Môn Thần

Chương 67: Sinh Linh Đồ Thán



Chương 65: Sinh Linh Đồ Thán

Đang là mùa đông, tuyết rơi lất phất nhẹ, không khí se lạnh mang theo mùi máu tanh tưởi, len lỏi qua những kẽ đá và cuốn trôi những tiếng gào thét đau đớn của những linh hồn đ·ã c·hết oan ức.

Nga Mi Sơn hôm nay khói lửa ngập trời, t·hi t·hể n·gười c·hết la liệt, như là chốn địa ngục trần gian. Tất cả những điều đó, phủ lên ngọn núi thiêng liêng này một thảm cảnh chưa từng có, bi thương cực độ.

Ngạo Chân thoát ẩn thoát hiện, đạp phi kiếm bay lượn như tiên nhân, bên dưới là cảnh tượng máu chảy đầu rơi, thịt nát xương tan. Đạn pháo cùng lắm chỉ làm hắn tổn thất chút pháp lực. Gương mặt vẫn tỉnh táo phiêu dật, giọng cười ma quỷ trong lốt chính nhân quân tử, ngạo nghễ chúng sinh.

Phía trận doanh Trung Quốc đã điều động đến những lực lượng bí mật tối cao. Chỉ thấy từ dưới lòng đất, nhiều tiếng gầm rú như quái vật vang lên, những đôi mắt đỏ rực một màu máu, từ trong bóng tối nhìn lên không. Hàng loạt bóng đen to lớn từ đó mà lao ra, trên đường đi còn đè c·hết vô số người xui xẻo.

Từ xa nhìn lại chỉ thấy một hình thù quái dị đang uốn lượn, nhưng khi tiến lại gần, mới rõ hóa ra đó là năm con mãng xà khổng lồ. Thân hình của chúng dài hàng trăm mét, vảy cứng như thép, lấp lánh trong ánh sáng mờ ảo.

Điều đáng chú ý hơn cả là đầu của mỗi con mãng xà trông giống như một sự kết hợp kỳ quái giữa sinh vật sống và máy móc. Từng chiếc đầu được bao bọc bởi những mảnh kim loại ghép nối tinh xảo, ánh lên một màu xám lạnh lẽo.

Dọc theo đốt sống của chúng, một thiết bị kim loại kỳ công được khảm sâu vào da thịt, chạy dài từ đầu đến cuối đuôi. Những mạch dây và ống dẫn mỏng manh như tĩnh mạch, cuộn quanh cơ thể, đôi khi nhấp nháy ánh sáng đỏ, giống như những con quái vật nửa sinh vật, nửa cỗ máy, toát lên vẻ nguy hiểm và hung ác tột cùng.

Mãng xà vừa được phóng thích lập tức lao vào cuộc t·ấn c·ông nhằm vào Ngạo Chân. Với những chuyển động nhanh như chớp, nó đu bám và quấn quanh các công trình kiến trúc đồ sộ, tạo nên những âm thanh ầm ĩ như sấm sét trong trời tuyết. Những cú táp của nó, mạnh mẽ và dữ dội, khiến các cấu trúc bị rung chuyển và gãy đổ, như thể bão tố đang cuốn qua một thành phố sụp đổ.

Trong khi đó, hai con mãng xà khác ở phía xa giương mình lên cao và phun ra những tia nọc độc như những vệt sáng xanh lục. Những dòng dịch nhầy h·ôi t·hối như xăng đốt lan tỏa ra không khí, nhanh chóng phủ khắp căn cứ như một cơn bão hóa học.

Nọc độc, chứa đầy các chất ăn mòn, v·a c·hạm vào các vật liệu xây dựng khiến chúng ngay lập tức bị hòa tan, tạo thành những vũng lầy sủi bọt, làm tràn ngập mọi thứ trong tầm ảnh hưởng. Những tiếng rít xé toạc không gian và mùi hăng nồng như làm cho không khí thêm phần nghẹt thở.

Rất may trước đó q·uân đ·ội đã lùi khỏi vùng chiến sự, dân cư đa phần đều đã rút hết vào các tầng hầm trú nạn.

Ngạo Chân lần đầu tiên bị ép đến mức không ngừng né tránh, tiếng nói uy chấn khắp nơi:

“Lũ kiến hôi các ngươi, thì ra còn nuôi cả loài súc sinh này. Nghĩ rằng bằng vào chúng, có thể đối phó với ta chăng? Quá ngây thơ rồi.”

Từ trên cao, Ngạo Chân hai tay bắt quyết, khí độ bất phàm, 108 thanh phi kiếm hình thành một vòng tròn sau lưng, không ngừng huy động. Ánh sáng vàng nhạt liên kết chúng với nhau, tạo thành một đồ án kỳ bí, thoạt nhìn tràn ngập uy lực, như một quả bom chuẩn bị ném ra.



“Nếm mùi Kỳ Môn Kiếm Trận của ta!” Ngạo Chân thét lên vang dội, hai tay khởi thế phủ xuống từ trên cao. “C·hết đi, súc sinh.”

Ánh kiếm được liên kết chặt chẽ, bằng những cách dịch chuyển qua lại nhịp nhàng, tạo thành những đồ án nối liền với nhau bao vây cả năm con mãng xà vào bên trong. Trận pháp bao phủ một vùng rộng lớn, kể cả quân lính không kịp rời khỏi cũng lọt vào trong, chịu chung số phận.

Ánh kiếm quét đến đâu tạo ra vô số vết chém từ hư không, cắt đứt mọi thứ. Mãng xà khổng lồ bị phân thây trong nháy mắt, thân xác nặng nề rơi từ trên cao xuống, tạo nên những cơn địa chấn.

Đả kích đến với dân chúng Nga Mi Sơn quá nhanh, khắp nơi không tin vào mắt mình, trùng trùng lời ca thán không ngừng vang lên:

“Ngũ đại mãng xà mà chúng ta dày công cực khổ thu phục… phải trả giá bằng bao nhiêu sinh mạng, chỉ một cái phất tay của tên ác ma đó bị phân thây vạn mảnh.”

“Ông trời ơi, chúng con đã làm gì sai mà phải chịu cảnh này?”

“Trên đời này còn có thiên lý hay không chứ? Thật sự tất cả phải c·hôn v·ùi hôm nay sao? Đây là quả báo mà chúng ta gây ra? Biết vậy đã không mơ mộng, dựa dẫm vào tiên nhân làm gì…”

Nhìn lại Ngạo Chân, sau khi Kỳ Môn Kiếm Trận tung ra cũng không được thoải mái cho lắm, sắc mặt khó nhọc phải uống một ngụm nước trong cái hồ lô đeo bên hông. Tức thì vẻ mặt hồng hào trở lại, hùng hồn cười lớn nói:

“Hừm, bản đại tiên g·iết đến thống khoái. Đừng tưởng các ngươi trốn hết vào lòng đất là ta không tìm ra. Nghe cho rõ đây, trừ khi các ngươi trốn lên trời, bằng không hôm nay tất cả đều phải c·hết.”

Như bị lời nói của Ngạo Chân làm cho run rẩy, mặt đất căn cứ Nga Mi Sơn lần nữa mở ra vô số cửa nhỏ, từ bên trong bay ra đội quân cơ giới chiến sĩ lên đến mấy mươi ngàn tên. Đông như một đàn châu chấu, phủ đầy bầu trời tuyết trắng, lẫn trong đội quân đó còn có cả tiếng của một thanh niên hét lớn:

“Ma đầu, chúng ta liều mạng với ngươi. Tất cả cùng tiến lên, có c·hết cũng phải oanh oanh liệt liệt!”

Đó như một lời kêu gọi, lá bài tẩy cuối cùng của căn cứ Trung Quốc tại Nga Mi Sơn chính là đây.

Người thanh niên bên trong bộ giáp cơ giới to lớn nhất, tóc đen ngắn với gương mặt gầy và ánh mắt tràn đầy thù hận nhìn Ngạo Chân. Hắn chính là Hà Trí, con trai của Tư Lệnh Hà Minh, một thân bản lĩnh thiết kế v·ũ k·hí quân sự, bao nhiêu năm tích lũy, lần này lôi hết ra dùng, quyết tử chiến.

Với đôi mắt đỏ ngầu, Hà Trí như thể chiến đấu không chỉ để trả thù, mà còn vì danh dự của cha và đồng đội, những người đã ngã xuống.



Cùng theo sau đó, q·uân đ·ội bên ngoài lại áp sát vòng vây, phối hợp với đội cơ giới chiến sĩ. Bọn họ, những chiến sĩ không sợ hãi trước sức mạnh hủy diệt của Ngạo Chân đã quay trở lại. Dù chỉ còn là tàn binh nhưng không vì vậy mà trốn chạy.

Ánh mắt Hà Trí quét qua từng khuôn mặt đồng đội, cảm động và dứt khoát hét lớn:

“Các đồng chí! Quyết tử!”

“Quyết tử, thề c·hết vì căn cứ!”

“Quyết tử! Quyết tử!”

Những tiếng hét vang vọng, hợp cùng một bài ca hào hùng vang dội, tất cả như hòa thành một. Mọi người đồng lòng đối mặt với kẻ địch, kẻ vừa tàn sát hàng triệu sinh mạng tựa như phủi bụi.

Thoáng chốc, Ngạo Chân đã bị bao vây bởi hơn mấy trăm ngàn quân lính, dù vậy hắn không có chút nào sợ hãi. Vẫn đang rất khoái trí mà cười tươi, vuốt bộ râu dài mà nói:

“Nếu số lượng có thể giúp các ngươi thủ thắng, vậy xác c·hết đã không chất thành núi như kia. Đúng là một lũ hạ đẳng thấp hèn, ngu si đần độn.”

Vẫn là bầu trời đầy tuyết và huyết vũ, trận chiến một chiều này từ khi bắt đầu đã là một cuộc đồ sát. Ngạo Chân với ưu thế chiến lực phi phàm, lại có phi kiếm dưới chân vô cùng linh hoạt, phòng thủ thì đã có hộ tráo, gần như là bất khả chiến bại.

Chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, hàng trăm ngàn quân lính đã b·ị đ·ánh cho tan tác như lá rụng trong cơn bão. Tiếng gào thét và tiếng đạn pháo đinh tai nhức óc vang vọng khắp chiến trường. Từng thân người ngã xuống, máu chảy thành một con sông thực thụ, xác chất thành những hòn núi khổng lồ.

Tử thương vốn đã thảm trọng, giờ lại leo thang lên một cấp độ mới, khiến cả những kẻ gan dạ nhất cũng phải tái mặt, kinh động cả hồn phách. Khói lửa mù mịt, không khí nồng nặc mùi máu tanh, như một ác mộng không lối thoát.

Dưới ánh mặt trời hiếm hoi xuyên qua những tầng mây trắng, những chùm sáng nhẹ nhàng trải xuống núi non, sông nước, tạo nên một bức tranh tuyệt mỹ, một cảnh sắc trứ danh của Nga Mi Sơn lúc chiều tà. Thế nhưng, cái vẻ đẹp ấy giờ chỉ là một bức bình phong cho trận chém g·iết khốc liệt của kiếm tiên Ngạo Chân. Sự tương phản đến tàn nhẫn, đến nỗi bất cứ ai đứng trước ranh giới sinh tử cũng không khỏi tự hỏi:

“Công đạo, quả báo, chẳng lẽ chỉ là trò đùa của số phận? Trên đời này, thật sự chỉ có mạnh yếu phân tranh, còn thiên lý ở đâu?”

Sự thật lúc nào cũng phũ phàng, Ngạo Chân uống vội một ngụm nước quý, khí huyết lại hồng nhuận sau cuộc chém g·iết kéo dài. Trên núi tử thi lẫn lộn giữa xác người và xác máy móc, Ngạo Chân một chân dẫm lên gương mặt đầy máu của Hà Trí, cười man rợ nói:



“Khiến cho bản tiên phải tốn đến hai ngụm Linh Dịch, các ngươi đáng tội gì?”

Ngạo Chân dường như rất thích luận tội và đổ trách nhiệm lên người khác, hắn hả hê vuốt râu, ra vẻ bậc quân tử giảng đạo.

Hà Trí đã sức cùng lực kiệt, nhưng tâm trí vẫn không hề run sợ trước kẻ thù. Trái lại, ánh mắt hắn vẫn rực lên ngọn lửa kiên cường, giọng nói tuy đứt quãng nhưng đầy quyết tâm:

“Ta tin… sẽ có ngày… ngươi phải đền tội.”

Một tiếng hừ lạnh phát ra từ Ngạo Chân, bàn chân dụng lực chuẩn bị đạp nát đầu Hà Trí. Nhưng dường như hắn cảm thấy g·iết người theo cách đó khác với bản sắc của hắn, nên lại điểm chỉ, một phi kiếm từ trên cao hướng thẳng đỉnh đầu của Hà Trí mà xuống.

Ngạo Chân quay lưng cười lớn bỏ đi trước khi thanh phi kiếm hạ xuống, còn Hà Trí thì trừng mắt không sợ hãi, căm phẫn trong lòng khiến hắn không muốn lùi bước dù là một cái nhắm mắt trước khi c·hết.

Giây phút mũi kiếm chỉ còn cách đỉnh đầu Hà Trí đúng một sợi chỉ, một bàn tay đỏ rực, nóng hừng hực, không biết từ đâu đã chặn lại, vừa kịp cứu hắn một mạng.

Nhìn kỹ hơn, người vừa xuất hiện một cách thần bí chỉ mặc một chiếc áo khoác đơn giản, không cầu kỳ nhưng toát lên vẻ uy nghi. Đôi mắt đen to và sâu thẳm như có thể nhìn thấu mọi bí mật, ánh lên vẻ thông minh kỳ lạ.

Cái đầu trọc hài hòa với khuôn mặt góc cạnh đầy mạnh mẽ. Vóc người cao lớn, vững chãi như một bức tượng đá, mỗi chuyển động đều thể hiện sự ổn định và sức mạnh.

Cơ bắp trên cơ thể hắn được rèn giũa tỉ mỉ, tạo thành những đường nét tinh xảo như tác phẩm điêu khắc, mỗi cơ bắp đều cuồn cuộn năng lượng sống, làm nổi bật vẻ đẹp của sức mạnh và sự hoàn hảo.

“Ngày mà hắn đền tội, chính là hôm nay.” Lê Nhật nói, mạnh mẽ bóp nát thanh phi kiếm trong tay.

Ngạo Chân quay người, vẻ mặt đạo mạo, ánh nhìn kinh ngạc quan sát Lê Nhật, vuốt râu nói:

“Ngươi là ai, lại có thể dễ dàng phá hủy linh kiếm của ta? Trong số đàn kiến hôi chưa từng gặp qua ngươi, khẳng định không phải một kẻ tầm thường vô danh. Mau khai báo tên họ, khác với chúng, bản tiên sẽ g·iết ngươi rất từ từ.”

Bàn tay Lê Nhật chạm vào trán của Hà Trí, năng lượng nhanh chóng chữa lành các thương tổn cho hắn. Từ tốn đứng dậy trong sự ngạc nhiên của vô số dân chúng tại Nga Mi Sơn, Lê Nhật hướng về Ngạo Chân, sắc lạnh nói:

“Cặn bã của Tu Tiên Giới mà thôi. Tưởng mình là thần linh?”

Lê Nhật đứng giữa khung cảnh đổ nát, nước mắt rơi ướt đẫm đôi gò má. Những dòng lệ ấy mang theo nỗi đau xót tận cùng cho vô số người vô tội đã phải c·hết oan uổng. Từng tiếng nức nở như xé toạc lồng ngực hắn, từng âm thanh xung quanh chỉ còn lại tiếng rên rỉ và khóc than của những kẻ còn sống sót.

Chỉ vì hắn đã đến trễ vài giờ, tất cả những sinh linh này đã phải chịu cảnh đồ thán. Tâm trí Lê Nhật nặng trĩu sự day dứt, cảm giác như chính hắn đã góp phần vào tội ác mà Ngạo Chân gây ra. Từng giọt máu đổ xuống mặt đất, từng tiếng gào thét đau thương, tất cả như búa tạ đập vào tâm can.