Môn Thần

Chương 137: Vệ Binh, Lui Ra Một Bên!



Chương 135: Vệ Binh, Lui Ra Một Bên!

Con rồng khổng lồ kia, với xương thịt đã thối rữa, trông như một sinh vật bước ra từ nghĩa địa của những cơn ác mộng, gầm rú dữ dội giữa bầu trời u ám. Những hơi thở nặng nề của nó không chỉ mang theo tiếng kêu vang rền của c·ái c·hết mà còn thổi ra những làn sương độc màu xanh lá, lan rộng như cơn bão đầu độc không khí.

Hàng trăm Vệ Binh, dẫu được trang bị những bộ giáp vàng óng mạnh mẽ, có thể tạo ra những vầng sáng bảo vệ, nay cũng đứng trước nguy cơ bị áp đảo hoàn toàn.

Chỉ trong khoảnh khắc, ít nhất hai Vệ Binh đã t·ử t·rận. Cơ thể họ không chỉ gục ngã, mà máu thịt bắt đầu thối rữa ngay trên mặt đất. Độc tố quái dị kia tỏ ra hung tợn đến mức, không chỉ hào quang bảo vệ mà ngay cả giáp trụ cũng tan chảy. Chỉ cần khẽ chạm phải, lớp giáp vàng dày đặc ấy lập tức mềm ra, để lộ những mảng da thịt của Vệ Binh cũng dần trở thành nước nhão, rã ra thành từng mảnh.

Tiếng v·a c·hạm của kiếm và giáo vào đất khô cằn lẫn trong tiếng rồng gầm, nhưng bất chấp sự nỗ lực chống trả, những làn sương độc vẫn tràn đến như cơn thủy triều vô tận, nuốt chửng mọi thứ trên đường đi của nó.

“Vệ Binh, rút lui!” Một người đàn ông cầm trường thương hét lớn.

Đội Vệ Binh theo đó mà không ngừng tránh xa độc vụ. Con rồng lại gầm thét điên loạn, nó tung người lên cao chỉ bằng một cái vỗ cánh, có vẻ như muốn lựa chọn một vị trí tốt, thả ra làn hơi độc chặn đường lui của Vệ Binh.

Nhưng trước khi nó kịp há miệng, người Vệ Binh cầm trường thương to lớn kia đã như tia chớp, biến thành vầng sáng vàng đâm thẳng từ dưới họng của nó. Sát thương không nhỏ, con rồng bị xuyên thủng từ dưới lên trên, tạo thành một cái lỗ to.

“Ngu ngốc!” Lê Nhật thầm mắng. “Con quái vật đó vốn đ·ã c·hết rồi, công kích như thế ăn thua gì.”

Quả đúng như hắn nói, chỉ thấy gã cầm trường thương bị độc vụ phủ lấy, sau khi xuyên thủng đầu con rồng thì lăn ra đau đớn, da thịt thối rửa. Chiến giáp vàng rực bị ăn mòn thành chất lỏng, cả người của ông ta cũng nhanh chóng chịu chung số phận.

“Đại đội trưởng!”

Đám Vệ Binh không ngừng tiếc thương mà kêu gào, nhưng đã muộn, ông ta đã biến thành một bãi thịt nhão trong đau đớn. Cái c·hết của vị đại đội trưởng như làm tan chảy ý chí của đám Vệ Binh, một số đã e ngại ra mặt, không còn hùng hổ lao lên như trước.

“Xông lên, trả thù cho đại đội trưởng.”



Mia hét lên, lao mình về phía trước, toàn thân bọc trong một c·ơn l·ốc x·oáy màu vàng, rực sáng giữa khung cảnh u tối. Lực khí từ tốc độ của cô tạo thành một vầng hào quang, cuốn lấy từng hạt bụi và khí độc xung quanh, đẩy lùi chúng trong giây lát. Hai thanh song kiếm to lớn trong tay Mia nhanh chóng biến thành cơn cuồng phong, chém xé không khí với âm thanh bén ngót, nhắm thẳng vào con rồng khổng lồ.

Nhưng Mia chỉ có thể lôi kéo theo ba người thân tính, đám Vệ Binh còn lại vẫn đang sợ hãi đứng yên một chỗ.

Lê Nhật lắc đầu thở dài, Xích Hồn giao tiếp nhanh với hắn:

“Vệ Binh này xuất thân đều là tinh anh của những hành tinh có tiếng tăm, tất cả đều đã qua huấn luyện khắc nghiệt. Chiến công có thể nói là hiển hách khắp vũ trụ, nhưng xem ra chỉ là hữu danh vô thực.”

Con rồng gầm lên một tiếng dữ dội, âm thanh vang vọng khắp chiến trường. Một lỗ lớn xuất hiện ở cổ họng nó, v·ết t·hương này làm nó không thể phun ra thêm những làn sương độc c·hết người. Trong giây lát, Mia nhận ra đây chính là cơ hội hiếm có. Không một chút do dự, cô hét lên ra hiệu cho những thân tín của mình, tất cả đồng loạt lao vào t·ấn c·ông.

Cơn lốc vàng mà Mia tạo ra tiếp tục quay cuồng, cuốn theo sức mạnh tàn bạo của cô và nhóm chiến binh thân cận. Họ vung kiếm, chém xuống không ngừng nghỉ, t·ấn c·ông điên cuồng lên thân hình khổng lồ của con quái vật. Các đòn t·ấn c·ông liên tiếp giáng xuống lớp vảy rồng, tạo ra những tiếng v·a c·hạm chói tai khi kiếm của họ công phá lớp xương và vảy cứng.

Những tia lửa lóe lên từng đợt khi lưỡi kiếm cắt qua, nhưng thay vì gây ra tổn thương nghiêm trọng, chỉ có những vết trầy xước nhỏ xuất hiện. Mia xoay kiếm chém mạnh vào lớp xương trắng toát, nhưng sức mạnh của con rồng quá khủng kh·iếp. Ngay cả khi nó b·ị t·hương, lớp da và xương của nó vẫn cứng như thép, gần như không thể xuyên phá được.

Con rồng chỉ bị đẩy lùi, không có dấu hiệu nào cho thấy nó đang chịu tổn thương, ngược lại, đôi mắt xanh lá của nó mỗi lúc càng rực lên ánh sáng quái dị. Đám Vệ Binh trông thấy nhóm Mia lao lên đánh một lúc vẫn không hề hấn gì thì mới lại có can đảm lao lên.

“Xem ra, c·ái c·hết của vị đại đội trưởng kia cũng không uổng phí.”

Lê Nhật thầm nghĩ, ánh mắt lấp lánh sự phức tạp, mồ hôi lạnh chảy dọc thái dương. Trạng Thái Sinh Tồn từ lâu đã được kích hoạt chỉ dùng để cho não bộ suy nghĩ.

Cơ thể của hắn, dù đứng yên, lại tỏa ra một luồng hơi nóng hừng hực như lửa đang âm ỉ bên trong. Mồ hôi rịn ra từ khắp người, nhỏ giọt xuống cơ giới chiến giáp đen mà hắn mặc.



“Ngươi nghĩ đến đâu rồi?” Xích Hồn lại hỏi, giọng điệu quan tâm pha lẫn với châm chọc. “Làm sao ngươi có thể ngăn chặn một thứ không tồn tại ở thế giới này?”

“Ta không nghĩ về cách ngăn chặn cổng, ta đang nghĩ làm thế nào để sống sót sau khi chặn được nó.” Lê Nhật lắc đầu đáp, hắn biết rõ cách Xích Hồn chỉ cho chính là cách duy nhất cứu vãn tình thế.

“Và ngươi đã nghĩ xong?” Xích Hồn lại hỏi.

“Không nghĩ ra! Hừm, không phải việc gì cũng có thể tìm ra cách giải quyết. Đôi khi, chỉ có thể lao vào nó, đi bước nào hay bước đó.” Lê Nhật đáp trong lo âu.

“Vậy sao ngươi vẫn còn chưa ra quyết định?” Xích Hồn vẫn quyết liệt hỏi.

Lúc này, đội Vệ Binh đã tận dụng ưu thế số lượng, cố gắng dồn ép con rồng khổng lồ về phía cổng không gian. Dù v·ết t·hương ở cổ khiến nó tạm thời mất khả năng phun độc, nhưng việc chống trả của con rồng vẫn vô cùng mãnh liệt.

Những Vệ Binh đã phải chịu tổn thất lớn, nhiều người bị quất ngã bởi cánh và đuôi của nó, nhưng nỗ lực cuối cùng cũng có kết quả, khi con quái vật từ từ bị đẩy ngược về phía sau.

Đúng lúc đội Vệ Binh bắt đầu thở phào, từ bên trong cánh cổng u ám, một âm thanh khủng kh·iếp vang lên. Tiếng gầm gừ sâu thẳm và mang theo hơi thở hủy diệt, vang vọng như đến từ địa ngục. Những tảng đá xung quanh cũng rung chuyển, mặt đất run rẩy dưới tiếng gầm đó.

Lê Nhật đứng xa quan sát, ánh mắt trở nên căng thẳng khi hắn nhận ra sự bất thường. Hắn nhíu mày, trực giác cảnh báo rằng điều gì đó còn khủng kh·iếp hơn đang đến.

Đúng như dự đoán, từ trong bóng tối cổng, một cái đầu rồng khác khổng lồ xuất hiện, còn to lớn hơn gấp bội so với con rồng ban đầu. Những chiếc răng sắc nhọn như lưỡi dao thép lóe lên dưới ánh sáng, và trong tích tắc, cái đầu khổng lồ đó đớp lấy con rồng đầu tiên. Cú táp nhanh và hung bạo đến mức không chỉ con rồng kia bị xé toạc, mà mấy mươi Vệ Binh xui xẻo đứng quá gần cũng bị nuốt trọn vào trong cái miệng khủng kh·iếp đó.

Những tiếng thét thất thanh vang lên khắp chiến trường. Mấy mươi người biến mất trong một nhịp thở, không để lại dấu vết nào ngoại trừ máu và tàn dư vỡ nát của bộ giáp vàng sáng chói.

Cảnh tượng khiến cả đội Vệ Binh còn lại đứng lặng người, vẻ mặt xanh mét như tàu lá chuối, run rẩy không nói nên lời. Mồ hôi lạnh chảy dài trên khuôn mặt họ, tay chân rã rời như mất hết sức lực. Không ai còn giữ được vẻ gan dạ hay kiên cường nữa. Sự hiện diện của con rồng thứ hai, khổng lồ và tàn bạo hơn, giống như lưỡi hái tử thần lơ lửng trên đầu họ.

Những tiếng gầm gừ của con rồng mới như đâm sâu vào tâm trí các chiến binh, khiến họ cảm thấy như mọi cố gắng vừa qua đều trở nên vô nghĩa. Từng người một cảm nhận được sự vô vọng, c·ái c·hết hiện ra quá rõ ràng trước mắt.



Lê Nhật trông thấy, những cái lắc đầu của hắn giờ mang theo cả sự nuối tiếc.

“Ta có quyết định rồi, chỉ là đang để lại di chúc mà thôi.”

Lê Nhật truyền đến cho Xích Hồn một lời nói vô thưởng vô phạt. Xích Hồn vốn nhát cáy, luôn lo sợ phải c·hết cùng với hắn không ngờ lúc này không hề phàn nàn, dường như lại đang thích thú. Nó không ngừng reo lên:

“Tên điên nhà ngươi không ngờ cũng biết sợ. Xem Xích Hồn ta đây mà học hỏi. Nếu là ta thì đã một phát xông thẳng vào cổng rồi. Nào có phải đắn đo như ngươi.”

“Hừ, chứ không phải ngươi đã nhận thấy dấu hiệu của tên Xích Hồn kia bên trong cổng, muốn nhân cơ hội này hợp nhất hay sao? Di chúc ta viết xong rồi, đi thôi!”

Lê Nhật lơ lửng giữa chiến trường hỗn loạn, đôi mày cau lại đầy bực bội. Hắn lấy ra từ chiến giáp của mình một con cò cánh vuông, bằng máy móc nhỏ bé, vừa đặt nhẹ vào lòng bàn tay, con chim đã bay thẳng lên trời, mang theo thông điệp mà hắn muốn gửi về căn cứ Cò Việt. Sau đó, không chần chừ thêm, cơ thể hắn bừng lên luồng ánh sáng đỏ rực, hóa thành tia chớp lao thẳng về phía cổng.

Ngay lúc ấy, con rồng thứ hai, với cơ thể khổng lồ như một tiểu hành tinh, đang từ từ lộ diện. Không giống với con rồng đầu tiên chỉ biết phun độc, con quái vật này có sức mạnh vật lý khủng kh·iếp. Mỗi lần cử động, chỉ cần một cú quét đuôi cũng đủ để nghiền nát bất kỳ Vệ Binh nào thành từng mảnh.

Mia và ba thân tín đứng gần đó, bất lực nhìn chiếc hàm khổng lồ của con rồng từ từ hạ xuống, che khuất cả bầu trời. Trong tích tắc, họ sẽ bị nuốt chửng. Tuy nhiên, trước khi t·hảm h·ọa kịp xảy ra, một giọng nói hùng hồn vang lên, xé toang không gian:

“Vệ Binh, lui ra một bên! Để cho Lê Nhật ta làm việc!”

Âm thanh ấy vừa sắc bén, vừa đầy khí phách, mang theo sự châm biếm pha lẫn ý chí sắt đá, khiến mọi người ngay lập tức chú ý. Lê Nhật, lúc này đã trở thành một nguồn năng lượng đỏ rực, lấp lánh ánh xanh lam và đầy ma pháp lực. Hắn phát ra ba luồng sức mạnh cùng một lúc, lao thẳng về phía con rồng với cú v·a c·hạm mãnh liệt khiến cái đầu khổng lồ của nó nghiêng ngã.

Xích Hồn tức khắc hóa lớn, những sợi xích đỏ rực mang theo linh hồn lực mạnh mẽ quấn lấy đầu con rồng. Trong tích tắc, Lê Nhật đã đứng trên đỉnh đầu của nó, đôi tay hòa vào Xích Hồn, liên tục điều khiển linh hồn lực làm suy yếu chiến lực của con quái vật.

Đôi mắt màu bạc của con rồng dần trở nên ảm đạm, và trong giây phút lợi dụng đó, Lê Nhật như điều khiển một con ngựa chứng, kéo mạnh, buộc con rồng quay đầu hướng về phía cổng.

Linh hồn lực từ Xích Hồn xâm nhập vào tâm trí của nó. Dù thể chất mạnh mẽ, nhưng linh hồn của con rồng chỉ là một ngọn đèn yếu ớt trong cái xác khô. Dưới sức ảnh hưởng của Lê Nhật, con rồng khổng lồ vỗ cánh bay ngược về cổng, mang theo đại quân khô lâu của nó bị cuốn hút vào cánh cổng đen tối. Chỉ với một cái vỗ cánh, cả đội quân bị thổi bay, tất cả bị hút ngược vào bóng tối ma quái, hoàn toàn biến mất.