Mộng Sinh Giới

Chương 25: Tỉnh dậy sau cơn mê



Chương 25: Tỉnh dậy sau cơn mê

Năm ngày sau, trong căn phòng bệnh trắng muốt, Băng Tử Huyên mặc trên người bộ quần áo bệnh nhân đơn giản, tay trái của hắn vẫn còn dính một số dây truyền dịch nhẹ. Đôi mắt hắn nhìn lơ đãng qua khung cửa sổ, ngắm nhìn khung cảnh thành phố bên ngoài. Ánh nắng vàng nhạt len qua tấm rèm, chiếu sáng những con đường tấp nập phía dưới. Người đi lại như những bóng hình nhỏ bé chuyển động giữa một thế giới bình thường, xa cách hoàn toàn với những biến cố kỳ quái mà hắn vừa trải qua.

Băng Tử Huyên hít một hơi sâu, cảm nhận không khí thanh thản của bệnh viện, nhưng trong lòng lại không thể tránh khỏi cảm giác bồn chồn, không yên. Cảnh vật bên ngoài yên bình, nhưng trong đầu hắn, những hình ảnh và ký ức về sự kiện đáng sợ kia vẫn còn vương lại như những mảnh vụn vỡ mà hắn không thể ghép lại trọn vẹn.

Cánh cửa phòng bất ngờ phát ra tiếng kẹt nhẹ. Một nữ y tá trẻ đẩy cửa bước vào, tay cầm theo một tập giấy tờ. Cô khẽ mỉm cười, khuôn mặt rạng rỡ khi thấy Băng Tử Huyên đang đứng bên cửa sổ. Cô tiến đến gần giường của hắn, kiểm tra các giấy tờ và nhìn qua hồ sơ bệnh án, sau đó lên tiếng:

"Anh Băng, tình trạng của anh đã ổn định hơn rất nhiều rồi. Nếu không có gì thay đổi, ngày kia anh có thể xuất viện."

Băng Tử Huyên khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt hắn vẫn còn vương vấn điều gì đó khác. Hắn quay lại nhìn nữ y tá, trong đầu hiện lên hình ảnh một cô bé nằm bất động, người dính đầy máu. Hắn không thể ngăn mình hỏi:

“Cô bé kia… tình trạng của em ấy thế nào rồi?”

Nữ y tá ngừng tay, ngước nhìn hắn với ánh mắt nhẹ nhàng, nhưng có chút lo âu. Cô trả lời, giọng bình tĩnh nhưng vẫn chứa đựng sự thận trọng:

“Cô bé đó vẫn còn hôn mê, chưa tỉnh lại. Tuy nhiên, nguy kịch đã qua rồi. Bác sĩ nói rằng cô bé ấy bị mất máu quá nhiều và có dấu hiệu nhiễm một căn bệnh lạ mà chúng tôi không thể chẩn đoán rõ. Nhưng hiện tại, cô bé đã ổn định hơn, chỉ cần thời gian để hồi phục.”

Nghe vậy, Băng Tử Huyên cảm thấy một gánh nặng tạm thời được trút bỏ. Nhưng nỗi lo vẫn còn đó. "Căn bệnh lạ?" Hắn thầm nghĩ. Không hiểu sao, trong lòng hắn có một linh cảm mơ hồ về sự liên kết giữa những gì xảy ra và tình trạng của cô bé kia. Hắn khẽ nhíu mày.

Đột nhiên, nữ y tá tiếp tục nói, giọng của cô mang theo chút vui vẻ, dường như muốn thay đổi không khí: "À, còn một chuyện nữa. Cô gái tóc bạch kim ấy, cô ấy đã thanh toán toàn bộ tiền viện phí cho anh rồi."

Nghe đến đây, Băng Tử Huyên ngạc nhiên. Hắn nhíu mày, hơi bất ngờ: “Cô ấy đâu rồi? Tôi muốn gặp cô ấy.”



Nữ y tá lắc đầu, nở một nụ cười nhẹ nhàng nhưng mang theo chút ẩn ý, khiến Băng Tử Huyên khó lòng đoán được: “Cô ấy đã rời đi từ tối hôm qua rồi, nói là có việc gấp cần giải quyết. Nhưng anh đúng là may mắn đấy, có một cô bạn gái rất chu đáo và hiểu chuyện. Lúc anh còn mê man, cô ấy chăm sóc anh tận tình, không rời nửa bước.”

Nhớ lại khoảnh khắc cuối cùng trước khi hắn b·ất t·ỉnh, Băng Tử Huyên cảm nhận được cơ thể hắn như bị rút hết toàn bộ sức lực. Đầu óc trở nên mơ màng, nặng trĩu. Hình ảnh mờ ảo của cô gái tóc bạch kim vội vã gọi tên hắn, giọng nói hốt hoảng và lo lắng vang lên như một cơn gió nhẹ nhàng, nhưng hắn không còn nhớ được điều gì khác ngoài cái cảm giác mất kiểm soát hoàn toàn.

Băng Tử Huyên nhìn cô với vẻ mặt trầm ngâm: "Cô có thể cho tôi mượn điện thoại một lát được không?"

Nữ y tá thoáng bất ngờ nhưng nhanh chóng đồng ý: "Anh muốn gọi cho ai sao?"

“Tôi muốn gọi cho mẹ tôi,” hắn trả lời nhỏ nhẹ, đôi mắt ánh lên vẻ áy náy sâu xa.

Nữ y tá mỉm cười, móc chiếc điện thoại ra từ túi áo rồi đưa cho hắn: "Đây, anh cứ dùng đi."

Băng Tử Huyên cầm chiếc điện thoại trong tay, ngón tay hắn thoáng run rẩy khi nhập số của mẹ mình. Hơn mười ngày qua, hắn không liên lạc, không gửi tin nhắn hay cuộc gọi nào. Chắc chắn mẹ hắn đã lo lắng vô cùng, bà luôn là người chăm sóc, quan tâm hắn từ những điều nhỏ nhặt nhất. Trong lòng hắn trào lên nỗi áy náy sâu sắc, không phải vì bản thân hắn vừa thoát c·hết, mà là vì nỗi khổ tâm mẹ phải chịu trong những ngày qua.

Khi hắn bấm gọi, từng tiếng tút vang lên kéo dài như vô tận. Đến lần thứ ba, đường dây bên kia mới kết nối. Một tiếng thở dốc nhỏ vang lên, rồi giọng nói quen thuộc nhưng run rẩy của mẹ hắn vang lên:

“Tử Huyên? Con... con có phải là con không?”

Băng Tử Huyên nghe thấy giọng mẹ, cảm giác như cả thế giới xung quanh hắn khựng lại. Hắn cố nén những cảm xúc trong lòng, khẽ đáp lại, giọng yếu ớt nhưng rõ ràng:

“Là con đây... mẹ.”



Phía bên kia, tiếng nấc nghẹn vang lên, làm trái tim hắn thắt lại. Mẹ hắn, người phụ nữ mà hắn luôn coi là kiên cường và mạnh mẽ, giờ đây đang khóc. Bà đã giữ trong lòng quá nhiều lo lắng và sợ hãi mà hắn không hề hay biết. Băng Tử Huyên siết chặt điện thoại trong tay, cảm giác hối hận dâng lên ngập tràn.

“Con có biết mẹ đã lo lắng thế nào không? Tại sao... tại sao con không gọi về? Mẹ đã tìm con ở khắp nơi, đã nhờ người hỏi thăm... Con ở đâu suốt thời gian qua vậy?”

Giọng của mẹ hắn đứt quãng, xen lẫn với những tiếng nấc nghẹn ngào. Băng Tử Huyên có thể hình dung được ánh mắt đỏ hoe, đầy nước mắt của bà, đôi bàn tay run rẩy nắm chặt điện thoại, và cái nhìn đầy hy vọng nhưng cũng chứa đựng sự đau khổ.

“Mẹ...” Hắn bắt đầu, nhưng không biết phải nói thế nào. Hắn đã trải qua quá nhiều chuyện kinh hoàng, vượt qua cả sự hiểu biết của bản thân, và giờ đây đứng trước tình yêu thương vô điều kiện của mẹ mình, hắn cảm thấy mình như một đứa trẻ lạc lối.

“Mẹ, con xin lỗi... Con không biết phải nói sao. Con đã trải qua một việc nguy hiểm... nhưng bây giờ con ổn rồi. Con đang ở bệnh viện... con thật sự xin lỗi vì đã khiến mẹ phải lo lắng nhiều đến thế.”

Phía bên kia, giọng nói của mẹ hắn vẫn còn run rẩy, nhưng sự nhẹ nhõm đã dần thay thế. "Con ổn... vậy là tốt rồi... Nhưng con có biết mười ngày qua mẹ đã rất sợ, chỉ lo sợ con gặp chuyện gì thôi không? Mẹ không cần biết chuyện gì đã xảy ra... chỉ cần con bình an là được rồi."

Nghe những lời này, mắt Băng Tử Huyên bắt đầu cay xè. Hắn cắn chặt môi, cố kìm nén cảm xúc nhưng không thể ngăn được những giọt nước mắt rơi xuống. Hắn không bao giờ muốn làm mẹ mình đau lòng, nhưng lần này, hắn đã khiến bà phải trải qua một nỗi sợ hãi không thể diễn tả thành lời.

“Mẹ... Tử Huyên bất hiếu, đã khiến mẹ phải lo lắng... Nhưng con hứa, con sẽ không bao giờ để mẹ phải lo lắng như thế nữa.”

Giọng hắn nghẹn ngào, nhưng hắn nói thật dứt khoát. Hắn không thể thay đổi những gì đã xảy ra, nhưng hắn có thể làm tốt hơn từ bây giờ, cho mẹ, cho người phụ nữ đã dành cả cuộc đời để yêu thương và bảo vệ hắn.

Bên kia, mẹ hắn không nói gì thêm, chỉ có những tiếng thút thít nhẹ. Băng Tử Huyên biết, bà không cần lời giải thích, bà chỉ cần biết rằng hắn còn sống, còn bình an là đủ. Dù bà luôn mạnh mẽ, nhưng khi đối diện với sự mất mát của người con trai duy nhất, bà vẫn chỉ là một người mẹ, yếu đuối và dễ tổn thương như bất kỳ ai khác.

“Mẹ... khi nào con xuất viện, con sẽ báo cho mẹ biết.”



Lần này, đến lượt mẹ hắn im lặng một lúc. Rồi bà khẽ đáp lại, giọng ấm áp và dịu dàng hơn, nhưng vẫn còn chút nghẹn ngào:

“Mẹ không cần gì cả, chỉ cần con bình an trở về. Hãy nghỉ ngơi đi, con trai. Mẹ sẽ chờ con.”

Cuộc trò chuyện kết thúc, Băng Tử Huyên vẫn còn cầm chiếc điện thoại trong tay, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. Nỗi buồn trong lòng hắn dường như đã được xoa dịu phần nào. Hắn biết, dù thế giới có thay đổi thế nào đi nữa, mẹ hắn vẫn luôn là người ở đó, chờ đợi hắn trở về, không bao giờ bỏ rơi hắn.

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện đầy cảm xúc với mẹ, Băng Tử Huyên khẽ thở dài, ánh mắt hướng về nữ y tá, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn cô, giờ tôi xin trả lại điện thoại."

Nữ y tá gật đầu rồi tiến lại gần, nụ cười trên môi vẫn thân thiện như trước. Cô cầm lấy chiếc điện thoại từ tay hắn, mắt thoáng ánh lên vẻ cảm thông. "Anh thực sự là người rất thương mẹ mình," cô nói nhẹ nhàng, đôi mắt nhìn hắn đầy ý tứ.

Băng Tử Huyên khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười ấy phảng phất nỗi buồn sâu kín. "Tôi chỉ có mình bà là điểm tựa duy nhất. Từ nhỏ đến lớn, mẹ là người duy nhất luôn ở bên cạnh... Nếu không có bà, có lẽ tôi đã chẳng còn đứng vững đến giờ."

Nữ y tá nghe vậy, không giấu nổi sự cảm thán trong lòng, nhẹ gật đầu đồng tình. "Người như anh thật là đáng quý...!''

Cô nói lời chào tạm biệt trước khi rời đi, đứng bên cửa một chút rồi quay lại dặn hắn: "Anh nên nghỉ ngơi thật tốt. Cơ thể cần thời gian để hồi phục."

Băng Tử Huyên gật đầu cảm ơn. Khi cô bước ra ngoài, cánh cửa phòng khẽ đóng lại, căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh lạ thường. Hắn nằm xuống giường, đôi mắt dõi theo ánh nắng chiếu hắt qua cửa sổ, lòng vẫn còn đọng lại bao nhiêu suy nghĩ miên man. Những lời của mẹ, hình ảnh cô gái tóc bạch kim, cả cuộc đối đầu với nữ nhân áo đen... tất cả vẫn quay cuồng trong tâm trí hắn.

Hắn khẽ thở dài một lần nữa. Đúng như nữ y tá nói, hắn cần nghỉ ngơi. Cả về thể chất lẫn tinh thần, hắn cần thời gian để hồi phục, để lấy lại sức mạnh đối mặt với mọi thứ đang chờ phía trước.

Khi đặt lưng xuống giường, Băng Tử Huyên cảm nhận được sự mệt mỏi lan tỏa khắp cơ thể. Mí mắt hắn trở nên nặng trĩu, đầu óc dần trở nên mơ màng. Cả người hắn chìm vào sự êm ái của giấc ngủ, thả mình vào không gian yên bình của căn phòng bệnh viện. Những tiếng động nhè nhẹ từ ngoài hành lang, tiếng xe cộ từ xa vọng lại cũng không thể làm phiền đến hắn nữa.

Trong cơn mơ màng, những hình ảnh mờ ảo hiện lên. Hắn nhìn thấy hình bóng của mẹ, thấy nụ cười hiền hậu của bà khi ngồi bên cửa sổ, ánh mắt dịu dàng dõi theo hắn. Một cảm giác ấm áp tràn ngập trong lòng, khiến hắn chìm vào giấc ngủ sâu, bình yên.

Căn phòng giờ đây chỉ còn lại tiếng thở đều đặn của Băng Tử Huyên. Chỉ có hắn và những giấc mơ êm dịu, một khoảng lặng mà có lẽ hắn đã rất lâu rồi mới cảm nhận được.