Môn Thần

Chương 149: Hách Nang Ma Công



Chương 147: Hách Nang Ma Công

Kẻ hung ác thường có lối suy nghĩ điên cuồng, bất chấp luân lý và không quan tâm đến bất kỳ ai ngoài bản thân. Trần Cận Nam chính là ví dụ hoàn hảo cho sự ích kỷ và tàn nhẫn này. Với hắn, ngoại trừ bản thân mình, mọi thứ khác trên đời đều không đáng vào mắt, không một ai có giá trị, kể cả những người từng giúp đỡ hoặc dạy dỗ hắn. Trong đôi mắt đầy tham vọng của Trần Cận Nam, tất cả đều chỉ là công cụ để hắn vươn tới đỉnh cao.

Lăng Mộc Minh, một đời tu luyện ma công, từng là trọng điểm bồi dưỡng trong Lăng Mộc ma tộc. Không ai ngờ rằng tất cả những gì Lăng Mộc Minh khổ luyện cả đời lại trở thành nền tảng cho Trần Cận Nam thâu tóm.

Không có dị năng như những người khác, Trần Cận Nam dựa vào trí tuệ và thiên tư vượt trội của mình. Hắn không chỉ c·ướp lấy tất cả các tuyệt học của Lăng Mộc ma tộc, mà còn tinh chỉnh, cải tiến và kết hợp chúng lại để sáng tạo nên bộ ma công độc nhất vô nhị cho riêng mình.

Hắn gọi đó là Hách Nang Ma Công, thay vì cắn nuốt ma khí sử dụng cho bản thân như Thôn Thiên Ma Công của Lăng Mộc Minh, Trần Cận Nam không chỉ cắn nuốt ma khí mà hắn cắn nuốt mọi thứ.

Sự tham lam vô độ cùng với lòng tự tôn cực đoan của Trần Cận Nam khiến hắn không ngừng tìm cách cắn nuốt sức mạnh của kẻ khác, biến họ thành những viên đá lót đường cho tham vọng quyền lực tối thượng của mình.

Những bí mật cấm kỵ, những công pháp mà cả ma tộc cũng kiêng kỵ, đối với hắn đều chỉ là những công cụ để hắn đi lên, không chút hối tiếc hay sợ hãi. Thứ duy nhất mà Trần Cận Nam tôn thờ chính là bản thân hắn và sức mạnh mà hắn khao khát đạt được, dù cho đó có là con đường đầy máu và c·hết chóc.

Hách Nang Ma Công như tên gọi, cắn nuốt mọi thứ, tích trữ chúng bên trong những ngăn bí mật. Cho đến thời điểm hiện tại, công pháp này đã đồ sát không dưới hàng triệu sinh linh. Đến cả những quái thú biến dị khổng lồ cũng không thoát khỏi độc thủ của hắn.

Hách Nang một khi mở ra, mang theo khí thế đe dọa mắt thường không thấy được nhưng ảnh hưởng đến cả linh hồn.

Ba tên Pandora trước mặt, dù đã mất đi ý thức con người, nhưng vẫn theo bản năng cảm nhận được sát khí và uy áp khủng kh·iếp của Trần Cận Nam. Sự mạnh mẽ và độc đoán phát ra từ hắn khiến chúng thoáng chùn bước, một khoảnh khắc hiếm hoi trong cơn cuồng nộ. Tuy nhiên, chỉ sau một giây ngắn ngủi, sự tàn bạo trong bản năng của chúng lại trỗi dậy, và chúng điên cuồng lao vào t·ấn c·ông.



Tiếng đạn pháo xé toạc không khí, vuốt khổng lồ xé gió phóng tới, dường như không có nơi nào để trốn thoát. Nhưng ngay khi loạt t·ấn c·ông dữ dội ấy chạm đến nơi Trần Cận Nam đứng, thân hình hắn đột nhiên biến mất, như thể chưa từng tồn tại ở đó.

Trần Cận Nam đã dễ dàng tránh né mọi đòn đánh. Không phải bằng sức mạnh thô bạo mà bằng chiêu thức thành danh của hắn, Phần Thể Di Ảnh. Chiêu này cho phép hắn thoát khỏi khu vực nguy hiểm một cách vô hình, để lại một hình ảnh mờ nhạt đánh lừa đối thủ, trong khi hắn đã di chuyển đến khoảng cách xa, thậm chí là cả dặm, rời xa khu vực chiến đấu Mắt của Sahara.

Từ một nơi an toàn ở xa, Trần Cận Nam đứng, đôi mắt lạnh lùng nhìn đám Pandora lồng lộn mà không hề có một chút cảm xúc. Hắn khẽ cười giảo hoạt, một nụ cười tàn nhẫn như kẻ thợ săn trước con mồi sắp bị tiêu diệt. Với một bàn tay nhẹ nhàng đưa ra, các ngón tay tạo thành hình chỉ.

Xung động quanh người Trần Cận Nam cuộn trào như cơn sóng dữ, lan tỏa ra khắp không gian. Mỗi chuyển động của hắn đều mang theo một sức mạnh đáng sợ, khiến không khí trở nên nặng nề và ngột ngạt. Ngón tay hắn điểm chỉ một cách quyết đoán, vô hình vô ảnh, nhưng lại mang đến những đợt công kích xé gió với sức mạnh tàn khốc.

“Hách Nang Ma Công đệ nhất chiêu, Vô Hình Nang Đạn!”

Âm thanh vang dội như sấm rền, những viên nang đạn được phóng ra, mạnh mẽ như cơn lốc, xuyên thủng vào người ba tên Pandora, để lại vô số những lỗ chi chít, máu tươi như dung nham bắn ra như suối.

Nhưng dù Trần Cận Nam có phát ra vô số nang đạn, ba tên Pandora vẫn tái sinh với một tốc độ thần tốc. Chúng lao đến với tất cả sức mạnh, cơ thể nhuộm đỏ bởi máu tươi, da thịt và xương cốt trở thành những v·ũ k·hí sắc bén. Khoảng cách một dặm đối với chúng chỉ như vài cái chớp mắt.

Nhưng Trần Cận Nam với thiên phú chiến đấu thiên tài, hắn gần như có thể đoán trước mọi động thái của kẻ thù. Khi nhận thấy sự lao đến của ba tên Pandora, hắn nhanh chóng sử dụng Phần Thể Di Ảnh, thoát khỏi hiện trường mà không để lại dấu vết.

Chỉ trong chớp mắt, khi ba tên Pandora nhận ra điều gì đang xảy ra thì Trần Cận Nam đã ở trên đầu chúng. Hắn hóa thành một làn khói, mờ ảo như một hồn ma, từ trên cao phủ xuống.



Làn khói ấy không chỉ là hình ảnh, mà còn chứa đựng sức mạnh hủy diệt. Trong vòng bán kính hơn hai dặm, bầu không khí bị nhuộm đen bởi biển hắc khí, khiến cho mọi sinh vật trong khu vực đều cảm thấy lạnh gáy.

Hắn cười khẩy, cảm nhận được sự tuyệt vọng của ba tên Pandora khi chúng cố gắng định vị vị trí của hắn trong lớp khói dày đặc. Trong mắt hắn, chúng chỉ là những con mồi không có khả năng phản kháng, không khác gì những con thú hoang đàng chờ bị tiêu diệt.

Ba tên Pandora đứng ngây ngốc giữa làn khói dày đặc, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đối với những kẻ không có ý thức như chúng, sự mất dấu của kẻ địch chính là điểm yếu chí mạng. Chúng như những con rối không dây, bối rối và hoang mang khi không thể xác định được mục tiêu. Trần Cận Nam chỉ cần vài ba chiêu là đã nhận ra điều này.

“Pandora c·hết tiệt! Chỉ có sức mạnh, không có ý thức thì ích lợi gì chứ? Tốn cả núi tài nguyên của ta chỉ để tạo ra ba con trâu điên thôi à? C·hết hết đi!”

Tiếng gầm từ trong biển khói vang lên, âm thanh vang vọng trong không gian mờ mịt.

Từ trong đám khói đen, sức mạnh của Hách Nang Ma Công được huy động mạnh mẽ. Chiêu thức thứ hai, Thực Cốt Yên Nang, được phát động với một sức mạnh hủy diệt tột cùng. Hắn không hề có ý định để lại thứ gì, không một mảnh vụn, không một dấu vết nào. Làn khói như sống dậy, cuồn cuộn và tràn ra, bao phủ và nuốt chửng ba tên Pandora trong một sức mạnh không thể cưỡng lại.

Hắc khí bao trùm ba tên Pandora, từng cuộn sóng như một con quái thú đang nuốt chửng mọi thứ trước mặt. Tính ăn mòn của nó mạnh mẽ đến mức, chỉ sau mười giây, cơ thể của chúng đã bắt đầu rệu rã.

Không chỉ cơ thể bị ăn mòn, mà đến cả năng lượng tế bào trong chúng cũng nhanh chóng bị hút cạn. Chỉ sau vài giây, thân thể của chúng đã hóa thành những vũng nước nhão, chảy ra trên mặt đất như những giọt máu đen tối. Tất cả, từ hình dáng, sức mạnh cho đến linh hồn, đều tan biến trong màn hắc khí bí ẩn.

Hắc khí, không chỉ đơn thuần là một chiêu thức, mà còn là một cái kho chứa những nguồn năng lượng và độc dịch được tích lũy từ những kẻ mà hắn đã tiêu diệt. Từng giọt độc dịch, từng mảnh năng lượng, đều được cất giữ cẩn thận trong những ngăn bí mật của Hách Nang Ma Công.



Có thể nói, nếu Trần Cận Nam cắn nuốt được một thần linh, dựa vào Hách Nang Ma Công, hắn sẽ có sức mạnh của thần linh. Đây chính là cốt lõi của mục đích mà hắn tạo ra loại ma công tàn ác này. Hắn không chỉ đơn thuần thỏa mãn những khát khao quyền lực mà còn mong muốn thống trị toàn bộ thế giới, biến mình thành một vị thần bất khả x·âm p·hạm.

Trần Cận Nam cất công đến sa mạc Sahara không phải chỉ để thưởng ngoạn cảnh đẹp. Hắn hóa thành một luồng năng lượng đen tối, lao thẳng xuống lòng đất như một mũi tên, xuyên qua hàng ngàn mét cát bụi. Khi những lớp cát dần biến mất, một thế giới rộng lớn hiện ra. Đó không phải là một nơi cố định, mà là một cỗ máy khổng lồ, di chuyển không ngừng dưới lòng đất, ẩn mình trong bóng tối của sa mạc.

Không ai biết Trần Cận Nam đã nắm được tin tức và cách thức để vào đây từ đâu, nhưng hiện tại, hắn đã hoàn hảo tìm đúng địa điểm mà mình mong muốn. Hắn đứng trên một mái vòm năng lượng trong suốt, âm thanh của hắn vang vọng khắp không gian u tối:

“Hỡi thần dân cổ xưa, các ngươi chỉ có hai lựa chọn. Quy phục hoặc c·hết!”

Dưới mái vòm, những sinh vật huyền bí từ khắp nơi hiện lên như bước ra từ trong những câu chuyện cổ tích.

Chúng là những con kỳ lân xinh đẹp, những lũ nhân mã cao lớn, những người sói hoang dã, thậm chí là những con rồng phương Tây khổng lồ. Tất cả đều ngẩng lên nhìn gã nhân loại, đôi mắt tràn đầy sự hoang mang. Qua vô số năm tháng sống ẩn mình, nay lại phải đối mặt với một mối đe dọa không thể tưởng tượng nổi.

Tuy nhiên, Trần Cận Nam không cần chúng hiểu những gì hắn nói. Lời tuyên bố của hắn chỉ là sự dư thừa, hoặc có thể là một chiêu trò nhằm thu hút sự chú ý của những sinh vật này. Bản thân hắn đã quyết định số phận của chúng từ trước.

Không một lời nào thêm, Thực Cốt Yên Nang bao phủ mái vòm, khí độc bắt đầu lan tỏa như một làn sóng đen tối, xâm lấn mọi thứ, kể cả lớp màng bảo vệ của những sinh vật huyền bí.

Trong khoảnh khắc tĩnh lặng, không khí như ngưng đọng, và rồi tất cả bắt đầu hỗn loạn. Tiếng gầm gừ của rồng, tiếng rít của người sói, và tiếng kêu hoảng loạn của kỳ lân vang lên trong không gian c·hết chóc.

Trần Cận Nam đứng giữa bầu trời u ám, khuôn mặt lạnh lùng và điên cuồng, như một vị thần phán xét đang quan sát sự hủy diệt diễn ra dưới chân. Hách Nang Ma Công vận hành như một cỗ máy nghiền nát, tiêu diệt mọi sự sống không thương tiếc.

Cuộc đồ sát hủy diệt toàn bộ, không để lại bất cứ thứ gì kể cả một giọt máu. Tất cả đều bị Hách Nang Ma Công cắn nuốt và chuyển hóa, đưa Trần Cận Nam tiến gần hơn đến giấc mơ trở thành một vị thần tối thượng.