Mộng Sinh Giới

Chương 18: Rước Quỷ Vào Nhà



Chương 18: Rước Quỷ Vào Nhà

Quỷ Mẫu Linh Sư khẽ cúi người xuống, đôi mắt sắc lạnh đầy vẻ mỉa mai. Giọng nói của ả như tiếng rít qua những kẽ răng, vừa khiêu khích vừa có chút đắc thắng:

"Nhóc con, những chuyện ngươi chưa biết trên đời này còn vô số. Những thứ ngươi hiểu biết, chỉ như hạt bụi nhỏ trong vũ trụ, chẳng đáng nhắc tới." Ả nhìn thẳng vào Băng Tử Huyên, ánh mắt chứa đựng sự khinh thường pha lẫn tò mò. "Ngay cả thân phận thật sự của ngươi, chính ngươi còn chẳng rõ. Ngươi nghĩ mình là ai? Một kẻ phàm nhân tầm thường, nhưng thực chất vẫn còn vương lại chút khí áp của thần thánh. Dù chỉ là tàn dư mờ nhạt, vậy mà vẫn khiến ta cảm thấy kinh ngạc. Thật đáng tiếc thay, sức mạnh đó đã bị phong ấn từ lâu... mãi mãi không thể giải phóng."

Ả nghiêng đầu, đôi môi khẽ nhếch lên nụ cười nhạt nhòa, đầy sự mỉa mai: "Ta thật sự tò mò... kiếp trước của ngươi, kẻ được mệnh danh là Thần hộ chuyển thế, bá đạo đến mức nào nhỉ? Nhưng dù có ra sao thì đó cũng chỉ là quá khứ mà thôi. Cứ để nó trôi qua theo dòng thời gian, chẳng ai quan tâm đến những thứ đã mất."

Giọng nói của Quỷ Mẫu Linh Sư trở nên sắc bén hơn, như một lưỡi dao đâm thẳng vào lòng Băng Tử Huyên:

"Hiện tại, ngươi cũng chẳng khác gì một phàm nhân, yếu ớt và vô dụng. Và ta nghĩ rằng, đây có lẽ sẽ là kiếp sống cuối cùng của ngươi. Muốn thoát khỏi tay ta? Đừng mơ tưởng! Ngươi không có cửa đâu."

Vừa dứt lời, cánh cửa phòng khẽ kêu lên một tiếng "két" hai bà cháu lão bà từ ngoài bước vào, tay mang theo những vật dụng kỳ quái.

Khi lão bà vừa bước vào, ngay lập tức sắc mặt bà ta tái nhợt, đôi mắt trợn to kinh hoàng. Những vật dụng kỳ dị bà mang theo rơi loảng xoảng xuống đất, tiếng động vang lên như tiếng chuông cảnh báo. Giọng bà run rẩy nhưng đầy cương quyết:



"Ngươi... ngươi không phải là Quỷ Mẫu! Rốt cuộc ngươi là ai? Kẻ này không phải con người... Ta đã rước quỷ vào nhà rồi! Không ngờ Quỷ Mẫu đã bị ngươi s·át h·ại. Nếu còn không chạy bây giờ, cả hai chúng ta sẽ không toàn mạng..."

Bà ta định thần lại ngay lập tức, ánh mắt tràn đầy quyết tâm. Không chần chừ, bà ôm chặt lấy đứa trẻ tên Tý, cơ thể lão bà bỗng nhiên biến đổi kinh hồn. Các bó cơ trên tay và vai của bà phồng lên. Bàn tay bà ta vươn ra, từ các đầu ngón tay bất ngờ phóng ra vô số kim nhọn sắc bén, lao thẳng về phía người phụ nữ áo đen như bão tố. Không chút do dự, lão bà đồng thời co chân, bật ra ngoài với tốc độ kinh hoàng, nhanh đến nỗi Băng Tử Huyên cũng không khỏi ngạc nhiên.

Những chiếc kim nhọn phi tới trước mặt, nhưng chỉ trong một cái phất tay nhẹ nhàng, vạt áo đen của ả ta đã cuộn lên, như có sức mạnh ma quái vô hình, gạt bay toàn bộ những chiếc kim châm ấy. Chúng bị đẩy ngược lại, cắm xuyên qua vách tường với tiếng "phập" lạnh người.

"Muốn chạy ư?" Ả khẽ cười nhạt, giọng nói vang lên như lời phán xét tàn nhẫn. Ngay lúc ấy, mặt đất dưới chân hai bà cháu bỗng rung lên, những cột nhọn màu đỏ sẫm, được kết tinh từ máu, lao v·út lên từ mặt đất, đâm xuyên qua cơ thể hai người họ. Lão bà và đứa trẻ Tý không kịp phản ứng, máu đỏ loang lổ khắp nơi, từng tia máu bắn lên không trung trong khoảnh khắc bi thảm.

Trước khi hơi thở cuối cùng lìa khỏi, lão bà yếu ớt thốt ra một cái tên quái dị, đầy u oán:

"Thiên Mị Vương..."

"Ngay lúc này...!" Giọng của hồn ma Lệ Hoa vang lên trong đầu Băng Tử Huyên, lạnh lẽo nhưng khẩn thiết. "Chạy mau, kẻ này ngươi không thể đối phó được!"

Lời vừa dứt, Lệ Hoa biến thành trạng thái quỷ hồn, đôi mắt đỏ rực như ngọn lửa báo thù. Cô nhanh chóng điều khiển những mảnh gỗ vỡ xung quanh phòng, bắn mạnh về phía nữ nhân áo đen như một trận mưa đạn. Các mảnh gỗ lao đi với tốc độ kinh hồn, xé toạc không khí và bắn thẳng vào đối thủ. Tường gạch rung chuyển, một lỗ hổng lớn xuất hiện.



Lệ Hoa, dù yếu thế trước sức mạnh của kẻ thù, vẫn kiên định nhìn Băng Tử Huyên, giọng thúc giục: "Mau lên! Chạy đi!"

Không chút do dự, Băng Tử Huyên lập tức hiểu ra ý đồ của Lệ Hoa. Hắn nhanh chóng lao qua lỗ hổng trong bức tường, cảm nhận từng hơi thở gấp gáp của bản thân. Trong lòng hắn chỉ còn một ý niệm: thoát khỏi đây.

Nhưng vừa khi hắn cất bước, một cơn gió lạnh buốt thốc vào từ phía sau. Nữ nhân áo đen, với một tiếng cười mỉa mai lạnh lùng, giơ tay lên, tạo ra một lực hút mãnh liệt. Hấp lực như bàn tay của ác quỷ, nhanh chóng kéo hắn lại gần như một con mồi rơi vào bẫy. "Chỉ chút trò vặt vãnh này mà cũng muốn cản bước ta ư?" Ả ta gằn giọng, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía Lệ Hoa.

Lệ Hoa, dù dùng hết sức lực còn lại, cũng không thể chống lại sức mạnh áp chế đó. Cô bị đè xuống mặt đất, thân hình vặn vẹo trong đau đớn, đôi mắt tràn đầy lo lắng và thất vọng khi thấy Băng Tử Huyên đang dần bị hút trở lại.

Băng Tử Huyên cố gắng giãy giụa, nhưng vô ích. Hấp lực của nữ nhân áo đen quá mạnh, càng cố vùng vẫy hắn càng cảm thấy mình bị kéo gần hơn. Trong khoảnh khắc, hắn cảm nhận rõ ràng sự tuyệt vọng xâm chiếm tâm trí. "Lần này ta thật sự phải bỏ mạng sao?" Câu hỏi vang lên trong đầu hắn như một hồi chuông tử thần.

Khi Băng Tử Huyên sắp bị hút vào tay nữ nhân áo đen, đột nhiên, cả căn phòng bừng sáng. Một vòng kết giới màu huyết sắc hiện ra, bao trùm toàn bộ không gian. Từ trong kết giới, vô số những sợi xích địa ngục bùng cháy, rực lửa, với đầy gai nhọn bắn thẳng ra, trói chặt lấy nữ nhân áo đen. Sức mạnh của những sợi xích mạnh đến nỗi khiến ả bị khựng lại trong giây lát. Xung quanh, vô số cổ ngữ kim sắc bắt đầu chạy quanh, lấp lánh như những đốm sao trong đêm tối, mang theo khí tức của một thế lực cổ xưa, áp chế mạnh mẽ lên kẻ thù.



Trong khoảnh khắc căng thẳng ấy, một giọng nói quen thuộc vọng đến tai Băng Tử Huyên: "Hướng này...!" Đó chính là giọng của cô bé mà hắn gặp vào ngày hôm qua. Giọng nói vang lên tựa như tia sáng duy nhất giữa màn đêm u tối, khiến hắn bình tĩnh trở lại.

Không chần chừ thêm, Băng Tử Huyên quay đầu và lao về phía cô bé. Ở phía cửa ra, cô đứng đó, ánh mắt trong trẻo nhưng đầy sự thúc giục. Hắn lướt qua đ·ống đ·ổ n·át và tro bụi trong căn phòng bị tàn phá, nhưng trước khi rời đi, ánh mắt hắn chợt dừng lại ở Lệ Hoa, người đang bị áp chế bởi sức mạnh của nữ nhân áo đen. Ánh mắt hắn thoáng luyến tiếc và lo lắng.

Như hiểu được tâm trạng của hắn, Lệ Hoa cười nhạt, giọng nói yếu ớt nhưng đầy kiên cường: "Theo cô bé đó, đừng lo cho ta. Kẻ này muốn hủy diệt ta cũng không dễ dàng như vậy. Ngươi yên tâm. Chỉ cần ngươi giữ đúng lời hứa với ta trước đây, dù ta có hồn phi phách tán, ta cũng an lòng."

Lời nói của Lệ Hoa như một lời cam kết cuối cùng, khiến Băng Tử Huyên phải chấp nhận sự lựa chọn này. Hắn hít một hơi thật sâu, ánh mắt tràn đầy quyết tâm. Hắn không muốn bỏ lại cô, nhưng hắn hiểu rằng, lúc này, việc rời khỏi đây là cách duy nhất để có thể làm tròn lời hứa, để không phụ lòng người đã giúp đỡ hắn.

Cuối cùng, hắn quay đầu, lao đi theo cô bé, bỏ lại phía sau tất cả hỗn loạn, cùng những nguy hiểm đang chờ đợi.

Khi Băng Tử Huyên vừa đến gần cô bé, cô đã ngay lập tức cảnh báo với giọng điệu đầy lo lắng: "Pháp trận kia không giữ được lâu. Chúng ta phải lập tức rời khỏi đây mau." Nghe lời cô bé, hắn gật đầu đáp nhanh: "Được. Cẩn thận!" Nhưng ngay lúc ấy, từ phía ngoài, thân xác bầy nhầy của đứa trẻ tên Tý bỗng chốc lao vào như một con thú dữ. Nó xông thẳng về phía cô bé với một tốc độ kinh hoàng. May mắn thay, Băng Tử Huyên đã phản xạ kịp thời, kéo cô bé tránh khỏi, khiến đứa trẻ nọ lao hụt, đâm sầm xuống đất.

Khi đứa trẻ tên Tý ngã xuống, nó không đứng lên bình thường mà bò bằng bốn chi như một sinh vật quái dị. Hình dạng của nó lúc này thật đáng sợ: gương mặt nhăn nhúm biến dạng, đôi mắt đục ngầu, miệng há ra với những chiếc răng nhỏ lởm chởm. Phía dưới bụng, ngũ tạng của nó đã rơi ra gần hết, còn lại một vài bộ phận dính đầy máu và lấp lánh trong ánh sáng yếu ớt. Một khung cảnh ghê rợn và kinh hãi không khác gì địa ngục.

Cô bé khẽ thốt lên, giọng run rẩy: "Thi quỷ!" Cô quay sang Băng Tử Huyên, giục hắn: "Không thể ở lại đây thêm nữa, phiền anh rồi, Tử Huyên!"

Băng Tử Huyên không chút do dự, nhanh chóng cúi xuống cõng cô bé lên vai, rồi nghiêm nghị đáp lại: "Chỉ đường cho ta."

Cô bé lập tức gật đầu, chỉ về phía trước: "Đi qua cánh cổng gỗ phía trước, rồi lao thẳng về hướng bắc. Những bóng mờ xung quanh anh đừng để ý, chỉ cần chạy là được...!"

Băng Tử Huyên gật đầu, không chần chừ thêm giây nào. Hắn lao thẳng về phía cánh cửa gỗ mà cô bé vừa chỉ. Khi chạy, hắn nghe thấy tiếng thở gấp và tim đập dồn dập của cô bé trên vai, cảm nhận rõ sự căng thẳng trong không gian xung quanh. Những bóng mờ ma quái bắt đầu xuất hiện, lởn vởn xung quanh như những thực thể vô hình nhưng đầy đáng sợ. Hắn cố gắng tập trung, không để những thứ bóng mờ kia làm lung lay ý chí, chỉ biết cắm đầu chạy về phía trước, theo lời cô bé chỉ dẫn.