Thần sắc Dược Cát Mộc La lạnh như băng, ánh mắt rơi xuống nụ cười ngây ngô hồn nhiên của thằng nhóc mềm mại trắng trẻo kia, một hơi nghẹn phân nửa trong cổ, cười nhạt nói:
"Tô lâu chủ quanh năm suốt tháng sống nơi xứ Bắc lạnh lẽo này, vô duyên vô cớ lại đổ bệnh. Không biết tình trạng đã khá hơn chưa...?"
Nhiếp Tư Mặc không mấy bận tâm đến vẻ mặt của y, trực tiếp trả lời một cách rành mạch, từng câu từng chữ đan xen buồn tủi: "Đã phiền Hữu sứ quan tâm, lâu chủ nhà ta do lao lực quá độ nên thân thể có chút suy nhược, vả lại ngài ấy cũng đã có tuổi, khó tránh xương khớp bị đau nhức, đi lại vất vả. Nhưng Hữu sứ yên tâm, Tô lâu chủ vẫn ăn uống điều độ nên sẽ mau bình phục thôi."
Dược Cát Mộc La cười thầm trong bụng, không biết họ Tô kia bệnh thật hay giả nữa. Nhãi ranh hai mươi mấy tuổi đầu mà đã đau nhức xương khớp rồi cơ á? Thật khó tin!
Nhưng nói đi nói lại, tiểu tử này không hề có chút gì là lúng túng hay thiếu tự tin trong lời nói, thậm chí là trong ánh mắt còn rất chân thành nữa kìa.
Sực nhớ ra chuyện quan trọng, Nhiếp Tư Mặc ho nhẹ mấy tiếng, xua tay với đám hạ nhân đồng thời nhỏ giọng thành kính với Dược Cát Mộc La:
"Mỗ là người phía Nam theo chân sư phụ để học nghệ, nhận thấy khí hậu phương Bắc lạnh hơn bình thường, vừa hay lại có mang theo dược liệu quý từ quê nhà lên. Hữu sứ gầy gò ốm yếu như vậy, lại hay ho khan. Cho nên, hôm nay mỗ đích thân tới chăm chút cho ngài."
Y ngớ người.
Đây là lần đầu tiên y và Nhiếp Tư Mặc gặp nhau, vì cớ gì một môn hạ của Thiên Cực lâu lại quan tâm đến Hữu sứ phe địch như vậy?
Nàng cười cười.
Đây là chủ ý của Tô Mạc Vãn sao? Tên nhãi này càng lúc càng khiến y khó hiểu.
Dược Cát Mộc La lạnh giọng: "Tại hạ biết rõ vị trí của mình ở đâu, nào dám nhận chiếu cố của Nhiếp công tử."
Nhiếp Tư Mặc như đã hiểu ý, nhất nhanh đã xua tay cười nói: "Ấy ấy, Hữu sứ đừng hiểu lầm ý tốt của mỗ. Lục Ảnh môn nhiều lần dâng tặng lễ phẩm cho Thiên Cực lâu, giờ có cơ hội sao có thể không đáp lễ cho được."
Không đợi y đáp lời, một nhóm thủ hạ sau lưng nàng gánh theo mấy gánh lớn đầy dược liệu và thịt rau, tất thảy đều vô cùng hoành tráng, cứ như thể là nguyên liệu chuẩn bị cho một đại yến vậy.
Dược Cát Mộc La tối sầm mặt, nói không nên lời.
Nhiếp Tư Mặc bình thản mỉm cười, liếc nhìn vào trong tiền viện, nơi có vài gia nô đang đi đi lại lại.
Khuất trong góc nhỏ, một bóng người lén lén lút lút theo dõi nhất cử nhất động của nhóm người từ đầu đến cuối, hành tung có vẻ không mấy đoan chính.
Một thoáng sau, cánh chim bồ câu đã chao lượn trên bầu trời.
Là thủ hạ của Lục Dã.
Nhiếp Tư Mặc hơi nhếch khóe miệng.
Muốn ly gián Thiên Cực lâu với các bộ lạc sao? Vậy nàng đành dùng cách tương tự vậy, không giết được kẻ trước mặt thì trêu đùa y chút cũng được mà nhỉ.
"Hữu sứ, chúng ta vào trong chứ?"
Y liếc nàng, hất áo quay đi mà buông lời lạnh nhạt: "Công tử theo ta."
...
Nắng ấm trải đầy trước hiên phòng, hoa đào nở rợp một góc sân, những cánh hoa mỏng phớt hồng nương theo cơn gió tựa những bông tuyết rơi vào tiết lập xuân.
Bàn cờ lớn đã bị phủ kín bởi các quân cờ màu đen, chỉ còn lác đác vài quân trắng. Tiểu nương tử nét mặt non nớt khẽ chau mày, vẻ không can tâm lộ rõ trên mặt.
"Lại thua rồi..." Nàng than vãn, đây là trận cờ thứ hai mà Tam tiểu thư phải nhận thất bại, có mấy ai biết để đi đến kết quả này đã phải mất cả nửa ngày trời mới phân định thắng thua cao thấp.
Lão già đầu điểm bạc khoan thai vuốt vuốt chòm râu nhỏ dưới cằm, lão khẽ nở nụ cười hiền hậu: "Bàn cờ cũng giống như chiến trường, người đánh cờ chính là kẻ cầm binh. Chỉ cần sai một ly cũng có thể đi vạn dặm. Vả lại, nếu tinh tường thấu đáo cũng có thể lật ngược tình thế trong phút chót."
Ngập ngừng một lát, lão tiếp lời: "Nhưng tiểu thư chớ cho rằng chiến thắng trước mắt chính là câu trả lời cho tương lai. Dù sao thì trong bày binh bố trận vẫn luôn ưu tiên sự linh hoạt. Bại mà không nản là kẻ có chí, thắng mà như bại là kẻ đại tài."
Nàng rủ mắt, hàng mi đen che đi sự buồn bã đến thẫn thờ.
"Nhưng Hạ lão, ta chưa từng thắng bất kỳ điều gì, bất kỳ ai..."
Hạ tiên sinh cười khà khà: "Tiểu thư à, ta dạy binh pháp cho người không chỉ đơn thuần là dạy mưu kế sách lược hay bày binh bố trận, càng không phải dùng binh pháp để chèn ép người khác. Có những cái không thắng được không phải tại bản thân thua kém hơn ai mà chỉ đơn giản là không được mà thôi."
Nàng ngẩng mặt, đôi mắt trong veo chất chứa đầy ý niệm: "Ý của lão là ông trời không muốn ta đoạt được nó?"
"Hm... cứ cho là vậy đi?"
Người thuận theo đất, đất thuận theo trời.
Lại là cái tư tưởng chết tiệt này.
Đây chính là điều mà nàng không muốn nghe nhất, vì cớ gì lại phải thuận theo những thứ vô hình ấy, vì cớ gì lại chấp nhận thua kém hơn người ta?
Nhiếp Tư Mặc không hiểu.
Nhưng sao nàng lại chấp nhận cho số phận an bài như vậy?
Nàng cũng không biết.
Ông lão vuốt vuốt chòm râu, khẽ thở dài như trong thâm tâm mang đầy tạp niệm, cuối cùng ôn tồn cất giọng: "Tiểu thư, có thể nói cho ta chí hướng của người không?"
Thật lạ. Chính ông ta cũng cảm thấy câu hỏi của mình thật nực cười làm sao. Một nữ nhân thì sẽ có chí hướng gì chứ? Là nữ nhân mang mệnh thấp hèn hay con cháu vọng tộc trâm anh thế phiệt thì đến cuối cùng cũng sẽ gả đi làm thê làm thiếp cho người ta. Cả đời một lòng một dạ với trượng phu, với con cái, với phụ mẫu. Xưa nay đều thế cả mà.
Hà cớ gì lão phải hỏi như vậy?
Chưa kể đây cũng chỉ là một đứa trẻ ốm yếu bệnh tật mà thôi.
Lão lại hỏi một câu hỏi ngu ngốc rồi.
Chẳng biết thứ gì đã thôi thúc tiểu cô nương nọ, Nhiếp Tư Mặc ưỡn thẳng lưng, đôi mắt trong veo ánh lên tia sáng rực rỡ, giọng đầy quả quyết:
"Ta muốn trở thành Nhất đại quân sư lưu danh kim cổ."
Lão sững người, từng câu từng chữ chắc như đinh đóng cột của nàng lại chẳng tài nào lọt hết vào tai lão, câu được câu không. Đây chính là chuyện khó tin nhất mà ông lão nghe ngày hôm nay, có chăng cũng là chuyện tức cười nhất.
Tam tiểu thư Nhiếp thị đến đi còn không vững lại muốn trở thành một quân sư, vị trí mà đến cả nam nhân còn khó ai với tới được?
Lời này phát ra từng miệng nàng nếu đến tai những người khác mà không phải lão thì họ sẽ nghĩ gì đây? Cười nhạo và phỉ nhổ vào mặt nàng những ngôn từ cay nghiệt nhất thế gian, có rằng nàng bị điên, bệnh đến hỏng cả đầu óc? Từ xưa đến nay việc nữ nhân bước chân vào quân đội là điều khó mà xảy ra, đằng này nàng còn muốn làm một quân sư tự tay bày binh bố trận?
Nuối tiếc, hờn trách, dằn vặt. Đó chính là tâm trạng của Hạ tiên sinh lúc này.
Đáng tiếc, thật đáng tiếc, nếu nàng sinh ra là nam nhân,nếu nàng có một thân thể khỏe mạnh thì Đại Trưng ắt sẽ có thêm một kỳ tài.
Chỉ là không có hai chữ "nếu như".
Ông dịu giọng, chỉ tay về búp sen nở giữa hồ mà rằng: "Tiểu thư nhìn xem, để hái được nó có vô số cách, có thể chèo thuyền ra giữa hồ, có thể xây một cây cầu hoặc cũng có thể bơi ra đó. Tất cả chúng đều được gọi là thuật. Dù cho không trở thành Đệ nhất quân sư thì tiểu thư vẫn có rất nhiều con đường để đi."
"Toán chỉ là thuật mà thôi, đạo mới là bản."(*)
Nàng nghiêng mặt, ánh mắt trống rỗng.
Ai nói nàng là kẻ bất cần đời cơ chứ, nàng cũng từng có chí hướng kia mà?
Chỉ là nó đến cũng nhanh mà đi cũng thật nhanh. Như chuồn chuồn lướt trên mặt hồ phẳng lặng, đến cuối cùng cũng bay đi thật xa mà chẳng còn chút lưu luyến nào.
Nàng sinh ra là nữ nhân, đó là lỗi của nàng?
Không có một thân thể khỏe mạnh, đó cũng là lỗi của nàng?
Họ đang thương hại nàng sao?
.
.
.
À.
.
.
.
Tô Mạc Vãn đầu tóc rối mù ngồi trước thư án rà soát vô số giấy tờ, tất cả đều là giấy thông hành buôn bán trên thương đạo trước đây, những thứ này có giá trị rất lớn trong việc lần ra lũ gián điệp của Lục Ảnh môn gài vào.
Ba ngày ba đêm hắn không ngủ rồi, ăn uống cũng rất đạm bạc nếu không muốn nói là nghèo nàn, chỉ hớp vài ngụm nước hoặc rượu nóng rồi bỏ bụng một hai miếng bánh để cầm cự cho xong việc thôi.
Cố nốt đêm nay chắc sẽ xong.
Đúng ra những việc này sẽ không phiền đế lâu chủ như vậy nhưng trong tình cảnh này hắn không dám tin tưởng giao việc cho bất kỳ ai, trừ Ôn Kỳ Thiên. Có điều bây giờ y đã đi về phía Nam mất rồi nên đích thân hắn phải ôm hết việc vào người thôi chứ biết sao giờ.
Ả cáo trắng muốt nằm trong lòng hắn dường như không đồng cảm với sự bận rộn của chủ nhân, ngược lại còn ra sức kêu gào rồi lăn qua lộn lại như ăn vạ làm xộc xệch hết y phục của nam nhân nọ.
Tô Mạc Vãn bực lắm chứ, đẩy nó ra xa rồi đấy nhưng cứ chốc chốc nó lại nhảy vào lòng mới khổ.
Hắn đanh giọng doạ nạt: "Đừng có quậy, không ta thịt mi giờ!"
Như hiểu được tiếng người, Cẩn Nô cũng rén hẳn lại, không dám nhúc nhích nữa.
"Hoàng Lan." Tô Mạc Vãn vừa cất giọng, bóng một nữ nhân cao ráo in lên cửa, "Bẩm lâu chủ, mấy ngày trước Nhiếp công tử có đến Bái Nguyệt các dò hỏi thông tin của Dược Cát Mộc La."
Trên nét mặt hắn thoáng qua nghi hoặc, biết chắc lại có chuyện liền đặt sấp giấy tờ lại vào hòm mà trầm giọng: "Nó đâu rồi?"
"Bẩm, công tử đã rời lâu gần ba ngày cùng một đội binh hai mươi lăm người, nói là xuôi Nam trợ giúp Trưởng sự. Mờ sáng hôm nay mới trở về."
Tên nhóc này từ bao giờ đã không còn biết sợ sư phụ như thế? Nàng có còn để vị lâu chủ này vào mắt không đây?
Nhưng Tô Mạc Vãn vẫn rất bình tĩnh, hắn bỏ lại tất thảy công việc đang dang dở mà trực tiếp đẩy cửa ra ngoài, sự bình tĩnh ấy lại mang theo lửa giận đầy lạnh lẽo khiến bất kỳ ai gần đó cũng phải run rẩy vài phần.
Nhiếp Tư Mặc, ngươi làm xằng làm bậy thế này là quá đủ rồi!
_______________
(*)Trong Đạo giáo có câu: "Không phải ở thuật mà ở đạo, ở âm dương biến hoá, thật giả chính tà, thuật chỉ là bề ngoài đạo mới là căn bản". (đã dịch)
Đạo có thể hiểu theo nhiều nghĩa, có bàn mấy kiếp cũng chưa chắc hết. Tuy nhiên, có thể hiểu đơn giản "Đạo" ở đây là chỉ con đường, lối đi hay lý tưởng.