Trong bóng tối tịt mịt, cảnh tượng kỳ quái vẫn tiếp diễn, một sợi xích đỏ với những gương mặt li ti ẩn hiện, phát ra những giai điệu tử thần chỉ có hai kẻ nghe được.
Đỗ Minh Khải và Lê Nhật!
Nhưng khác biệt ở đây là chỉ có một người, Lê Nhật, đang phải chịu đựng sự t·ra t·ấn linh hồn từng khắc một, lại đang là kẻ có tiếng nói.
Người chỉ nghe Tử Linh Ca mà không bị ảnh hưởng gì như Đỗ Minh Khải, lại rơi vào tình thế éo le, buộc phải chịu đựng Lê Nhật vô điều kiện.
“Cháu biết sự hiện diện của ta từ khi nào?”
Giọng nói trầm thấp của một bóng hình già nua vang lên, nhưng không theo cách thông thường. Âm thanh xuyên qua tâm trí, thẳng vào Xích Hồn, trực tiếp đẩy vào ý thức của Lê Nhật.
Các giao tiếp này tương tự như trò “điện thoại lon” mà lũ trẻ ngày xưa hay chơi.
“Từ khi bọn Hành Dung t·ấn c·ông căn cứ Cò Việt.” Lê Nhật từ tốn nói, qua ba trăm năm im lặng, lúc này mỗi lời phát ra hắn cảm giác như không phải của mình nữa rồi. “Cháu đã luôn nghi ngờ, vì sao, một cuộc đồ s·át n·hân loại, lại còn cần đến những cỗ máy đảo ngược xác sống hóa? Nếu đã không phải là mục đích chính của Đỗ Minh Khải, thì chỉ có thể là… đó là một thông điệp.”
Bóng hình già nua với mái tóc bạc phơ gật gù, rất hài lòng mà hỏi tiếp:
“Cháu rất nhạy bén. Nhân loại đặt lên vai của cháu ta rất yên tâm. Cháu không trách ta chứ?”
“Không trách.” Lê Nhật lắc đầu nói, thái độ vẫn điềm tĩnh tiếp tục ung dung bảo. “Nước mất thì nhà tan, nhưng nếu thế giới bị hủy diệt… liệu có còn đất nước để mà bảo vệ? Ông đã cảnh báo cháu hai lần, hai cổng không gian ban đầu được đặt ở Việt Nam là có lý do. Nếu cháu còn ngu ngốc không nhận ra… thì đúng là cái đồ đầu đất rồi.”
Đỗ Minh Khải nghe cuộc nói chuyện kỳ quái đó, từng câu từng chữ truyền thẳng vào tâm trí như những mảnh ghép cuối cùng của một bức tranh bí ẩn. Mọi thứ dần trở nên rõ ràng hơn, như thể bức màn che phủ sự thật đang từ từ được vén lên.
Hóa ra bản thân gã đã bị đưa vào cái bẫy tinh vi từ rất sớm, và điều đáng sợ hơn cả là kẻ đã hãm hại ông ta, không ai khác, chính là một nhân cách khác của gã.
Đột nhiên, những quyết định mà gã đã từng đưa ra, những bước đi mà bản thân luôn cảm thấy có chút gì đó không đúng, đều dần có lý giải. Từng khoảnh khắc, từng hành động mà ông ta cảm nhận được sự phân vân, mơ hồ, giờ đây hiện ra như những dấu hiệu của sự kiểm soát từ một thế lực vô hình trong tâm trí.
Mỗi quyết định sai lầm, mỗi bước đi lệch hướng, đều là kết quả của sự thao túng đầy tinh vi từ một nhân cách mà chính Đỗ Minh Khải chưa từng nhận thức được.
Trong lúc gã còn đang tức tối không tin được, thì Giáo Sư Khải lại tiếp tục nói:
“Cháu đã hy sinh nhiều thứ như vậy, lại chẳng mở ra một lời trách móc nào. Điều này thật đáng quý. Dù vậy ta cũng cảm thấy có lỗi với cháu. Tước đoạt đi sự tự do của cháu, lấy hết mọi niềm vui, biến cháu thành một nhà ngục cho tên d·iệt c·hủng này… đối với ta, nó là một tội ác không thể tha thứ.”
“Mọi quyết định đều là của cháu. Dù ông đã chu đáo sắp xếp nhưng nếu cháu không tình nguyện, cũng không thể đi đến kết cuộc này. Có thể nói, ông dẫn đường, còn cháu mới là người đi đến đích.”
Lê Nhật lắc đầu nói, thái độ của hắn dù đang thời khắc chống đỡ với Tử Linh Ca, nhưng tiếng nói phát ra mang theo sự an nhiên như nhìn thấu đạo lý. Sự bình thản của hắn đang khiến cho cả hai tồn tại bất khả tư nghị đều kinh ngạc.
Có cảm giác, những gì hắn đã chấp nhận tuyệt đối sẽ không quay đầu.
Nhân cách Đỗ Minh Khải tà ác, lúc nào cũng muốn d·iệt c·hủng mọi sự sống thì đang hóa đá cứng người như không tin nổi.
Giáo Sư Khải điềm đạm thì lại hiện ra vẻ tâm đắc, như thể đã quá ưng ý với nhân sự mình tuyển chọn. Đôi mắt ông ánh lên nét thiện lương, bao dung và cả cảm kích hướng về Lê Nhật.
Thời điểm quyết định dùng Xích Hồn làm chìa khóa giải quyết vấn đề, Giáo Sư Khải đã ôm một sự nghi ngờ không nhỏ về khả năng của Lê Nhật. Hắn là người tài năng, nhưng Xích Hồn không phải thứ dễ kiểm soát.
Hơn nữa, việc phải gánh trên vai bài Tử Linh Ca, một lời nguyền bất tận khóa c·hết không chỉ linh hồn mà cả ý thức, là một thử thách khắc nghiệt mà không ai có thể tưởng tượng được.
Ngay cả Giáo Sư Khải, với bộ óc thiên tài của mình, cũng không thể nghĩ ra một giải pháp nào khác. Nếu không phải Xích Hồn, thì điều gì có thể làm được việc này?
Giáo Sư Khải hiểu rõ rằng, nhân cách tà ác trong Đỗ Minh Khải mạnh đến mức gần như không thể bị tiêu diệt bằng cách thông thường. Nó ăn sâu vào tâm trí như một loại ung nhọt, bám rễ chặt chẽ vào mọi khía cạnh của ý thức, và không chỉ đơn thuần là một phần tăm tối của con người.
Ông đã suy xét đến mọi khả năng thất bại, và việc để Lê Nhật gánh vác vai trò quan trọng này chẳng khác nào một ván cược gần như không thể thắng.
Vậy mà, bằng một cách nào đó, Lê Nhật đã làm được. Cả hai, Giáo Sư Khải và Lê Nhật, kẻ dám nghĩ và người dám làm, đã thành công tranh thủ được ba năm yên bình cho nhân loại.
Ba năm ấy tưởng chừng như ngắn ngủi, nhưng lại là một kỳ tích. Nó không phải là kết quả của sự may mắn hay phép màu nào cả, mà là thành quả của sự tính toán không ngừng nghỉ và ý chí kiên cường, không thể diễn tả bằng lời.
“Ta xem thái độ của cháu, hẳn là đã thông hiểu mọi vấn đề, nếu đã muốn gặp ta phải có lý do khác.” Giáo Sư Khải mỉm cười hiền hòa nói. “Nói đi, cháu cần ta giúp gì?”
Lê Nhật cũng mỉm cười, nói chuyện với bộ óc thiên tài đúng là chẳng giấu được thứ gì.
Giáo Sư Khải hiện tại chỉ là một nhân cách lương thiện mong manh còn sót lại từ phần linh hồn phức tạp của Đỗ Minh Khải tà ác. Ông tồn tại như một bóng ma, bị che giấu trong tận cùng tâm trí, không dám bộc lộ sự hiện diện của mình.
Bởi chỉ cần một ý niệm từ nhân cách tà ác kia, ông sẽ bị xóa sạch, tan biến vào hư vô mà không để lại dấu vết nào. Điều này khiến ông phải liên tục ẩn nấp, thận trọng từng giây, từng phút.
Sở dĩ phải đợi đến khi Đỗ Minh Khải thật sự sụp đổ ý chí cũng là vì vậy, nói đúng hơn Giáo Sư Khải hiện tại còn tồn tại được là do nhân cách tà ác chấp nhận điều đó, đổi lại được nghe cuộc đối thoại này thay vì chỉ nghe Tử Linh Ca suốt ba thế kỷ.
“Cháu không cần ông giúp.”
Lê Nhật từ tốn nói, giọng hắn nhẹ nhàng. Mái tóc bạc của hắn, bình thường luôn im lìm, nay đột nhiên lay động. Vài sợi tóc khẽ phất phơ như bị điều khiển bởi một lực vô hình nào đó, điều mà trong ba trăm năm qua chưa từng xảy ra, vì nơi đây không có gió.
Điều đáng nói là ngay cả Đỗ Minh Khải, kẻ đã quá quen với sự bất thường, cũng không hề nhận ra sự khác biệt này. Ba thế kỷ sống trong bóng tối của linh hồn, bị t·ra t·ấn bởi Tử Linh Ca, đã khiến hắn mất đi phần lớn sự tỉnh táo và nhạy bén.
Những năm dài đằng đẵng đó đủ để ăn mòn cả những kẻ cứng rắn nhất. Đỗ Minh Khải, trong sự kiêu ngạo và tự mãn của mình, đã dần đánh mất đi sự sắc sảo vốn có, không nhận ra những dấu hiệu nguy hiểm đang diễn ra ngay trước mắt.
Lê Nhật lại tiếp tục nói:
“Ngược lại, cháu muốn giúp ông.”
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, sự khó hiểu hiện rõ trên khuôn mặt cả Đỗ Minh Khải và Giáo Sư Khải. Từ sâu thẳm bên trong Lê Nhật, từng cơn gió mạnh bắt đầu thổi lên, thổi bay những mảnh không gian tĩnh lặng xung quanh.
Xích Hồn, thứ dây xích đỏ rực đang quấn lấy hắn với những giai điệu tử thần không ngừng vang vọng, bắt đầu rung chuyển. Nó, dù mạnh mẽ đến mức có thể trói buộc linh hồn và ý chí, cũng bị đẩy lùi bởi sức mạnh bất ngờ này. Từng mắt xích rời rạc, miễn cưỡng bung ra như bị bẻ cong bởi một sức mạnh vượt xa dự đoán.
Lê Nhật, đôi mắt ánh lên sự lạnh lẽo, nắm chặt lấy sợi xích đỏ đang rung lên trong tay hắn. Không chút do dự, hắn kéo mạnh một phát, và Đỗ Minh Khải, kẻ từng không bao giờ nghĩ mình sẽ bị lấn át, bất ngờ bị kéo đến trước mặt Lê Nhật một cách thô bạo.
Trước khi ông ta kịp thốt ra bất kỳ lời nào, bàn tay của Lê Nhật đã siết chặt lấy cổ họng ông. Cảm giác ngột ngạt lan tỏa ngay tức thì. Sức mạnh dường như bị rút cạn, toàn bộ cơ thể to lớn của Đỗ Minh Khải vô lực, không thể chống cự.
Đôi mắt Đỗ Minh Khải dần bị phủ lên bởi một lớp đục ngầu, như thể nhận ra rằng ông ta đang dần mất đi sự kiểm soát, sự sống, và cả sức mạnh vốn dĩ từng là của mình. Gã cố mấp máy môi, cố nói điều gì đó, nhưng tất cả đều vô ích. Lê Nhật, kẻ đã thức tỉnh và hoàn toàn vượt qua ranh giới của sức mạnh và ý chí, đã nắm quyền kiểm soát.
Giọng nói của Lê Nhật lạnh lẽo vang lên, từng từ từng chữ như những m·ũi d·ao sắc nhọn:
"Đưa tao đến Hồn Giới này, chính là sai lầm lớn nhất của mày."
Sức mạnh trong bàn tay hắn càng lúc càng tăng, từng ngón tay như đang dồn nén toàn bộ cơn thịnh nộ và uy lực vô biên. Thân thể to lớn của Đỗ Minh Khải, từng được coi là không thể b·ị đ·ánh bại, giờ đây bắt đầu rung lên, rồi bất ngờ nứt ra từng mảnh. Từng phần của ông ta như bị tan thành những mảnh vỡ, mờ nhạt dần rồi biến mất vào hư không, không để lại dấu vết.
Đồng thời, Xích Hồn đột nhiên vươn ra một nhánh nhỏ, như một con rắn quấn lấy hình bóng mờ ảo của Giáo Sư Khải. Trước sự ngỡ ngàng của ông, sợi xích nuốt chửng ông vào trong, biến hình ảnh của ông thành một làn khói mỏng manh, rồi hoàn toàn biến mất.
Không gian xung quanh trở nên im lặng đến đáng sợ, không còn tiếng của Tử Linh Ca, không còn sự hiện diện của Đỗ Minh Khải hay Giáo Sư Khải. Tất cả dường như chỉ còn lại Lê Nhật, đứng sừng sững giữa không gian vô tận, nơi mà hắn là kẻ duy nhất tồn tại, với một sức mạnh vượt ngoài sự tưởng tượng. Sự thức tỉnh này, không chỉ là kết thúc của một cuộc đối đầu, mà còn là sự khởi đầu cho một hành trình mới, một hành trình mà Lê Nhật, giờ đây, chính là kẻ nắm giữ số phận của mình.