mình. Tình huống đó đã trở thành một dấu ấn không thể phai nhòa trong tâm trí Rohan, một ký ức khắc sâu về lòng trung thành và tình anh em trong chiến trường đẫm máu.



Giờ đây, cũng trước mắt Rohan, Max lại đang đỡ một đòn khổng lồ, bàn tay ông ta bọc trong một khối kim loại biến hóa từ bộ chiến giáp tiên tiến. Khối kim loại ấy rắn chắc đến mức tưởng chừng như không thể bị phá vỡ, chặn đứng đường chém của đại đao quái vật chỉ trong một khoảnh khắc.



Max vẫn giữ điệu bộ điềm nhiên, phì phà điếu xì gà dang dở, ánh mắt lạnh lùng và trầm tĩnh, như thể chẳng hề bận tâm đến sự nguy hiểm cận kề. Tiếng kim loại v·a c·hạm vang dội trong không khí, tên đại tướng khô lâu liên tục tung ra mưa công kích nhưng Max không lùi lại một bước.



Max hít một hơi dài từ điếu xì gà, nheo mắt nhìn quái vật trước mặt, giọng nói trầm khàn vang lên:



“Chúng ta đã sống sót qua bao nhiêu trận chiến rồi, Rohan? Thêm một trận này cũng chẳng thay đổi gì cả.”



Lời nói tuy đơn giản nhưng chứa đựng sự tự tin không thể lay chuyển, và Rohan cảm thấy ngọn lửa quyết tâm trong lòng mình lại bùng lên.



“Rohan, Arjun đ·ã c·hết rồi.” Max nói chắc nịch, không có chút cảm xúc thương tiếc, khối kim loại trong tay không ngừng phình to, chớp mắt đã hình thành chiến giáp bao bọc lấy toàn thân. “Dù có giao tình sâu đậm, ta cũng vô cùng thất vọng về Arjun.”





Max đứng giữa chiến trường hỗn loạn, bộ cơ giới chiến giáp trên người trông thật kỳ dị và đáng sợ. Chiến giáp không giống bất cứ thứ gì trước đây, không phải là những tấm kim loại dày cộm thông thường, mà là các khối linh kiện sáng bóng, mang sắc thái của công nghệ tương lai, liên tục xuất hiện từ hư không và tự động ghép nối vào cơ thể ông ta.



Mỗi bộ phận của giáp cứ như mọc ra từ không khí, chắp vá một cách kỳ lạ nhưng vẫn hoàn hảo, tạo thành một cỗ máy chiến đấu khổng lồ với hàng loạt v·ũ k·hí mạnh mẽ.



Bốn cánh tay máy móc trang bị súng laser và lưỡi dao plasma, gắn vào bả vai và cánh tay Max. Đôi chân của ông giờ đây như những cột trụ thép với đế gắn phản lực, giúp ông di chuyển nhanh chóng và linh hoạt giữa đám lính xương trắng khổng lồ. Mỗi bước chân ông đi là mặt đất rung chuyển, những tia lửa phát ra xung quanh, trong khi mảng giáp tiếp tục mở rộng, tạo ra các v·ũ k·hí và lá chắn mới.



Những khối kim loại mờ ảo không ngừng biến hình, gia cố thêm v·ũ k·hí, lưỡi kiếm năng lượng, và những khẩu pháo tầm xa. Max biến thành một cỗ máy chiến đấu thực thụ. Với sức mạnh khủng kh·iếp này, ông lao vào giữa trận địa, một mình đương đầu với những tên xương trắng khổng lồ, mỗi cú đấm và chém của ông đều khiến hàng loạt kẻ địch tan thành cát bụi.



Tiếng nói vang vọng được khuếch đại từ bên trong chiến giáp phát ra:



“Arjun liên tục từ chối viện trợ. Nay lại c·hết trong phòng ẩn nắp chứ không phải chiến trường. Rohan à, anh hiện tại chính là lãnh tụ mới. Mau chóng tỉnh táo, cứu lấy dân chúng của anh đi!”



Cả Rohan và Vikram đều sửng sốt trước tin vị lãnh tụ Arjun đ·ã c·hết trong phòng trú ẩn. Nhất thời hai cha con không biết phản ứng thế nào, sức nặng từ cuộc chiến đang khiến cả hai khô cạn sức lực lẫn tinh thần.



Giữa màn đêm đen tối của Deccan Plateau, những chiến cơ bất ngờ xuất hiện, lướt nhanh và nhẹ nhàng như những bóng ma. Ánh sáng xanh từ động cơ phản lực chiếu rọi lên bầu trời, mở ra một cảnh tượng đầy hy vọng giữa khung cảnh chiến trường khốc liệt.



Lũ quái vật với cánh dơi khổng lồ đang chiếm giữ bầu trời, quạt mạnh đôi cánh đầy nguy hiểm của chúng, nhưng chỉ trong chớp mắt, những loạt đạn laser từ chiến cơ xuyên thẳng qua đội hình của chúng, khiến từng con một rơi rụng như lá úa.



Các chiến cơ với tốc độ cực nhanh, bay luồn lách qua những đám mây bụi và khói đen, thực hiện những màn bắn phá chính xác đáng kinh ngạc. Đạn plasma rực sáng và t·iếng n·ổ chói tai vang dội trong đêm.



Những con quái vật b·ị b·ắn trúng không có cơ hội phản kháng, chúng nổ tung thành những đám lửa lớn, xác rơi rải rác khắp mặt đất. Các phi công điều khiển chiến cơ với sự lạnh lùng và điêu luyện, không chừa bất kỳ con quái vật nào thoát khỏi tầm ngắm.



Từ mặt đất, những binh lính còn lại của Deccan Plateau nhìn lên, mắt rực sáng khi nhìn thấy đội hình chiến cơ, như thể chứng kiến những thiên thần hộ mệnh từ trên cao.



Bầu trời Deccan từ một vùng tối đen ảm đạm, đầy rẫy sự c·hết chóc, giờ đây rực sáng với sự xuất hiện của đội quân cứu tinh, mở ra một cơ hội sống còn cho những người bảo vệ cuối cùng của Deccan Plateau.