Môn Thần

Chương 189: Hoàng Tước Kén, Xích Kiếm



Chương 189: Hoàng Tước Kén, Xích Kiếm

Thủ Lĩnh Tối Cao nhìn người thanh niên tóc trắng trước mặt với ánh mắt dè chừng, nhưng không thể che giấu nét sợ hãi thoáng qua trong đôi mắt to lớn của mình.

Cả hành tinh Orionis Secunda như bị chấn động bởi luồng hồn lực mạnh mẽ từ người này, áp lực dồn nén khiến từng đợt sóng năng lượng chảy qua hành tinh như dòng nước trào dâng cuồn cuộn.

Đá núi bên dưới nứt toác, những kẻ dưới trướng ngã quỵ, chỉ có vị Thủ Lĩnh Tối Cao quyền uy tối thượng mới miễn cưỡng giữ được thăng bằng, dù trong lòng dậy lên một cơn sóng bất an.

"Vị huynh đệ Hồn Tông này." Thủ Lĩnh Tối Cao cất giọng, cố gắng giữ vẻ hòa nhã, gạt bỏ phần nào cái uy nghiêm lạnh lùng cố hữu. "Nếu đã đạt đến cảnh giới này, chắc ngươi hiểu rõ việc Hồn Tông đối chiến sẽ để lại hệ quả khôn lường. Có điều gì không thể từ từ đàm phán sao?"

Ánh mắt Lê Nhật vẫn lạnh lẽo, đôi đồng tử sắc bén tựa như lưỡi kiếm chọc thẳng vào sâu trong tâm khảm Thủ Lĩnh Tối Cao.

Hắn từ tốn thu liễm hồn lực, khiến áp lực đè nặng trên hành tinh cũng như đám thuộc hạ dần dần tan biến. Nhưng cái cách hắn kiểm soát tuyệt đối như vậy lại khiến Thủ Lĩnh Tối Cao bàng hoàng. Kẻ này không chỉ đạt đến cảnh giới Hồn Tông mà còn làm chủ nó đến mức không ai có thể phát hiện, thu phóng tùy ý, điều này như một tiếng sấm rền vang trong tâm trí ông ta.

Trong tích tắc, Thủ Lĩnh Tối Cao nhận ra Lê Nhật không phải là một Hồn Tông bình thường. Sự thâm hậu và lạnh lùng ấy cho thấy đây là một kẻ đã vượt qua vô vàn khổ luyện, một người đã nếm trải đủ đau thương, sát phạt. Những kẻ dưới trướng ông, dù đông đảo và hùng mạnh, giờ đây cũng chỉ là cát bụi trước luồng sức mạnh của hắn.

“Điều khiển hồn lực tùy ý đến mức độ này sao?” Ông ta thảng thốt, quên mất cả giữ thể diện. “Vị huynh đệ này hẳn là cao đồ của thế lực đỉnh lưu. Xin cho ta biết quý danh.”

Lê Nhật chậm rãi nói bằng chất giọng khô lạnh như thép:

“Ta gọi là Diệt. Zyrtheon, lúc nãy ông không nghe ta nói sao, ta đến để giảng hòa.”

“Diệt huynh đệ.” Zyrtheon cười tươi như hoa, gương mặt to như một bức tường thành của ông ta trở nên hiền hòa như lão ông nhà bên. “Giảng hòa tất nhiên là được rồi. Hồn Tông chúng ta, làm gì có xung đột lợi ích chứ. Nên là bắt tay nhau, cùng nhau hưởng thái bình. Không biết Diệt huynh đệ xuất thân từ đâu, đã có hiểu lầm gì với Vệ Binh chúng ta?”

Zyrtheon nói xong thì ra hiệu cho lũ thuộc hạ lui ra ngoài. Lê Nhật dừng lại một thoáng, trong lòng dâng lên không ít suy diễn, rồi chậm rãi nói:

“Cách đây không lâu, chẳng phải Zyrtheon ngươi đã mang trăm vạn đại binh chinh phạt một hành tinh nhỏ sao? Đó chính là nhà của ta. Thật không may, Vệ Binh của ngươi đã bị tiêu diệt toàn bộ.”

Zyrtheon dù cho có là Hồn Tông cũng không giấu được kinh ngạc mà nói:

“Cái gì, Diệt huynh đệ chính là chủ nhân của hành tinh đó sao? Không sao, trăm vạn đại quân mà thôi, có là gì so với một Hồn Tông như Diệt ngươi. Giảng hòa, tất cả xí xóa.”

Lê Nhật cười thầm trong lòng, tên Thủ Lĩnh Tối Cao này ngoài mặt hung ác, ngoại hình to lớn như người khổng lồ, không ngờ sâu bên trong lại là một kẻ giảo hoạt. Hắn lại nói tiếp:

“Trong lúc vô ý ta còn đ·ánh c·hết con gái của ông, Mia.”



Zyrtheon như có một cơn động kinh chạy thẳng qua đại não, khiến cho ông ta không còn giữ được thái độ hài hòa, mặt hằn lên những sợi cơ đỏ rực mà nói:

“Người g·iết con gái ta… chính là ngươi?”

Lê Nhật không hề gấp ráp, phất tay và linh hồn của Mia được phóng thích khỏi Xích Hồn, phiêu đãng trước mặt Zyrtheon, hắn vẫn giữ một thái độ ung dung nói tiếp:

“Mặc dù cô ta đã bị ta đánh nát thể xác, nhưng linh hồn nguyên vẹn. Ngược lại còn thức tỉnh cả Ngân Tước Huyết Mạch. Nói đúng ra, ngươi phải cảm ơn ta.”

Mia trong hình hài mờ ảo, ánh mắt vẫn sáng bừng không có vẻ gì là tổn hại. Chỉ là không thể nói năng bình thường dưới sự khống chế của Lê Nhật mà thôi.

Zyrtheon ôm lấy linh hồn con gái vào lòng, vẻ mặt giãn ra lại tươi cười như hoa mà nói:

“Mia nhà ta đã thức tỉnh Ngân Tước Huyết Mạch sao? Ha ha ha, Diệt huynh đệ. Nếu quả thật là vậy, ngươi chẳng những không có tội lại còn vô tình giúp con gái ta một tay rồi.”

Lê Nhật khó hiểu, trong suy nghĩ của hắn việc thức tỉnh huyết mạch liên quan trực tiếp đến linh hồn. Zyrtheon là Hồn Tông hẳn sẽ có cách tìm kiếm một thân xác khác cho con gái ông ta, nhưng hắn vẫn hỏi:

“Lời này là có ý gì?”

Zyrtheon bật cười, tiếng cười vang vọng khắp không gian, từng cơn sóng âm lan tỏa khắp các ngọn núi và đại dương trên hành tinh Orionis Secunda. Đây là lần đầu tiên trong suốt hàng ngàn năm, đám Vệ Binh và dân chúng của hành tinh này mới được chứng kiến nụ cười đầy phấn khích của vị Thủ Lĩnh Tối Cao.

Cả bầu trời như rung lên bởi niềm vui khó kiềm nén của ông ta, một dấu hiệu cho thấy quyền lực của Zyrtheon không chỉ đến từ sức mạnh, mà còn từ một ý chí sắt đá, không dễ lung lay.

Lê Nhật nhìn nhận lại tồn tại trước mặt này, quả nhiên không đơn giản như vẻ ngoài nãy giờ lộ ra.

Trong tay Zyrtheon xuất hiện một vật thể kỳ lạ, một cái kén vàng tỏa ra hào quang chói lọi. Với một cử động chậm rãi nhưng chắc chắn, ông ta thu lấy linh hồn của Mia vào trong đó.

Zyrtheon cười nói, ánh mắt đầy tham vọng:

"Đây chính là Hoàng Tước Kén. Chỉ những ai thức tỉnh Ngân Tước Huyết Mạch mới có thể từ bỏ thân xác, chấp nhận mạo hiểm đưa linh hồn vào đây. Nếu may mắn, linh hồn ấy sẽ hóa thành Hoàng Tước trong truyền thuyết."

Lê Nhật đứng đối diện, ánh mắt trầm ngâm.

"Hóa ra là vậy."



Hắn thầm cảm thán, bất ngờ khi nhận ra mình đã vô tình giúp con gái Zyrtheon tiến thêm một bước quan trọng. Việc tách linh hồn khỏi thân thể một cao thủ cấp Hồn Hải vốn là điều vô vọng đối với nhiều người, và ngay cả Zyrtheon, với quyền năng lớn lao, cũng chưa hẳn thành công.

Chính nhờ Lạc Hồn Thức mà Lê Nhật đã giữ gìn linh hồn của Mia một cách trọn vẹn. Nếu không phải nhờ vào sự bảo vệ đặc biệt của Lê Nhật, Zyrtheon đã chẳng thể nào sử dụng linh hồn của Mia cho bước thuế biến này.

"Như vậy thì dễ nói chuyện rồi." Lê Nhật bật cười, giọng điệu nhẹ nhàng hơn hẳn. "Xem ra ta không phải là kẻ gây tội, mà ngược lại còn lập đại công. Zyrtheon, ông không nghĩ mình nên có gì đó để đền đáp cho ta sao?"

Trong lòng Zyrtheon trào dâng niềm vui khó tả. Mia vốn là mối trăn trở cả đời ông, một vết khúc mắc không thể xóa nhòa. Giờ đây, nhờ Hoàng Tước Kén, dù có chút rủi ro, ông ta vẫn nắm chắc khả năng giúp linh hồn con gái mình chuyển hóa thành thực thể mạnh mẽ. Zyrtheon cảm thấy đây là một đại cơ duyên, một món quà quý giá mà chàng trai tóc trắng trước mặt mang đến.

Với một cái phất tay, Zyrtheon tạo ra ba cái gương báu lấp lánh ánh sáng vàng chói lọi, chúng từ từ mở ra trước mặt Lê Nhật. Ông ta nói với vẻ hân hoan:

"Diệt huynh đệ, cứ chọn một trong ba. Bất kể thứ gì, đều là bảo vật vô giá."

Lê Nhật gật đầu, không ngờ buổi đối thoại này lại biến thành một cơ hội chọn bảo vật. Hắn quan sát kỹ ba vật báu, dùng cả hồn lực tỉ mỉ cảm nhận.

Gương thứ nhất là một tấm vải đen đậm, bề mặt mềm mượt như nhung, nhưng lại ẩn chứa một cỗ năng lượng bí ẩn, như dòng chảy của bóng tối mênh mông, khó lòng nhìn thấu.

Gương thứ hai là một thanh đoản kiếm nhỏ, có hơi thở cổ xưa nhưng bề ngoài đã rỉ sét, trông không có gì đặc biệt. Lê Nhật thử dùng hồn lực kiểm tra, nhưng vẫn không thể phát hiện bất kỳ điều gì kỳ lạ từ thanh kiếm cũ kỹ này.

Gương thứ ba chứa đựng một viên pha lê tinh khiết, trong đó ánh lên nguồn năng lượng tinh thuần mạnh mẽ, khiến hồn lực của hắn rạo rực, như bị kích thích bởi cảm giác thèm khát mãnh liệt. Lê Nhật cảm nhận rằng nếu chiếm được năng lượng này, hồn lực của hắn sẽ được tăng cường không ít.

Thấy Lê Nhật có vẻ phân vân, Zyrtheon lại vui vẻ nói:

"Diệt huynh đệ, đây đều là chí bảo của các thế lực đỉnh cao. Bất kể ngươi chọn món nào, đều là khoản lợi kếch xù."

Trong khi Lê Nhật còn đang phân vân chưa biết phải chọn lựa thế nào, Xích Hồn đột nhiên phản ứng mãnh liệt, lần đầu tiên nó chủ động giao tiếp với hắn sau khi thức tỉnh:

"Xích Kiếm! Đó chính là Xích Kiếm! Mau thu lấy!"

Xích Hồn như phát điên, sợi xích đỏ trong tay Lê Nhật run lên, tự động vươn ra như muốn chiếm lấy thanh kiếm cũ nát kia. Nhìn thấy phản ứng của Xích Hồn, Lê Nhật nhếch mép.

Dù chưa biết giá trị của món này, nhưng hắn cũng chẳng ngại để Xích Hồn chọn. Ít nhất, Xích Hồn rõ ràng biết cách sử dụng bảo vật mình đã chọn.

Zyrtheon cười lớn, vẻ mặt đầy hân hoan, đôi mắt bí hiểm không giấu chút bỡn cợt mà nói:



"Diệt huynh đệ quả nhiên có mắt nhìn hàng! Thanh cổ kiếm này, tuy trông bề ngoài cũ kỹ nhưng lại có lịch sử vô cùng huy hoàng. Tương truyền, đây chính là Xích Kiếm trong truyền thuyết, đã từng đồ sát không biết bao nhiêu thần linh và giam cầm vô số linh hồn khủng bố bên trong. Nhưng qua thời gian dài, sức mạnh của nó suy giảm, thần lực gần như cạn kiệt. Ngày nay, chẳng mấy ai còn tha thiết tìm hiểu về nó."

Lê Nhật khẽ hừ trong lòng, thầm nghĩ:

"Hừ, ông nói như thể đây là món đồ vô dụng chỉ còn giá trị sưu tầm. Thật khéo léo khi cười và tán thưởng sự lựa chọn của ta, nhưng rõ ràng ông đã có ý đồ từ đầu khi đặt thanh kiếm cũ kỹ này cạnh hai món bảo vật bắt mắt hơn."

Dù vậy, hắn vẫn giữ nét mặt bình thản. Trong lòng, Lê Nhật biết rằng Zyrtheon không thể nào chỉ vì lòng tốt mà ban cho hắn một bảo vật. Chỉ là lần này, sự lựa chọn của hắn và Xích Hồn đã vô tình khớp với toan tính ngầm của Zyrtheon.

“Nhưng thỏa thuận vẫn chưa kết thúc.” Lê Nhật nói lớn, Xích Kiếm được thu vào bên trong thế giới thể nội của Xích Hồn ngay sau đó. “Ta muốn một giao kèo mới.”

Zyrtheon bởi vì Hoàng Tước Kén mà vui mừng khôn tả, lúc này gần như nhìn Lê Nhật như một người khách quý, làm gì còn chút sự bài xích nào, liền bảo:

“Không cần nói nhiều, từ nay Vệ Binh sẽ bảo vệ cho hành tinh của Diệt huynh đệ. Dưới danh tiếng của chúng ta, cam đoan những thế lực khác dù có muốn dòm ngó, cũng phải suy xét kỹ lưỡng. Tuy nhiên, nghe nói gần đây Hư Vô Xà Đoàn đã để mắt đến. Thế lực bên đó là bất nhập lưu, chúng ta không thể quản nổi.”

Lê Nhật gật đầu cảm kích nói:

“Zyrtheon xem như chúng ta không đánh không quen biết, cáo từ.”

Lê Nhật huy động Định Không Thạch, để lại một lời cuối trước khi bước vào dòng chảy không gian cuồn cuộn:

“Vias đã đầu quân cho ta, gia tộc của hắn ngài cũng nên mau chóng gửi đến Trái Đất. Nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ đền đáp.”

Ngay sau khi Lê Nhật biến mất, ba bóng đen bước ra từ bóng tối, một giọng nói lạnh lẽo vang lên:

“Hồn Tông trẻ tuổi như vậy. Lại xuất thân từ hành tinh non trẻ, điều này trước nay chưa từng thấy.”

Gã khác cũng nói:

“Zyrtheon đại nhân, ngài thật sự sẽ đáp ứng yêu cầu của hắn sao? Nếu thật sự phải đánh, chúng ta chưa hẳn sẽ thua thiệt.”

Người cuối cùng với vóc người nhỏ bé, nhưng hồn lực lượn lờ như thực thể xung quanh hắn, nói với giọng khàn nhẹ:

“Trăm vạn đại binh toàn bộ đều là người nhân bản, nói tổn thất cũng có nhưng không đáng để xung đột với một Hồn Tông.”

Zyrtheon vẫn còn đang mân mê Hoàng Tước Kén, uy nghiêm nói:

“Trưởng lão nói đúng, gia tộc chúng ta lần này đã sản sinh ra Hoàng Tước Kén. Chỉ cần chờ thêm một thời gian, Hoàng Tước nở ra sẽ lập tức chiếm lấy một vị trí trong thế lực đỉnh lưu. Không cần gây thêm nhiều chuyện, lợi ích phải được đặt lên hàng đầu.”