Môn Thần

Chương 138: Tốc Nguyệt Ma Vương



Chương 136: Tốc Nguyệt Ma Vương

Lê Nhật đứng sừng sững trên đầu rồng, khung cảnh hùng vĩ trải rộng trước mắt khiến hắn có cảm giác như bản thân là một vị thần điều khiển tiểu hành tinh sống động. Con rồng dưới chân hắn khổng lồ đến mức mỗi nhịp đập của đôi cánh tạo ra những luồng gió rít xuyên qua không trung, làm cả bầu trời chao đảo. Đầu nó uốn lượn, cơ bắp cuộn trào, lớp vảy sáng loáng phản chiếu ánh sáng mờ nhạt của trăng, tạo nên sự tương phản kỳ dị giữa bóng tối và ánh bạc.

Phía dưới, đài cao rộng lớn đến mức tưởng chừng như một bình nguyên khổng lồ, bao trùm toàn bộ vùng đất xung quanh. Không khí nặng nề, lạnh lẽo đến rợn người, hơi sương dày đặc phủ kín mặt đất, càng làm tăng thêm cảm giác u ám và c·hết chóc. Đám quân khô lâu tụ tập đông đặc, vô cùng vô tận, như một đại dương không có bờ bến, chỉ toàn những cái xác khô khốc bước đi theo nhịp điệu đơn điệu nhưng đầy ám ảnh.

Những cỗ máy khổng lồ trông như những cái phễu đứng sừng sững, cao ngút tầm mắt, không ngừng vận hành một cách điên cuồng. Hắc khí quái đản từ mọi nơi bị hút vào đầu phễu nhỏ hẹp, xoắn lại trong cơn lốc đen ngòm trước khi tràn vào cỗ máy.

Từ đầu phễu lớn phía bên kia, từng trăm vạn lính khô lâu lập tức tràn ra, hoàn toàn được tái sinh từ hắc khí. Mỗi bước chân của chúng đồng loạt giẫm lên mặt đất lạnh giá, phát ra những âm thanh khô khốc như xương va vào đá.

Cảnh tượng trước mắt vừa kỳ vĩ, vừa quái đản đến nỗi, Lê Nhật có thể cảm nhận được sự tàn khốc của cuộc chiến sắp đến. Cái c·hết không còn là một khái niệm trừu tượng nữa, mà trở thành một thực thể rõ ràng, hiện diện trong từng ngóc ngách của không gian này.

Những cỗ máy đẻ ra q·uân đ·ội vô hồn đó không chỉ là công cụ của sự hủy diệt, mà còn là biểu tượng của sự tuyệt vọng, của bóng tối vô tận đang dần nuốt chửng mọi thứ.

Số lượng cỗ máy phễu khổng lồ trải dài khắp vùng bình nguyên không ngừng vận hành, những tiếng gầm rú trầm thấp vang vọng như âm thanh của một cơn ác mộng không có hồi kết.

Hàng ngàn cỗ máy, san sát nhau như những tòa tháp đen kịt, sừng sững giữa đám sương mù lạnh lẽo, chẳng khác nào những con quái vật khổng lồ đang nuốt chửng cả thế giới.

"Con mẹ nó." Lê Nhật nghiến răng mắng, đôi mắt trầm ngâm trong bóng tối khi nhìn thấy cảnh tượng hãi hùng trước mặt. "Thảo nào, g·iết đến tỷ tỷ cũng không ăn thua."

Những gì hắn nhìn thấy ở đây như giải thích tất cả, trận chiến ở Trái Đất sẽ không bao giờ có hồi kết, ít nhất là chừng nào còn những cỗ máy này tồn tại.

Lê Nhật phóng dị năng của mình ra, lan tỏa như những dòng điện vô hình khắp không gian, tìm kiếm dấu hiệu của kẻ điều khiển. Đầu óc mông lung suy nghĩ:

“Không thể nào mọi thứ lại tự hình thành như thế. Phải có một kẻ đầu sỏ đứng sau điều khiển tất cả. Nhưng hắn đang ở đâu?”



Dị năng của Lê Nhật quét qua từng ngóc ngách của bình nguyên, xuyên qua đám hắc khí đen tối, lướt qua từng cỗ máy phễu, rồi chạm tới những luồng năng lượng kỳ dị lơ lửng trong không gian.

Trong lúc đó, con rồng dưới sự khống chế của Xích Hồn, đang trở thành v·ũ k·hí hủy diệt của Lê Nhật, nó càn quét đại quân khô lâu bên dưới không còn manh giáp. Chấn động khiến cho đài cao rung chuyển, chỉ một cú quét nó đã phá hủy hàng trăm cỗ máy.

Lê Nhật nhíu mày, trong một khoảnh khắc hắn thả ra từ tay một quả cầu kim loại nhỏ. Quả cầu lơ lửng trong không trung, ánh sáng đỏ đậm tỏa ra từ lớp vỏ kim loại khiến bầu trời càng trở nên u ám và đáng sợ hơn.

Cảm giác bí ẩn lan tỏa, như một ngọn núi lửa chực chờ phun trào. Bỗng nhiên, vỏ ngoài của quả cầu nứt ra, từng mảnh vỡ kim loại rơi xuống, để lộ một thân hình khổng lồ bên trong.

Đó chính là Tốc Nguyệt Ma Vương, tù binh của Xích Hồn, hình dáng của nó cao lớn, đáng sợ, không kém phần uy nghiêm so với con rồng bạc. Lớp da đen dày ánh lên vẻ cứng cáp, từng lớp vảy bảo vệ phủ kín cơ thể khổng lồ của nó, như một bức tường thép không thể xuyên thủng. Đôi mắt đỏ rực, sâu thẳm như hai hố lửa địa ngục, rọi thẳng vào đại quân khô lâu phía trước.

Tốc Nguyệt Ma Vương gầm lên, âm thanh rít qua không trung như tiếng sấm vang vọng, khiến cả thế giới hắc ám này phải rung chuyển. Tiếng gầm của nó vang khắp bình nguyên, chấn động đến mức khiến lũ khô lâu lùi bước trong chốc lát.

Với một cú vung vuốt sắc lẹm, Tốc Nguyệt Ma Vương xé toạc không gian, lực lượng khổng lồ của nó được phóng ra với sức mạnh không thể tưởng tượng nổi. Hàng trăm, hàng ngàn khô lâu ngay lập tức bị xé vụn, tan biến thành những mảnh xương vụn nhỏ lăn lóc dưới mặt đất.

Cơn bão c·hết chóc bùng lên, mỗi lần vuốt của Tốc Nguyệt Ma Vương chạm vào, cả khu vực rộng lớn trước mặt hắn trở nên trống rỗng, như thể một lưỡi hái tử thần vừa quét qua. Mọi thứ bị quét sạch trong giây lát, không còn lại gì ngoài đống vụn nát của xương cốt.

“Cũng may lần trước không đối đầu với nó. Nhanh, mạnh, hiểm đều có đủ, đúng là cỗ máy hủy diệt.”

Lê Nhật thầm ca thán trong lòng khi chứng kiến sức mạnh thật sự của Tốc Nguyệt Ma Vương.

“Thấy sao hả Lê Nhật? Tiểu đệ của ta sẽ giúp ngươi biến đại quân bên dưới thành cát bụi.” Xích Hồn tự đắc mà nói.

Ánh mắt của Lê Nhật nhìn chằm chằm vào Tốc Nguyệt Ma Vương đang quét sạch binh đoàn khô lâu với những động tác uy mãnh. Sự hiện diện của nó khủng kh·iếp đến mức khiến cả không gian xung quanh rung chuyển, nhưng sâu bên trong, hắn vẫn cảm thấy có gì đó không hoàn toàn ổn.

“Con Tốc Nguyệt Ma Vương này thật sự đã bị ngươi triệt để khống chế chứ?" Lê Nhật hỏi, giọng điệu lạnh lùng và cẩn trọng. Hắn không chấp nhận sự mạo hiểm trong một trận chiến quy mô lớn như thế này. "Đây không phải lúc để thử nghiệm đâu."



“Linh hồn của nó đã bị ta cắn nuốt sạch sẽ rồi. Thứ khiến nó có thể hành động chính là Khống Hồn Thuật của ta. Nếu ngươi chưa an tâm, ta có thể chia sẻ việc khống chế nó cho ngươi.”

Từ sâu trong ý thức của hắn, Xích Hồn lên tiếng, giọng nói của nó trầm đục và đầy uy quyền, dường như đến từ một chiều không gian khác.

Lê Nhật híp mắt lại, suy nghĩ nhanh chóng. Hắn hiểu rõ Xích Hồn, một kẻ đầy tham vọng và hiểm ác, luôn giấu diếm sức mạnh thực sự của mình. Nhưng trong tình huống hiện tại, sự hợp tác giữa hai bên là điều không thể tránh khỏi. Tuy nhiên, hắn không thể để Xích Hồn hoàn toàn thao túng Tốc Nguyệt Ma Vương mà không có biện pháp kiểm soát.

“Tốt, mau làm đi!” Hắn gật gù, ra lệnh không chút do dự. “Ngươi tốt hơn hết đừng giở trò. Linh hồn của ngươi dù có được tẩm bổ, nhưng nhược điểm chí mạng đã bị ta nắm trong tay. Hiểu chứ?”

Một khoảnh khắc im lặng kéo dài. Xích Hồn không đáp lại bằng lời, nhưng hắn cảm nhận được sự dao động nhẹ trong không gian linh hồn. Ngay sau đó, một luồng linh hồn lực tinh vi và sắc bén như lưỡi dao xuyên qua ý thức của Lê Nhật. Nó không phải là một cuộc t·ấn c·ông, mà là một dạng truyền đạt, giống như một bản đồ chi tiết, Xích Hồn chia sẻ với hắn toàn bộ cấu trúc phức tạp của Khống Hồn Thuật.

Hình ảnh hiện lên trong tâm trí Lê Nhật tựa như những sợi chỉ linh hồn đang đan xen vào nhau, tạo thành một mạng lưới khổng lồ bao bọc lấy linh hồn của Tốc Nguyệt Ma Vương.

Mỗi sợi chỉ này đều do Xích Hồn điều khiển, nó không chỉ rút cạn năng lượng mà còn khống chế từng hành động, suy nghĩ của Tốc Nguyệt Ma Vương. Lê Nhật cảm nhận rõ ràng, đây không phải là sự liên kết đơn thuần, mà là một sự chiếm đoạt hoàn toàn. Tốc Nguyệt Ma Vương giờ chỉ còn là một cái vỏ rỗng, bị thao túng triệt để bởi sức mạnh của Xích Hồn.

"Như có như không." Giọng nói lạnh lùng của Xích Hồn lại vang lên trong tâm trí Lê Nhật. "Ta đã chia sẻ quyền điều khiển. Nhưng ngươi cần cẩn thận, Khống Hồn Thuật không phải trò đùa, nếu không khống chế tốt, chính ngươi cũng có thể bị phản phệ."

Lê Nhật khẽ nhếch mép, đôi mắt lóe lên sự tự tin lẫn cảnh giác. Hắn hiểu rằng việc chia sẻ quyền khống chế cũng là con dao hai lưỡi, nhưng hiện tại, đây là cách duy nhất để kiểm soát hoàn toàn Tốc Nguyệt Ma Vương trong tay. Bằng sự thấu hiểu mới mẻ về Khống Hồn Thuật, hắn bắt đầu thử nghiệm, cảm nhận từng chút sức mạnh khổng lồ của Ma Vương thông qua sợi dây linh hồn vừa được kết nối.

Hắn thấy rõ cảm giác khủng kh·iếp khi kiểm soát một sinh vật khổng lồ như vậy, nhưng đồng thời cũng nhận ra sự dễ dàng trong việc điều khiển. Từng cử động của Tốc Nguyệt Ma Vương giờ đây có thể được điều khiển trực tiếp từ ý chí của hắn, như thể nó là phần mở rộng của chính cơ thể hắn. Với sức mạnh này, Lê Nhật biết mình đã sở hữu một v·ũ k·hí không thể cản phá.

Tốc Nguyệt Ma Vương gầm lên một lần nữa, nhưng lần này, tiếng gầm đó vang lên với sự đồng bộ hoàn hảo với ý chí của Lê Nhật, như một sự xác nhận rằng hắn đã hoàn toàn kiểm soát được nó.



Dưới sự chỉ đạo của Lê Nhật, Tốc Nguyệt Ma Vương kia đã liền tích tụ năng lượng đen. Pháo chưa bắn đã vang rền những tiếng động ghê rợn, Tốc Nguyệt Ma Vương chỉ mất có mấy giây để phóng ra một tia sáng đen c·hết chóc. Xuyên thẳng đại quân khô lâu, đánh sập cả đài cao to lớn.

Chấn động rung chuyển cả bầu trời với mây đen dày đặc, khiến mọi thứ chao đảo. Cú bắn phá để lộ ra một thông đạo bí mật bên dưới, Lê Nhật nghiến răng nói:

“Trốn được sao?”

Hắn lập tức điều khiển con rồng xông thẳng theo thông đạo, kích thước to lớn của nó không thể vào được nhưng dưới sự tàn phá khủng kh·iếp của sức mạnh thể chất vượt trội. Đôi móng rồng khổng lồ cào cấu liên tục, đào sâu xuống lòng đất.

Sức p·há h·oại của nó có thể nói là vượt cả sự mong đợi của Lê Nhật. Đất đá nơi đây dưới sức mạnh của nó không khác gì đậu hũ, chỉ vài hơi thở đã đào ra một cái thông đạo khổng lồ. Bên dưới lại là một đài cao khác, thế giới này dường như hình thành theo kiểu từng tầng địa chất vươn lên cao, như một cái bánh xếp.

Nơi đây có những tên khô lâu kỳ quái, tay cầm trượng dài, mắt màu đỏ yêu dị trong bộ áo choàng rộng lớn. Đầu chúng đội vương miện, đang cùng nhau thi triển một loại nghi thức gì đó, chỉ thấy từ đầu trượng liên tục tỏa ra những dòng hắc khí.

Lê Nhật điều khiển con rồng xông thẳng vào giữa đám khô lâu, càn quét chúng thành cát bụi mà không một chút lực phản kháng.

“Cổng đã đóng lại một chút, xem ra, lũ pháp sư khô lâu này chính là những kẻ mở cổng.”

Lê Nhật nghĩ nhanh rồi lại lao xuống theo chiều thẳng đứng, từng đài cao một bị hắn sang phẳng, bên trên theo đó mà cổng dần khép lại. Tốc Nguyệt Ma Vương lại hóa thành cơn cuồng phong đen tối, theo sát con rồng bạc, xông pha xuống thẳng từng tầng bình nguyên nối tiếp nhau không ngớt.

Lúc này trên Trái Đất, Mia và những Vệ Binh may mắn còn sống đứng nhìn dị tượng mà sững người. Cô nói với giọng yếu ớt:

“Tên điên đó… vậy mà lao thẳng vào cổng. Không ngờ, cổng thật sự lại đang đóng lại.”

Ba nữ nhân thân tính của Mia đứng sát ngay sau, vẻ mặt bối rối, một người tóc dài nói:

“Đội trưởng, tên đó là ai vậy? Lúc trước ta không biết… còn xem thường hắn nữa.”

Mia cũng ngượng ngùng nói:

“Đó là một tên điên. Ta cũng như ngươi thôi. Đã vội vàng đánh giá hắn rồi, cảm thấy bản thân mình đúng là… thật đúng là trông mặt mà bắt hình dong. Quá xấu hổ rồi!”

Mia và ba nữ thân tính cùng nhìn nhau mà ngượng đỏ cả mặt, ánh mắt mệt mỏi chỉ có sự tủi nhục cho chính bản thân mình.