Mong Người Một Đời Vui Vẻ

Chương 10



Ta nhận ra rõ ràng, đây là hành động đề phòng như đối với kẻ trộm. Tiểu thư không phải người trong nhà, bà chỉ muốn nàng sinh con, nhưng lại chẳng muốn nàng được sống thoải mái.

Cái sân viện nhỏ bé này chẳng khác nào một đấu trường, nơi những người phụ nữ bị mắc kẹt, không thể vươn lên, quyền lực nhỏ nhoi chẳng thể phát huy.

Việc hành hạ và bắt nạt những người yếu thế hơn trở thành thú vui duy nhất của những bà mẹ chồng đã từng chịu khổ.

Không có kẽ hở, không từ thủ đoạn.

Trong một lần Doãn phu nhân mắng tiểu thư, ta không nhịn được, lên tiếng rằng cô gia đã lâu không về nhà, chuyện này không thể trách tiểu thư.

Doãn phu nhân nổi trận lôi đình, ra lệnh phạt tát miệng ta và nhốt vào phòng chứa củi.

Mặt ta đau rát như lửa đốt, nhưng sợ tiểu thư vì ta mà chịu phạt, ta không dám phá cửa ra ngoài.

Không ai mang nước hay đồ ăn tới.

Qua hai ngày, ta đói đến hoa mắt chóng mặt.

Đến đêm, ta lợi dụng bóng tối, mở cửa phòng củi và lẻn ra ngoài.

Ta đi về viện, thấy hôm nay cô gia đã trở về.

Ta tìm tiểu thư, phát hiện nàng đang ngồi thẳng lưng trong phòng.

Trên giường phía trước, tấm màn hơi lay động, đôi giày của một nha hoàn bị vứt lung tung dưới đất.

Từ trong màn vọng ra giọng cô gia, ngập đầy khinh thường và bực bội:

"Ngươi nghĩ có nhà mẹ đẻ chống lưng thì ghê gớm lắm sao? Gọi ca ca ngươi đến trách ta ư? Ha, rõ ràng ngươi bây giờ là người họ Doãn, sống là người nhà họ Doãn, c.h.ế.t cũng là ma của nhà họ Doãn.”

“Hắn quản được cái gì? Quản ta có ngủ với ngươi hay không à? Hay quản ta có thương ngươi hay không? Ha! Đừng tỏ cái vẻ cao quý chính trực như cá c.h.ế.t ấy nữa. Nếu không phải phụ thân ngươi hứa ủng hộ ta, ngươi nghĩ ta thật sự muốn cưới ngươi về sao?”

“Chẳng phải ngươi muốn ta xin mẫu thân thả con nha hoàn của ngươi ra sao? Bảo ngươi hạ mình dâng trà, đây là thái độ gì vậy?"

Sau đó là tiếng cười khẽ của nha hoàn bên trong.

Tiểu thư cúi đầu, đứng dậy, bưng chén trà đã nguội ngắt.

Ta bước tới, giật lấy chén trà đó, uống một hơi cạn sạch.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Tiểu thư trợn tròn mắt nhìn ta.

Ta xua tay, rồi cầm thêm vài món ăn, nhét vội vào miệng, nuốt ừng ực.

Ta nói: "Tiểu thư, ta không sao."

Tiểu thư ôm chặt lấy ta, bật khóc nức nở.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/mong-nguoi-mot-doi-vui-ve/chuong-10.html.]

Vì tự ý trốn ra ngoài, ta lại bị nhốt thêm hai ngày nữa.

Nhưng lần này, ta đã lén lấy trước rất nhiều đồ ăn.

Hai ngày sau, thiếu Tướng quân đến thăm Doãn đại nhân, ta mới được thả ra.

Miệng vẫn còn đau rát, ta đi tới nhà bếp xin chén canh trứng cho tiểu thư, nhưng vừa đến đã nghe các bà bếp xì xào bàn tán.

Họ bảo, thiếu Tướng quân hỏi thăm tình hình của tiểu thư, nhưng Doãn đại nhân viện cớ nữ quyến không tiện gặp khách nam nên đã từ chối khéo.

Thiếu Tướng quân đành phải rời đi.

Một bà bếp cảm thán: "Thế này là cũng tốt lắm rồi, ít ra vẫn còn quan tâm. Gả con gái ra ngoài như bát nước đổ đi, nhà nào mà để tâm chứ. Chu gia thật sự thương yêu thiếu phu nhân, dăm ba ngày lại gửi đồ tới."

Người khác đáp: "Thôi đi, vì thế mà Doãn phu nhân càng giận dữ. Đấy là lý do bà ấy không để thiếu phu nhân có con sớm, bà ấy lo sợ thiếu phu nhân được đằng chân lân đằng đầu đấy!"

Hóa ra là vậy!

Ngoài triều có quy củ của ngoài triều, nội viện có quy củ của nội viện.

Dù thiếu Tướng quân biết tiểu thư đang chịu khổ, cũng biết nàng bị gả lầm người, nhưng vẫn không thể làm gì hơn.

Đó chính là điều các ma ma hay nói, "vạn sự đều là số mệnh."

Nhưng có lẽ cũng không phải hoàn toàn không có cách.

Vào Tết Đoan Ngọ, Đoan Khánh Vương phủ gửi thiệp mời, tổ chức một trận đấu mã cầu và đặc biệt mời tiểu thư tham dự.

Doãn phu nhân vốn không muốn nàng đi, nhưng thể diện của vương phi thì không thể không nể.

Hôm đấu mã cầu, chúng ta vừa vào sân đã thấy đại nương tử và thiếu phu nhân ngồi trong màn che đợi sẵn.

Đại nương tử vừa nhìn thấy tiểu thư, mắt đã đỏ hoe, nhưng bà cắt ngang lời nàng muốn kể lể về những ấm ức, bà chỉ nói: "Con gầy đi nhiều quá, mau sinh lấy một đứa con cho mình, rồi ngày tháng sẽ ổn thôi."

Ta không tin.

Dù có con, đứa trẻ cũng là một phần của gia đình chồng, không thể trông cậy được.

Giống như con trai của Chu di nương cũng nịnh bợ đại nương tử cả ngày, nhưng đối với chính mẫu thân của mình thì lạnh nhạt, chẳng buồn quan tâm.

Trong trận đấu mã cầu, tiểu thư đột nhiên cứng đờ người. Ta nhìn theo ánh mắt nàng, thấy Bồi Nhị Lang đang đứng cạnh Đoan Khánh Vương, ánh mắt hướng về phía này.

Tiểu thư bảo ta lén gửi một lời nhắn đến Bồi Nhị Lang.

Ta nhận lời, nhưng chưa kịp đến hoa viên thì bị thiếu Tướng quân chặn lại.

"Không được đi." Hắn nói.

Ta hoảng hốt bịa chuyện: "Đi đâu cơ? Đại công tử đang nói gì vậy?"