Mộng Sinh Giới

Chương 19: Khu Rừng Tử Khí



Chương 19: Khu Rừng Tử Khí

Khi Băng Tử Huyên vừa mới chạy đến gần cánh cửa gỗ, một cảm giác lạnh lẽo rợn người bất chợt lướt qua sống lưng hắn. Hắn nghe thấy tiếng lạo xạo phía sau, cùng những chuyển động bất thường. Khi quay đầu lại, cảnh tượng trước mắt khiến hắn không khỏi hoảng hốt. Thi thể của lão bà kia, vốn đã nằm bất động, giờ đây bắt đầu cử động. Ánh mắt của bà ta trống rỗng, đảo loạn liên tục, đồng tử co rút lại như một con thú hoang. Cơ thể bà vặn vẹo với những chuyển động không tự nhiên, từng khớp xương kêu lên răng rắc, và rồi bà ta bất ngờ bò dậy như một sinh vật kinh dị.

Ngay khi ánh mắt sắc bén của lão bà quét qua Băng Tử Huyên, bà lập tức lao tới với tốc độ điên cuồng. Những bước chạy của bà ta nhanh đến mức còn đáng sợ hơn cả đứa trẻ tên Tý trước đó. Băng Tử Huyên cảm nhận rõ ràng sự c·hết chóc đang áp sát, nhưng khi nhận ra điều này, thì khoảng cách giữa hắn và lão bà đã quá gần. Tim hắn thắt lại.

Cô bé trên vai hắn, với sự nhạy bén và bình tĩnh không ngờ, liền hành động ngay lập tức. Tay cô khẽ giơ lên, hai ngón tay thủ một ấn pháp kỳ lạ, rồi nhanh chóng cắn vào ngón tay lấy một giọt máu tươi. Trong giây lát, cô vẽ vội lên một tấm phù văn vài ký tự, máu từ ngón tay cô nhanh chóng thấm lên lá bùa, tạo nên những đường nét huyền bí.

Huyết sắc từ phù văn bắt đầu sáng lên, một luồng năng lượng mạnh mẽ tỏa ra. Không chút chần chừ, cô bé phóng lá bùa về phía lão bà đang lao đến. Ngay khi lá bùa chạm vào thân thể lão bà, một lực đạo vô hình bùng nổ, đánh bật bà ta về phía sau. Cơ thể lão bà bị hất mạnh xuống đất, phát ra tiếng động như xương gãy vụn. Ánh sáng từ lá bùa nhanh chóng lụi tàn, nhưng sự kìm hãm của nó vẫn rõ ràng.

Băng Tử Huyên quay lại, mắt ánh lên sự ngạc nhiên, thốt lên cảm thán: "Lá bùa kia quả thực lợi hại...!"

Nhưng cô bé trên vai hắn, với hơi thở hổn hển, yếu ớt nói: "Linh lực của em đã dùng hết rồi... Bây giờ, chỉ có thể dựa vào anh mà thôi..."

Băng Tử Huyên quay đầu lại, ánh mắt hắn trở nên kiên định hơn bao giờ hết. Hắn gật đầu, cương nghị đáp: "Ta biết rồi. Chuyện còn lại cứ giao cho ta."

Không cần thêm lời, Băng Tử Huyên dồn hết sức, bứt tốc qua cánh cửa gỗ. Bên kia cánh cửa, ánh sáng yếu ớt của rừng rậm hiện lên, nhưng hắn biết rõ không gian ngoài kia cũng chỉ là một phần của bóng tối đầy hiểm nguy đang bủa vây. Hắn phóng nhanh, gió lùa qua tóc và mang theo âm thanh của từng nhịp thở gấp gáp. Cánh rừng trước mặt như đang mở rộng ra đón họ, nhưng cũng là cạm bẫy vô hình nào đó ẩn chứa sau mỗi tán cây, mỗi góc khuất.

Băng Tử Huyên phóng nhanh vào màn đêm tối đen của khu rừng, từng bước chân đều chắc chắn, nhưng hắn vẫn không ngừng cảm nhận áp lực đè nặng lên tâm trí. Gió lạnh tạt qua, những tán cây um tùm che khuất bầu trời, khiến mọi thứ chìm vào bóng tối mờ ảo. Trên lưng hắn, cô bé với giọng nói dồn dập, lo lắng, không ngừng chỉ dẫn.

"Đi thẳng qua chỗ rẽ này, đừng đi lệch sang phải!" cô bé gấp gáp nói. "Có một bẫy hố ở đó, chỉ cần sẩy chân, anh sẽ rơi thẳng vào những cọc nhọn dưới đáy."

Băng Tử Huyên nghe vậy liền nghiêng người tránh sang trái, mắt dán chặt vào con đường trước mặt. Hắn lướt qua những tán cây, cảm nhận rõ từng nhịp đập của đất dưới chân. Hắn không dám nhìn lại, nhưng tiếng rì rầm phía sau không ngừng lớn dần, như thể có thứ gì đang theo sát bọn họ.

"Từ đây đi thêm khoảng trăm mét, cẩn thận phía trên!" cô bé lại lên tiếng, giọng điệu cảnh giác. "Có lưới gai mắc sẵn, chỉ cần một cơn gió mạnh cũng có thể khiến nó sập xuống...!"

Ngay khi cô vừa nói xong, Băng Tử Huyên giật mình khi thấy một tấm lưới gai ẩn mình trong bóng tối, giăng ngang phía trên, sẵn sàng rơi xuống bất cứ lúc nào. Không do dự, hắn lập tức cúi người thấp xuống, lao nhanh qua khoảng trống hẹp giữa tấm lưới và mặt đất. Tiếng gió rít vang lên, khiến tấm lưới rung nhẹ, nhưng may mắn là nó vẫn chưa sập xuống.

"Hữu dụng thật... Nếu không có chỉ dẫn này, ta e rằng chưa đi được bao nhiêu thì đã m·ất m·ạng rồi," Băng Tử Huyên thầm nghĩ, lòng cảm kích nhưng không dám thả lỏng dù chỉ một giây.

Cô bé trên lưng tiếp tục chỉ dẫn, nhưng giọng cô bé bắt đầu yếu đi. "Phía trước có một bẫy nữa... anh phải nhảy qua một bãi đất cứng. Dưới đó có gài lẫy, chỉ cần đạp phải là kích hoạt ngay."

Băng Tử Huyên nhíu mày, nhìn thấy một khoảng đất trông vô cùng bình thường phía trước, nhưng với những gì cô bé nói, hắn biết rằng đó chỉ là vỏ bọc. Hắn thả lỏng đầu gối, rồi đạp mạnh một bước lao lên không trung, cơ thể nhẹ nhàng vượt qua bãi đất nguy hiểm. Khi đáp xuống, một tiếng động nhẹ phát ra từ sau lưng, nhưng hắn không quay đầu lại, tiếp tục lao về phía trước với tốc độ kinh hoàng.

"Mau hơn nữa! Phía trước còn một trận địa nỏ bắn, được kích hoạt bởi dây cước mảnh... Nếu không cẩn thận, sẽ b·ị b·ắn trúng ngay!" cô bé khẩn trương nhắc nhở.

"Ta thấy rồi!" Băng Tử Huyên khẽ gầm lên, đôi mắt hắn quét nhanh quanh khu vực phía trước. Những sợi dây cước gần như vô hình trong ánh sáng lờ mờ của khu rừng, căng ngang dọc trên lối đi. Hắn lách người sang trái, rồi ngay lập tức nghiêng sang phải, tránh né từng sợi dây một cách hoàn hảo. Đúng như lời cô bé nói, khi hắn lướt qua, những cạm bẫy nỏ được kích hoạt, mũi tên sắc nhọn bắn vụt ra, xé toạc không gian chỉ vài giây sau khi hắn vừa thoát qua.

"C·hết tiệt thật! Cạm bẫy này dường như quá mức nguy hiểm," Băng Tử Huyên thì thầm, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.

Cô bé nặng nề thở gấp: "Anh phải tập trung! Phía trước là một vách đá... Nếu không nhảy kịp, em e rằng anh sẽ rơi xuống vực sâu."



Băng Tử Huyên không hề do dự, ngay khi nghe cô bé nói, hắn lập tức dồn lực vào đôi chân, phóng mạnh về phía trước. Gió rít qua tai, và chỉ trong khoảnh khắc, trước mắt hắn là mép vách đá. Hắn tung người lên không trung, toàn thân bay lướt qua khoảng không, chỉ cách vực sâu bên dưới vài tấc.

Hắn tiếp đất một cách nặng nề, nhưng vững chắc. Cả hai thở hổn hển. Chân vẫn không ngừng chạy, nhưng trong tâm trí hắn đã bắt đầu hình thành một kế hoạch thoát thân.

Tuy nhiên, điều khiến hắn không khỏi bất an là đám quạ đen kia vẫn cứ bay theo cả hai người. Những con quạ với cặp mắt đỏ rực, chúng lượn lờ trên cao như những bóng mờ ám, không ngừng kêu lên những tiếng cười man rợ.

"Đám quạ đó... chúng theo dõi chúng ta," Băng Tử Huyên nói, giọng đầy lo lắng.

"Chúng là tai mắt của kẻ đuổi theo. Nhưng đừng lo, chỉ cần chúng ta đến được điểm cuối của cánh rừng, bọn chúng sẽ không thể làm gì được nữa!" cô bé đáp lại, giọng cô căng thẳng nhưng kiên định.

Trong không gian tăm tối và đầy c·hết chóc của khu rừng, Băng Tử Huyên dừng chân trong giây lát, mồ hôi lấm tấm trên trán, hơi thở nặng nề. Cô bé trên lưng cũng đang thở dốc, nhưng đôi mắt cô lại tỏa ra sự kiên định. Nhìn quanh, cô cất giọng, tuy nhỏ nhưng đầy sức sống:

"Chúng ta hiện đang đứng ở phía đông của khu rừng này. Theo bản đồ của em, nếu từ đây chạy thẳng khoảng sáu cây số nữa, chúng ta sẽ thoát khỏi được khu rừng tử khí này. Nhưng anh phải chú ý, đoạn đường phía trước có thể còn nguy hiểm hơn."

Băng Tử Huyên khẽ gật đầu, đôi chân đã sẵn sàng lao đi. Nhưng khi cô bé vừa dứt lời, hắn chợt cảm nhận được sự biến động trong không gian phía sau. Một cơn gió lạnh tạt qua gáy hắn, mang theo cảm giác rùng mình đến đáng sợ. Hắn quay lại, và trong khoảnh khắc, đôi mắt hắn chạm phải hai bóng đen quen thuộc.

Hai bà cháu lão bà kia—giờ đây đã không còn là người nữa—bò sát đất như những con dã thú, cả bốn chi vặn vẹo quái dị, thân thể trườn qua những tán cây, nhanh như chớp. Ánh mắt của cả hai đỏ rực, phát sáng trong bóng tối như những ngọn lửa ma quái. Những tiếng khè khè từ cổ họng của chúng phát ra, mang theo âm thanh ghê rợn, như thể đang phấn khích khi thấy được con mồi.

"Chúng... chúng vẫn đuổi theo!" Băng Tử Huyên thốt lên, trong lòng không khỏi kinh hãi.

Cô bé trên lưng cũng quay lại nhìn, đôi mắt lập tức hoảng sợ. "C·hết tiệt! Bọn chúng thật sự không buông tha cho chúng ta!"

Lão bà và đứa trẻ quái dị kia càng ngày càng tiến lại gần. Tốc độ của chúng thật không thể tin nổi. Những chiếc móng vuốt sắc nhọn của chúng cào xé qua những thân cây như dao cắt qua bơ, để lại những vệt dài xé toạc vỏ cây. Thậm chí, đứa trẻ tên Tý còn bò cả lên cây, chạy trên những cành cao với tốc độ điên cuồng, đôi mắt đỏ thẫm chực chờ lao xuống như dã thú vồ mồi.

"Hai thứ quái vật này không ngờ lại đuổi dai đến vậy," Băng Tử Huyên nghiến răng, cố dồn hết sức chạy đi. "Rõ ràng là chúng ta đã chạy trước lâu như vậy, vẫn bị đuổi kịp..."

Lời vừa dứt, Băng Tử Huyên lập tức dồn sức vào đôi chân, bật mạnh về phía trước. Hắn lao đi như một cơn gió, vượt qua những cành cây, hố sâu và cạm bẫy nguy hiểm. Nhưng dù hắn chạy nhanh đến đâu, tiếng gào thét rợn người của hai bà cháu lão bà vẫn vang vọng từ phía sau, không hề giảm bớt.

Cô bé trên lưng hắn vẫn đang hướng dẫn: "Đi về phía trái! Đoạn đường phía trước có một hố sâu, anh phải nhảy qua nó!"

Băng Tử Huyên không ngừng lại, đôi chân hắn như được gắn thêm đôi cánh. Hắn nhảy qua một vũng lầy đầy bùn lầy và rễ cây chằng chịt, nhưng ngay sau đó, cảm nhận được sự rung động từ phía sau lưng. Tiếng gió rít qua tai, khi lão bà kia lao xuống từ trên cây, móng vuốt sắc bén giơ cao, định vồ lấy hắn từ phía sau.

"Nhanh lên! Chúng đang tới gần!" cô bé hét lên trong sự hoảng sợ.

Nhưng Băng Tử Huyên không cần nhắc nhở. Bản năng sinh tồn thúc giục hắn, và hắn bật nhảy lên cao, thoát ra khỏi tầm với của lão bà trong gang tấc. Cả người hắn xoay tròn trong không trung, rồi tiếp đất một cách nặng nề, nhưng vẫn giữ được thăng bằng.

Băng Tử Huyên vừa tránh né thành công đòn t·ấn c·ông của lão bà quỷ dị, thì đột nhiên từ ngọn cây phía trên, đứa trẻ tên Tý lao xuống như một tia chớp. Tốc độ của nó quá nhanh, không cho hắn thời gian phản ứng. Trước khi Băng Tử Huyên kịp né tránh hoàn toàn, đôi vuốt sắc bén của đứa trẻ quái vật kia đã chém qua người hắn từ đỉnh đầu kéo dài xuống dưới. Mái tóc dài của hắn bay tung trong không trung, vài lọn tóc bị cắt đứt rơi lả tả. Bộ áo hỷ rách toạc từ trên vai xuống ngực, để lộ những vết rách dài, máu tuôn ra loang lổ, thấm đỏ cả vải áo.



Cơn đau lan tỏa khắp người khiến Băng Tử Huyên nhăn mặt, đôi môi mím chặt, giữ chặt thân thể đang đau đớn đến tột cùng. Nhưng hắn không thể dừng lại, không được phép dừng lại. Bằng tất cả ý chí, hắn nghiến răng, miệng thốt ra một câu chửi thề, rồi tiếp tục lao về phía trước, mỗi bước chân như đang gồng mình chống lại cơn đau quằn quại.

Cô bé trên lưng hắn, cảm nhận rõ từng cơn run rẩy và đau đớn mà Băng Tử Huyên đang chịu đựng. Đôi mắt cô ánh lên sự thương xót, nhưng biết rằng mình chẳng thể làm gì hơn ngoài việc động viên bằng những lời an ủi nhỏ nhoi.

"Anh cố chịu thêm chút nữa, chúng ta sắp thoát rồi..." Cô bé khẽ nói, dù biết những lời này chẳng thể xoa dịu cơn đau đớn mà Băng Tử Huyên đang trải qua, nhưng ít nhất cô muốn giữ cho tinh thần hắn không gục ngã.

Ngay khi cả hai tiếp tục chạy, cô bé đột nhiên nhận ra phía trước có một cái bẫy—một cạm bẫy kinh hoàng với những chiếc cước sắt răng nhọn hoắt. Mắt cô sáng lên, trong lòng lóe lên một ý tưởng.

"Anh Tử Huyên!" Cô bé nói gấp gáp, giọng có chút kích động. "Phía trước có bẫy! Đó là cước sắt với răng cực kỳ sắc nhọn. Nếu chúng ta dụ được hai con quái vật kia vào đó, chúng sẽ bị mắc bẫy ngay lập tức! Anh có thể làm được không?"

Băng Tử Huyên hơi nghiêng đầu về phía cô bé, nghe rõ từng lời cô nói. Dù cơn đau vẫn đang giằng xé cơ thể, hắn biết rằng đây là cơ hội duy nhất để thoát khỏi tình huống c·hết chóc này. "Được... Ta sẽ thử!" Hắn nghiến răng, khẽ đáp lời.

Từng bước chân của hắn giờ đây trở nên nhanh nhẹn và có toan tính hơn. Dù cơ thể đang rã rời, Băng Tử Huyên vẫn giữ vững sự tập trung, điều chỉnh hướng chạy sao cho đủ để dẫn dụ hai quái vật đuổi theo hắn đến bẫy.

Phía sau, lão bà và đứa trẻ tên Tý vẫn điên cuồng lao tới, cả hai giống như những con dã thú bị kích thích bởi máu và sát khí. Lão bà với thân hình vặn vẹo, chạy bằng bốn chi, từng bước chân đạp xuống đất tạo ra những âm thanh rít rợn, đứa trẻ thì liên tục gầm gừ, trèo lên cây rồi lại lao xuống, mỗi lần như vậy tốc độ càng thêm khủng kh·iếp.

Băng Tử Huyên tăng tốc, đôi chân như đang bùng cháy. Phía trước, cạm bẫy cước sắt hiện lên trong tầm mắt, gió từ những chiếc răng sắc nhọn phát ra âm thanh lạnh lẽo đến rợn người. Hắn biết, chỉ cần một sai lầm nhỏ, mạng của hắn sẽ mất đi ngay lập tức. Nhưng trong giờ phút sinh tử này, hắn không có lựa chọn nào khác.

Khi còn cách cái bẫy chỉ vài bước chân, Băng Tử Huyên đột ngột rẽ ngang sang một hướng khác, đánh lạc hướng hai quái vật đuổi theo. "Ta chỗ này lũ quái vật!" Hắn hét lớn, đôi mắt quyết liệt nhìn về phía chúng.

Lão bà và đứa trẻ tên Tý không hề do dự, cả hai như bị kích động bởi tiếng hét của Băng Tử Huyên, lao thẳng về phía hắn, không hề để ý đến cái bẫy c·hết người ngay trước mặt. Trong khoảnh khắc đó, Băng Tử Huyên nhảy vụt qua, tránh né một cú móc vuốt của lão bà, và trong chớp mắt, chúng lao thẳng vào cạm bẫy.

Quả nhiên, phương thức cô bé chỉ dẫn đã có tác dụng ngay lập tức. Hai con quái vật, trong cơn cuồng loạn truy đuổi, lao thẳng vào bẫy cước sắt chằng chịt như mạng nhện. Những dây cước sắc bén không chút nhân nhượng, cắm sâu vào da thịt của chúng. Thân thể chúng bị xé thành từng khúc, máu đen và thịt da bắn tung tóe, không còn khả năng phản kháng. Tiếng gào thét đau đớn từ lão bà và đứa trẻ vang lên một cách ghê rợn, rồi từ từ lịm tắt, cả hai quái vật bất động, bị trói chặt và nghiền nát trong bẫy.

Băng Tử Huyên, khi thấy cảnh tượng đó, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng chưa kịp mừng rỡ, cơn đau từ v·ết t·hương trên cơ thể lại bùng lên dữ dội. Hắn khẽ ho khan, rồi bất giác ngã khuỵu xuống, một tay ôm chặt ngực, miệng rít lên vì cơn đau đột ngột. Mỗi cơn ho đều khiến lồng ngực như bị xé toạc. Cô bé trên lưng hắn, do không kịp phản ứng, cũng ngã nhào xuống đất.

Băng Tử Huyên ho dữ dội, rồi bất chợt nôn ra một ngụm máu đen đặc, nhầy nhụa và bốc mùi h·ôi t·hối. Hắn nhìn xuống tay mình, mắt dần dần đục ngầu nhận ra điều gì đó vô cùng tồi tệ. Trong sự hoảng loạn, hắn lập tức phanh ngực áo ra, để lộ v·ết t·hương dài ngoằn ngoèo, máu đỏ đã chuyển thành màu đen quái dị, lan tỏa quanh các mép vết rách.

"Vết thương có độc..." Băng Tử Huyên lẩm bẩm, giọng khản đặc và đầy lo âu. Hắn cảm thấy một luồng khí lạnh lan tỏa từ v·ết t·hương, thấm dần vào cơ thể, tê tái và nguy hiểm.

Cô bé, khi nghe hắn nói vậy, nhanh chóng bò tới bên hắn, đôi mắt tràn đầy lo lắng. Khi nhìn kỹ vào v·ết t·hương, sắc mặt cô lập tức trở nên tái nhợt. Những vết đen lan ra quá nhanh, dấu hiệu của một loại độc cực kỳ nguy hiểm.

"Không xong rồi..." Cô bé thở hắt ra, giọng run rẩy. "Nếu không loại bỏ được c·hất đ·ộc này ra khỏi cơ thể trong vòng ba giờ, e rằng anh sẽ... cũng như hai con quái vật kia, biến thành thi quỷ."

Nghe thấy điều đó, tim Băng Tử Huyên như bị bóp nghẹt. Ý nghĩ trở thành một trong những sinh vật đáng sợ kia khiến hắn cảm thấy kinh hoàng. Đôi tay run rẩy của hắn nắm chặt lại, nhưng sức lực gần như đã bị rút cạn. "Thi quỷ ư...?" Hắn thì thầm, đôi mắt đục ngầu của hắn ánh lên sự lo lắng.

Cô bé nhìn hắn, đôi mắt lóe lên sự quyết tâm. "Độc này không phải thứ đơn giản, nó có nguồn gốc từ địa ngục, lan từ t·hi t·hể những kẻ đ·ã c·hết. Một khi đã nhiễm phải, cơ thể sẽ dần bị ăn mòn, và khi c·hất đ·ộc chiếm lĩnh toàn bộ... sẽ không còn con người, chỉ còn lại quỷ."

Băng Tử Huyên nhìn cô, sắc mặt càng thêm tái nhợt. "Vậy...ta phải làm gì? Không có cách chữa trị sao?!"

Cô bé không trả lời ngay. Cô nhìn v·ết t·hương của Băng Tử Huyên, đôi mắt đầy căng thẳng. Rõ ràng, thời gian không còn nhiều. Cô bé cắn môi, cố gắng suy nghĩ. Có một cách để cứu hắn, nhưng đó là cách vô cùng nguy hiểm. Cô phải suy tính kỹ, bởi sai lầm dù chỉ là nhỏ nhất cũng có thể dẫn đến c·ái c·hết cho cả hai.



Sau một lúc trầm tư, cô bé cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói nghiêm trọng hơn bao giờ hết. "Có một cách... nhưng anh sẽ phải chịu đựng rất nhiều đau đớn. Và nếu chúng ta không làm đúng, anh có thể sẽ m·ất m·ạng ngay lập tức."

"Ta còn lựa chọn khác sao...!" Băng Tử Huyên khẽ cười nhạt, dù mặt hắn lấm tấm mồ hôi vì đau đớn. "Ta đã trải qua bao nhiêu chuyện, thêm lần này nữa cũng không hề gì. Nói đi, cô cần ta làm gì?"

Cô bé gật đầu, ánh mắt kiên định. "Ta cần anh giữ bình tĩnh và nằm yên. Phải điều hòa hơi thở, không được để cơ thể rơi vào hoảng loạn. Ta sẽ cố rút c·hất đ·ộc ra khỏi cơ thể anh, nhưng cần phải có thời gian và sức lực."

Băng Tử Huyên nhắm mắt lại, hít một hơi sâu. Hắn biết rằng mình phải tin tưởng cô bé, dù điều đó có nghĩa là phải đối mặt với nỗi đau tột cùng.

Trong khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng trôi. Khu rừng xung quanh im lìm, chỉ có hơi thở nặng nề của Băng Tử Huyên và tiếng lẩm bẩm của cô bé, khi cô chuẩn bị cho nghi thức cứu mạng hắn.

Dứt lời, cô bé không chút do dự tiến thẳng về phía hai cái xác, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào chúng, không một chút sợ hãi hay do dự. Từng bước chân của cô bé nhỏ xíu trong không gian u ám này lại toát lên một khí chất kỳ quái, khiến cho bất kỳ ai nhìn vào cũng phải kinh hãi.

Cô cúi xuống t·hi t·hể lão bà, bàn tay nhỏ nhắn của cô biến thành một mũi nhọn sắc bén, dứt khoát đâm thẳng vào đầu lão bà đ·ã c·hết. Âm thanh chói tai vang lên khi xương sọ bị phá vỡ. Máu đen nhầy nhụa trào ra, nhưng cô bé vẫn thản nhiên, như thể đã quen thuộc với cảnh tượng kinh dị này. Cô móc hết toàn bộ phần não của lão bà ra, cẩn thận đặt lên tay. Tiếp đó, cô bé quay sang đứa trẻ tên Tý, ánh mắt vẫn lạnh lùng như vậy. Lại một lần nữa, bàn tay của cô bé đâm thẳng vào đầu đứa trẻ quái dị kia, moi ra bộ não méo mó cùng máu đen đặc quánh.

Cô bé đứng dậy, tay cầm theo hai bộ não nhỏ máu, từ từ tiến về phía Băng Tử Huyên. Hắn bất giác rùng mình, mắt không dám rời khỏi cô bé. Cô chỉ là một đứa trẻ, nhưng hành động lại tàn nhẫn, dứt khoát đến đáng sợ. Băng Tử Huyên nuốt khan, trong lòng không khỏi thầm nghĩ: "Đứa trẻ này, đúng thật là không đơn giản... Không ngờ lại có thể ra tay như vậy..."

Khi đến trước mặt Băng Tử Huyên, cô bé dừng lại. Hắn cảm thấy mùi tanh nồng của máu bốc lên từ hai bộ não vấy bẩn, bầy nhầy. Trước sự kinh ngạc của hắn, cô bé dùng cả hai tay bóp nát hai bộ não, khiến máu đen bắn ra tung tóe, từng mảnh nhỏ của não bắn lên trên nền đất. Nhưng đó chỉ là khởi đầu.

Từ hai bộ não nát vụn, bất chợt có hai con trùng độc kỳ dị chui ra. Chúng dẫy dụa điên cuồng, thân thể uốn éo và giãy giụa như muốn thoát khỏi sự kìm hãm của bàn tay nhỏ nhắn kia. Băng Tử Huyên trừng mắt kinh ngạc, không thể tin vào mắt mình. Những con trùng độc này trông vô cùng quái dị, thân hình nhầy nhụa, mang theo những xúc tu bẩn thỉu và hàm răng sắc nhọn, chúng ngo ngoe dữ dội.

Nhưng bàn tay của cô bé không hề buông lỏng. Nắm chặt đến mức các khớp tay nổi gân xanh, cô bé xiết chặt những con trùng độc đến mức chúng không thể thoát ra. Tiếng sọt sịt phát ra khi chúng vùng vẫy, nhưng vô ích. Cô bé dùng lực siết mạnh hơn, đến mức máu đen của chúng trào ra từ kẽ tay, nhỏ từng giọt xuống nền đất, tạo nên một cảnh tượng quái dị.

Cô bé nhìn thẳng vào mắt Băng Tử Huyên, giọng điệu nghiêm nghị và chắc chắn: "Đây là cách cuối cùng để chữa loại độc này cho anh. Còn việc anh có chịu đựng được hay không thì phải dựa vào bản thân anh. Loại trùng này có tên là Huyết Độc Phệ—đứng thứ 94 trong bảng Dị Trùng. Chính chúng đã điều khiển hai con quái vật kia. Lần này em sẽ dùng chúng để rút hết c·hất đ·ộc ra khỏi cơ thể anh."

Nói xong, cô bé cắn đầu ngón tay, một giọt máu đỏ sẫm từ từ chảy ra, nhỏ thẳng xuống miệng của hai con trùng độc đang dãy dụa trên tay. Chỉ sau khi chúng nếm được máu của cô bé, chúng lập tức trở nên ngoan ngoãn một cách kỳ lạ, thân thể quấn lấy tay cô như những chiếc vòng sinh động. Cô bé khẽ thở phào, thả lỏng tay, để cho hai con trùng tự do bò quanh tay mình, rồi từ từ đưa chúng tiến lại gần v·ết t·hương sâu hoắm trên ngực Băng Tử Huyên.

"Đi đi..." cô bé ra lệnh, giọng nói vừa nhẹ nhàng nhưng đầy uy quyền. Hai con Huyết Độc Phệ như hiểu lời, ngay lập tức uốn mình phóng thẳng vào khe hở v·ết t·hương của Băng Tử Huyên, như những mũi kim nhọn cắm sâu vào da thịt. Từng đợt đau nhức, như hàng ngàn mũi kim đâm xuyên qua, ngay lập tức truyền tới khắp các dây thần kinh của hắn. Hắn không kịp phản ứng, chỉ có thể nghiến răng, khuôn mặt trở nên tái nhợt.

Nhìn thấy sắc mặt căng thẳng, hoảng sợ của Băng Tử Huyên, cô bé nhẹ nhàng trấn an: "Hiện tại, hai con trùng này đã tạm thời coi em là chủ nhân, anh yên tâm. Chúng sẽ không làm gì ngoài việc hút độc. Nhưng nỗi thống khổ này... liệu anh có thể chịu được hay không, chỉ có bản thân anh mới quyết định được. Nếu không thể chịu đựng, hậu quả sẽ còn thảm hơn cả hai người bọn họ..." Cô ngẩng đầu nhìn về phía hai cái xác nằm c·hết lạnh lẽo, như nhắc nhở về sự khốc liệt của tình hình.

Băng Tử Huyên gục mặt, mồ hôi lạnh toát ra khắp trán, những cơn đau không ngừng lan tỏa khắp cơ thể. Từng đợt như lửa đốt, như băng giá, khiến cơ thể hắn vừa căng cứng, vừa tê dại. Hắn cảm nhận rõ ràng từng chuyển động của Huyết Độc Phệ bên trong v·ết t·hương, chúng đang ngoáy sâu vào từng mạch máu, từng tế bào, rút ra từng giọt độc tố như hút máu từ v·ết t·hương.

Cô bé quan sát từng cử động của hắn, ánh mắt đầy lo lắng nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Không một tiếng động, không một cử chỉ thừa, chỉ có ánh mắt chăm chú và sự kiên nhẫn.

Băng Tử Huyên nhăn mặt, cắn chặt răng để không bật ra tiếng kêu đau đớn. Nhưng khi cảm thấy bản thân sắp chịu không nổi nữa, hắn mở miệng, giọng khàn đặc vì đau đớn: "Nếu ta không chịu đựng được... đến lúc đó, hãy làm dứt khoát như với hai kẻ kia... Đừng do dự!"

Cô bé nhìn hắn, mắt lóe lên chút đau lòng nhưng vẫn cương nghị, giọng nhỏ nhẹ nhưng kiên quyết: "Anh yên tâm. Nếu đến tình huống đó, em sẽ không để anh đau khổ lâu hơn đâu."

Hơi thở của Băng Tử Huyên bắt đầu dồn dập, cảm giác mỗi hơi thở như hút lấy lửa và đổ vào trong lồng ngực. Nỗi đau như từng lớp lưỡi dao cắt qua, nhưng trong lòng hắn vẫn còn giữ lấy chút tỉnh táo. Bản năng sinh tồn dường như đang thúc đẩy hắn không buông xuôi. Từ đáy sâu trong mắt hắn, một ánh sáng của quyết tâm lóe lên, không chấp nhận c·ái c·hết dễ dàng như vậy.

Cô bé đứng bên cạnh, nhìn thấy điều đó, ánh mắt không khỏi sáng lên. Cô không nói thêm lời nào nữa, chỉ tập trung điều khiển con trùng độc, hy vọng quá trình này có thể thành công trước khi độc tố kịp phá hủy hoàn toàn cơ thể của Băng Tử Huyên.