Y giờ đây có thần thông quảng đại, trăm phương nghìn kế cũng khó mà xoay chuyển được thế cục. Bức thư mà Nhiếp Tư Mặc đưa tới đúng là nét chữ của Tô Mạc Vãn rồi, còn về nội dung trong đó... hắn muốn cùng y liên thủ, thậm chí còn dùng lời ngon ngọt để dụ dỗ y.
Còn cả đống của nợ* kia nữa...
*Ám chỉ lễ phẩm họ Nhiếp vừa tặng.
Rõ ràng là kế ly gián mà!
Giờ đây, giữ lại bức thư bên mình không được mà hủy đi cũng không xong, có làm gì đi chăng nữa cũng không thoát khỏi tai mắt của người trong môn. Chưa kể tình cảnh của y lúc này, à không, bất kể lúc nào y cũng bị tròng một sợi dây vào cổ, Lục Dã chưa từng buông lỏng cảnh giác với y.
Tạm thời cất gọn bức thư bào trong áo, Dược Cát Mộc La hít vào một hơi, cố gắng giữ cái đầu lạnh nhất có thể. Suy đi nghĩ lại cuối cùng cũng tìm ra điểm không ổn.
Tô Mạc Vãn xưa nay không bao giờ dùng những mưu kế phô trương hay mặt dày như vậy. Vả lại hắn rất ít khi chủ động ngỏ lời với Lục Ảnh môn, cũng không bao giờ trực tiếp đẩy y vào thế khó như bây giờ.
Bởi Dược Cát Mộc La biết Tô Mạc Vãn luôn muốn thu phục y.
Ấy vậy mà giờ đây hắn lại đi nước cờ hiểm này, sao không nghi ngờ cho được?
Lòng bàn tay y chợt đổ mồ hôi lạnh.
Không lẽ là kế sách của tiểu tử họ Nhiếp kia?
Tuổi còn nhỏ mà tâm địa khó đoán, đã vậy còn là đệ tử của Tô Mạc Vãn. Nếu không diệt trừ sớm, sau này ắt là đại hoạ của Lục Ảnh môn.
...
Bầu không khí tĩnh lặng đến ngạt thở này đã duy trì được rất lâu rồi, hai người mặt đối mặt lại không ai nói với ai câu nào. Nhiếp Tư Mặc quỳ dưới đất đến ê ẩm cả đầu gối.
Khó chịu là như vậy nhưng nàng vẫn không hề lộ ra vẻ oán thán nay bực bội nào. Từ đầu đến cuối vẫn kiên định như thế.
Tô Mạc Vãn có phần điềm tĩnh hơn nhưng không có nghĩa là sẵn sàng bỏ qua cho tiểu đồ đệ. Mà là ngược lại.
Hắn nghiêm giọng: "Trước giờ ta chưa bao giờ nghĩ ngươi là một kẻ chu toàn, nhưng không có nghĩa là kẻ nông nổi không có suy tính trước sau. Bệnh tình chưa tiến triển mà đã liều mình đến Liễu Tước trấn. Không có võ công cái thế, chỉ mang theo đúng hai mươi lăm binh. Ngươi tự tin đến vậy à?"
Tô Mạc Vãn đứng dậy chậm rãi tiến đến ban công gió lùa, hắn đưa tầm mắt ra thật xa, giữ nguyên giọng:
"May cho ngươi là Dược Cát Mộc La đã không động thủ. Nhưng ngươi có từng nghĩ đến trường hợp ngược lại chưa? Có biết thực lực cả gã đến đâu không?"
Nàng mím chặt môi, mắt trĩu xuống, rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói nhưng đến cuối cùng vẫn nuốt lại mà tiếp tục nhẫn nhịn.
Tay hắn đưa lên kéo tấm màn mỏng xuống để ngăn những cơn gió cùng những hạt mưa bụi mát lạnh không thể len lỏi vào căn phòng này nữa.
Tô Mạc Vãn rất thích mưa. Có thể đối với nhiều người, họ căm ghét những cơn mưa bởi lẽ khi ấy bầu trời thật âm u ảm đạm, tất thảy đắm chìm dưới sự ẩm ướt dai dẳng khiến tâm trạng đi xuống không thôi. Nhưng với hắn cái cảm giác lành lạnh, những thanh âm rả rích ấy khiến tâm hắn bình yên đến lạ kỳ.
Mưa cũng khiến hắn nhớ tới nghĩa phụ.
Nhưng cơn mưa này lại mang theo gió bắc, hắn sợ nàng sẽ lại đổ bệnh.
Nam nhân nọ xoáy chặt ánh mắt lên bình sứ cắm ba bốn cành mận trắng muốt đặt bên thư án bề bộn ngổn ngang giấy tờ, vẻ mặt dịu đi.
"Hay ngươi đã tính trước đến trường hợp tệ nhất và nghĩ rằng cùng lắm thì hy sinh vài huynh đệ trong lâu?"
Nhiếp Tư Mặc lặng thinh, nàng không hề có ý phủ nhận.
Nhưng vì cớ gì hắn phải bày ra thái độ này? Hắn không biểu hiện ra mặt nhưng nàng biết hắn đã tức giận đến nhường nào. Chỉ là... không biết giận vì nàng nông nổi, không biết rõ trên dưới, không coi quy tắc là gì, giận vì nàng xem nhẹ tính mạng của huynh đệ trong lâu, hay vì cái gì khác.
Tô Mạc Vãn khàn giọng: "Ngươi đều đã suy tính tất cả, kế sách rất vẹn toàn... Chỉ là ngươi chưa từng nghĩ sẽ đối mặt với ta thế nào."
Chẳng có gì bất ngờ khi hắn có thể nói ra hết tất thảy những thứ nàng nghĩ trong lòng, không phải vì Nhiếp Tư Mặc quá dễ đoán mà bởi vì hắn đã quan sát nàng đủ lâu.
Sự im lặng cuối cùng cũng bị chấm dứt, nàng cất giọng, sắc mặt xen lẫn ý bất mãn: "Sư phụ, người ban cho ta Hổ phù, coi ta như quân sư của người. Đến cuối cùng mọi việc đều phải thông qua người, đệ tử không hề có chút quyền tự quyết nào."
Hắn khẽ thở dài, ngoảnh lại phía nàng mà cười một cách nhạt nhẽo, ánh mắt dịu dàng nhất có thể: "Nhiếp Tư Mặc, ngươi rất biết tính toán, nhưng ngươi nên che giấu đi tài năng của mình. Bằng không, sẽ luôn có những kẻ muốn diệt trừ ngươi."
...
Khuất sau tấm màn mỏng tang lấp ló hình ảnh hai nữ tử trần trụi không một mảnh vải che thân nằm trên sàng trải lông cừu êm ái mịn màng.
Lục Dã đưa bàn tay đeo đầy lắc vàng vuốt nhẹ lên mái tóc đen nhánh của nữ tử nằm dưới rồi lại thoáng đặt lên vầng trán nàng ta một nụ hôn nhẹ cánh hoa rơi.
Cảnh tượng không thể phóng đãng hơn.
Nữ tử với đôi mắt tròn trong veo không chút tạp niệm nằm dưới thân cũng không ngần ngại đáp trả ân sủng ấy, nàng vươn tay víu vào cổ Lục Dã, phủ lên vùng cổ của ả vô số cánh hoa phớt hồng đầy khiêu gợi.
Ả nhếch miệng, ánh nhìn đầy nhu hoà, cúi lại khẽ giọng bên tai người dưới thân: "A Phiến của ta, ta nhớ ngươi chết đi được."
Nữ tử tên A Phiến kia bất chợt xoay người đè ả xuống, hai tay ghì chặt lên bả vai bóng mịn kia khiến ả có chút giật mình, nàng giương đôi mắt tròn trong veo cùng một nụ cười như mỉa mai mà như giễu cợt trên môi hồng:
"Ai mà biết người có thực sự nhớ người ta hay không? Có khi... lúc A Phiến không có đây người lại chơi đùa với mấy nam sủng khác thì sao?"
Lục Dã cười phá lên, gõ nhẹ lên đầu nàng: "A Phiến, ta rất thích sự lanh lợi này của ngươi."
"Cơ mà... mấy nam sủng ấy cũng không bằng ngươi được."
Nàng ta buông tay ra, ngồi dậy vơ đại lấy một chiếc áo gần đó mà khoác lên vai, từ dung mạo đến dáng vẻ đều thuộc hàng yêu kiều tuyệt diễm, một vẻ đẹp trong thuần hiếm có lạc giữa chốn thâm sâu đầy mưu toan này.
A Phiến khẽ giọng: "Chuyện làm ăn phương Bắc... ta thấy có chút bất an."
Lục Dã xụ mặt thở dài: "Chuyện này không liên quan đến ngươi, đừng nghĩ nhiều."
Không can tâm bị coi là thứ đồ vàng kim vô dụng, nàng quay phắt người lại: "Nhưng...!"
Ngón tay thon dài đã đặt lên cánh môi hồng kia tự bao giờ, ả nhìn nàng đầy trìu mến, giọng dỗ dành: "Nào A Phiến, ta mệt rồi và ngươi cũng vậy. Nghỉ ngơi sớm đi."
A Phiến cứ xiết chặt lấy tay người kia mãi không buông, hàng mi dày rủ xuống cho đi buồn tủi trong mắt, nàng bĩu môi lay nhẹ Lục Dã.
Môn chủ họ Lục kia vẫn không mất kiên nhẫn, ả đưa tay miết nhẹ lên gò má nàng, giọng hào hứng:
"Chuyến này trở về ta nhất định đem Thiên Cực lâu làm sính lễ tặng ngươi."
...
Ngân hả rực rỡ trải dài trên vùng trời phương Bắc, vầng trăng khi tỏ khi mờ ẩn hiện trong những đám mây hờ hững trôi.
Đã là canh ba, Thiên Cực lâu cũng đã chìm vào cái yên lặng tịch mịch đầy u ám, chỉ còn những lính túc trực vẫn đứng vững thẳng tắp, những kẻ được giao nhiệm vụ thâu đêm là vẫn còn thức.
Tại tầng cao nhất của Hàm Quang lầu, mọi thứ đều được sắp xếp một cách ngay ngắn, hoa trong lọ vẫn tươi tốt bởi được thay thường xuyên mặc cho việc Tô Mạc Vãn rất ít lui tới đây.
Một tiếng "két" như tiếng đẩy cửa vang lên. Nguyệt quang rọi vào căn tịnh thất phản chiếc thân ảnh nhỏ bé gần gò lên sàn nhà. Người nọ bước đi rất khẽ đến độ không hề nghe được bất kỳ âm thanh nào phát ra.
Người nọ lấy từ trong tay áo ra một vật dụng nhỏ như một khối gỗ dài chừng hai tấc, vừa mở vỏ ra, một ngọn lửa đã bừng lên.
Ánh lửa chiếc rọi dung mạo thiếu niên đang có hành tung bất chính ấy.
Là Nhiếp Tư Mặc.
Nàng đúng là không còn để quy tắc vào mắt nữa rồi. Tịnh thất tầng trên cùng - Vọng Thiên các này chỉ có lâu chủ mới được phép đặt chân vào, những kẻ không có sự cho phép lại tự ý lui tới đều phải gánh hậu quả rất lớn.
Lời giáo huấn của sư phụ ngày hôm nay, nàng không lọt tai câu nào.
Nàng cho rằng dù sao đi chăng nữa thì hắn cũng sẽ không xuống tay với tiểu đồ đệ này đâu, cùng lắm là lại lôi ra khiển trách vài câu mà thôi.
Nghĩ vậy, Nhiếp Tư Mặc sải bước đi tới vị trí mật thất mà lần trước Tô Mạc Vãn cho nàng xem, tuy đã lâu nhưng nàng vẫn nhớ như in nó nằm ở vị trí nào.
Chính là phía sau bức bích họa đó.
Trong Nhiếp Tư Mặc đang dâng lên vô số loại cảm xúc không tên, nàng dường như chẳng cảm thấy sợ hãi, cũng chẳng cảm thấy lương tâm cắn rứt bởi hành động bất chính ngay lúc này.
Nàng có đủ cái cớ để tự dối mình.
Rằng đây cũng chỉ là tò mò mà thôi.
Nhưng các cơ quan cấu trúc ở đây thực sự rất phức tạp. Ngày hôm ấy nàng không thể nhìn rõ Tô Mạc Vãn đã xoay chuyển nó như thế nào, chỉ có thể dựa vào những ký ức mơ hồ về vị trí đặt tay của hắn.
Mày mò một lúc vẫn không mở được, Nhiếp Tư Mặc không chịu khuất phục. Nàng đổi sang phương án khác đó là dò tìm các kẽ hở hay lỗ hổng trong cơ quan, biết đâu chừng lại có thể phá được nó thì sao.
Cảm ớn lạnh chạy dọc sống lưng, một đường đao nhanh như chớp lướt một vòng qua người nàng, mồi lửa trên tay cũng bị chém văng xuống đất mà dập tắt.
Tim nàng đập hẫng một nhịp.
Bóng đao xé gió lướt đến cổ nàng, mờ ảo nhìn thấy một thân ảnh cao lớn lúc ẩn lúc hiện trong màn đêm. Mất đi ánh sáng, Nhiếp Tư Mặc càng trở nên hoảng loạn hơn bao giờ hết, chân tay cứng đờ ra, bả vai khẽ run lên từng hồi.
Ngay bên hông có cất một cây trâm bạc nhưng dù có rút ra cũng đã quá muộn.
!!
Thân trước của nàng bị thứ lực đạo cực lớn ghì mạnh vào tường, lưng đập vào bức vách phía sau một cách đột ngột khiến xương cốt nàng như muốn nát ra, bấy giờ nàng tưởng như mình sẽ chết vì đau mất.
Kẻ ra tay không hề có chút lưu tình.
Vừa kịp định thần lại thì mặt nàng đã trắng bệch đi, chậm rãi đảo mắt xuống dưới.
Lưỡi chủy thủ đã kề sát bên phần cổ trắng ngần của nàng, nó rất lạnh và sắc.
Nhiếp Tư Mặc không dám run lên bởi lẽ chỉ cần nàng và kẻ kia nhúc nhích một chút thôi thì cái mạng này cũng đi tong luôn.
Nàng ngẩng mặt lên, ánh trăng bên ngoài rọi vào làm bật lên dung mạo của kẻ vừa ra tay tàn nhẫn với mình. Cảm giác sợ hãi bị đẩy lên đến đỉnh điểm, môi nàng mấp máy:
"Trưởng sự...".
Trong cái bóng đêm loang lổ ấy rất khó để nhìn rõ biểu cảm của Ôn Kỳ Thiên, y vẫn như cũ, không hề có ý giảm lực đạo đi mà lạnh giọng:
"Ta sẽ không hỏi về quá khứ và xuất thân của ngươi, không có nghĩa ta nới lỏng đề phòng. Việc ngươi lẻn vào đây đêm nay ta sẽ coi như chưa từng xảy ra. Ta không quan tâm mục đích của ngươi là gì, chỉ cần ngươi không làm chuyện tổn hại đến Thiên Cực lâu thì ta sẽ không quản thúc ngươi."
Con mắt xanh đục của y loé lên sắc sáng kỳ dị.
"Ta dám chắc là ngươi đủ đầu óc để hiểu những gì ta nói."
Dứt câu, Ôn Kỳ Thiên lặng lẽ thu tay về, y bước ra khỏi tịnh thất mà không còn chút vướng bận gì, bỏ lại Nhiếp Tư Mặc còn đang chết lặng ở đó.
Nàng đứng đó rất lâu, đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân của người kia nữa thì mọi cảm xúc dồn nén khi nãy cũng được bộc phát.
Nhiếp Tư Mặc như bị rút hết hơi sức mà ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo, đôi đồng tử đen láy khẽ lay động, toàn thân nàng rét run lên như người bị sốt, hoàn toàn không có cách nào kiểm soát được.