Môn Thần

Chương 66: Khói Lửa Nga Mi Sơn



Chương 64: Khói Lửa Nga Mi Sơn

Từ lúc đọc được thông tin từ AI của căn cứ Trung Quốc, Lê Nhật biết rằng Ngạo Chân là một kẻ tự xem mình là thần linh. Kể từ khi xuất hiện, hắn đã g·iết không dưới mười triệu nhân loại.

“Ngạo Chân, thật ghê tởm.” Lê Nhật nghiến răng nói. “Ngươi xem người ở Trái Đất này thấp kém đến mức muốn g·iết thì g·iết, không cần lý do sao?”

Sau khi đọc được ký ức của Hải Dương, lại càng khiến Lê Nhật dễ dàng đi đến quyết định phải g·iết tên ma đầu này. Không chỉ lạm sát vô tội, Ngạo Chân còn m·ưu đ·ồ thống trị Trái Đất, biến nơi đây thành sân sau của hắn.

Lê Nhật hiểu rõ một điều, sớm hay muộn Ngạo Chân cũng sẽ tìm đến Spatium. Bây giờ đánh ở đây, còn hơn sau này biến Spatium thành bãi chiến trường như trước đó. Ký ức tội đồ lại một lần nữa khiến Lê Nhật đau đớn, đến giờ hắn vẫn chưa quên bàn tay mình đã nhuốm máu hàng triệu nhân loại.

Và một điều quan trọng hơn hết, hắn không có thời gian. Chưa biết khi nào ám bệnh sẽ đưa hắn rời khỏi thế giới này, tận dụng sức lực lúc này triệt tiêu một mối họa lớn cho nhân loại, không phải là thỏa mãn nhân sinh rồi sao?

Trong lúc Lê Nhật đang bằng tốc độ tối đa nhắm đến mục tiêu, lúc này tại Nga Mi Sơn, vô số dân cư đang thấp thỏm lo âu, quỳ bái một người đang lơ lửng trên trời cao, dáng hình đạo mạo trong áo bào trắng toát tung bay.

Ngạo Chân vuốt râu như một thói quen, tức giận chửi ầm bằng một âm thanh chấn động cả những tòa kiến trúc bên dưới. Phong thái thần tiên chỉ có trong tranh vẽ, hộp kiếm sau lưng trạm trổ tinh vi, họa tiết cổ quái, phát sáng trông như tràn trề lực lượng kỳ ảo. Hắn với một vẻ mặt đạo mạo, thoát tục nói:

“Hừm! Lũ kiến hôi ti tiện, canh giữ bảo vật không thành, có biết tội? Bản tiên vô cùng bực tức, mau tế lên đây trăm triệu tính mạng. Nói không chừng g·iết chóc một lát, hạ hỏa rồi bản tiên có thể tha cho các ngươi.”

Thanh Yến phiêu diêu trên đám mây hồng, hốt hoảng không tin được những gì đang nghe. Gương mặt đẹp thoát tục không khỏi biến sắc, cũng không dám nói ra thêm lời nào. Một thân áo lụa xanh biếc, nhu mì cầm chiếc quạt nhỏ phe phẩy, tạo nên một bức tượng tiên nữ sống động kế bên Ngạo Chân.

Nga Mi Sơn vươn mình kiêu hãnh giữa mây trời, nơi những dãy núi xanh ngắt kéo dài đến chân trời xa tít tắp. Ẩn sau đó là những kiến trúc đồ sộ của căn cứ Trung Quốc, quy mô lên đến 500 triệu nhân khẩu.

Con đường mòn nhỏ hẹp ngoằn ngoèo qua các tầng rừng dày đặc, với những cây cổ thụ cao chọc trời, thân cây lớn đến mức phải vài người ôm mới xuể. Mùi hương của gỗ thông và lá mục lan tỏa khắp nơi, hòa cùng tiếng nước chảy róc rách từ những con suối nhỏ men theo các tảng đá phủ đầy rêu xanh.

Mặc cho cảnh đẹp như bồng lai tiên cảnh, Ngạo Chân vẫn một thái độ coi trời bằng vung, tiếng chửi rủa, tự cho mình là thần thánh lại vang lên:

“Các ngươi còn ngoan cố không giao nộp sinh mệnh, đừng trách ta đồ sát toàn bộ, chó gà không tha.”

Giọng Ngạo Chân không lớn nhưng mang theo sức mạnh lay chuyển tâm hồn người nghe, chấn động vang vọng khắp núi non, làm cho cả căn cứ đều khép nép lo sợ.

Bên dưới, dân chúng đa số đều nghe không hiểu. Bất đồng ngôn ngữ khiến họ càng thêm hoang mang, chỉ thấy vị đại tiên mà bọn họ kính bái đột ngột trở về, hùng hổ quát nạt. Một số đã quỳ xuống bái lạy, số khác sợ hãi tìm chỗ trốn, phút chốc đường phố hỗn loạn, người người kéo nhau chạy.

Ở trung tâm căn cứ, trên đài cao, một người cao niên tóc bạc phơ đứng đó. Gương mặt già nua nhưng đôi mắt vẫn sáng, cố nén chặt cảm xúc, quỳ xuống, cất tiếng nói với ngôn ngữ kỳ lạ:



“Kiếm Tiên đại nhân xin bớt giận. Là do chúng tôi thất trách không hoàn thành sở mệnh. Xin ngài giơ cao đánh khẽ, đừng đồ sát sinh linh sẽ ảnh hưởng tâm cảnh, khó tiến đại đạo.”

Ngạo Chân như thần linh nhìn chúng sinh, ánh mắt khinh thường quét qua đài cao, vẫn là âm thanh chấn động núi rừng, lãnh đạm nói:

“Hừm, hay cho Hà Minh ngươi. Biết gì về đại đạo mà dám xấc láo với ta. Ở đâu học được ngôn ngữ của bản tiên? Tưởng chỉ vài lời cầu xin có thể khiến ta thay đổi quyết định? C·hết cho ta.”

Theo tiếng quát lớn, Ngạo Chân ý niệm vừa động, một ngón tay chỉ về hướng Hà Minh, bóng kiếm nhanh như cắt đoạt mạng bay đến. Tưởng như Hà Minh sẽ bị xuyên tâm, nhưng trước khi ánh kiếm xuyên phá không khí mà đến, một loạt bóng đen bất ngờ lao đến chắn trước người ông.

Tiếng v·a c·hạm giữa kiếm và kim loại vang lên, chỉ thấy cả ba người máy đến chắn trước người Hà Minh đều bị xuyên thủng một lỗ to trên ngực. Loạng choạng nhưng vẫn có thể trụ được.

Bên dưới đài, lần lượt quân lính và nhiều người có vẻ như là chủ lực chiến đấu đều khẩn trương đội hình. Nhìn thấy tất cả, Hà Minh vừa mới thoát c·hết, vẻ mặt vẫn đang xanh xao sợ hãi, quay về phía trận doanh sau lưng quát lớn:

“Đại nhân chỉ đùa thôi. Không được manh động, lùi lại.”

Một số tướng sĩ thân cận không đành lòng liền thi nhau nói:

“Tư Lệnh, không có ba cơ giới chiến sĩ đỡ cho, người đã bị hắn g·iết rồi. Xin ngài, đừng cúi đầu nữa.”

“Chúng ta chịu nhục quá lâu rồi, hắn không xem chúng ta là con người.

“Đúng vậy, đúng vậy. Thà c·hết vinh còn hơn sống nhục, Tư Lệnh xin hãy cho phép chúng tôi tử chiến với tên ác ma này.”

Hà Minh lại trừng mắt, quát lớn lần nữa:

“Đánh cái gì mà đánh, các ngươi có biết hắn chỉ cần nhấc tay một cái là dễ dàng đồ sát tất cả chúng ta không. Lùi lại cho ta. Trái lệnh, g·iết.”

Bị tiếng quát lớn của Hà Minh ngăn cản, tất cả đều không dám manh động, ánh mắt lửa giận tràn đầy mà thối lui. Hà Minh lại hướng lên Ngạo Chân, thái độ phục tùng vô điều kiện mà thưa:

“Cầu xin đại nhân bớt giận! ở đây ngài còn cần chúng tôi làm tay chân tìm kiếm bảo vật, xin ngài nghĩ lại. Dù thần thông ngài vô biên, pháp lực vô song. Nhưng Trái Đất cũng không nhỏ, có chúng tôi ngài cũng đỡ phần nào công sức.”

Không khí trở nên căng thẳng như sắp tan vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, sự lo sợ ngập tràn, phản ứng tiếp theo của Ngạo Chân là điều hơn 500 triệu dân đang nín thở theo dõi.

Nhiều ánh mắt ngây thơ của trẻ nhỏ nhìn lên trời cao bật khóc, sợ hãi!



Nhiều nét mặt buông bỏ hy vọng như sắp c·hết đến nơi!

Nhiều cái nhìn sùng bái điên cuồng, như thể bất chấp Ngạo Chân nói gì, làm gì, bọn họ đều tôn hắn làm thần linh!

Và cuối cùng là những cái nhìn sẵn sàng chiến đấu, hừng hực lửa giận!

Ở đâu cũng có anh hùng, hơn mười triệu quân lính được trang bị v·ũ k·hí tối tân đều đã sẵn sàng. Chỉ chờ Tư Lệnh Hà Minh phát động, sẽ ngay lập tức oanh tạc tên ác ma kia.

Nhưng trong mắt Ngạo Chân, diễn biến bên dưới chỉ như đàn kiến nhỏ bé lượm lặt chút thức ăn, bị chà đạp thì bu lại chống trả trong yếu ớt. Phong thái tiên nhân cao cao tại thượng, Ngạo Chân tức giận mắng lớn:

“Hay cho lũ kiến hôi, ta ban c·hết dám không nhận.”

Đôi tay Ngạo Chân huy động, xung quanh gió thổi phần phật, cả người phiêu dật điểm chỉ. Từ sau lưng hộp kiếm nhanh như cắt mở ra, liên tiếp ba thanh kiếm sắc bén ngân lên một tiếng thanh thúy, nối đuôi nhau, hướng đến Hà Minh lao đi vun v·út.

“Tư Lệnh!”

Tiếng thét thất thanh của những người xung quanh, Hà Minh ánh mắt ngỡ ngàng không ngờ một đời oanh liệt lại c·hết tại nơi đây. Thân xác bị kiếm khí đánh tan tành, sức công phá còn đánh sập cả đài cao. Chấn động đẩy ngã đoàn lính mấy trăm người phía sau.

Cái c·hết thảm thiết của Hà Minh như một hồi chuông bắt đầu cuộc chiến không thể tránh khỏi. Như đã có sắp xếp trước, vô số chiến đấu cơ như đàn chim én từ sau lưng núi xuất hiện, đạn liên thanh bắn thành tràng nhắm đến Ngạo Chân.

Ngạo Chân chẳng thèm né tránh, xung quanh người ẩn hiện một vòng hộ khí hư ảo, bao nhiêu mưa đạn phủ xuống đều rơi rớt vô hại.

Tiếng hắn vang vọng núi rừng, như đang hưởng thụ cảm giác chà đạp, không ngừng cười nói:

“Tốt, tốt lắm. Nào, đến đây giải khuây cho bản tiên.”

Bóng kiếm như mưa rào, len lỏi trong không khí, theo từng cái chỉ lệnh của Ngạo Chân mà lượn lờ như không xác định, nhưng lại vô cùng chính xác, đánh lên những chiến đấu cơ tạo ra các v·ụ n·ổ liên tục như pháo hoa trên bầu trời.

Bên dưới, vô số tiếng hét lớn của quân lính vang vọng, như thể lời kêu gào kèm theo cả máu và nước mắt:



“Pháo laser sẵn sàng, khóa mục tiêu, nhắm bắn!”

“Đội dị năng chiến sĩ nhắm bắn tự do!”

“Đội bắn tỉa nhắm bắn tự do!”

Vô số công kích phủ đầy trời, nối đuôi nhau tạo thành những màu sắc nổi bật, tô điểm cho bầu trời trong xanh. Khói lửa, đạn pháo và cả máu thịt nhân loại tung bay đầy trời, tạo thành một quang cảnh t·ang t·hương chưa từng có trong lịch sử căn cứ.

Dù không mảy may chút thương tổn, nhưng công kích dày đặc đến từ phía nhân loại cũng khiến một kẻ bản lĩnh đầy mình như Ngạo Chân cũng phải lượn đi, tạm thời né tránh.

Hắn tức giận lại huy động kiếm trận, toàn bộ 108 thanh kiếm trong hộp tung bay, phủ xuống đầu căn cứ. Phút chốc, Trung Quốc tử thương thảm trọng, số n·gười c·hết đã lên đến hàng ngàn. Tốc độ kiếm quá nhanh, số n·gười c·hết thảm liên tiếp tăng theo cấp số nhân.

Kiếm của Ngạo Chân không chỉ sắc bén, mà còn mang theo sức mạnh bài sơn đảo hải. Mỗi một thanh kiếm không khác gì quả đạn pháo dò tìm, kiếm công kích đến đâu đều xuyên phá và nổ ầm tan nát.

Như thần binh lợi khí, kiếm của Ngạo Chân huy động liên tục, cuồn cuộn không dứt. Chúng như có trí tuệ tự truy vết mục tiêu, g·iết sạch trong bán kính một kí lô mét. Nơi chúng đi qua, xác người chất thành núi, máu chảy thành sông, thảm thương như suối vàng chốn địa ngục.

Kể cả hàng ngàn xe tăng hạng nặng cũng phải chào thua, như những món đồ chơi không ngừng bị phá hủy.

Chỉ qua mấy mươi phút chiến đấu, lực lượng q·uân đ·ội của căn cứ Trung Quốc đã thảm bại một phần ba.

Nhà cửa đổ sập như những lâu đài cát trước cơn bão, gạch đá vỡ vụn bay khắp nơi như mưa đá. Đất đá bị xới tung thành từng đợt sóng lớn, tạo thành những hố sâu hoắm, nơi từng là đường phố giờ chỉ còn là những khe nứt khổng lồ nuốt chửng mọi thứ.

“Ha ha ha ha ha! Đã biết sự lợi hại của bản tiên chưa. Cả gan chống đối ta chỉ có một con đường c·hết.” Ngạo Chân điên cuồng cười lớn, âm thanh như ma vương tái thế.

Cây cối vốn xanh tươi nay bị oanh tạc tan thành mảnh vụn, trơ trọi những thân cây cháy đen rũ xuống như bộ xương khô.

Những tòa nhà cao tầng biến thành đ·ống đ·ổ n·át, kính vỡ rải khắp mặt đất, phản chiếu ánh lửa rực cháy khắp nơi.

“Khóc than đi. Vang lên nào giai điệu c·hết chóc do chính bản tiên tạo ra. Ta nên dứt điểm các ngươi hay kéo dài thêm niềm vui này? Ha ha ha.”

Tiếng kêu gào hoảng loạn, t·iếng n·ổ vang trời hòa quyện với âm thanh xé gió của đạn pháo và những t·iếng n·ổ lớn không ngớt, tạo nên một khung cảnh hỗn loạn đầy đau thương.

Khói đen cuộn lên dày đặc, che kín cả bầu trời Nga Mi Sơn, bao trùm lấy những tia sáng yếu ớt còn sót lại, khiến mặt trời như bị nuốt chửng trong bóng tối.

Thanh Yến nhắm mắt lắc đầu, thoáng hiện vẻ tội lỗi trên gương mặt tiên nữ, không nỡ nhìn chúng sinh bên dưới chịu dày vò.

Ngược lại Ngạo Chân đến cả một vết bụi dơ trên áo cũng không có. Vẫn phong thái thoát tục, tiêu sái vuốt vuốt bộ râu rất chi là nho nhã, hắn vui vẻ đưa một ánh mắt hoan hỉ về phía Thanh Yến.

Nếu không biết rõ tội ác hắn gây ra, sợ rằng có nói cách nào cũng không tin đây chính là một ác ma, g·iết triệu người không chớp mắt.
— QUẢNG CÁO —