Mộng Sinh Giới

Chương 22: Chạy đua với tử thần



Chương 22: Chạy đua với tử thần

Người tài xế vừa bước xuống xe, cơn giận giữ dâng trào trong mắt hắn khi nhìn thấy tảng đá lớn chắn ngang đường. Hắn tức tối quát lớn:

"Nếu đã muốn c·hết thì tìm chỗ khác mà c·hết một mình đi! Sao lại kéo người khác vào thế này chứ? Đúng thật là xui xẻo! Đã bị sếp bắt làm đêm, giờ còn gặp phải tên điên muốn t·ự s·át... Gần đây vận đen cứ đeo bám mãi không dứt!"

Lời vừa dứt, hắn quay người định trở lại xe, cảm giác mệt mỏi và chán chường làm nặng nề từng bước chân. Nhưng đúng lúc hắn vừa chạm tay vào cửa xe, một lực mạnh mẽ bất ngờ đập thẳng vào phần sau gáy, cơn đau buốt lan tỏa khắp cơ thể hắn trước khi chìm vào bóng tối. Cả người hắn đổ gục xuống ngay tại chỗ.

Phía sau, Băng Tử Huyên đứng thở hổn hển, lòng dạ rối bời. Hắn cúi xuống, kéo thân thể b·ất t·ỉnh của người tài xế lên và nhẹ nhàng nói, "Xin lỗi..." Giọng hắn đầy nặng nề, nhưng đôi mắt vẫn kiên quyết. Đây không phải điều hắn muốn, nhưng hoàn cảnh đã đẩy hắn đến tình thế này. Nhìn biểu hiện của người tài xế trước đó, hắn biết rằng không có cách nào xin nhờ một cách bình thường.

Băng Tử Huyên gượng gạo lôi thân hình b·ất t·ỉnh của tài xế lên ghế sau xe, cẩn thận tránh làm người này b·ị t·hương nặng hơn. Sau đó, hắn quay lại, bế cô bé đặt cạnh ghế lái, nhẹ nhàng chỉnh tư thế của cô sao cho thoải mái nhất.

Hắn đưa mắt quan sát kỹ bên trong chiếc xe. Đây là một chiếc xe cũ, nhưng còn khá tốt. Một mùi khói thuốc nhẹ lẫn với không khí trong xe, báo hiệu rằng người tài xế thường xuyên h·út t·huốc. Một vài giấy tờ và rác rưởi lăn lóc khắp nơi. Băng Tử Huyên không quan tâm đến điều đó. Hắn chỉ mong chiếc xe này sẽ đưa hắn và cô bé thoát khỏi nguy hiểm.

Khi mọi thứ đã ổn thỏa, Băng Tử Huyên đóng cửa xe lại, ngồi vào ghế lái. Hắn ngập ngừng một lát, rồi rút chìa khóa từ túi áo người tài xế, nhét vào ổ khởi động. Tiếng động cơ nổ máy vang lên trong màn đêm tĩnh lặng. Hắn siết chặt tay lái, cảm nhận sự căng thẳng và áp lực đè nặng lên đôi vai mình.

"Mong cô ta không sao!" hắn lẩm bẩm trong tiếng thở dài.

Bằng một cú giậm chân mạnh, Băng Tử Huyên cho chiếc xe lao đi, bỏ lại phía sau cánh rừng đầy nguy hiểm và những hiểm họa vô hình đang rình rập. Đôi mắt hắn chăm chú nhìn con đường phía trước, trong đầu hắn chỉ còn một mục tiêu duy nhất: thoát khỏi nơi này.

Tiếng động cơ của chiếc xe rít lên từng hồi khi Băng Tử Huyên dồn hết lực vào bàn chân, ép mạnh chân ga xuống đáy. Chiếc xe cũ kĩ giờ đây như một con thú hoang dại, tăng tốc đến mức tối đa, lướt nhanh qua những đoạn đường đầy khúc khuỷu và hiểm trở. Đường đèo quanh núi không ngừng thử thách kỹ năng lái xe của hắn, mỗi khúc cua đều là một cuộc chiến sống còn giữa mạng sống và tử thần.

Ánh đèn pha chiếu rọi trong màn đêm, cắt ngang màn sương dày đặc, để lộ con đường trước mặt ngoằn ngoèo như một con rắn khổng lồ. Mồ hôi từ trán Băng Tử Huyên rơi lã chã, tim hắn đập thình thịch trong lồng ngực, nhưng đôi tay vẫn bám chặt vào vô lăng, điều khiển chiếc xe một cách thành thục. Những chiếc xe khác trên đường bị hắn vượt qua một cách đầy liều lĩnh. Tiếng bánh xe rít lên khi hắn ôm cua, chiếc xe nghiêng ngả đến mức tưởng chừng như có thể lật bất cứ lúc nào.



"Tên điên này!" một tài xế hét lớn từ chiếc xe bên cạnh khi bị ép phải rẽ vào lề. Khuôn mặt hắn tái mét, miệng không ngừng chửi rủa Băng Tử Huyên vì tốc độ khủng kh·iếp và cách lái xe hung bạo đến mức đáng sợ. Một vài chiếc xe khác bị hắn lướt qua với khoảng cách chỉ vừa đủ để không v·a c·hạm, làm cho tia lửa bắn ra từ sự cọ sát giữa kim loại của hai chiếc xe. Tiếng bánh xe nghiến vào mặt đường hòa cùng tiếng động cơ như tiếng gầm rú của một con quái thú. Những chiếc xe tải lớn bị hắn vượt qua với khoảng cách quá gần, khiến các tài xế không khỏi sửng sốt, mắt mở to kinh ngạc và hoảng sợ.

"Tên điên này, muốn c·hết sao?!" một người khác trong xe phía sau thì thầm với giọng run rẩy khi nhìn thấy cách Băng Tử Huyên điều khiển xe như một kẻ liều mạng. Trong khi đó, một vài chiếc xe khác phải phanh gấp hoặc bị ép vào lề, tài xế không ngừng bấm còi và la hét chửi bới hắn. Nhưng tất cả những tiếng ồn đó đều bị bỏ lại phía sau, chìm vào trong làn khói bụi do chiếc xe của Băng Tử Huyên tạo ra.

Giữa cơn căng thẳng đến tột độ, một giọng nói vang lên trong đầu Băng Tử Huyên: "Ta cầm chân hết nổi rồi, giờ chỉ có thể trông cậy vào ngươi thôi...!"

Đó là Lệ Hoa. Hắn ngay lập tức muốn đáp lại cô, nhưng trước khi kịp nói gì, giọng nói ấy đã ngừng bặt.

"Cô...!" Băng Tử Huyên lẩm bẩm, lòng đầy lo lắng. Nhưng hắn không có thời gian để nghĩ nhiều. Cơn nguy hiểm vẫn đang bám riết lấy hắn.

Bỗng nhiên, từ ngọn núi cao phía trước, một âm thanh kinh hoàng vang lên. Băng Tử Huyên ngước mắt nhìn, ánh mắt thoáng qua sự kinh hãi. Từ trên cao, một tảng đá khổng lồ b·ị b·ắn thẳng ra, đâm sầm vào vách núi, khiến một phần núi sụp đổ ngay trên đoạn đường đèo trước mặt. Đất đá ào ào rơi xuống như một trận mưa đá tàn phá mọi thứ. Hai chiếc xe tải lớn bị đè bẹp ngay tức thì, âm thanh của kim loại bị nghiền nát hòa cùng tiếng thét kinh hoàng của các tài xế vang vọng khắp không gian. Một phần đường bị phá vỡ hoàn toàn, giao thông hoàn toàn bị chặn đứng. Những chiếc xe phía sau đồng loạt phanh gấp, tiếng còi inh ỏi vang lên như một bản giao hưởng của sự hỗn loạn.

"Không ổn rồi!" Băng Tử Huyên thầm nghĩ, ánh mắt lóe lên sự lo lắng. Hắn biết rằng nếu cứ tiếp tục đi theo con đường này, khả năng sống sót của hắn gần như bằng không. Không thể để mình bị chặn lại ở đây. Hắn nhanh chóng bật màn hình bản đồ trên xe, ánh mắt quét nhanh qua địa hình xung quanh để tìm lối thoát. Một thành phố nhỏ hiện lên trên bản đồ, cách đây không xa. Đó chính là cơ hội duy nhất của hắn.

"Nếu đến được đó, ta sẽ có cơ hội sống sót." Băng Tử Huyên lẩm bẩm, ánh mắt đầy quyết tâm.

Hắn không chần chừ thêm một giây nào nữa, dồn hết sức vào chân ga. Chiếc xe rú ga một lần nữa, lao v·út về phía trước như một viên đạn rời khỏi nòng súng. Trên con đường đèo nguy hiểm, giữa những khúc cua đầy rủi ro, Băng Tử Huyên lao đi như thiêu thân, quyết không để bất cứ thứ gì cản đường hắn. Tốc độ của chiếc xe càng lúc càng tăng, tiếng động cơ gầm rú trong đêm tối, bỏ lại phía sau là khung cảnh hỗn loạn của đất đá sụp đổ và những tiếng la hét đầy kinh hoàng.

Trong lúc này, chỉ có một mục tiêu duy nhất trong tâm trí hắn: sống sót và đến được nơi an toàn.

Trong lúc căng thẳng tột độ, chiếc xe của Băng Tử Huyên đột nhiên phát ra những tiếng lách cách đáng ngờ từ động cơ. Đèn báo hiệu trên bảng điều khiển nhấp nháy liên tục, rồi tiếng động cơ bắt đầu trở nên không đều. Hắn ngay lập tức nhận ra rằng chiếc xe cũ kỹ này, dưới áp lực làm việc quá mức, đã bắt đầu đến giới hạn của nó.

"Mẹ kiếp!" Hắn nghiến răng, tức giận. “Sao lại là lúc này cơ chứ, đúng là ông trời muốn triệt đường sống của ta mà!”



Trong khoảnh khắc ngắn ngủi của sự bất lực, khi mọi hy vọng dường như đã tan biến, Băng Tử Huyên thoáng nhìn qua gương chiếu hậu, và phát hiện một tia hy vọng đang xuất hiện. Từ phía xa, một chiếc siêu xe mui trần bóng loáng đang lao nhanh tới, ánh đèn pha rực rỡ như một vệt sáng trong màn đêm đen.

"Tới đúng lúc lắm..." Hắn thầm nói, đôi mắt lóe lên một tia quyết liệt. Không chần chừ, Băng Tử Huyên nhanh chóng đưa ra quyết định táo bạo. Hắn đột ngột giảm tốc độ, dồn hết sức xoay vô lăng, điều khiển chiếc xe cũ kỹ chặn ngang đường đèo như một bức tường chắn, chặn đứng con đường phía trước.

Chiếc siêu xe từ phía sau bất ngờ chứng kiến cảnh tượng ấy, đèn pha rọi thẳng vào chiếc xe của Băng Tử Huyên đang chắn ngang đường. Người lái trong chiếc siêu xe hoảng hốt, chân đạp mạnh vào phanh, tiếng lốp xe ma sát với mặt đường tạo thành âm thanh chói tai vang vọng khắp không gian. Chiếc siêu xe rít mạnh, kéo lê một đoạn dài trên mặt đường, tia lửa bắn ra khi bánh xe trượt trên mặt đường, để lại những vệt đen cháy khét.

Nhưng tốc độ của chiếc siêu xe quá lớn, không thể phanh kịp thời. Với một cú va đập mạnh mẽ, siêu xe đâm thẳng vào phần đuôi chiếc xe của Băng Tử Huyên, khiến cả hai chiếc xe rung lắc dữ dội. Cả không gian như bị xé toạc bởi âm thanh của kim loại v·a c·hạm, âm thanh của sự phá hủy khiến trái tim người nghe như bị bóp nghẹt.

Băng Tử Huyên cảm nhận rõ sự chấn động lan khắp cơ thể. Hắn nắm chặt vô lăng, cố gắng giữ thăng bằng trong khi chiếc xe của mình bị đẩy trượt lên một đoạn ngắn, trước khi cả hai chiếc xe dừng lại hoàn toàn trong im lặng đầy căng thẳng.

Khói bốc lên từ động cơ hai chiếc xe, một mùi cháy khét lan tỏa trong không khí. Hắn thở dốc, tim đập nhanh, nhưng trên môi hắn lại nở một nụ cười lạnh lùng.

"Không còn đường lui nữa rồi..." Băng Tử Huyên lẩm bẩm, đôi mắt sắc lạnh hướng về chiếc siêu xe vừa dừng lại. Hắn biết rằng đây là cơ hội duy nhất để hắn tiếp tục sống sót, và bằng mọi giá, hắn phải nắm lấy nó.

Băng Tử Huyên bế cô bé vẫn đang b·ất t·ỉnh rời khỏi chiếc xe cũ kỹ. Hắn sải những bước dài, vội vã tiến về phía chiếc siêu xe. Cô gái trong xe, với mái tóc bạch kim óng ánh dưới ánh trăng, ngay khi thấy bóng dáng hắn đến gần, đôi mắt lập tức tràn đầy sợ hãi. Cô cuống cuồng hét lớn, giọng run rẩy.

“Ngươi đừng qua đây... đừng qua đây... Tiền! Ta có thể cho ngươi tiền... đây... đây này!”

Bằng một động tác nhanh nhẹn, cô mở bóp, rút ra một xấp tiền mới cứng, dơ trước mặt như một lời cầu xin. Những tờ tiền lung lay trong tay cô, biểu lộ rõ ràng sự hoảng loạn. Nhưng Băng Tử Huyên, với ánh mắt lạnh lùng và kiên định, vẫn không hề chậm lại. Hắn tiến gần hơn, bước chân rắn rỏi và bình tĩnh.



Thấy vậy, cô gái càng thêm hoảng loạn. Cô cởi bỏ toàn bộ trang sức quý giá, từ vòng cổ đến đồng hồ, lôi hết ra và đưa lên như muốn trao đổi mạng sống. Giọng cô run lên, gần như nghẹn lại, nhưng hắn vẫn im lặng, không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào.

Khi Băng Tử Huyên đến sát chiếc xe, hắn nhìn thoáng qua cô gái một chút, đôi mắt của hắn vẫn sáng ngời, nhưng trong đó không có chút đe dọa hay tham lam nào. Hắn nhanh chóng kéo tay mở cửa xe, khiến cô gái hoảng sợ đến mức nhắm chặt mắt, người co rúm lại trong ghế ngồi. Tâm trí cô thoáng hiện lên những kịch bản tồi tệ nhất. Cô sợ hãi đến mức không dám thở mạnh, thầm nghĩ: “Lần đầu của ta...!”

Nhưng điều mà cô không ngờ tới là lời nói của Băng Tử Huyên lại dịu dàng, khác hoàn toàn với sự hung bạo mà cô tưởng tượng. Giọng hắn nhỏ nhưng nghiêm nghị vang lên:

"Phiền cô ngồi qua ghế bên kia, ta chỉ mượn xe một lát... Còn tổn thất của cô, ta nhất định sẽ trả."

Cô gái từ từ mở mắt, đầy e dè, nhìn trộm hắn qua khóe mắt. Một cảm giác khó hiểu xen lẫn kinh ngạc len lỏi trong cô. Giọng cô yếu ớt, đầy bối rối:

“Ngươi… không phải muốn làm chuyện đó sao?”

Câu nói khiến Băng Tử Huyên nhíu mày. Đang trong tình thế cấp bách, hắn không còn đủ kiên nhẫn nữa, giọng hắn trở nên sắc lạnh và có chút cáu kỉnh:

“Bớt nghĩ nhiều đi. Phiền cô qua ghế bên! Ta không có nhiều thời gian.”

Cô gái giật mình, thấy vẻ mặt nghiêm trọng và lời nói cứng rắn của hắn, trong lòng càng thêm sợ hãi nhưng cũng chẳng dám phản đối. Cô nhanh chóng nhún nhường, gật đầu rồi lách người qua ghế bên, ngồi thu mình lại, không dám hé môi thêm lời nào.

“Ta biết rồi...”

Khi thấy cô đã ngồi yên vị, Băng Tử Huyên cũng nhanh chóng bước vào xe. Hắn cẩn thận đặt cô bé trên tay mình qua lòng của cô gái tóc bạch kim, cúi xuống và nói giọng nhỏ nhẹ nhưng đầy gấp gáp:

"Trông chừng em ấy giúp ta."

Cô gái tóc bạch kim run rẩy ôm lấy cô bé, trong lòng tràn ngập nghi ngờ và nỗi sợ hãi. Nhìn cô bé thương tích đầy mình, hô hấp yếu ớt, cô càng cảm thấy tình huống này quá bất thường. Ánh mắt cô lướt qua Băng Tử Huyên, người thanh niên với vẻ ngoài bí ẩn, đôi mắt kiên nghị nhưng vẫn chất chứa một sự mệt mỏi tột cùng. Một thoáng nghi ngờ len lỏi trong cô: liệu hắn có phải là kẻ xấu thật không?

Nhưng không dám phản kháng, cô im lặng ôm chặt cô bé trong tay, cảm nhận thân thể nhỏ bé đang lạnh dần trong vòng tay mình. Tim cô đập loạn nhịp khi nghĩ đến sự nguy hiểm đang vây quanh, nhưng ánh mắt của Băng Tử Huyên lúc này lại làm cô ngờ vực về ý định thực sự của hắn.

“Cố lên, không thể để ả ta đuổi kịp.” Băng Tử Huyên lẩm bẩm rồi hắn nổ máy, chân đạp mạnh vào ga, siêu xe lao vụt đi giữa màn đêm, tiếng động cơ gầm rú như tiếng gầm của con thú săn mồi, phóng về phía trước như để thoát khỏi móng vuốt tử thần.