Mộng Sinh Giới

Chương 23: Đoạn đường cuối cùng



Chương 23: Đoạn đường cuối cùng

Chiếc siêu xe lao vun v·út trên con đường đèo uốn lượn, tiếng động cơ gầm rú phá tan sự tĩnh mịch của màn đêm. Tốc độ vượt trội khiến cả người dạn dày như Băng Tử Huyên cũng phải thầm cảm thán. Trong lòng hắn biết rõ, nếu duy trì tốc độ này và không gặp cản trở nào, chỉ cần khoảng 30 phút nữa, hắn sẽ tới được thành phố – nơi an toàn hơn để trốn thoát và tìm sự giúp đỡ.

Mọi tuyến đường đã được Băng Tử Huyên ghi nhớ kỹ lưỡng trong đầu, không một sai sót nào. Hắn tập trung cao độ, tay điều khiển vô-lăng chắc nịch, mắt dõi theo từng khúc cua và chướng ngại trước mặt. Tâm trí hắn như đang đua cùng tử thần, nhưng Băng Tử Huyên biết rõ một điều: hắn không thể dừng lại, không thể chậm lại, vì chỉ một giây khựng lại có thể trả giá bằng mạng sống của hắn và cô bé đang nằm im lìm bên cạnh.

Bên ghế phụ, cô gái tóc bạch kim ngồi co rúm, mặt mũi tái mét vì sợ hãi. Đôi mắt cô mở to, ngập tràn hoảng loạn khi nhìn thấy tốc độ mà Băng Tử Huyên đang phóng trên con đường đèo quanh co đầy nguy hiểm.

"Ngươi có thể chạy chậm lại được không? Đây là đường đèo đấy!" Cô hét lên trong hoảng loạn, giọng nghẹn ngào. "Ta chỉ mới 24 tuổi thôi, vẫn chưa muốn c·hết ở đây đâu!"

Băng Tử Huyên thoáng liếc nhìn cô qua khóe mắt, môi mím chặt, giọng đáp lại không chút nao núng: "Cô yên tâm, tay lái của ta không tệ đến mức đó đâu."

Lời nói vừa dứt, hắn đột ngột ôm cua gấp. Bánh xe rít mạnh, trượt sát mép vách núi, như chỉ cách vực thẳm vài tấc. Đất đá bay tung tóe, và trong giây lát, chiếc xe dường như chao đảo ngay trên bờ vực, chỉ cần thêm một chút lực là cả chiếc xe sẽ lao xuống dưới không còn dấu vết.

Cô gái tóc bạch kim hoảng sợ hét lên thất thanh: "Như vậy mà bảo ta yên tâm sao!?"

Lòng ngập tràn lo lắng, cô cảm giác mọi thứ trước mắt chỉ còn là c·ái c·hết. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh bản thân bị chiếc xe ném xuống vách núi sâu hun hút, cơ thể cô đập tan vào những tảng đá sắc nhọn bên dưới, máu chảy thành dòng, gương mặt xinh đẹp vĩnh viễn bị hủy hoại, trở thành một thứ gì đó kinh tởm và thảm khốc. Nghĩ đến viễn cảnh ấy, cô gái không kìm được mà rùng mình.

"Không... không thể như thế được!" Cô thầm nói trong đầu, cả người run rẩy, nước mắt không ngừng trào ra. "Ta không muốn c·hết xấu như vậy đâu!"



Cơn hoảng loạn dâng tràn, cô gái bắt đầu khóc sướt mướt, tiếng khóc hòa lẫn vào tiếng động cơ gầm rú vang vọng trong không gian. Những giọt nước mắt ướt đẫm đôi má, và tiếng nấc nghẹn ngào của cô càng khiến cảnh tượng trở nên căng thẳng hơn.

Băng Tử Huyên thoáng liếc sang, nhưng không nói gì thêm. Hắn hiểu nỗi sợ của cô gái, nhưng hiện tại, hắn không có lựa chọn nào khác. Hắn chỉ có thể tiếp tục tiến lên phía trước. Thời gian đang dần cạn kiệt, và mỗi giây mỗi phút đều lúc này hắn đều rất trân trọng. Tốc độ chính là thứ duy nhất giúp hắn thoát khỏi cơn ác mộng đang bủa vây, và mặc dù cô gái đang hoảng loạn, hắn không thể chậm lại.

Siêu xe tiếp tục lao vun v·út trên con đường đèo đầy nguy hiểm, trong khi cô gái tóc bạch kim vẫn ôm chặt lấy cô bé, nước mắt chảy dài, lòng ngập tràn hoảng sợ và tuyệt vọng.

Từ phía sau, một đàn quạ đen đông đặc bất ngờ xuất hiện, những tiếng kêu rợn người của chúng vang lên từng hồi, phá tan sự tĩnh lặng của đêm tối. Tiếng đập cánh u ám kéo dài, hòa lẫn với những cơn gió lạnh buốt từ ngọn núi gần đó thổi qua, làm khung cảnh càng thêm căng thẳng. Băng Tử Huyên, qua gương chiếu hậu, đã sớm nhận ra chúng – dấu hiệu của mối nguy hiểm đang áp sát sau lưng hắn. Không hề bất ngờ, vì hắn biết trước rằng điều này sẽ xảy ra. Nhưng điều hắn không rõ là nó sẽ đến nhanh như vậy.

Sắc mặt Băng Tử Huyên dần trở nên căng thẳng hơn, ánh mắt sắc bén và tập trung tối đa vào con đường trước mặt. Hắn nhìn qua cô gái tóc bạch kim đang ngồi bên cạnh, vẫn chưa hết kinh sợ, rồi lớn giọng cảnh báo: "Thắt dây an toàn chặt vào! Lần này cô mà không nghe, là c·hết thật đấy!"

Cô gái vẫn còn ngơ ngác, mắt nhòe nước, chưa kịp hiểu thấu tình hình nguy cấp. Băng Tử Huyên không còn kiên nhẫn, hắn gầm lên một lần nữa, giọng nói đầy uy lực và thúc giục: "Nhanh lên!"

Giật mình trước tiếng hét của hắn, cô gái vội vàng thắt chặt dây an toàn hơn, không dám chần chừ. Trong lòng cô dâng lên một cơn tức giận không nhỏ, mắt cô lóe lên tia phẫn nộ, giọng nói run rẩy nhưng không kém phần cứng rắn: "Ngươi... ngươi đúng là kẻ xấu xa! Từ bé đến giờ chưa từng có ai dám lớn tiếng với ta như thế này! Chờ xem, khi mọi chuyện kết thúc, ta nhất định sẽ bắt ngươi phải trả giá...!"

Nhưng Băng Tử Huyên chẳng mảy may quan tâm đến những lời cô ta nói, ánh mắt hắn chỉ chú ý xem cô đã thắt chặt dây an toàn hay chưa. Đối với hắn, đây là điều quan trọng nhất vào lúc này. Khi chắc chắn cô đã an toàn, Băng Tử Huyên không chần chừ nữa, đạp mạnh chân ga, khiến chiếc siêu xe bức tốc một cách kinh hoàng.

Tiếng động cơ gào thét như một con thú hoang dã được giải phóng, chiếc xe lao đi như mũi tên rời khỏi cung, xé tan làn không khí, tạo nên những luồng gió rít mạnh bên tai. Đột ngột bị gia tốc mạnh, cô gái tóc bạch kim không kịp chuẩn bị, người bật ngửa ra sau, bám chặt vào ghế, mặt tái nhợt vì kinh hãi. Trái tim cô đập thình thịch, máu dồn lên não khiến đầu cô choáng váng.



Chiếc xe bắn đi như một tia chớp giữa màn đêm, vun v·út lao qua từng khúc cua nguy hiểm của đường đèo. Mỗi cú ôm cua đều khiến bánh xe trượt sát mép vách núi, những tia lửa bắn ra tung tóe khi lớp cao su ma sát với bề mặt đường nhám. Nhưng Băng Tử Huyên không hề giảm tốc độ. Tay hắn nắm chắc vô lăng, mắt nhìn thẳng về phía trước, trong đầu tính toán từng khúc quanh, từng chướng ngại mà hắn cần phải vượt qua.

Tiếng gió gào rít bên ngoài xe, từng cây cối ven đường bị bỏ lại phía sau nhanh đến mức như những vệt mờ trong tầm nhìn. Tất cả như đang quay cuồng trong cơn lốc tốc độ. Trên đoạn đường nguy hiểm này, chỉ một chút sơ sẩy là cả người và xe sẽ lao thẳng xuống vực sâu hun hút, không ai có thể thoát khỏi. Nhưng Băng Tử Huyên đã quyết tâm – hắn phải sống, bằng mọi giá.

Cô gái bên cạnh hắn, mặt trắng bệch, run rẩy nắm chặt lấy tay ghế, đôi mắt mở to tràn đầy sợ hãi. Mỗi lần chiếc xe lao nhanh vào khúc cua, cô không kìm được mà hét lên trong hoảng loạn. "Ngươi điên rồi! Thật sự điên rồi! Chạy chậm lại đi! Chúng ta sẽ c·hết mất!"

Nhưng đáp lại cô, chỉ là giọng nói lạnh lùng, kiên quyết của Băng Tử Huyên: "Nếu không nhanh hơn, thì ta và cô chắc chắn sẽ c·hết. Xin lỗi, chỉ có thể trách cô quá đen khi gặp chúng phải ta mà thôi."

Hắn không có thời gian để giải thích, không có chỗ cho sự ngập ngừng. Cả sinh mạng của hắn và cô gái đều treo lơ lửng trên sợi dây mong manh của tốc độ, và chỉ cần một chút chậm trễ, tất cả sẽ sụp đổ.

Một giọng nói âm vang, sắc lạnh như từ cõi âm vọng lại: "Tiểu tử, đuổi kịp ngươi rồi...!" Tiếng nói ấy khiến Băng Tử Huyên trong khoảnh khắc rùng mình. Tay lái vốn vững vàng của hắn bỗng chùng xuống một giây, nhưng ngay lập tức hắn siết chặt vô lăng hơn nữa, quyết tâm không để nỗi sợ hãi làm chủ mình. Hắn liếc nhanh qua đồng hồ tốc độ, chỉ số vẫn leo vùn vụt lên. "Tốc độ này mà ả ta vẫn đuổi kịp... đúng là đáng sợ thật!" Hắn lẩm bẩm, giọng trầm khàn đầy căng thẳng.

Cô gái tóc bạch kim bên cạnh nghe thấy âm thanh vang vọng đầy ma mị từ phía sau cũng không khỏi giật mình. Đôi mắt cô mở to, nghi hoặc quay đầu nhìn về phía sau. Và rồi, thứ cô thấy khiến toàn thân cô đông cứng lại trong kinh hoàng. Đàn quạ đen khổng lồ – thứ cô đã nghe tiếng kêu ghê rợn từ lâu – bất ngờ tụ lại thành một thân ảnh quỷ dị của một nữ nhân. Khoảnh khắc những cánh quạ xếp chồng lên nhau, bóng dáng ấy càng lúc càng rõ nét hơn. Một nữ nhân áo đen, khuôn mặt lạnh lùng đầy ác ý, đôi mắt rực lên tia sáng hắc ám.

Nhưng điều kinh hoàng chưa dừng lại ở đó. Phía dưới chân nữ nhân, trong làn hắc khí cuồn cuộn, hình ảnh của một con ngựa đen dần hiện ra. Con ngựa lớn, cao sừng sững, toàn thân bao phủ bởi bóng tối ma quái, từng bước chạy như xé toạc không gian, đôi mắt đỏ rực như lửa địa ngục. Nữ nhân cưỡi trên con ngựa đen, hắc khí từ thân ngựa lan tỏa như một cơn bão tối tăm, tạo thành những làn sóng đáng sợ xung quanh, và điều điên rồ nhất – tốc độ của ả ta không hề thua kém chiếc siêu xe mà Băng Tử Huyên đang điều khiển, thậm chí còn có phần vượt trội hơn.

Cô gái tóc bạch kim há hốc miệng, không tin nổi vào mắt mình. Cô dụi mắt vài lần, hy vọng rằng tất cả chỉ là ảo giác. Nhưng bóng dáng nữ nhân áo đen và con ngựa hắc ám vẫn tiếp tục lao thẳng về phía họ, như một cơn ác mộng sống động. "Chuyện này... làm sao có thể... ta ảo giác rồi sao?" Cô lắp bắp, tay run rẩy bám chặt vào ghế.



Băng Tử Huyên cũng không khỏi kinh ngạc khi nhìn qua gương chiếu hậu. Trước mắt hắn là cảnh tượng phi lý vượt quá mọi sự tưởng tượng. Tốc độ kinh hồn mà hắn đang điều khiển cũng không thể thoát khỏi bóng dáng tà ác phía sau. "Chuyện này điên thật rồi..." Hắn gầm lên trong sự hỗn loạn, cố giữ cho bản thân tỉnh táo giữa cơn hỗn loạn đang diễn ra.

Chiếc siêu xe gầm rú dữ dội, bánh xe ma sát với mặt đường tạo ra những âm thanh chói tai. Trên con đường đèo hiểm trở, Băng Tử Huyên liên tục ôm cua gấp, tay lái vững như thép nhưng tâm trí không ngừng bị đe dọa bởi hình ảnh nữ nhân quỷ dị đuổi theo sát nút. Không gian xung quanh hắn dần trở nên tối tăm, hắc khí từ phía sau như một cơn bão đen kịt đang dần nuốt chửng lấy con đường.

Băng Tử Huyên biết rõ, nếu hắn không tìm ra cách thoát khỏi tình cảnh này sớm, thì dù có cố gắng thế nào cũng không thể thoát khỏi ả ta.

Băng Tử Huyên siết chặt vô lăng, ánh mắt căng thẳng nhìn về phía trước, nhưng đầu óc thì không ngừng quay cuồng, tìm kiếm một giải pháp. Tốc độ của chiếc siêu xe không hề chậm, nhưng hắn biết rõ, với khả năng của nữ nhân áo đen phía sau, hắn sớm muộn gì cũng b·ị b·ắt kịp. Hắn lướt nhanh qua mọi địa hình xung quanh, phán đoán từng khúc cua, từng đoạn đường, nhưng vẫn chẳng có chút hi vọng nào lóe lên. Tình thế này gần như bế tắc.

Lệ Hoa, người đã b·ị đ·ánh bật l·ên đ·ỉnh núi trước đó, giờ đây cơ thể quỷ hóa của cô đã bắt đầu mờ đi, dấu hiệu của việc linh hồn đang dần tan biến. Từ trên cao, cô nhìn xuống đoạn đường quanh co nơi Băng Tử Huyên đang cố gắng trốn thoát, bị dí sát bởi bóng dáng nữ nhân áo đen. Dù tình hình tồi tệ, trong cô vẫn còn chút hy vọng cuối cùng.

Từ vết chỉ đỏ trên tay Băng Tử Huyên phát sáng, âm thanh thân thuộc của Lệ Hoa truyền đến, lạnh lùng nhưng đầy quyết tâm: "Ngươi, khi đến đoạn núi phía trước, ta sẽ phá một phần vách đá. Nếu ngươi muốn sống sót, chỉ có thể dựa vào khả năng điều khiển xe của mình khi núi sập."

Giọng Lệ Hoa trở nên mỏng manh hơn, không còn mạnh mẽ như trước. "Thân thể linh hồn của ta... đã sắp tan biến. Đây là lần cuối cùng ta có thể giúp ngươi. Chấp niệm duy nhất níu giữ ta ở lại chính là việc chưa hoàn thành những gì cần làm."

Băng Tử Huyên nghe thấy lời cô nói, hắn biết thời gian dành cho cô đã gần hết. Hắn không trả lời ngay, mà trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, sự biết ơn cùng lòng trung thành trỗi dậy mãnh liệt trong tâm hồn. Cuối cùng, hắn trầm giọng đáp lại: "Cảm ơn cô, Lệ Hoa. Ta hứa, sẽ hoàn thành mọi nguyện vọng cô đã giao phó. Ta đặt cược cả linh hồn vào điều đó."

Lệ Hoa nghe thấy lời hứa ấy, một nụ cười chân thành hiếm hoi nở trên khuôn mặt quỷ hóa. Cô không thường tin vào những lời hứa của con người, nhưng với Băng Tử Huyên, hắn là người khác biệt. Trong hắn, cô cảm nhận được sức mạnh của tàn hồn Thần nữ bên cạnh – một sức mạnh không bao giờ lùi bước trước số phận.

"Lời hứa của ngươi... ta tin tưởng." Cô thì thầm, âm thanh gần như tan biến cùng với cơ thể mờ dần của mình. Thân thể quỷ hóa của Lệ Hoa lên lần nữa, ánh mắt kiên định. Bằng tất cả sức lực còn lại, cô dồn toàn bộ năng lượng vào một chưởng đánh thẳng tới vách núi đá lớn, ngay trên đoạn đường Băng Tử Huyên đang lao tới, kéo theo nữ nhân áo đen đang đuổi theo sát phía sau.

Khoảnh khắc đòn đánh chạm vào vách đá, mặt đất rung chuyển dữ dội. Hắc lôi từ lòng bàn tay của Lệ Hoa vạch lên bầu trời, xé toạc không gian. Ngay lúc đó, âm thanh của Lệ Hoa yếu ớt nhưng đầy quyết đoán vang lên trong đầu Băng Tử Huyên: "Làm đi...!"

Nhìn qua gương chiếu hậu, Băng Tử Huyên thấy đường hắc lôi xẹt qua như lời báo hiệu. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn hít sâu một hơi, chuẩn bị tinh thần cho những gì sẽ đến, và tay hắn siết chặt vô lăng hơn bao giờ hết, sẵn sàng cho thử thách sinh tử trước mắt...