Mộng Sinh Giới

Chương 20: Đứa Linh Hồn Tử Cõi Chết Trở Về



Chương 20: Đứa Linh Hồn Tử Cõi Chết Trở Về

Băng Tử Huyên cảm nhận từng cơn đau như hàng ngàn lưỡi dao cắt sâu vào tận xương tủy. Máu trong người hắn sôi sục, các mạch máu nổi cộm lên, đỏ rực như muốn bùng nổ ra ngoài. Cơ thể hắn căng cứng, từng thớ thịt co giật mạnh mẽ, đôi mắt hắn đỏ ngầu, huyết lệ trào ra từ khóe mắt. Đồng tử của hắn đảo loạn liên tục, như lạc vào một trạng thái hoang dại, không còn tự chủ. Mồ hôi lạnh rịn ra khắp người, thấm ướt toàn bộ cơ thể trần sau khi hắn xé toạc áo.

"Ta... không chịu nổi nữa... Ra tay... ra tay mau!" Hắn rít lên qua kẽ răng, giọng khàn đục, vỡ vụn vì cơn đau tột cùng. Từng lời nói ra như từng nhát chém vào ý thức đang dần mất đi của hắn. Toàn thân hắn run rẩy, tay chân co quắp lại, như thể cơ thể đã vượt quá giới hạn chịu đựng.

Những v·ết t·hương trên người hắn trở nên đen kịt, lan rộng như những chiếc rễ cây đâm sâu vào da thịt. Hơi thở của Băng Tử Huyên càng lúc càng đứt quãng, gần như không thể kiểm soát được nữa. Hắn gục xuống, cơ thể như muốn vỡ tung ra bởi thứ độc tố khủng kh·iếp. Cảm giác đau đớn như cơn sóng cuộn trào, từng lớp từng lớp quét qua, kéo hắn vào địa ngục thống khổ. Hắn nghiến răng đến bật máu, nhưng vẫn không thể thoát khỏi cơn đau dai dẳng như lửa đốt.

Cô bé đứng cạnh nhìn thấy cảnh tượng đó, bàn tay thủ sẵn thành mũi nhọn, nhưng sắc mặt lộ rõ vẻ do dự. Đôi mắt cô sáng lên lo lắng, giọng nói nhỏ nhưng quyết đoán vang lên trong đầu: "Sắp xong rồi... Không thể để hắn chịu đau khổ đến vậy mà uổng công được."

Cô bé nhanh chóng quyết định, tay cô kéo cao ống tay áo, để lộ ra một hàng cổ ngữ chạy dài dọc cánh tay. Ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt lên hàng chữ đó, ánh kim quang bắt đầu lóe sáng, tỏa ra một luồng năng lượng kỳ bí. Cô hét lớn, giọng đầy uy lực: “Thiên Linh Huyết Tế!” Ngay lập tức, một luồng khí tức mạnh mẽ bao phủ lấy toàn bộ cơ thể Băng Tử Huyên, nâng hắn bay lên không trung.

Những chiếc chuông nhỏ xuất hiện từ hư không, xoay quanh cơ thể hắn, phát ra những âm thanh ngân vang khắp khu rừng, như tiếng vọng từ một thế giới khác. Âm thanh đó vang lên, thiêng liêng và ma mị, dẫn dắt linh hồn về nơi xa xăm nào đó. Mỗi tiếng chuông ngân là một lần không gian xung quanh biến đổi. Mặt đất rung chuyển, cây cối lay động theo từng nhịp chuông, khiến không gian trở nên siêu thực, đầy huyền ảo.

Từ một không gian khác, một cỗ quan tài kim sắc cổ vĩ từ từ hiện ra giữa bầu trời. Quan tài lấp lánh trong ánh sáng huyền bí, như một vật thể tồn tại từ thời xa xưa, mang theo hơi thở của thần linh. Nắp quan tài khẽ mở ra, bên trong là một khoảng không đen tối vô tận, sâu thẳm và bí ẩn, dường như không hề có đáy.

Quan tài bắt đầu tạo ra một lực hút khủng kh·iếp, kéo lấy cơ thể Băng Tử Huyên, như muốn nuốt chửng toàn bộ linh hồn và thân xác của hắn. Lực hút này mạnh mẽ và tàn nhẫn, không gì có thể ngăn cản. Hắn bị cuốn vào, không thể chống cự, cho đến khi hoàn toàn bị nuốt gọn bởi bóng tối vô tận bên trong chiếc quan tài.

Khi nắp quan tài đóng lại, không gian xung quanh bắt đầu thay đổi hoàn toàn. Những bóng hình mờ ảo xuất hiện, như những linh hồn cổ đại bước ra từ quá khứ. Một đoàn người trong trang phục kỳ lạ, thuộc về thời kỳ Ai Cập cổ đại, lặng lẽ tiến về phía quan tài. Từng người một cúi đầu, chắp tay, cầu nguyện với giọng cổ ngữ xa lạ vang vọng khắp khu rừng. Tiếng lẩm bẩm đều đều, như một bài ca thiêng liêng mang theo lời thỉnh cầu, vang lên khắp không gian, chạm vào mọi ngõ ngách của thế giới.



Sau hai phút tiếng cầu nguyện liên tục vang vọng, từ trên cao, một nữ thần xuất hiện, từ trên trời bay xuống như thể đến từ thiên đàng. Nữ thần mặc trang phục trắng tinh, đôi cánh bạc lấp lánh, hai tay chắp lại, đôi mắt nhắm nghiền trong sự tôn kính. Nàng nhẹ nhàng cầu nguyện cùng với đoàn người phía dưới, giọng nói thiêng liêng, vang lên trong tâm thức của mọi người.

Khi lời cầu nguyện dừng lại, nữ thần nhẹ nhàng cúi xuống, một giọt nước mắt trong suốt lăn dài trên má, nhỏ thẳng xuống chiếc quan tài kim sắc. Giọt nước mắt tinh khiết chạm vào quan tài, ngay lập tức phát ra một luồng bạch quang rực rỡ, sáng trắng chói lòa, lấn át toàn bộ không gian xung quanh. Ánh sáng mạnh đến mức không thể nhìn thấy gì ngoài sắc trắng, bao trùm mọi thứ như một dòng suối ánh sáng thần thánh.

Khi bạch quang tắt đi, toàn bộ những bóng hình, nữ thần và quan tài kim sắc cũng dần biến mất. Khu rừng trở về trạng thái tĩnh lặng, như chưa từng có gì xảy ra. Không gian trở lại bình thường, yên tĩnh và hoang sơ, chỉ còn lại cô bé và Băng Tử Huyên nằm bất động trên mặt đất.

Băng Tử Huyên trong cơn mê man dần tỉnh lại, ánh mắt hắn mở ra chậm rãi, cơ thể nặng trĩu dường như đã hồi phục phần lớn. Hắn nhìn xuống thân mình, những v·ết t·hương loang lổ trước đó giờ đây đã lành lại tám phần, chỉ còn một chút đau đớn âm ỉ như dư chấn của trận chiến vừa qua. Thở ra một hơi dài, Băng Tử Huyên ngồi dậy, cảm giác nhẹ nhõm dâng lên trong lòng. Nhưng ngay lập tức, ánh mắt hắn bắt gặp cô bé nằm bất động bên cạnh.

Cả người cô bé nhỏ thó lại, gương mặt xanh xao, lồng ngực phập phồng yếu ớt. Hình ảnh này khiến hắn hoang mang, lòng dâng lên một cảm giác lo lắng. Hắn liền vội vã bò đến bên cạnh cô bé, bàn tay thô ráp của hắn nhẹ nhàng đặt lên trán cô, cảm nhận thân nhiệt vẫn còn nhưng rất yếu. Hắn thoáng sững lại, một cơn lạnh chạy dọc sống lưng khi hắn chợt nhận ra điều gì đó. Sự việc vừa rồi, những gì xảy ra trong cơn đau đớn, hắn không hoàn toàn rõ, nhưng hắn có thể đoán được rằng cô bé đã hy sinh rất nhiều để cứu sống hắn.

“Cô bé này... ấy vậy mà làm tới mức này để cứu ta…” Hắn thầm nghĩ, đôi mắt đầy vẻ trầm tư.

Khi nhìn kỹ, hắn giật mình nhận ra một điều kỳ lạ: dường như cô bé đã nhỏ đi, ít nhất là một tuổi. Làn da của cô bé nhợt nhạt hơn, mái tóc đen dài đã trở nên mỏng hơn, yếu đuối như ngọn gió. Hắn bàng hoàng, không dám tin vào mắt mình. “Có lẽ là ta nhầm rồi...” Băng Tử Huyên tự nhủ, nhưng trong lòng hắn biết rõ, đó không phải là ảo giác. Cô bé đã đánh đổi một phần sức sống của mình để kéo hắn ra khỏi bờ vực tử thần.

Ánh mắt hắn chợt rơi xuống hai con trùng độc trên mặt đất, hai sinh vật quái dị đang dãy dụa trong vũng c·hất đ·ộc đen sẫm mà chúng hút ra từ cơ thể hắn. Chúng giãy giụa thêm vài khoảnh khắc, rồi bất động, cơ thể co rút lại, c·hết đi trong chính thứ độc tố mà chúng đã lấy ra từ hắn. Băng Tử Huyên nhìn cảnh đó mà lòng đầy phức tạp, vừa thầm cảm ơn, vừa tự trách bản thân đã để cô bé phải gánh chịu quá nhiều.

“Ơn tình cứu mạng này, Tử Huyên ta nhất định sẽ trả...” Hắn thì thầm, lời thề như khắc sâu vào tâm khảm.



Băng Tử Huyên cẩn thận nâng cô bé lên trong vòng tay, bước chân hắn nhẹ nhàng nhưng vội vã. Cơ thể nhỏ bé, yếu ớt của cô nằm gọn trong lòng hắn, khiến hắn cảm thấy như đang bế một đứa trẻ. Gương mặt xanh xao của cô càng làm hắn xót xa. Không một chút chần chừ, hắn nhanh chóng phóng mình về phía bìa rừng, theo con đường mà cô bé đã chỉ dẫn cho hắn trước đó.

Bóng cây rừng lướt nhanh qua hai người, những âm thanh của cánh rừng rì rào trong gió. Băng Tử Huyên tập trung toàn bộ sức lực còn lại, mặc cho cơn đau từ v·ết t·hương chưa lành hẳn vẫn còn nhức nhối. Từng bước chân đều là sự kiên định, đôi mắt sắc lạnh hướng về phía trước. Lúc này, hắn không chỉ đang chạy để thoát khỏi cánh rừng đáng sợ này, mà còn là để bảo vệ người đã cứu mạng hắn, người đã sẵn sàng hy sinh cả tuổi thọ và sự sống của mình cho hắn.

Gió thổi tung mái tóc của hắn, cây cối lùi dần phía sau, còn hắn chỉ có một mục tiêu duy nhất – thoát khỏi khu rừng và tìm cách cứu cô bé. Trong lòng hắn giờ đây, không còn chỉ là nỗi lo lắng cho tính mạng bản thân, mà là sự trách nhiệm, sự biết ơn và quyết tâm bảo vệ cô bé đến cùng.

Phía trước, giữa màn đêm đen kịt của khu rừng, ba bóng người xuất hiện mờ mờ dưới ánh đèn pin le lói, ánh sáng chập chờn như đấu tranh với bóng tối dày đặc. Họ đứng bên cạnh một tảng đá lớn, gương mặt căng thẳng, thảo luận nhỏ nhẹ nhưng đầy thận trọng.

“Hai người thấy ánh sáng kỳ lạ ban nãy không? Tự nhiên sáng rực lên một khoảng trời phía bên kia,” một người đàn ông trung niên cầm đèn pin nói, đôi mắt lo lắng lia quanh khu rừng tăm tối.

"Ừ, tôi cũng thấy. Lạ thật, khu rừng này dạo gần đây vốn đã có nhiều chuyện kỳ bí xảy ra, người m·ất t·ích, thú hoang xuất hiện nhiều hơn, không chừng đó là đám lâm tặc làm ra," người thứ hai, một thanh niên trẻ, đáp lời, giọng đầy nghi hoặc.

Người thứ ba, có vẻ lớn tuổi nhất trong ba người, hừ lạnh, giọng nói trầm đục: “Lâm tặc? Nếu đúng là chúng, chúng ta phải cẩn thận. Không thể để bọn chúng lộng hành. Dạo này đã có quá nhiều tin đồn về người m·ất t·ích ở khu rừng này rồi. Không khéo lần này, chẳng phải thú hoang mà chính là chúng đang gây rối.”

Cả ba nhìn nhau, vẻ mặt đồng loạt nghiêm túc. Họ đã nghe nhiều về những câu chuyện kỳ lạ trong khu rừng này, nhưng đêm nay là lần đầu tiên họ chứng kiến thứ ánh sáng bí ẩn như vậy.

“Cứ cẩn thận thì hơn,” người đàn ông lớn tuổi nhắc nhở. “Chúng ta tách ra kiểm tra xung quanh một chút, xem có dấu hiệu gì của lâm tặc hay không. Nhớ để ý dấu vết và không đi quá xa nhau.”



“Được, chúng ta chia ba đường, đi vòng quanh khu vực này. Nếu có gì bất thường thì gọi ngay cho nhau,” thanh niên trẻ nhanh chóng đồng ý, mắt đảo quanh.

Cả ba chuẩn bị chia nhau ra thì bất ngờ, từ phía xa vang lên tiếng động như có thứ gì đó đang lao đến. Một luồng gió lạnh phả qua, mang theo tiếng bước chân dồn dập. Ánh đèn pin của họ đồng loạt hướng về phía trước.

“Cái gì thế...?” Người đàn ông trung niên nhíu mày, đôi mắt căng thẳng nhìn về phía rừng sâu.

Bóng tối phía trước bỗng rung chuyển, rồi một dáng hình lao v·út về phía họ, nhanh đến mức làm họ ngỡ ngàng. Trong chớp mắt, ánh đèn chiếu rọi rõ ràng: Băng Tử Huyên, thân hình mệt mỏi, trên tay bế một đứa trẻ nhỏ, gương mặt hắn lộ rõ sự đau đớn và kiệt sức.

“Cẩn thận! Có người tới!” Người đàn ông trẻ hét lớn, bàn tay run run lập tức nắm chặt khẩu súng săn bên hông, sẵn sàng khai hỏa. Trong màn đêm, bất kỳ thứ gì cũng có thể là mối đe dọa.

“Khoan đã! Đợi chút! Có vẻ là người...!” Người đàn ông lớn tuổi kêu lên, cố ngăn lại cơn hoảng sợ của đồng đội.

Băng Tử Huyên lao tới gần hơn, từng hơi thở nặng nề phả ra trong làn sương đêm, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán. Khi ánh đèn chiếu rõ hơn, cả ba người càng bất ngờ khi thấy đứa trẻ nhỏ nằm bất động trong vòng tay hắn, khuôn mặt tái nhợt, yếu ớt.

“Giúp… giúp tôi!” Băng Tử Huyên vừa thở vừa nói, giọng khàn đặc vì kiệt sức. Hắn gần như khuỵu xuống trước mặt họ, ánh mắt đầy vẻ cầu cứu.

Ba người đứng đó, ngỡ ngàng trước cảnh tượng trước mặt. Người đàn ông trẻ vẫn cầm chặt khẩu súng, nhưng ánh mắt đã bớt phần căng thẳng, thay vào đó là sự bối rối. Người đàn ông trung niên thì tiến lại gần hơn, cẩn thận đánh giá hai người trước mặt, nhận ra rằng họ không phải kẻ thù, mà chính là những người cần giúp đỡ.

“Chuyện gì đã xảy ra với anh?” Người lớn tuổi hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng không kém phần lo lắng. “Cô bé này là ai? Tại sao hai người lại ở đây, trong tình trạng như vậy?”

Băng Tử Huyên thở hắt ra, đôi mắt đỏ ngầu nhìn ba người trước mặt. Hắn không còn sức để giải thích toàn bộ sự việc, chỉ có thể nói ngắn gọn: “Chuyện này tôi sẽ kể lại cho các người sau. Còn giờ xin các ngươi hãy cứu lấy em ấy…”

Người đàn ông lớn tuổi nhìn kỹ Băng Tử Huyên, rồi quay sang hai người còn lại. Ông ra hiệu cho họ cất súng, đồng thời nhẹ nhàng đỡ lấy Băng Tử Huyên và cô bé. "Được rồi, để chúng tôi giúp. Nhưng phải ra khỏi khu rừng này trước đã. Nơi này không an toàn."