Môn Thần

Chương 136: Kẻ Tiêu Diệt Sự Sống



Chương 134: Kẻ Tiêu Diệt Sự Sống

Từ trong đội chiến cơ, từng bóng người trong bộ giáp cơ khí, lao xuống như những thiên sứ giáng trần, làn gió từ độ cao cuốn theo bùn đất bên dưới khi đội dị năng của Spatium được điều động với lực lượng lớn. Dưới sự dẫn dắt của Max, họ như những c·ơn l·ốc x·oáy, dồn toàn bộ năng lượng, xông vào giữa chiến trường khốc liệt mà không chút do dự.

Ánh kiếm plasma cắt ngang bóng đêm, từng tia laser v·út qua không gian với tốc độ vượt ngoài sức tưởng tượng. Màu sắc của các loại năng lượng v·a c·hạm, bùng nổ, như những đóa pháo hoa rực rỡ chiếu sáng cả một góc trời, làm nổi bật cảnh tượng c·hiến t·ranh tàn khốc. Deccan Plateau, vốn chìm trong sự u ám và tuyệt vọng, phút chốc bừng sáng dưới ngọn lửa chiến đấu mãnh liệt của con người.

Tuy nhiên, sự xuất hiện của đội Spatium chưa phải tất cả. Từ phía xa, những đoàn chiến cơ của Trung Quốc cũng ầm ầm kéo đến. Không gian rung chuyển khi từ trên trời thả xuống những chiếc dù tự hủy. Mỗi chiếc dù là một con rắn khổng lồ, to lớn đến mức che khuất mặt đất. Đàn rắn, mỗi con dài hơn trăm mét, với những thiết bị máy móc phức tạp gắn trên đầu, ngay khi chạm đất, chúng lập tức hoạt động, rít lên một cách điên cuồng.

Chúng lao thẳng vào lũ xương trắng như những hung thần giận dữ. Mỗi cái quẫy đuôi của chúng nghiền nát cả trăm tên khô lâu thành bột. Những con rắn khổng lồ với lợi thế thể hình vượt trội khiến chiến trường rung chuyển dưới sức mạnh của chúng, từng bước dọn sạch lũ quái vật trước khi chúng kịp phản kháng.

Lực lượng từ cả hai bên hợp sức, cùng chiến đấu như một bộ máy khổng lồ. Max dẫn đầu đội quân Spatium, ánh mắt anh kiên định, từng bước tiến về phía trước, không chút sợ hãi trước số lượng quái vật đông đảo.

Trong khi đó, những con rắn khổng lồ của Trung Quốc tràn vào như thủy triều, nghiền nát mọi thứ trên đường đi. Chiến trường trở thành nơi đối đầu của hai phe, sức mạnh công nghệ cao của con người và lũ quái vật đến từ bóng tối.

Cách xa Deccan Plateau về phía sa mạc, một bóng người sừng sững trên không trung, trong sự tĩnh lặng đầy áp lực. Lê Nhật, khoác lên mình bộ chiến giáp cơ giới, tỏa ra một khí thế mạnh mẽ nhưng trầm ngâm. Từ vị trí cao, hắn dùng dị năng cảm nhận tình hình bên dưới.

Trước mắt hắn, ba cổng không gian khổng lồ hiện hữu như những vực sâu bí ẩn, mỗi cổng có đường kính hơn trăm mét, trông như những vết rạn nứt nơi không gian bị xé toạc. Không có bất kỳ cỗ máy nào hoạt động xung quanh, công nghệ để mở cổng mỗi lúc một khác, và điều này khiến Lê Nhật không thể ngăn cản sự lo lắng dâng trào trong lòng.

Đỗ Minh Khải, kẻ đứng sau việc mở các cổng không gian, dường như đã đạt được một cấp độ tiến hóa khác của công nghệ. Lê Nhật đã chứng kiến ba lần ông ta gọi ra quái vật hắc ám, và mỗi lần là một cách khác nhau. Không chỉ cách mở cổng thay đổi, mà cả cơ chế hoạt động của từng giống loài đi qua cổng cũng khác biệt hoàn toàn. Điều này càng khiến hắn khó hiểu và căng thẳng hơn.

Phía xa, trong bóng tối mịt mù của sa mạc, từng cơn gió cát quét qua, mang theo âm thanh gầm rú của quái vật vang vọng như tiếng gọi từ địa ngục.

“Tên d·iệt c·hủng Đỗ Minh Khải, không chỉ có một mà là nhiều cách để mở cổng câu thông các chiều không gian.” Lê Nhật cắn răng suy tư.

Xích Hồn liên tục cung cấp thông tin cho hắn:

“Cổng này liên kết theo một chiều không gian khác, nó không tồn tại ở đây. Kẻ gọi ra nó ở đầu bên kia. Muốn triệt hạ nó chỉ có cách duy nhất… đi vào bên trong.”



“Ta cảm nhận được một linh hồn lực mạnh mẽ bên trong đó, tất cả đều do ngươi quyết định. Nhưng phải mau lên, sự bành trướng của nó mỗi lúc một lớn.”

Từ sâu bên trong cổng không gian, lũ quái vật hắc ám không ngừng tuôn ra như một dòng chảy bất tận. Bọn xương trắng, khô lâu, và cả những con khổng lồ được bao bọc bởi giáp trụ đen ngòm, ồ ạt xuất hiện. Tiếng gầm rú man rợ của chúng vang vọng khắp vùng đất hoang vu, làm rung chuyển không gian xung quanh. Lũ quái vật này như được sinh ra từ bóng tối, từng bước tiến đến hủy diệt tất cả những gì cản đường.

Nhưng đây không phải là điều Lê Nhật cần quan tâm nhất lúc này. Hắn hiểu rõ, mặt trận Deccan Plateau, nơi đã được củng cố bởi lực lượng viện binh của Spatium và q·uân đ·ội Trung Quốc.

Nhưng điều khiến Lê Nhật lo lắng không phải là lũ quái vật đang tràn ngập chiến trường, mà chính là ba cánh cổng không gian khổng lồ phía trước. Chúng không ngừng mở rộng, mỗi lúc càng nhiều quái vật hơn tràn ra từ bên trong. Mỗi con quái vật mới xuất hiện đều mạnh mẽ hơn, với lớp giáp dày, và kích thước vượt trội.

Từng đợt quái vật hắc ám tràn qua sa mạc, áp lực lên mặt trận ngày càng tăng. Cánh cổng tiếp tục phun ra những binh đoàn không có hồi kết.

Lê Nhật không hề chậm trễ, ánh mắt lạnh lùng của hắn chỉ thoáng nhìn qua ba tên đại tướng khô lâu khổng lồ vừa xuất hiện từ cánh cổng. Trước khi chúng kịp bước chân hoàn toàn ra khỏi hố đen thăm thẳm, hắn phóng ra hàng loạt pháo năng lượng, từng tia sáng đỏ rực xé toạc không gian, lao thẳng vào mục tiêu.

Dị năng của hắn bùng nổ với một lực phá hủy kinh hoàng, ngay khi chạm vào lũ khô lâu, ba đại tướng khổng lồ nổ tung thành cát bụi.

Nhưng không có chút dấu hiệu nào của sự thoái lui từ phía địch. Ngay khi ba tên khổng lồ bị hủy diệt, hàng loạt những tên khác lại bước ra từ cánh cổng như thể nguồn cung là vô tận.

Trước đây, những tên khô lâu xuất hiện chỉ đơn thuần là những bộ xương trắng cao lớn, với kích thước chỉ ngang bằng một người trưởng thành. Vũ khí của chúng thì thô sơ và cũ kỹ. Đao, kiếm, trường thương, tất cả đều mang vẻ hoen rỉ và cổ xưa. Nhưng giờ đây, tình hình đã thay đổi hoàn toàn.

Những tên khô lâu giờ đã tiến hóa thêm một bước. Lớp da thịt đã bắt đầu mọc trở lại trên cơ thể vốn chỉ là những bộ xương trơ trụi, khiến chúng trông như những sinh vật nửa sống nửa c·hết.

Sự bổ sung này không chỉ khiến chúng mạnh mẽ hơn về thể chất mà còn làm tăng độ bền bỉ và hung hãn. Giáp trụ trên cơ thể chúng cũng được nâng cấp, những mảnh giáp cũ kỹ giờ đã trở nên chắc chắn, cứng cáp hơn.

“Chúng đang được nâng cấp...” Lê Nhật lẩm bẩm, đôi mắt nheo lại khi quan sát những thay đổi này. "Không đơn giản chỉ là số lượng, mà còn là chất lượng."

Nếu trước đây việc tiêu diệt lũ khô lâu chỉ cần vài nhát kiếm hay một đợt pháo năng lượng là đủ, thì giờ đây, những tên mới xuất hiện đòi hỏi nhiều sức mạnh hơn, nhiều kỹ năng hơn để có thể đánh bại.



Cảnh tượng trước mắt đả kích không nhỏ, khiến cho Lê Nhật phải có đánh giá khác, hắn lại không ngừng suy tư:

“Cổng này cơ chế lại khác, lính được gọi ra tiến hóa nhanh hơn ở cổng trước. Lũ Tốc Nguyệt Ma tuy to lớn, nhưng cũng phải vài phút mới có thể triệu hồi một con. Còn ở đây, đại quân cứ liên miên không ngớt… Thật sự, phải đi vào bên trong hay sao chứ?”

“Nếu hủy cổng từ đầu bên đó, chẳng khác nào tự giam cầm mình bên trong thế giới hắc ám ma quái đó. Chìa Khóa lại chưa thể sử dụng, kể từ khi trở về từ Ma Pháp Giới nó vẫn im lặng không phản hồi bất kỳ điều gì. C·hết tiệt thật, nhất định phải có cách khác.”

“Đỗ Minh Khải thật đáng sợ. Điều gì khiến hắn nhất quyết d·iệt c·hủng Trái Đất? Đây không còn là mối thù với đất nước hay nhân loại, hắn gần như muốn tiêu diệt toàn bộ sự sống…”

Trong khi Lê Nhật vẫn còn suy tư về tình hình, một bóng dáng vàng rực lao xuống từ trên cao, tiếng gió rít qua kèm theo hơi thở gấp gáp. Theo sau cô là ba bóng hình khác, tất cả đều mặc chiến giáp vàng óng.

Mia, nữ chiến binh dẫn đầu với mái tóc ngắn, nhảy xuống đất, vội vàng nhìn Lê Nhật và buông lời châm chọc:

"Lại là ngươi à, tên điên này?"

Lê Nhật vẫn giữ nét mặt bình tĩnh, không mảy may tỏ vẻ bị kích động. Hắn lơ đãng trả lời mà không hề quay lại:

“Lịch sự một chút đi Mia, tôi có tên đó.”

Ngay lập tức, một cô gái tóc dài đứng phía sau Mia, có dáng vẻ uyển chuyển nhưng ánh mắt đầy thách thức, lên tiếng đầy tức tối:

"Ngươi là cái thá gì mà dám đôi co với đội trưởng chúng ta? Mau lui qua một bên cho Vệ Binh làm việc!"

Lê Nhật lắc đầu, đám người tự xưng là Vệ Binh này cũng không khác mấy với lũ tự coi là thượng đẳng. Nhưng lúc này không phải thời điểm để tăng thêm mâu thuẫn, dù sau bọn họ cũng có cùng mục đích ngăn cản cổng như hắn.

“Được, xin mời.”



Hắn đáp một cách bình thản, nhẹ nhàng lùi sang một bên, ánh mắt vẫn âm trầm dõi theo ba cánh cổng không gian đang không ngừng thả ra những tên khô lâu.

Mia, dù ngạc nhiên vì sự nhún nhường bất ngờ của Lê Nhật, vẫn khẽ liếc mắt đánh giá lại hắn. Trong lòng cô không khỏi thầm nghi ngờ mà nói thành tiếng:

"Hừm, tưởng đâu còn có chút khí phách. Nào ngờ vừa nhìn thấy số lượng Vệ Binh tăng lên thì lại lộ nguyên hình."

Ngay sau đó, Mia hóa thành một cơn lốc vàng, bùng nổ với tốc độ kinh hồn lao thẳng về phía ba cánh cổng không gian. Ba nữ chiến binh theo sau cô cũng lập tức cất cánh, tạo thành những vệt sáng vàng nối đuôi nhau. Sức mạnh bùng phát từ họ nhanh chóng đổ dồn vào đám đại quân khô lâu phía dưới, những đợt công kích dữ dội nổ ra.

Lại một lần nữa, những luồng ánh sáng vàng liên tiếp kéo tới, chiếu rọi cả không gian đang ngập tràn khói lửa. Không cần nhìn, Lê Nhật cũng biết rằng đó là Vệ Binh, họ lập tức lao vào cuộc chiến, chiến đấu bên cạnh Mia cùng đồng đội.

Hắn đứng lặng lẽ quan sát, ánh mắt sắc bén nhưng không biểu lộ quá nhiều cảm xúc.

Trong bộ giáp vàng, từng chiến binh Vệ Binh tỏ ra vô cùng thiện chiến, mạnh mẽ và chính xác trong từng đòn đánh. Cả nam và nữ, tất cả đều là những chiến binh tinh nhuệ, từng cú ra tay đều thể hiện sức mạnh vượt trội.

Đội hình của Vệ Binh nhanh chóng gia tăng về số lượng, đã lên đến hàng trăm người, một làn sóng cuồng phong đầy uy lực đẩy lùi đại quân khô lâu như cỏ trước bão.

Họ t·ấn c·ông mãnh liệt vào ba cánh cổng không gian phía trước, nhưng có một điều mà Lê Nhật nhận ra ngay từ đầu. Tất cả những đòn t·ấn c·ông của họ đều mất hút vào hư không khi sắp tiếp cận cổng.

Ba cánh cổng lúc này đã hòa làm một, biến thành một khối đen khổng lồ như hố đen vũ trụ, không ngừng nuốt chửng tất cả công kích của đội Vệ Binh. Như một cỗ máy không biết no, hố đen đó dường như càng ngày càng lớn hơn, sâu hơn, và đen tối hơn.

Cùng lúc đó, từ bên trong cổng vang lên những âm thanh gầm gừ, đe dọa và quỷ dị, như báo hiệu sự xuất hiện của một thứ gì đó khủng kh·iếp hơn nhiều.

Bỗng nhiên, từ trong bóng tối, một cái đầu lâu khổng lồ lộ ra. Đó không phải là một sinh vật bình thường, mà là một quái vật kết hợp giữa xương trắng và những mảng thịt rữa nát, lộ rõ sự ghê rợn và thối rữa của c·ái c·hết.

Nó còn chưa hoàn toàn bước ra khỏi cổng, nhưng đã há to mồm, phóng ra một luồng năng lượng xanh lá ghê rợn như cú khạc nhổ đầy khinh thường.

Luồng năng lượng ấy, sắc bén và mạnh mẽ, xé toạc đội hình của đội Vệ Binh. Những chiến binh trong giáp vàng dù có mạnh mẽ đến đâu cũng không tránh khỏi luồng t·ấn c·ông khủng kh·iếp này. Một phần đội hình tan rã, những chiến binh b·ị đ·ánh bật ra xa, v·ũ k·hí và giáp trụ của họ bị nghiền nát như đồ chơi trước sức mạnh tuyệt đối của quái vật.

Khi con quái vật bước ra hoàn toàn, hình dáng của nó hiện ra rõ ràng, đó là một con rồng phương Tây khổng lồ. Thân hình của nó to lớn như một ngọn núi, với đôi cánh rộng mênh mông che kín cả bầu trời, và thân thể bị phân hủy, lộ ra những mảng xương trắng và da thịt đã thối rữa một nửa. Đôi mắt của nó rực lên ánh sáng xanh lá đầy ma quái, và mỗi bước chân của nó khiến mặt đất dưới chân rung chuyển, mang theo hơi thở c·hết chóc và hủy diệt.