Hắn lạnh lùng nói: "Nếu ngươi để họ gặp nhau, xảy ra chuyện gì, hậu quả không phải là bị đánh, mà là mất mạng."
Hắn tiếp lời: "Ngươi nghĩ Đoan Khánh Vương phi tổ chức trận đấu mã cầu này, tại sao lại đặc biệt mời một nữ quyến từ nhà quan lục phẩm? Gặp mặt thêm lần nữa, chỉ càng hại muội ấy mà thôi. Hắn và A Chức vốn không chung đường. Bồi Nhị Lang trước kia không xứng với muội ấy, giờ đây lại càng không thể liên quan đến muội."
Hắn nói với giọng không thể phản bác.
Ta cũng không đánh lại hắn, chỉ có thể đứng yên.
Hắn bất chợt hỏi: "Miệng còn đau không?"
Ta sờ miệng, đáp: "Đỡ nhiều rồi, không đau lắm nữa."
Thiếu Tướng quân lại hỏi: "Ngươi có muốn trở về Chu gia không?"
Ta chưa hiểu, sao có thể về Chu gia được?
"Chẳng lẽ đại công tử có cách để hòa ly ư?" Ta chợt bừng tỉnh, tròn mắt nhìn hắn.
Hắn chậm rãi quay đi: "Hòa ly rất phức tạp, không dễ dàng gì."
Hòa ly quả thật khó, nhưng không phải không có cách.
Ta trở về báo tin cho tiểu thư, mắt nàng lóe lên tia hy vọng: "Thật sự họ đang cân nhắc hòa ly sao?"
Nàng ngẩng đầu, khuôn mặt gầy guộc ánh lên sự mong chờ, ta gật đầu thật mạnh: "Tiểu thư, ta đã nói mà, đại công tử luôn lo lắng cho người."
Nhưng đến tối hôm đó, Chu gia phái người đưa tới một thứ.
Là đơn thuốc điều dưỡng, hỗ trợ mang thai.
Tiểu thư cầm lấy tờ đơn, nghe rõ là thiếu Tướng quân cho người mang tới, rồi bất ngờ cúi đầu bật cười.
Nàng cười rất lâu.
"Thật ra ca ca của ta cũng chẳng khác gì ca ca của ngươi. Ta sớm nên hiểu rằng, con gái chẳng qua chỉ là một món đồ, gả đi rồi là đồ của nhà người khác. Làm gì có chuyện ai lại đi thương tiếc món đồ của người ngoài?"
Ta muốn phản bác, nhưng không tìm được lời nào.
Tiểu thư nói: "Xem ra, chỉ có thể dựa vào chính mình thôi."
Kinh nguyệt của tiểu thư lại tới.
Doãn phu nhân mặt mày sa sầm, bắt nàng đứng ngoài cửa, giữ quy củ đợi bà ngủ trưa.
Đôi chân bó nhỏ bé đứng lâu đến mỏi rã rời, còn bên ngoài thì trời nắng như đổ lửa.
Doãn phu nhân khó chịu vì tiếng ve kêu, tiếng ếch nhái trong ao, liền sai tiểu thư nghĩ cách xử lý.
Tiểu thư nào có cách gì, nha hoàn và ma ma trong nhà đều là người của Doãn gia, nàng sai không nổi. Cuối cùng chỉ còn cách sai ta, mà ta cũng chỉ có một đôi tay.
Hiện giờ, hai nha hoàn của tiểu thư đã bị cô gia thu mất, người hầu hạ càng ngày càng thiếu.
Cái sân viện này, chỉ cần muốn hành hạ người khác thì luôn có đủ cách.
Ta đành cởi giày, đi chân trần xuống ao để đuổi ếch.
Làm được một lúc thì nghe thấy tiếng người ở đằng trước.
Xui xẻo, cô gia về rồi.
Đợi mọi người đi hết, ta rửa tay chân rồi trèo lên ở một góc khuất, vừa ngẩng đầu đã thấy cô gia.
Hắn nhìn ta, khóe miệng nhếch lên cười: "Trước giờ không để ý, hóa ra ngươi cũng lanh lợi lắm."
Sau chuyện đó, hai đêm liền cô gia đối xử đặc biệt ân cần với tiểu thư.
Mọi người đều nghĩ hai người đã hòa thuận trở lại, ngay cả Doãn phu nhân cũng chuẩn bị tìm lý do trách móc tiểu thư. Ai ngờ chẳng bao lâu, họ lại cãi nhau.
Lần này, tiểu thư thực sự tức giận.
Nguyên nhân là cô gia đòi tiểu thư nhường ta cho hắn, nói rằng dù sao ta cũng trung thành, nếu thu nhận thì ít nhất cũng cho ta được một danh phận.
Tiểu thư nổi giận đùng đùng, hai người cãi vã chẳng ai vui vẻ gì.
Cô gia bực tức, buông lời đe dọa: Nếu vậy, hắn sẽ tùy ý gả ta cho một người, chẳng hạn như quản gia già góa vợ trong trang trại.
"Ta không quản được ngươi, nhưng chẳng lẽ không quản được một nha hoàn sao?!"
Khi theo tiểu thư đến Doãn gia, ta không mang theo khế ước bán thân, nó vẫn còn ở Chu gia.
Cô gia tức giận đến mức đích thân dẫn người về lấy. Với tư cách là đại công tử của Doãn gia, từ trước đến nay hắn chưa từng bị từ chối ở Chu gia.
Tiểu thư tức đến mức bật khóc, nước mắt lã chã rơi: "Lần này ta xin ngươi, nàng chỉ là một nha hoàn."
"Chỉ là một nha hoàn mà ngươi cũng không nhường cho ta?"
Cô gia càng thêm ngang ngược, lập tức ra cửa, nhưng chẳng mang được gì về.
Nghe nói, khi hắn đến Chu gia, hắn bị thiếu Tướng quân trực tiếp đánh đuổi.
Trên đường trở về, đi qua một con hẻm tối lại gặp hai kẻ du côn, kết quả bị đánh đến gãy cả chân.
Ta đem tin tốt này kể với tiểu thư, nhưng nàng đột nhiên im lặng.
Trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt, khóe miệng khẽ nhếch nụ cười, nhưng trong đôi mắt tràn đầy căm hận.
"Hóa ra, cũng không phải không có cách. Chỉ là khi roi đánh lên người mình, cách đó mới xuất hiện. Thật lòng để tâm đến ai, thì sẽ tìm mọi cách vì người đó."