Môn Thần

Chương 148: Đế Chế Của Trần Cận Nam



Chương 146: Đế Chế Của Trần Cận Nam

Sa mạc Sahara, trải dài qua Bắc Phi, là sa mạc nóng lớn nhất thế giới, nổi bật với cảnh quan hùng vĩ và hoang sơ. Trên nền cát vàng trải dài đến vô tận, một cỗ máy khổng lồ xuất hiện, hình dạng như một chiếc tàu cát khổng lồ, to gấp mười lần các phiên bản thông thường, trông chẳng khác gì một pháo đài di động giữa vùng đất mênh mông, hoang vu. Tiếng động cơ ầm ầm vang vọng, như xé toạc không gian tĩnh mịch của sa mạc, để lại những dấu vết sâu hoắm trên bề mặt cát mịn.

Chiếc tàu này có chiều dài hàng ngàn mét, với lớp vỏ kim loại đen tuyền chống nhiệt, sáng bóng như gương phản chiếu lại ánh mặt trời chói chang. Những tia sáng lấp lánh tạo nên vẻ uy nghi và đáng sợ của một cỗ máy khổng lồ có thể thách thức bất kỳ thứ gì trên sa mạc.

Các bánh xích khổng lồ, mỗi bánh lớn như một tòa nhà, được thiết kế tinh vi, nghiền nát cát dưới chân mà không bao giờ bị sa lầy, giúp con tàu di chuyển nhẹ nhàng và vững chắc qua những đụn cát cao v·út.

Bên trong con tàu, không gian rộng lớn như một cung điện di động. Tại trung tâm điều khiển, Trần Cận Nam, với bộ quân phục chỉnh tề, ngồi chễm chệ trên ngai vàng.

Ánh sáng dịu nhẹ từ các màn hình công nghệ cao bao quanh, chiếu rọi vào khuôn mặt gian xảo của hắn. Tay cầm một cốc rượu dát vàng, nhẹ nhàng nhấp từng ngụm như thể đang thưởng thức thời khắc này giữa thế giới mà hắn chinh phục.

Đứng kế bên hắn là Eun Ji, trong bộ váy trắng tinh khôi tương phản hoàn toàn với khung cảnh công nghệ lạnh lẽo xung quanh. Nét đẹp lộng lẫy của cô làm sáng bừng cả không gian, nhưng đôi mắt u sầu, thăm thẳm như ẩn chứa những suy tư khó nói thành lời.

Mái tóc vàng, dài thả tự nhiên rủ xuống, nhẹ nhàng tạo nên hình ảnh một người phụ nữ thanh thoát nhưng đầy uẩn khúc giữa lòng con t·àu c·hiến hùng vĩ này.

Bên dưới là một đoàn tùy tùng đủ chủng tộc, từ nhân loại cho đến những sinh vật dị dạng ngoài hành tinh.

Một trong số đó, gã ngoài hành tinh có cái đầu bạch tuộc, trong một bộ đồ da trơn, bắt đầu thưa thốt:

“Kính thưa chúa tể! Số lượng tài vật thu hoạch được ước tính khoảng hai triệu Un. Có năm nhà khoa học bắt được, đã đưa đến phòng giam đặc biệt.”

Một ngón tay của Trần Cận Nam gõ chậm và đều đặn, ánh mắt hời hợt của hắn bắn xuống đám thuộc hạ.

Một gã khác tiến lên, lần này là một người da đen khoảng hơn ba mươi, mặc chiến giáp cơ khí vô cùng bắt mắt với màu đen chủ đạo, các họa tiết chạm trổ nổi bật bởi hình thù quái vật to lớn.

Hắn cúi người, nói với giọng chắc nịch:

“Thưa chúa tể, dưới sự huấn luyện của Obasi tôi. Bộ binh thiện chiến đạt hai trăm vạn, mỗi chiến sĩ đều được gia tăng thực lực bởi huyết thanh. Xông pha chiến trường thề c·hết không lùi.”

Trần Cận Nam không nói gì, chỉ lặng lẽ tiếp tục gõ ngón tay.

Obasi tiếp tục báo cáo:



“Lực lượng phi đội hơn mười ngàn chiến cơ, sẵn sàng đợi lệnh t·ấn c·ông bất kỳ lúc nào. Lực lượng thú binh cũng đã lên đến trăm vạn, ngày ngày đều được thuần hóa, huấn luyện khắc nghiệt…”

Trần Cận Nam cau mày, vẻ không hài lòng hiện lên trong ánh mắt, hắn lạnh lùng nói:

“Obasi, thôi báo cáo những thứ hạ đẳng đi. Thủy Sát tại sao còn chưa về? Đội Pandora của ta đâu?”

Một người trông có vẻ như là quân sư, với trang phục áo vải, đội một cái mũ lông chim, tiến lên cung kính nói:

“Thưa chúa tể, tôi cũng vừa định báo cáo với ngài. Vừa nhận được tin, Thủy Sát đã bị Tiêu Lực g·iết c·hết rồi.”

Trần Cận Nam nhướng mày, bàn tay vì tức giận mà bóp nát cốc rượu thành tro bụi. Thủy Sát là một trong những thân tính của hắn, được hắn đích thân truyền đạt công pháp tu luyện. Nhưng thay vì quát mắng hắn chỉ cười lên điên loạn, tiếng cười kéo dài một lúc mới dừng lại.

Vị đội mũ lông chim lại tiếp tục nói:

“Đội tinh nhuệ dù được tuyển chọn kỹ lưỡng, qua nhiều thí nghiệm và sự hỗ trợ của huyết thanh nhưng đi đến cuối cùng cũng chỉ còn ba người. Bọn họ đang đợi ở ngoài thưa ngài.”

Trần Cận Nam gật đầu, lãnh đạm nói:

“Cho bọn chúng vào đây, ta muốn thấy Pandora đã thật sự tạo ra thứ gì.”

Theo lệnh của Trần Cận Nam, bước qua cánh cửa lớn, ba bóng người to cao bước vào.

Kẻ nhỏ người nhất cũng đã gấp đôi một người bình thường, bọn họ mang theo một cái nhìn vô cảm, thân thể như được chui rèn từ lửa địa ngục, luôn tạo ra một thứ áp lực khiến kể cả đám ngoài hành tinh cũng phải lùi lại mấy bước khi chúng đi qua.

“Quỳ xuống.”

Người đội mũ cánh chim ra lệnh, ba tên quái dị kia lập tức thi hành mà cúi xuống bái lạy Trần Cận Nam.

“Thưa chúa tể!” Ông ta lại nói tiếp, nét mặt có phần căng thẳng. “Pandora chỉ có hai phần, dựa vào đó chỉ có thể miễn cưỡng đẩy mạnh sức chiến đấu. Bọn chúng không có năng lực suy nghĩ hay tư duy như một chiến binh thật sự. Đổi lại, sức mạnh của chúng có thể sánh với thần thánh.”



Trần Cận Nam trong ánh mắt đã không còn vẻ hời hợt, phút chốc, hắn hóa thành cơn lốc áp sát một tên to lớn nhất.

Bàn tay mang theo hắc khí đen cuộn trào của Trần Cận Nam đánh tới, xuyên qua người tên đó, máu như dung nham chảy ra, ăn mòn cả chiến giáp của hắn.

Trần Cận Nam cười lớn nói:

“Amadi, ra lệnh cho chúng đấu với ta. Để xem sức mạnh mà Padora mang lại, có sánh được với ma công của ta hay không?”

Người đội mũ cánh chim sợ hãi nói nhanh:

“Thưa chúa tể, việc này rất nguy hiểm…”

Obasi lập tức lên tiếng quát:

“Amadi, ông là đang nghi ngờ sức mạnh của chúa tể hay sao?”

Ánh mắt Amadi nhìn qua Obasi như muốn ăn tươi nuốt sống, mặc dù đều phục vụ dưới trướng Trần Cận Nam nhưng cả hai chỉ chờ cơ hội để hạ bệ nhau.

Amadi không dám chậm trễ, lập tức biện hộ:

“Thưa chúa tể, chúng chỉ có một chế độ duy nhất, chính là hủy diệt…”

Trần Cận Nam gỡ bỏ giáp trụ trên tay, nhìn thấy dung nham từ máu thịt tên kia đang ăn mòn hắc khí của hắn thì tức giận quát:

“Cứ làm đi.”

Amadi mặt cắt không còn giọt máu, hắn liền lớn tiếng ra lệnh:

“Pandora, g·iết!”

Như một công tắc được bật, ba tên với vẻ ngoài đờ đẫn bất ngờ biến đổi hoàn toàn. Đôi mắt chúng, vốn trống rỗng và vô hồn, giờ lóe lên ánh đỏ của sự khát máu, như những con thú săn mồi đã đánh hơi thấy mục tiêu.

Trong chớp mắt, cơ thể chúng chuyển động với tốc độ phi thường, như thể mọi giới hạn của con người đều đã bị xé bỏ. Chúng lao đến Trần Cận Nam với tốc độ không tưởng, chỉ để lại những hình ảnh mờ ảo phía sau, như những bóng ma cắt qua không gian.



Trần Cận Nam, đứng trước sự t·ấn c·ông hung hãn ấy, vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh. Ánh mắt hắn hiện lên vẻ thích thú. Tiếng gió rít lên khi những cú đánh của ba tên Pandora gần chạm vào hắn, nhưng Trần Cận Nam, bằng một phản xạ nhanh như điện, xoay người né tránh.

Tên đầu tiên với một cú đá thẳng vào bụng, nhưng Cận Nam xoay nhẹ người, cú đá xé toạc không khí, chỉ cách hắn vài centimet. Tên thứ hai bổ tới từ phía sau với một con dao sắc lẹm được tạo từ xương và máu thịt, nhưng trước khi lưỡi dao chạm tới, Cận Nam đã xoay ngược tay, giữ chặt cổ tay hắn, rồi vặn mạnh, tạo nên một âm thanh xương gãy chói tai.

Tên thứ ba với nắm đấm mạnh như búa tạ đã nhắm thẳng vào đầu hắn, nhưng Cận Nam cúi thấp người, đấm ngược vào ngực hắn với lực đủ mạnh để làm hắn bật ngược ra sau.

Chiêu thức giao đấu qua lại tuy bình thường, nhưng tốc độ cực cao và năng lượng mà cả bốn người phát ra như gió lốc cuộn trào, khiến mọi thứ xung quanh nghiêng ngả.

Ba tên Pandora không có khái niệm mệt mỏi, dù bị tổn thương chúng sẽ hồi phục ngay lập tức. Năng lượng đỏ như máu của chúng ngày một mạnh, tạo thành những làn sóng nóng chảy phát ra xung quanh.

Chiếc tàu cát như một pháo đài di động, mang theo những cấu trúc cao v·út như tháp quan sát, các khoang chứa lớn có thể chở cả đội quân, máy móc, và kho tài nguyên khổng lồ.

Bất ngờ, trong lúc nó di chuyển chậm rãi thì trên tháp cao phát ra t·iếng n·ổ lớn. Chỉ thấy Trần Cận Nam bị ba tên Pandora đuổi đánh, một luồng sáng đen bị ba vệt đỏ tươi như máu t·ruy s·át.

Năng lượng phát ra mạnh bạo, từng luồng sáng rực rỡ quét qua không gian, đánh đến đâu thiêu hủy hạ tầng máy móc đến đó, để lại những đ·ống đ·ổ n·át và khói bụi mịt mù.

Những t·iếng n·ổ vang rền như sấm dậy. Trên bầu trời, Trần Cận Nam bị t·ấn c·ông không ngừng, những đòn đánh như mưa rơi xuống, khiến giáp trụ của hắn tơi tả.

Kể từ sau khi g·iết thầy đoạt bảo, Trần Cận Nam ngày đêm say mê với công pháp c·ướp được từ Lăng Mộc Minh. Với thiên tư trác tuyệt của mình, hắn chỉ cần chưa đến hai năm đã đột phá mạnh mẽ.

Sức chiến đấu của hắn đã đề thăng vô số lần, trở thành một thế lực đáng sợ, tự mình đánh ra một đế chế với quyền lực và ảnh hưởng lan rộng khắp nơi.

Thế nhưng, lần đầu tiên kể từ khi ấy, Trần Cận Nam lại bị áp bức đến mức độ này.

Bên dưới cuộc chiến, những cồn cát khổng lồ trải rộng vô tận, xen kẽ với các cao nguyên đá khô cằn. Pháo đài của Trần Cận Nam đã đến nơi, địa điểm này gọi là Mắt của Sahara, một cấu trúc xoắn ốc tự nhiên khổng lồ, nhìn từ trên cao giống như một con mắt khổng lồ giữa vùng đất cằn cỗi.

Trần Cận Nam đáp xuống ngay giữa những xoắn ốc, ngay lập tức ba tên Pandora cũng đuổi theo. Cơ thể của hắn cũng được gọi là cường tráng, nhưng đứng trước ba tên Pandora này thì lại chẳng khác gì trẻ nhỏ so với người lớn.

Vũ khí của chúng được tạo ra từ chính máu thịt và xương, một tên với cái vuốt khổng lồ, mỗi móng trên đó phải dài đến trăm mét, đủ để bóp nát mọi thứ.

Tên thứ hai xuất hiện trên lưng những ụ pháo bằng kim loại, hắn cũng là tên duy nhất được trang bị thêm v·ũ k·hí khoa học hiện đại. Từ những ụ pháo này bắn ra lại chính là năng lượng và máu có tính ăn mòn cực cao của hắn.

Tên cuối cùng cũng là tên nhỏ nhất, hắn dường như vẫn chưa mất hẳn bản tính con người, đôi mắt ít đi phần nào sự khát máu so với hai tên đồng bọn. Không thấy một biến hóa nào ngoại trừ cơ thể to lớn hơn người thường.