Mộng Sinh Giới

Chương 21: Thoát khỏi rừng sâu



Chương 21: Thoát khỏi rừng sâu

Bầu không khí trong khu rừng bất ngờ trở nên u ám đến ngột ngạt. Một tiếng quạ kêu vang lên, sắc lạnh và kéo dài, vọng lại từ phía xa, như một điềm báo chẳng lành. Cùng lúc đó, cơn gió mạnh đột ngột thổi qua, làm cho toàn bộ cây cối xung quanh kêu răng rắc, thân cây nghiêng ngả theo cơn gió. Băng Tử Huyên lập tức cảm nhận được sự nguy hiểm đang đến gần, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng hắn. Hắn xoay mạnh người lại, ánh mắt căng thẳng nhìn chằm chằm vào bóng tối sâu thẳm của khu rừng.

Từ trong bóng đêm vang lên một giọng nói âm vang, ma mị, như thể phát ra từ bốn phương tám hướng cùng lúc: “Tiểu tử... ta đã nói rồi, ngươi không thoát khỏi tay ta được đâu...”

Sắc mặt Băng Tử Huyên lập tức tái nhợt. Hắn cắn chặt răng, tim đập dồn dập trong lồng ngực, không cần suy nghĩ thêm, hắn hét lớn, âm thanh nghẹn ngào trong cổ họng: "Không xong rồi, chạy mau!"

Ba người đồng hành với hắn chưa kịp phản ứng, vẫn còn đang bàng hoàng trước hành động đột ngột của hắn. Người đàn ông trẻ trong số họ cau mày, nhìn Băng Tử Huyên với vẻ không hiểu: “Có chuyện gì sao? rốt cuộc có gì mà ngươi phải sợ vậy?”

Nhưng Băng Tử Huyên không dừng lại để giải thích, gương mặt hắn lộ rõ sự hoảng loạn. Hắn thở gấp, miệng gào lên đầy thúc giục: "Nghe ta, nếu các người không rời khỏi đây ngay bây giờ, chỉ có con đường c·hết thôi! Quái vật sắp tới rồi. Đây không phải lúc để nói chuyện! Đi mau!"

Dứt lời, hắn quay người, mặc kệ ba người kia còn ngỡ ngàng, phóng thẳng về phía trước, dùng toàn bộ sức lực còn lại mà chạy, đôi chân hắn lún sâu vào đất, lòng ngực đau nhói. Băng Tử Huyên biết thời gian của họ không còn nhiều.

Ba người đứng lại, nửa tin nửa ngờ trước những lời nói của hắn. Người đàn ông trẻ nhếch miệng, vẻ mặt khinh thường: "Tên này điên rồi sao? Làm gì mà phải gấp gáp đến thế? Chắc là dọa chúng ta thôi..."

Hắn vừa dứt lời, thì ngay lập tức, một cơn gió rít mạnh vang lên, sắc bén như lưỡi dao phóng tới. Trước khi ai kịp phản ứng, một đạo gió khí bắn thẳng đến, lao qua người đàn ông trẻ với tốc độ không thể nhìn thấy. Đầu hắn lập tức lìa ra khỏi thân, máu phun thành một dòng cao, tóe ra khắp nơi. Cơ thể hắn đổ gục xuống đất một cách vô thức, trong ánh mắt của hai người còn lại lộ rõ sự hoảng sợ và kinh hãi tột cùng.



Cả hai người đứng còn lại thẫn thờ, sắc mặt trắng bệch. Một người bật ngã xuống đất, miệng run rẩy lẩm bẩm, không thể tin vào mắt mình: “Không... không thể nào... Hắn… hắn c·hết rồi…”

Người đàn ông lớn tuổi, mặt cắt không còn giọt máu, vội vã lùi lại, bàn tay run rẩy cầm lấy đèn pin. “Chuyện này… là quái vật thật sao?” Giọng ông lắp bắp, chẳng còn chút uy nghiêm nào như trước.

Cả hai đồng loạt quay đầu nhìn về phía sau, từ trong bóng tối, những tiếng cười âm trầm lại vang lên, lạnh lẽo và đầy tà ác. Họ chỉ kịp trông thấy những bóng đen mờ mịt, thấp thoáng như hình thù quái dị, đang từ từ tiến tới. Mọi thứ xung quanh như bị bóng tối nuốt chửng, tiếng cười dần dần vang lên càng ngày càng gần hơn.

Họ cố gắng đứng lên, nhưng chân tay đều mềm nhũn, không thể chạy nổi. Trước mặt họ chỉ là sự tuyệt vọng.

Trong khi đó, Băng Tử Huyên vẫn lao nhanh về phía trước, không dám ngoái đầu nhìn lại. Tiếng gió rít, tiếng cười vang lên ngày một rõ hơn phía sau hắn, như thể tử thần đang bá·m s·át ngay bên tai.

Tiếng hét tuyệt vọng của hai người còn lại từ phía sau vang vọng theo từng cơn gió, dội thẳng vào tâm trí của Băng Tử Huyên. Dù tiếng hét đầy thống khổ vang lên khiến hắn rùng mình, nhưng Băng Tử Huyên chỉ biết cắn răng, lầm bầm qua kẽ môi: "Kẻ này đúng thật là muốn dí ta đến c·hết không thôi...!" Hắn vừa nói vừa dồn toàn lực mà chạy, đôi chân như muốn gãy ra nhưng vẫn không dừng lại.

Bất ngờ, từ phía trước, âm thanh tiếng xe cộ qua lại vang lên, lờ mờ thoảng đến tai hắn. Băng Tử Huyên lập tức nhận ra đó là con đường lớn phía trước, cách đây không quá xa, chỉ khoảng hơn 500 mét. Trong lòng hắn tràn ngập hy vọng. "Ta nhất định phải sống tiếp... Tốt rồi!" Ánh mắt hắn sáng lên khi thấy trước mặt là điểm thoát thân, đôi môi khô khốc hé nở một nụ cười mệt mỏi.



Nhưng phía sau, tiếng cười lạnh lẽo của nữ nhân áo đen kia vẫn vang vọng, như âm thanh của tử thần đang đuổi theo. “Ngươi tưởng có thể chạy thoát sao? Ta sẽ bắt được ngươi, tiểu tử!” Giọng nói đầy âm u như xuyên qua cả không gian, đe dọa hắn từng chút một.

Băng Tử Huyên bỏ ngoài tai những lời đe dọa ấy, chỉ tập trung vào mục tiêu duy nhất: tiến về phía trước, nơi có con đường và những chiếc xe, nơi hắn có thể sống sót. Thế nhưng, khi hắn vừa định cất bước nhanh hơn, bất chợt từ phía sau vang lên tiếng rít gió, và một thân gỗ lớn từ đâu xuất hiện, lao nhanh về phía hắn với tốc độ kinh hoàng.

"Không xong rồi!" Băng Tử Huyên kịp nhận ra nguy hiểm, nhưng không còn đủ thời gian để né tránh. Thân gỗ chỉ còn cách hắn chưa đầy một thước, hơi thở của tử thần phả thẳng vào mặt. Trong khoảnh khắc tuyệt vọng, cổ tay chỉ đỏ của hắn đột ngột phát sáng, tỏa ra một quầng sáng rực rỡ. Một lớp chắn vô hình bất ngờ hiện ra, chắn trước mặt hắn như một tấm khiên bảo vệ.

Thân gỗ khi v·a c·hạm vào lớp chắn, ngay lập tức vỡ vụn thành hàng nghìn mảnh nhỏ, bắn tung tóe ra xung quanh. Băng Tử Huyên thở hổn hển, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Hắn nhìn quanh, không thể tin mình vừa thoát c·hết trong gang tấc. "Thật là... suýt nữa thì..."

Đúng lúc đó, một giọng nói nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ vang lên từ phía sau lưng hắn: "Ngươi cứ tiếp tục chạy đi, ta sẽ cố gắng cầm chân ả ta lâu nhất có thể."

Băng Tử Huyên xoay người lại, và thấy Lệ Hoa, thân ảnh của cô hiện lên giữa làn sương mờ, ánh mắt kiên định nhìn về phía nữ nhân áo đen đang tiến gần. Gió thổi tung mái tóc dài của Lệ Hoa, làm cho bóng dáng cô trông càng thêm uy nghiêm và quyết liệt.

“Vậy làm phiền cô rồi...” Băng Tử Huyên khẽ nói, ánh mắt đầy cảm kích nhưng không giấu nổi sự lo lắng.

Lệ Hoa khẽ gật đầu, đôi môi mím lại, ánh mắt vẫn không rời khỏi bóng dáng đe dọa của nữ nhân áo đen phía xa. "Đi đi," cô nói, giọng điệu bình tĩnh nhưng không kém phần cương nghị, “Ta sẽ không để ả ta vượt qua đâu.”

Băng Tử Huyên không chần chừ thêm giây nào nữa, hắn biết thời gian không còn nhiều. Hắn xoay người lại, hít một hơi sâu rồi tiếp tục lao đi như một mũi tên, từng bước chân nặng nề nhưng dứt khoát. Trước mặt hắn, con đường lớn dần hiện rõ, cùng với âm thanh của xe cộ như tiếng gọi của sự sống. Lệ Hoa đứng lại phía sau, sẵn sàng đối mặt với cơn ác mộng đang đến gần.



Khi Băng Tử Huyên vừa rời khỏi, phía sau lưng hắn, Lệ Hoa lập tức biến đổi. Cơ thể cô hóa thân vào trạng thái quỷ, một nguồn sức mạnh ác liệt tràn ra từ khắp cơ thể. Mái tóc đen của cô bay ngược trong không khí, đôi mắt đỏ rực sáng lên như lửa địa ngục. Chỉ trong chớp mắt, cô lao về phía nữ nhân áo đen kia với tốc độ kinh hồn, như một tia chớp xé toạc bầu trời. Cả khu rừng rung chuyển khi hai thế lực v·a c·hạm, phát ra những đợt sóng khí mạnh mẽ, cây cối nghiêng ngả theo từng đợt bùng nổ, tiếng gió rít gào như tiếng thét của những linh hồn bị trói buộc.

Trong khi đó, Băng Tử Huyên cuối cùng cũng đã lết được một chân lên con đường lớn. Mệt mỏi và đau đớn, hắn gần như không còn sức lực. Vết thương trên người hắn vẫn chưa lành hẳn, mỗi bước chân là một sự h·ành h·ạ, nhưng hắn biết không thể dừng lại. Hắn bắt đầu đưa tay ra hiệu cho những chiếc xe đi qua, miệng hét lớn cầu cứu, từng tiếng kêu gọi vang lên trong đêm. “Dừng lại! Xin hãy dừng lại! Cứu tôi với!” Nhưng đáp lại hắn chỉ là sự thờ ơ đến đau lòng.

Giữa đêm thanh vắng, sự xuất hiện đột ngột của một người đầy thương tích, trên tay còn bế theo một đứa trẻ, rõ ràng khiến những tài xế hoảng sợ. Ai cũng nghĩ đến những câu chuyện l·ừa đ·ảo họ từng nghe qua: một kẻ giả vờ b·ị t·hương để kêu gọi lòng thương hại, sau đó bất thình lình ra tay t·ấn c·ông hoặc c·ướp b·óc. Những chiếc xe vội vàng lướt qua, không một chiếc nào chịu dừng lại. Dù có thấy hắn, họ vẫn làm ngơ, đạp ga tiếp tục hành trình của mình, không muốn dính vào tai họa giữa đêm tối mịt mù.

Băng Tử Huyên nhìn từng chiếc xe chạy qua trong vô vọng, lòng đầy tuyệt vọng và căm phẫn. "C·hết tiệt..." Hắn lẩm bẩm, biết rằng thời gian không còn nhiều. Cứ đứng đây chờ xe dừng lại chắc chắn không phải là cách. Nghĩ đến điều này, hắn lập tức hành động. Băng Tử Huyên cẩn thận đặt cô bé xuống, dựa lưng cô vào một cột đá bên đường. Ánh mắt hắn dịu lại một chút khi nhìn gương mặt ngây thơ và mệt mỏi của cô bé, rồi sau đó kiên quyết rời đi.

Hắn nhanh chóng tìm thấy một tảng đá lớn gần đó, và với sức lực còn lại, Băng Tử Huyên gồng mình lăn nó ra giữa con đường. Hắn biết hành động này ngang với t·ự s·át, nhưng không còn lựa chọn nào khác. Trong đầu hắn chỉ còn duy nhất một suy nghĩ: phải chặn một chiếc xe lại, bằng mọi giá. Với một tảng đá lớn chắn ngang đường, chắc chắn những chiếc xe sẽ không thể bỏ qua mà phải dừng lại. Nếu chúng không dừng lại vì hắn, thì ít nhất cũng sẽ dừng lại vì tảng đá.

Cố gắng lăn tảng đá xong, Băng Tử Huyên thở hổn hển, hai tay run rẩy nhưng vẫn quyết tâm. Hắn đứng chắn ngay giữa con đường, giương hai tay ra, cả cơ thể hắn lúc này run rẩy, mắt nhìn chằm chằm về phía những ánh đèn xe đang lao tới từ xa. Hắn hét lớn, hy vọng rằng lần này sẽ có người dừng lại.

“Dừng lại! Xin hãy dừng lại!”

Ánh đèn pha xe chiếu thẳng vào mặt hắn, làm chói mắt, nhưng hắn không lùi bước. Xe càng tiến đến gần, tim hắn càng đập mạnh, từng nhịp đập như muốn phá tung lồng ngực. Nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác. Dù cách này ngang với t·ự s·át, nhưng ít nhất, nếu xe không dừng lại, hắn cũng không để cô bé kia phải chịu c·hết một mình.

Từ xa, chiếc xe cuối cùng cũng giảm tốc độ khi thấy tảng đá chắn ngang đường. Người tài xế trong xe nhìn thấy Băng Tử Huyên đứng chắn giữa đường, bộ dạng thảm thương, thì ngay lập tức hoảng hốt, thắng gấp. Tiếng bánh xe rít lên trong đêm tối, tạo ra một âm thanh chói tai. Chiếc xe dừng cách Băng Tử Huyên chỉ vài mét, hơi nóng từ động cơ xe phả vào mặt hắn.