Môn Thần

Chương 147: Săn Cá Mập



Chương 145: Săn Cá Mập

Kẻ vừa xuất hiện là Tiêu Lực, một trong Ngũ đại tướng của Cò Việt, danh tiếng lừng lẫy trên khắp các chiến trường. Hắn là hiện thân của sự lạnh lùng và tàn nhẫn, mỗi khi ra tay là không để lại kẻ sống sót. Sau khi hỗ trợ Lý Minh thống nhất lãnh thổ, khôi phục đất nước, Tiêu Lực tự do đi khắp nơi thu thập thiên tài địa bảo.

Chỉ trong mấy tháng, số Thám Hành c·hết trên tay hắn đã lên đến hàng ngàn, nghe đến Tiêu Lực không khác gì nhắc đến tử thần.

Tiêu Lực bước đến như một bóng ma giữa làn sóng, không phát ra bất kỳ tiếng động nào, ánh mắt sắc lạnh như dao nhắm thẳng vào kẻ địch trước mắt, thể hiện rõ sự uy h·iếp mà hắn mang đến.

Thủy Sát thoáng chững lại, ánh mắt sắc bén lạnh lùng nhìn Tiêu Lực đối diện. Nhưng ẩn sau vẻ điềm tĩnh, đáy mắt hắn không thể che giấu được chút do dự vừa lóe lên.

Tiêu Lực không phải là một kẻ dễ đối phó, mà trong giới Thám Hành, chỉ cần nghe thấy tên hắn thôi cũng đủ khiến kẻ khác phải dè chừng. Thủy Sát, dù đã dày dạn kinh nghiệm, nhận ra rằng ý đồ đánh nhanh thắng nhanh của hắn đã bị phá sản hoàn toàn. Đối đầu với Tiêu Lực đồng nghĩa với việc kéo dài trận chiến, điều mà hắn không hề mong muốn.

Gió biển gào thét, từng cơn mạnh mẽ cuốn theo hương vị mặn mòi của muối, làm bầu không khí trở nên đặc quánh với hơi nước và sát khí. Những giọt nước li ti lấp lánh dưới ánh sáng yếu ớt của vầng trăng khuyết, bắn lên mặt cả hai, nhưng không ai quan tâm đến sự ẩm ướt ấy.

Thời gian như ngừng trôi, khoảng lặng giữa họ trở nên ngột ngạt, từng nhịp thở cũng có thể nghe rõ, như đang chực chờ cho một v·ụ n·ổ.

"Tiêu Lực đã xuất hiện, Tiêu Long chắc chắn cũng đang đâu đó."

Giọng Thủy Sát trầm thấp, như nói với chính mình, nhưng cũng đủ để sự dè chừng ánh lên trong mắt hắn.

Không chậm trễ dù chỉ một nhịp, bản năng sinh tồn thúc giục hắn lập tức xoay người, phóng chạy về phía làn nước đen thẫm như chực chờ nuốt chửng.

Nhưng Tiêu Lực đã đón biết trước ý đồ. Chỉ một bước chân nhẹ đạp xuống, mặt biển trước mặt đột ngột biến đổi. Một mảng băng khổng lồ nứt ra, lan rộng như một con quái vật không hình dạng, bao vây lấy Thủy Sát trước khi hắn kịp ẩn mình vào lòng đại dương.

"Ngươi dám hạ sát thủ với cháu ta, tội đáng c·hết!"

Giọng Tiêu Lực vang lên, âm điệu không chỉ mang theo sự phẫn nộ, mà còn lạnh lẽo đến đáng sợ.

Sát khí từ hắn dường như làm đông cứng cả không gian, từng làn hơi thở bị giữ lại trong lớp sương giá lạnh. Hắn như hòa làm một với không khí băng giá, trở thành một bóng hình mờ nhạt, nhưng lại như có mặt khắp nơi, lượn lờ như một u hồn, đuổi theo Thủy Sát.

Băng từ mỗi bước của Tiêu Lực nứt ra như vết chân của tử thần, từng mảnh băng nho nhỏ lướt đi trên mặt nước, tạo thành những âm thanh sắc lạnh, gắt gỏng. Những đợt hơi sương dày đặc từ Tiêu Lực tỏa ra, bao phủ cả không gian, chặn mọi đường thoát của Thủy Sát. Sự chênh lệch sức mạnh rõ ràng, không gian dường như chỉ còn là một cái bẫy khổng lồ, thu hẹp dần theo từng nhịp hô hấp của Tiêu Lực.



Phút chốc, do mọi thứ xung quanh đã bị đóng băng, Thủy Sát như cá nằm trong rọ, tốc độ cũng giảm đi quá nửa.

Chỉ thấy một bàn tay của Tiêu Lực như lợi trảo của hung thú, dễ dàng xuyên thủng ngực Thủy Sát. Nhưng Tiêu Lực không dừng lại, trảo thế như đòi mạng lại tiếp tục đánh vào hư vô, tạo ra một quãng sát thương hơn trăm mét.

Thân thể Thủy Sát vốn đã bị băng trảo xuyên thấu bỗng hóa thành nước, ngược lại ở xa xa vang lên một tiếng thét thê lương, đau đớn.

Thủy Sát từ nơi đó lộ ra chân thân, khắp người đều là băng nhận xuyên qua, vô cùng đau đớn. Cả người bị hàn khí xuyên thấu, đến cả máu cũng không thể chảy, Thủy Sát cứ như vậy mà hóa thành một cây cột băng. Dễ dàng bị Tiêu Lực đánh thành vô số mảnh vụn.

Cảnh tượng quá mức đả kích người xem, trăm tên Thám Hành xung quanh c·hết lặng, chỉ dám hạ giọng bàn tán xì xào:

“Trời ạ, Thủy Sát xếp hạng ba trên Thám Hành bảng… lại bị một chiêu miểu sát như vậy sao? Tên Tiêu Lực này thực lực vượt xa lời đồn.”

“Cũng là do Thủy Sát đã chọc giận Tiêu Lực. Nếu không, với thế lực sau lưng Thủy Sát, Tiêu Lực cũng không dám dễ dàng ra tay như vậy. Lần này có trò hay để xem rồi…”

“Sau lưng Thủy Sát chính là tên ma đầu Trần Cận Nam, bá chủ một phương, vô số căn cứ nhỏ đã bị hắn đàn áp, c·ướp b·óc…”

“Nghe đồn, Trần Cận Nam cũng là người Việt Nam, có căn nguyên sâu xa với Cò Việt.”

“Bọn chúng đều là những người sở hữu pháp môn tu luyện… so với chúng ta chỉ dựa vào dị năng thật sự quá chênh lệch. Đi thôi, đừng nên gây thêm sự chú ý của Tiêu Lực.”

Cả đám hơn trăm tên Thám Hành vừa định rời đi, nhưng chưa kịp di chuyển, đã bị một ánh mắt lạnh lẽo của Tiêu Lực quét qua, như mang theo cả băng giá từ cõi u linh. Ánh nhìn đó sắc bén và lạnh buốt đến nỗi không gian xung quanh như bị đông cứng lại, từng làn gió cũng trở nên nặng nề, đọng lại trong lớp sương giá. Thân thể cả đám đứng yên như những bức tượng, máu trong người dường như ngừng chảy, lạnh đến tận xương tủy.

Cái liếc mắt của Tiêu Lực chẳng cần một cử động nào, nhưng sát khí từ hắn lan tỏa khiến cho mỗi tên Thám Hành cảm thấy như bị c·ái c·hết vây quanh. Hơi thở của từng kẻ dồn dập, nhưng thân thể không thể phản ứng, mỗi nhịp đập tim trở nên rời rạc, nặng nề dưới áp lực vô hình.

“Cút!”

Chỉ một tiếng hét vang dội, nhưng nó như hàng ngàn mũi kim băng nhọn hoắt cắm sâu vào không khí. Âm thanh rền vang như sấm, chấn động đến tận óc, khiến cả đám hơn trăm tên kia không kịp suy nghĩ. Sự hoảng loạn dâng lên như thủy triều khi họ cảm nhận áp lực khổng lồ của Tiêu Lực đang đè nặng lên từng hơi thở.

Sợ hãi chồng chất, cả đám không kịp phân biệt phương hướng, chỉ biết cắm đầu tháo chạy tán loạn như bầy kiến vỡ tổ.



Nếu là ngày thường, tất cả đều phải c·hết, nhưng hôm nay trước mặt hai đứa trẻ, Tiêu Lực không muốn bộc lộ bản chất máu lạnh của mình.

“Chú Tiêu Lực quá lợi hại.”

Quỳnh Nga reo lên, ánh mắt lấp lánh sự ngưỡng mộ khi nhìn cảnh tượng đóng băng khổng lồ bao trùm cả mặt biển. Lucky và Satano cũng đã quay lại, đứng cùng cô bé trên lớp băng dày đặc, những vệt băng vẫn chưa kịp tan, lấp lánh dưới ánh trăng nhạt nhòa.

“Mấy cái đứa nhỏ này...” Tiêu Lực thở dài, giọng điệu trách móc pha lẫn sự lo lắng, nhưng không hề giấu được sự trìu mến. “Đã bảo bao nhiêu lần là đừng tự ý hành động. Nếu ta đến trễ một chút thì hậu quả sẽ thế nào hả?”

Mặc dù lời nói của Tiêu Lực nghe có vẻ nặng nề, nhưng thay vì một sự nạt nộ như vừa nãy, giọng hắn giờ đây như đang cầu xin, nét mặt đầy khẩn thiết.

“Lúc đó về gặp chị đại Chúc Ly... khẳng định là chú b·ị đ·ánh một trận tơi bời! Mấy đứa ơi, làm ơn thương chú với chứ, đừng để chú gặp rắc rối nữa!” Tiêu Lực hạ giọng, có chút tếu táo, bàn tay đặt lên ngực đầy kịch tính như thể đang chịu đựng một mối nguy hiểm khôn lường.

Khác hẳn với dáng vẻ băng lãnh, sát phạt vừa rồi, Tiêu Lực bây giờ như biến thành một ông chú dễ mến, thân thiện. Những đường nét căng thẳng trên khuôn mặt bỗng chốc tan biến, thay vào đó là vẻ dịu dàng đến bất ngờ.

“Bọn cháu xin lỗi, chú Tiêu Lực.”

Satano và Quỳnh Nga đồng thanh lên tiếng, nét mặt ngây thơ không chút vấy bẩn của chúng hiện ra, đôi mắt lấp lánh và nụ cười ngây ngô như hai thiên thần nhỏ. Đây là tuyệt chiêu mà cả hai đã quá quen thuộc. Tiêu Lực chưa bao giờ có thể kháng cự được trước những biểu cảm như thế này, trái tim băng giá của hắn ngay lập tức mềm nhũn, tan chảy một cách dễ dàng.

“Ôi má ơi! Cái đồ đáng yêu! Cái lũ tiểu yêu này…”

Tiêu Lực nói, bật cười bất lực, giọng điệu hoàn toàn khác với sự uy nghiêm và lạnh lùng lúc trước.

“Được rồi, được rồi, theo chú nào! Dẫn các cháu đi xem săn bắt quái vật siêu khổng lồ thực sự là như thế nào!”

Hắn hạ giọng thở dài mà nói, nhưng lại không thể giấu nổi niềm vui khi thấy đám trẻ vui vẻ.

“Tuyệt vời!”

Quỳnh Nga và Satano hét lên đầy phấn khích, tiếng reo mừng hòa cùng tiếng gió biển thổi mạnh. Ngay cả Lucky cũng hú lên một tiếng dài đầy hào hứng.



Tiêu Lực lắc đầu cười, có chút bất lực trước sự nhiệt tình của chúng. Hắn vung tay lên, thân thể lập tức hóa thành một làn sương mỏng, trôi nhanh về phía trước như cơn gió lạnh, dẫn đầu bọn trẻ.

Eo biển Bermuda đầy bí ẩn, bỗng nhiên xuất hiện một con đường băng giá kéo dài, tràn qua làn sóng biển đang cuộn trào. Dưới ánh sáng mờ ảo của mặt trăng, con đường ấy như tỏa ra ánh sáng băng tuyết lấp lánh, vươn xa giữa đại dương vô tận, dẫn thẳng đến trung tâm của vùng biển huyền bí.

Không mất quá lâu, Tiêu Lực đã dẫn bọn nhóc đến nơi. Trên cao, chiến cơ Cò Việt lượn lờ một cách uyển chuyển, cánh quạt phát ra những âm thanh nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ. Phía dưới, dòng nước xoáy dồn dập tạo ra một cảnh tượng đầy căng thẳng. Nổi bật giữa dòng nước cuồng nộ là hai bóng hình vạm vỡ, Tiêu Long và Aram.

Cả hai đang cùng nhau giữ chặt một thiết bị khổng lồ bằng kim loại, được chiến cơ thả xuống, nối liền bằng những sợi cáp to lớn. Trông như một gọng kìm, nhưng kích thước của nó quá sức tưởng tượng, to lớn đến mức có thể tóm gọn một quả núi.

Dù sở hữu siêu sức mạnh, Aram vẫn đang phải gồng mình, mồ hôi nhễ nhại, cơ bắp căng cứng trong nỗ lực hết sức. Cơ thể của hắn không ngừng biến hóa, càng lúc càng to ra, chỉ trong chốc lát đã cao lớn như một người khổng lồ hai mươi mét.

Aram đứng trên một thiết bị đặc chế, trông như một chiếc sà lan khổng lồ nổi trên mặt biển, nhưng sức nặng từ cơ thể của hắn đã khiến cả thiết bị chìm sâu xuống quá nửa, chao đảo dưới sức ép khủng kh·iếp.

Tiêu Long, trong khi đó đã biến đổi hoàn toàn. Khắp người hắn mọc ra những chiếc gai xương tua tủa, sắc nhọn, bao phủ toàn thân hắn như một khối cầu gai to lớn. Tiêu Long từ từ chìm xuống dòng nước xoáy đen ngòm.

“Chú Tiêu Lực, họ đang bắt quái thú gì vậy?”

Quỳnh Nga ngơ ngác hỏi, đôi mắt mở to không giấu nổi sự tò mò.

Tiêu Lực khoanh tay, đứng trên lớp băng lạnh giá mà mình vừa tạo ra, kiên nhẫn trả lời, ánh mắt vẫn tập trung quan sát mà đáp:

“Một con cá mập trắng siêu to bự.”

“Wow!”

Quỳnh Nga và Satano đồng thanh reo lên đầy phấn khích, ánh mắt long lanh hướng về dòng nước xoáy. Ngay lúc ấy, dòng nước đột nhiên khuấy động dữ dội hơn, những đợt sóng cao ngất trỗi dậy, báo hiệu điều gì đó kinh khủng sắp xảy ra.

Bất chợt, từ trong lòng đại dương, một cái miệng khổng lồ trồi lên. Hàm răng sắc nhọn, từng chiếc như những quả núi nhỏ, lóe lên dưới ánh sáng. Đó là một con cá mập trắng vượt quá phạm trù sinh vật, to lớn đến mức vượt qua mọi trí tưởng tượng, nặng hơn cả ngàn tấn. Tiếng gầm của nó làm rung chuyển mặt nước, khiến cả biển trời như muốn nổ tung.

Tiêu Long, giờ đây trong hình dạng quả cầu gai xương, giống như một lưỡi câu khổng lồ đã mắc chặt vào miệng con quái thú. Con cá mập trắng cố dùng sức để cắn nát quả cầu gai, nhưng vô ích. Ngược lại, nó bị kéo ngược lên mặt biển một cách đầy bạo liệt, bọt nước bắn tung tóe khắp nơi.

Đó chính là lúc Aram chờ đợi. Hắn nhanh chóng thi triển Tốc Ảnh, áp lực từ tốc độ khủng kh·iếp ấy mạnh đến mức làm chiếc sà lan đặc chế bên dưới nổ tung thành từng mảnh. Trong nháy mắt, Aram đã biến thành một tia chớp khổng lồ, mang theo gọng kìm khổng lồ lao thẳng đến đầu con cá mập trắng.

Cú đòn chính xác đến hoàn hảo. Gọng kìm khổng lồ khóa chặt lấy đầu con quái thú, ngay lập tức áp đảo sức mạnh của nó. Phát minh tuyệt đỉnh của Adilene quá sức bá đạo, chỉ cần một cú khép nhẹ, gọng kìm đã làm con cá mập trắng mất đi phần lớn sức lực. Toàn bộ cơ thể khổng lồ của nó trở nên yếu ớt, dần dần nổi lên mặt nước trong sự bất lực.

Quỳnh Nga và Satano đứng trên mặt băng, há hốc miệng, mắt không thể rời khỏi cảnh tượng trước mắt. Đây chính là cuộc chiến bắt quái vật mà chúng hằng mong đợi, nhưng cũng không ngờ lại có thể hoành tráng đến như vậy.