Mộng Sinh Giới

Chương 24: Đoạn đường cuối



Chương 24: Đoạn đường cuối

Băng Tử Huyên không còn thời gian để suy nghĩ, mọi thứ đang diễn ra nhanh hơn cả tốc độ của những viên đá từ vách núi rơi xuống. Ngay khi chiếc xe mui trần bật khung che, gió rít mạnh bên tai, tiếng lạch cạch của đá rơi xuống không ngừng vang lên như tiếng trống dồn dập thúc giục hắn. Trái tim hắn đập loạn xạ, mỗi nhịp đập đều hòa cùng với tốc độ của chiếc xe, đẩy hắn vào trạng thái căng thẳng tột độ.

Tốc độ hiện tại vẫn chưa đủ! Băng Tử Huyên nghiến răng, tay hắn run lên từng hồi khi siết chặt vô lăng. Gân máu nổi lên rõ mồn một trên cánh tay, như thể tất cả sức mạnh của hắn đều dồn vào lần nhấn ga này. Mắt hắn nhìn chằm chằm về phía trước, nhưng trong tâm trí, một phần lo lắng không thể dứt bỏ vẫn đè nặng. Tiếng đá lớn đổ xuống như sấm sét từ trên cao, những viên đá như quả bom khổng lồ lao về phía mặt đường, đe dọa tất cả những gì cản đường.

Phía trước, một chiếc xe container to lớn chầm chậm bò trên đoạn đường đèo, tài xế không hề hay biết mối nguy hiểm đang chực chờ ngay trên đầu. Băng Tử Huyên biết, nếu không vượt qua được chiếc container đó, số phận của hắn và cô gái tóc bạch kim bên cạnh sẽ chấm dứt ngay tại đây. Trong tình huống này, hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc dồn hết tâm trí vào lần vượt này, thậm chí phải đối mặt với nguy cơ mất kiểm soát.

Phía sau, nữ nhân áo đen cưỡi ngựa nhìn thấy cảnh tượng đó, gương mặt lạnh lùng của ả thoáng qua một biểu cảm khó tả. Đôi mắt đỏ ngầu của ả khẽ chớp, nhìn lên vách núi nơi tàn hồn của Lệ Hoa đang phai nhạt dần. Ả khẽ thở dài, nhưng không phải vì sự tiếc nuối, mà vì sự mỉa mai cay đắng. "Ngươi, một oan hồn bị ruồng bỏ, trở thành quỷ hồn bất tán, lẽ ra đã có thể chấm dứt mọi đau khổ. Nhưng rồi ngươi lại chọn hy sinh vì một kẻ không liên quan, một kẻ ngươi không hề quen biết. Rốt cuộc, hắn có ân nghĩa nặng đến thế sao?" Giọng nói của nữ nhân áo đen vang lên, lạnh lẽo nhưng vẫn pha chút cảm xúc.

Ả nhớ về những gì đã xảy ra trước đây. Lệ Hoa đã từng có cơ hội, một cơ hội để cứu lấy chính mình khi mà minh hôn với Băng Tử Huyên có thể đã là giải pháp. Khi đó, chỉ cần một hành động nhỏ, ả có thể dẫn dắt hồn phách của hắn theo mình, mang theo sự an ủi và sự bầu bạn ở cõi c·hết, thậm chí còn có thể giúp cả hai đầu thai sang một cuộc sống phú quý, vinh hoa. Nhưng Lệ Hoa lại không chọn con đường đó. Cô ta tha cho hắn, bảo vệ hắn, và bây giờ, lần này, cô ta thậm chí còn hi sinh chính mình để cứu hắn thêm một lần nữa. "Ngươi thật điên rồ..." Nữ nhân áo đen lẩm bẩm, đôi mắt lóe lên một tia xúc cảm phức tạp.

Lời của ả vừa dứt cũng là khoảnh khắc cuối cùng tàn hồn của Lệ Hoa tan biến hoàn toàn vào hư vô. Bóng dáng mờ ảo của cô lướt qua không gian, hòa vào làn gió, để lại khoảng trống lạnh lẽo và yên ắng đến đáng sợ. Cùng lúc đó, trên cổ tay của Băng Tử Huyên, vết chỉ đỏ đã từng kết nối hắn với Lệ Hoa từ từ mờ dần rồi biến mất hoàn toàn, như chưa từng tồn tại.

Băng Tử Huyên lao đi, chiếc xe như hóa thành một tia chớp xé gió, bỏ lại phía sau là tiếng đất đá ầm ầm đổ xuống, từng khối vỡ vụn sát ngay sau lưng hắn. Sự kịch tính căng thẳng bao trùm không khí, nhưng trong lòng hắn, một nỗi mất mát sâu thẳm hơn cả tiếng động xung quanh. Khi sợi chỉ đỏ trên tay biến mất, hắn cảm nhận rõ ràng đó là gì, những giọt nước mắt hiếm hoi lại rơi trên khuôn mặt kiên nghị của hắn. Đã bao lâu rồi, Băng Tử Huyên không còn nhớ mình đã khóc lần cuối khi nào.



Ngồi bên cạnh hắn, cô gái tóc bạch kim, người vốn trước đó còn hoảng loạn, nay lại im lặng. Cái c·hết như treo lơ lửng trên đầu, nhưng cô không còn cảm giác sợ hãi nữa. Khi nhìn thấy hai dòng nước mắt chảy xuống từ đôi mắt đỏ ngầu của Băng Tử Huyên, một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong cô. Một người mạnh mẽ, quyết liệt như hắn lại có khoảnh khắc yếu mềm này. Không nghĩ ngợi, cô khẽ lấy chiếc khăn tay, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt cho hắn. Nhưng Băng Tử Huyên không hề để ý, dường như mọi sự tập trung của hắn đã bị cuốn theo những ký ức và cảm xúc.

"Lệ Hoa... ơn nghĩa hy sinh này của cô, Tử Huyên ta nhất định sẽ trả gấp mười lần..." Hắn thầm nhủ, giọng nói nghẹn ngào không thành lời. "Mong cô có thể yên nghỉ..." Những lời hứa này không chỉ là dành cho cô gái đã khuất, mà còn là lời hứa với chính bản thân hắn, một lời hứa nặng trĩu trách nhiệm và ân tình.

Băng Tử Huyên không cho phép mình dừng lại quá lâu trong nỗi đau, vì sự sống còn vẫn đang đòi hỏi sự chú tâm tuyệt đối. Trước mắt, từng chiếc xe container nặng nề vẫn đang di chuyển chậm chạp, trong khi từng viên đá lớn từ trên cao lao xuống như những quả bom khổng lồ, sẵn sàng đập tan mọi thứ. Hắn biết, chỉ một sai lầm nhỏ cũng đủ để biến tất cả trở thành tro bụi. Nhưng lúc này, dường như bản năng sinh tồn của hắn đã thức tỉnh một thứ gì đó. Những kỹ thuật lái xe mà trước đây hắn chỉ dám mơ tưởng, giờ đây lại được thực hiện một cách hoàn hảo. Hắn bắt đầu luồn lách dưới gầm từng chiếc xe container, mỗi cú đánh lái đều sắc bén, mượt mà như thể hắn đã làm điều này cả đời.

Mỗi chiếc xe hắn vượt qua trở thành tấm khiên bảo vệ cho hắn, nhưng chúng không được may mắn như vậy. Những tảng đá khổng lồ từ trên trời rơi xuống đập nát từng chiếc xe phía sau, biến chúng thành đống sắt vụn dưới sức nặng của thiên nhiên. Nhưng Băng Tử Huyên vẫn không ngừng lại, trái tim hắn đập mạnh, tay siết chặt vô lăng, đôi mắt bừng lên quyết tâm sắt đá. Không có chỗ cho sai lầm, không có chỗ cho sự sợ hãi.

Phía xa, nữ nhân áo đen cưỡi ngựa chậm rãi dừng lại khi thấy đoạn đường phía trước đã hoàn toàn bị vùi lấp bởi đất đá. Ả nhìn bóng dáng chiếc xe của Băng Tử Huyên uốn lượn trên đường đèo, lướt đi như một con rắn nhanh nhẹn, thoát khỏi nanh vuốt của c·ái c·hết. Ả khẽ cười, một nụ cười khó đoán đầy ẩn ý.

"Tiểu tử, ngươi tốt số lắm đấy..." Giọng ả thì thầm theo gió. "Sau này mong có thể gặp lại ngươi một lần nữa... Chỉ sợ khi đó, số mệnh kiếp này của ngươi đã được định sẵn là phải đi đến đó rồi."

Khi lời cuối cùng của ả vang lên, ánh mắt ả hướng lên bầu trời, nơi những tia sáng yếu ớt của mặt trời đang bắt đầu ló rạng sau đỉnh núi. Bóng hình nữ nhân áo đen dần trở nên mờ nhạt, như thể hòa vào màn đêm còn sót lại. Ả không nói thêm gì, chỉ để lại một cảm giác khó hiểu, một sự đe dọa vô hình mà Băng Tử Huyên có thể cảm nhận được, dù hắn không quay lại.



Khoảnh khắc sau đó, bóng dáng nữ nhân áo đen biến thành làn khói đen mờ ảo, tan biến vào không trung như chưa từng tồn tại, để lại sự tĩnh lặng đến rợn người. Mặt trời bắt đầu nhô lên, ánh sáng nhẹ nhàng chiếu rọi con đường đầy hiểm nguy phía trước.

Ánh mặt trời dần leo lên, chiếu sáng khắp những con đường uốn lượn dẫn vào thành phố xa xa. Băng Tử Huyên chậm rãi giảm tốc độ, chiếc xe lướt đi nhẹ nhàng hơn hẳn sau chặng đường căng thẳng đầy hiểm nguy. Đôi mắt hắn nhìn về phía trước, nhưng tâm trí vẫn còn vướng lại ở những ký ức vừa xảy ra. Hắn biết nữ nhân áo đen kia có thể đuổi theo bất cứ lúc nào, nhưng ả đã không làm vậy. Điều này để lại trong lòng hắn một sự nghi hoặc khó hiểu. Tại sao ả lại tha cho hắn? Chắc chắn không phải vì sự nhân từ. Có điều gì đó lớn hơn mà hắn chưa thể nhìn thấu.

Cô gái tóc bạch kim ngồi bên cạnh từ lúc nhìn thấy Băng Tử Huyên rơi nước mắt đã không nói một lời. Cô không còn cảm thấy sợ hãi như trước, trái lại, một cảm giác thương cảm không giải thích được dâng lên trong lòng cô. Dường như trong khoảnh khắc hắn rơi nước mắt, cô đã thấy một Băng Tử Huyên khác — không phải là kẻ lạnh lùng, cứng rắn mà cô nghĩ ban đầu, mà là một con người với nỗi đau sâu kín bên trong.

Chiếc xe từ từ lăn bánh vào đoạn đường bằng phẳng dẫn vào thành phố. Những tòa nhà cao tầng bắt đầu hiện ra, giao thông dần đông đúc hơn, và cảm giác an toàn cũng quay trở lại với cả hai. Cô gái tóc bạch kim sau một hồi yên lặng cuối cùng cũng lên tiếng, phá vỡ bầu không khí im ắng:

“Chuyện vừa rồi…” Cô ngập ngừng, ánh mắt chạm nhẹ vào Băng Tử Huyên, như muốn dò hỏi điều gì đó sâu xa hơn. Giọng cô dịu dàng nhưng không giấu được sự tò mò. Băng Tử Huyên thoáng nhìn sang cô, nhận ra rằng cô vẫn đang đợi một lời giải thích. Hắn thở dài, tâm trạng vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi nỗi buồn. Tuy nhiên, thái độ của hắn lúc này đã bình tĩnh hơn, không còn vẻ cáu kỉnh như trước.

“Chuyện vừa rồi… tôi mong cô giữ kín. Đây là lần đầu tiên tôi gặp phải sự việc kỳ quái đến mức này, và thú thật tôi cũng không biết nên giải thích ra sao. Có lẽ thế giới mà chúng ta nghĩ là bình thường vẫn còn nhiều điều ẩn giấu, nhiều thứ mà cả tôi lẫn cô đều không hiểu thấu.” Hắn nói, giọng có chút mệt mỏi, như thể không chỉ là lời xin lỗi mà còn là sự thừa nhận về những điều vượt ngoài tầm kiểm soát của hắn.

Hắn ngừng một chút, rồi tiếp tục: “Tôi xin lỗi vì đã khiến cô vô tình vướng vào những tình huống nguy hiểm thế này. Thành thật mà nói, nếu có thể, tôi đã không để cô chịu đựng điều này.”



Cô gái lặng im nhìn hắn. Có điều gì đó trong lời nói của hắn khiến cô phải suy nghĩ. Cả những trải nghiệm vừa qua nữa, nó quá phi thực. Mọi thứ cứ như bước ra từ một cơn ác mộng. Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên nhất là sự thay đổi trong thái độ của Băng Tử Huyên. Hắn không còn là kẻ xa lạ, hung dữ ép buộc cô như lúc ban đầu, mà giờ đây hắn trở nên dịu dàng hơn, thậm chí là có phần yếu đuối.

Sau một lúc, cô mới đáp lại, giọng khẽ khàng nhưng dứt khoát: “Chuyện này, cho dù tôi có muốn kể đi nữa, thì cũng chẳng ai dám tin. Thực sự… sự việc vừa rồi là quá mức tưởng tượng. Tôi vẫn chưa thể tin được những gì mình đã thấy... quạ đen, nữ nhân cưỡi ngựa, và tất cả những điều dị thường ấy…” Cô ngừng lại, đôi mắt đượm chút nỗi sợ nhưng cũng lấp lánh sự tò mò. “Cậu không muốn nói về chuyện bị thứ đó đuổi theo, tôi hiểu. Ai cũng có bí mật của riêng mình.”

Cô gái tóc bạch kim khẽ nhếch môi cười, nhẹ nhàng nhưng mang theo chút thách thức. “Nhưng chuyện cậu ép tôi vào tình thế nguy hiểm này, tôi có thể tha thứ… chỉ với một điều kiện.” Cô nhìn thẳng vào mắt Băng Tử Huyên, ánh mắt mạnh mẽ, không còn chút sợ hãi nào.

Băng Tử Huyên im lặng nhìn cô, đôi mắt thăm dò. Hắn chờ cô nói ra điều kiện ấy, một phần vì tò mò, một phần vì hắn đã sẵn sàng chấp nhận bất cứ điều gì cô yêu cầu, miễn là nó trong khả năng của hắn.

“Sau khi mọi chuyện này kết thúc… cậu phải đưa tôi đi uống một ly. Và tôi sẽ quyết định nơi, thời gian.” Cô mỉm cười, sự căng thẳng trên khuôn mặt dường như tan biến.

Băng Tử Huyên thoáng ngạc nhiên, không nghĩ rằng yêu cầu của cô lại đơn giản đến thế. Hắn bật cười, nụ cười đầu tiên trong suốt chặng đường dài. “Chỉ có vậy thôi sao? Một ly rượu?”

“Ừ, chỉ vậy thôi. Nhưng đừng tưởng tôi dễ dàng tha thứ. Tôi vẫn chưa hoàn toàn quên được việc cậu đã hét vào mặt tôi hay ép tôi vào chiếc xe này mà không có lựa chọn.” Cô hờn dỗi, nhưng giọng nói nhẹ nhàng và ánh mắt đầy ý cười cho thấy cô không thật sự tức giận.

Băng Tử Huyên khẽ gật đầu, trong lòng như nhẹ nhõm đi phần nào. “Được rồi, tôi hứa sẽ thực hiện điều đó. Nhưng tôi không đảm bảo nơi cô chọn sẽ làm tôi thoải mái đâu.” Hắn nói, môi khẽ cong lên trong một nụ cười hiếm hoi.

Cả hai ngồi trong xe, lướt qua những con phố đông đúc của thành phố. Cuộc đối thoại trở nên nhẹ nhàng hơn, bầu không khí căng thẳng lúc trước như bị bỏ lại phía sau. Thế giới bên ngoài dường như vẫn bình thường, nhưng cả Băng Tử Huyên và cô gái tóc bạch kim đều biết rằng họ vừa trải qua một điều gì đó không thể quên, một sự kiện mà cả hai sẽ mang theo mãi mãi, dù có nói ra hay không.