Môn Thần

Chương 142: Ba Trăm Năm



Chương 140: Ba Trăm Năm

Không gian tối đen như mực, tựa hồ không có điểm khởi đầu hay kết thúc. Những âm thanh vang vọng trong đó giống như nhịp dao động không thuộc về thế giới vật lý. Chúng rộn ràng nhưng u tịch, giống như một bản nhạc với những nốt lặng xen kẽ.

Cái mờ ảo trong không gian khiến mọi thứ càng thêm khó lường, đồng thời, sự hỗn loạn mơ hồ này lại có khả năng đánh động sâu thẳm trong lòng người nghe, như thể bất kỳ ai chỉ cần bước vào đã ngay lập tức cảm nhận được một sự đau đớn vô hình.

Âm thanh ấy không phải ngẫu nhiên mà xuất hiện. Nó phát ra từ một sợi xích dài bất tận, nằm giữa không gian mờ tối, uốn lượn như một con rắn khổng lồ. Xích không đơn thuần là vật vô tri, trên mỗi mắt xích xuất hiện những gương mặt nhỏ bé, vô số, không thể đếm xuể.

Mỗi gương mặt đều vặn vẹo, miệng mở to như đang thét gào, nhưng thay vì tiếng thét kinh hoàng, chúng lại hát lên một giai điệu tưởng chừng du dương, nhưng là sự ngụy trang cho sự hủy diệt kinh hoàng ẩn sau nó. Đây không phải là âm nhạc của sự an lành hay yên bình.

Đó chính là Tử Linh Ca, bài ca của tử thần, giai điệu sâu thẳm đến từ bí thuật của Xích Hồn. Mỗi tiếng ngân vang là một lời nguyền, mỗi nốt nhạc là một sự t·ra t·ấn không lời. Tất cả chúng cùng hòa âm, không phải để an ủi, mà để nghiền nát, dần dần xé toạc linh hồn của bất kỳ ai không may mắn nghe thấy.

Bất kỳ sự sống nào có linh hồn, một khi bị Xích Hồn quấn lấy, nằm dưới sức ảnh hưởng của Tử Linh Ca, đều sẽ bị t·ra t·ấn linh hồn khủng kh·iếp. Cảm giác như trăm vạn con trâu ngựa cùng lúc xé toạc, nghiền nát mọi phần của linh hồn, không để lại một tia hy vọng. Tiếng hát càng vang lên, sự giày xéo càng tàn bạo, một cơn ác mộng không bao giờ dứt.

Kẻ đang hứng chịu công kích man rợ này lại chính là người thanh niên tóc trắng ngắn, thân hình cao ráo nhưng sắc mặt nhợt nhạt. Lê Nhật, hắn bị Xích Hồn quấn quanh thân thể, đầu bên kia lại là một người cường tráng, vóc dáng còn to cao hơn hắn một cái đầu.

Ông ta nửa người cởi trần, cơ bắp lộ ra hoàn mỹ, không một chút tì vết.

“Ái chà chà. Nhóc con, mày đã lãng phí của tao ba trăm năm thời gian.” Đỗ Minh Khải lên tiếng, giọng ông ta trầm khàn đến mức gần như không thuộc âm vực của nhân loại. “Đến một tiếng rên la cũng chưa từng lộ ra? Thật sự mày muốn g·iết c·hết tao bằng sự nhàm chán hay sao?”

Không gian nơi đây rất kỳ lạ, nếu không phải Xích Hồn kết nối ông ta với Lê Nhật, lời nói ra cũng không nghe được.

Đôi mắt u mê của Lê Nhật từ từ mở ra, nhưng lại mang theo một tia ý chí kỳ lạ. Dù sự đau đớn dồn dập từng cơn, hắn không thốt lên một lời nào, chỉ mỉm cười một cách nhẹ nhàng. Trên gương mặt xanh xao nhợt nhạt, nụ cười ấy không hề biểu lộ sự yếu đuối, mà lại mang trong nó một sức mạnh vô hình. Đôi môi khẽ cong lên, như thể mọi lời lẽ khiêu khích của Đỗ Minh Khải chỉ là gió thoảng qua.



Trong suốt khoảng thời gian bị vây khốn bởi Xích Hồn, những giai điệu ma quái của Tử Linh Ca liên tục t·ra t·ấn linh hồn hắn, xé nát từng mảnh ký ức và cảm xúc sâu thẳm.

Đỗ Minh Khải, với đôi mắt lạnh lẽo và cơ bắp cuồn cuộn, không ngừng phun ra những lời mỉa mai, khiêu khích:

“Mày không dám đáp lại sao, Lê Nhật? Hay là linh hồn mày đã tan nát dưới giai điệu tử thần này rồi?”

Nhưng Lê Nhật vẫn im lặng. Hắn chưa bao giờ đáp trả dù chỉ một lần. Sức ép từ Tử Linh Ca như hàng trăm vạn con dao đâm xuyên vào linh hồn hắn mỗi giây, nhưng điều giữ hắn đứng vững không phải là sự phản kháng về thể xác hay sức mạnh thuần túy. Đó là ý chí tinh thần, một nguồn sức mạnh vô hình nuôi dưỡng trong lòng hắn.

Mái tóc trắng của Lê Nhật không phải vì tuổi tác, mà vì nỗi nhớ quê hương và những người thân yêu. Những ký ức về cha mẹ, chiến hữu, và cả hình ảnh của Magie, người con gái với đôi mắt sáng và mái tóc dài xanh ngọc, luôn ngự trị trong tâm trí hắn.

Chưa một giây phút nào hắn thôi nhớ về họ. Chính nỗi nhớ ấy đã trở thành điểm tựa cho hắn, giúp hắn đứng vững giữa trận bão của sự t·ra t·ấn linh hồn không ngừng.

“Coi như tao van xin mày đi, nói chuyện với tao đi.” Đỗ Minh Khải khóc lóc cầu xin, dường như ý chí của ông ta đã đứng bên bờ vực sụp đổ.

Gương mặt sắc sảo và đầy uy nghi của Đỗ Minh Khải, từng nổi bật với vẻ phong độ đầy quyền lực, giờ đây lại mang theo nét điên loạn. Những đường gân trên trán ông ta nổi lên, đôi mắt đỏ ngầu như kẻ bị nhốt trong cơn ác mộng không lối thoát. Thật nực cười khi kẻ t·ra t·ấn không ngừng nghỉ trong suốt ba thế kỷ, lại đang van xin người bị hại.

"Còn nhớ lý do vì sao tao im lặng không?"

Lê Nhật đột ngột phá vỡ sự im lặng kéo dài bằng một giọng trầm đầy quyền lực. Hắn nhấn mạnh từng chữ với giọng điệu lạnh lẽo.

Câu nói vang lên như lưỡi dao xé toạc không gian u tối, làm chấn động cả linh hồn Đỗ Minh Khải. Đó là lời đầu tiên mà Lê Nhật nói trong suốt ba trăm năm bị t·ra t·ấn dưới bài Tử Linh Ca.



Trong sự tuyệt vọng, Đỗ Minh Khải như người bị vứt xuống vực sâu, đột nhiên tìm thấy chiếc phao cứu sinh. Ông ta nắm chặt sợi xích đỏ quấn quanh Lê Nhật, ánh mắt chuyển từ kinh ngạc sang một niềm vui điên loạn.

"Nhớ! Nhớ chứ!" Đỗ Minh Khải gào lên trong sự cuồng loạn. "Là do tao! Tao đã sai! Tao đã không trả lời nghi vấn của mày! Tao hứa! Hỏi đi! Bất cứ điều gì mày muốn biết! Tao sẽ trả lời! Chỉ cần mày mở lời!"

Lê Nhật không đáp ngay, đôi mắt bạc lạnh lùng vẫn lặng lẽ quan sát Đỗ Minh Khải. Không gian u tối bao phủ, chỉ có đôi mắt trố ra của Đỗ Minh Khải, chờ đợi từng lời nói của hắn như kẻ chờ đợi một liều thuốc cứu rỗi. Mỗi từ mà Lê Nhật thốt ra lúc này với ông ta như liều thuốc cho căn bệnh tâm hồn đã h·ành h·ạ gã suốt bao nhiêu năm.

Nhưng Lê Nhật vẫn chưa mở miệng. Thay vì trả lời, đầu óc hắn lại cuộn về ký ức xa xôi, về thời điểm khi hắn vừa đóng cổng không gian xong, cảm thấy nhiệm vụ đã hoàn thành.

Bất ngờ, Xích Hồn điên cuồng lôi hắn đi. Nó như một con thú hoang, giận dữ và khát khao, kéo hắn qua hàng loạt không gian, mỗi lớp không gian như rách toạc dưới sức mạnh điên cuồng của nó. Dù cho Lê Nhật có chống cự thế nào cũng vô ích. Lớp này qua lớp khác, không biết đã bao nhiêu vị diện bị nó xuyên qua trước khi nó tìm thấy điều nó đang tìm kiếm.

Cuối cùng, Xích Hồn tìm lại được nửa còn lại của nó. Nhưng điều mà Lê Nhật không ngờ tới, đó là Xích Hồn không chỉ đơn giản là một sợi xích kỳ bí. Nó chia thành tử và mẫu, hai phần tương hỗ.

Phần mà Lê Nhật sở hữu là tử, còn phần nó tìm thấy là mẫu. Khi cả hai phần dung hợp, Xích Hồn mất kiểm soát hoàn toàn, sức mạnh bùng nổ ngoài tầm hiểu biết của hắn. Chưa đầy một giây sau khi dung hợp, Xích Hồn lập tức phản chủ, đưa thẳng Lê Nhật đến chỗ Đỗ Minh Khải, như thể nó được sinh ra chỉ để phục vụ mục đích này.

Và rồi màn t·ra t·ấn tàn khốc của Đỗ Minh Khải bắt đầu. Ông ta lợi dụng Xích Hồn, dùng bí thuật của nó, Tử Linh Ca, để h·ành h·ạ Lê Nhật suốt hàng thế kỷ.

Thế nhưng, trong sự thông minh đầy toan tính, Đỗ Minh Khải không ngờ rằng ông ta đã tự mắc bẫy chính mình. Tử Linh Ca, một khi sướng lên, không thể bị ngắt quãng nếu không có kết cục. Dù không chịu t·ra t·ấn như Lê Nhật, kẻ cầm dây xích là Đỗ Minh Khải, cũng đã tự trói mình vào nó.

“Ta biết ngươi không phải người đã sử dụng Tử Linh Ca.” Lê Nhật nói sau một hồi lâu suy nghĩ, ba trăm năm hắn còn có thể im lặng không hở nửa lời, huống chi chỉ là một lúc thời gian. “Mau gọi ông ấy ra đây. Nhắc cho ngươi nhớ, chỉ cần làm phật ý ta, khả năng ngươi sẽ phải ở đây trong sự yên lặng, thêm ngàn năm cũng có.”

“Nhưng tao không hiểu mày đang nói gì, ông ta nào? Ở đây còn ai khác ngoài tao với mày?”



Đỗ Minh Khải thốt lên, thần trí dần rơi vào trạng thái mất kiểm soát. Những tiếng động xung quanh như càng siết chặt tâm trí ông ta, âm thanh u ám của Tử Linh Ca vẫn vang vọng không ngừng.

“Có đó.” Lê Nhật nói chậm rãi, mắt nheo lại đầy vẻ bí ẩn. “Chỉ là mày không biết thôi.”

Ngay sau đó, từ thân thể của Đỗ Minh Khải, một bóng hình gầy gò, lưng còng, tóc bạc phơ dần hiện ra. Bóng hình ấy dường như đã ẩn sâu trong Đỗ Minh Khải suốt thời gian dài mà chính ông ta cũng không hề hay biết. Đỗ Minh Khải đứng sững, kinh hoàng nhìn bóng hình già nua ấy hiện rõ trước mắt, trong khi tâm trí ông ta càng lúc càng rơi vào hoảng loạn.

Lê Nhật cười nhẹ, giọng hắn đều đều nhưng đầy sự lễ phép:

“Cháu chào ông, Giáo Sư Khải!”

“Cái gì…”

Đỗ Minh Khải thốt lên trong sự kinh hãi, đôi mắt mở to, hoang mang. Ông ta không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Giáo Sư Khải? Hắn đang nói đến ai?

Chưa để ông ta kịp suy nghĩ thêm, Lê Nhật cắt ngang, giọng nói trở nên sắc lạnh, từng lời nói như nhát dao đâm thẳng vào tâm trí ông ta:

“Để cho chúng ta nói chuyện. Mày là cái thá gì mà dám lên tiếng ở đây?”

Đỗ Minh Khải sững lại, cảm giác bị áp đảo hoàn toàn. Trước sức nặng lời nói của Lê Nhật, ông ta chẳng khác gì một con cờ yếu ớt.

“Mày... được, được, tao im lặng.” Ông ta nói trong sự cam chịu hiếm thấy, cố gắng giữ lại chút tàn tích của lý trí. “Tao chỉ cần nghe là đủ rồi, suốt ba trăm năm chỉ nghe Tử Linh Ca. Đúng là sắp không chịu nổi nữa…”

Đôi mắt Lê Nhật, dù không sáng như trước kia, nhưng chỉ cần một cái liếc qua cũng khiến Đỗ Minh Khải phải rùng mình. Ông ta sợ rằng nếu Lê Nhật lại im lặng thêm ngàn năm, hắn sẽ nhấn chìm ông ta trong nỗi cô độc cùng những tiếng ca c·hết chóc đó. So với g·iết c·hết ông, việc để hắn tiếp tục im lặng còn đáng sợ hơn nhiều lần.

Ba trăm năm qua, một kẻ với sức mạnh thần thánh trong tay, vừa thoát khỏi những ràng buộc của phàm thể, đứng trước ngưỡng cửa của cuộc sống vĩnh hằng đầy quyền lực, lại bị nhốt ở đây suốt ba trăm năm.

Điều này chẳng khác nào kẻ vừa trúng số mà chưa kịp dùng đến một xu lại bị nhốt vào tù. Cảm giác có mà không thể sử dụng, sức mạnh trong tay mà không thể tự do, đó là một sự t·ra t·ấn tinh thần tột cùng, khiến Đỗ Minh Khải từ một con người vĩ đại trở thành một kẻ đáng thương.