Khi hai bà cháu lão bà kia tiến vào phòng, không khí bên trong dường như càng thêm nặng nề. Người phụ nữ mặc áo choàng đen, đứng trước giường, từ từ quay đầu lại, ánh mắt sắc lạnh khẽ liếc nhìn họ. Lớp mũ trùm vẫn che kín mặt, chỉ để lộ đôi môi đỏ thẫm nhếch lên đầy ẩn ý.
Giọng nói của ả vang lên nhẹ nhàng nhưng chứa đầy áp lực:
“Các ngươi đã chuẩn bị những thứ ta căn dặn chưa?”
Lão bà kia nghe thấy liền vội vàng cúi đầu cung kính đáp:
“Quỷ Mẫu Linh Sư, mọi thứ ngài cần, ta đã chuẩn bị xong cả rồi, chỉ còn chờ ngài ra lệnh mà thôi.”
Người phụ nữ được gọi là Quỷ Mẫu Linh Sư khẽ gật đầu, đôi mắt giấu dưới lớp mũ trùm lóe lên tia hài lòng. Ả đứng thẳng người, dáng vẻ thanh mảnh nhưng lại toát lên sự uy quyền tuyệt đối. Không hề có một động tác thừa, ả chỉ đơn giản nói một câu, giọng lạnh lùng nhưng dứt khoát:
“Tốt lắm, mang đến đây cho ta.”
Lão bà nghe xong lập tức cúi đầu thêm một lần nữa, không dám chần chừ. Bà ta xoay người, nhanh chóng rời khỏi phòng để thực hiện mệnh lệnh. Đứa trẻ tên Tý đứng kế bên, hai tay bám chặt lấy góc áo bà, ánh mắt đầy sợ hãi. Khuôn mặt nó tái nhợt, cơ thể run lẩy bẩy. Dù còn nhỏ nhưng nó cảm nhận được rõ ràng rằng người phụ nữ trước mặt không hề giống với bất kỳ ai nó từng gặp.
Khi lão bà rời đi, Tý cũng vội vàng lẽo đẽo theo sau, không dám nhìn lại.
Khi lão bà vừa rời đi, ả ta lập tức cúi người xuống, ghé sát khuôn mặt sắc lạnh của ả gần Băng Tử Huyên. Một giọng nói nhỏ nhưng đầy đe dọa vang lên bên tai hắn:
"Ta khuyên ngươi... vẫn là đừng nên chống cự vô ích."
Hơi thở lạnh lẽo từ ả phả vào tai, khiến cả cơ thể Băng Tử Huyên như đóng băng. Hắn khẽ siết chặt tay, ngón tay run rẩy ôm lấy mảnh bát vỡ, cố giấu nó dưới lớp chăn. Băng Tử Huyên định đợi cơ hội, chỉ cần sơ hở nhỏ từ đối phương, hắn sẽ lập tức xuất thủ. Nhưng ngay khi vừa nghĩ vậy, ngón tay sắc nhọn như lưỡi kiếm của ả ta đã nhẹ nhàng lướt qua cổ hắn. Cảm giác lạnh toát từ đầu ngón tay ả làm trái tim Băng Tử Huyên đập loạn hơn một nhịp.
"Quả nhiên thủ đoạn nhỏ này vẫn không thể qua mắt được ngươi!"
Băng Tử Huyên cảm nhận được sự nguy hiểm từ người phụ nữ này, nhưng hắn vẫn từ từ mở mắt, đối diện với ả. Trong bóng tối lờ mờ, khuôn mặt bị chiếc mũ trùm đen che khuất một nửa, nhưng qua ánh sáng le lói, Băng Tử Huyên có thể nhận ra, người trước mặt hắn lại xinh đẹp đến mê hoặc, dù nàng mang theo vẻ quỷ mị. Hắn thoáng bất ngờ, đoán rằng người này hẳn chỉ độ chưa đến ba mươi, hoàn toàn trái ngược với hình dung của hắn về một kẻ máu lạnh và già dặn.
Quỷ Mẫu Linh Sư cười nhẹ, đôi môi đỏ thẫm khẽ cong lên đầy mị hoặc, nhưng trong đó lại chứa đựng một sự nguy hiểm c·hết người.
"Thủ đoạn này của ngươi, vẫn là đừng nên dùng với kẻ khác...nếu không phải là ta thì có lẽ thủ đoạn này của ngươi đã gặp nguy hiểm cho chính bản thân rồi."
Khi ánh mắt của Băng Tử Huyên lướt qua cổ *Quỷ Mẫu Linh Sư* hắn lập tức nhận ra biểu tượng đặc biệt đó. Trên làn da trắng nhợt của ả hiện rõ ba cánh hoa đào quanh một chiếc phi tiêu đen đậm, một dấu hiệu không lẫn vào đâu được.
Hắn cười nhạt, giọng điềm tĩnh nhưng đầy chế giễu:
"Tam Diệp của Hắc Hoa Tiêu, kẻ cầm đầu tổ chức sát thủ khét tiếng. Không ngờ rằng ngươi cũng chỉ mới đạt cấp ba lá mà thôi."
Lời nói của Băng Tử Huyên vang lên, không chỉ làm ả ta khựng lại mà còn khiến không khí trong căn phòng như chùng xuống. Hắn tiếp tục, đôi mắt sắc bén nhìn xoáy vào ả như thể thấu suốt mọi thứ:
"Hắc Hoa Tiêu... một tổ chức tồn tại trong bóng tối, nuôi dưỡng những kẻ mồ côi để biến họ thành công cụ g·iết người. Mỗi bậc là một lá hoa đào, từ Nhất Diệp đến Ngũ Diệp, kẻ nào đạt đủ năm lá là kẻ mạnh nhất, không một nhiệm vụ nào có thể cản bước. Nhưng ngươi... chỉ mới dừng lại ở Tam Diệp mà thôi. Còn xa mới chạm đến đỉnh cao của bọn chúng."
Băng Tử Huyên thản nhiên nói ra những điều mà người bình thường không thể biết. Giọng nói của hắn vừa ung dung vừa như đánh thẳng vào lòng tự trọng của ả. Không những vậy, hắn còn thản nhiên tiết lộ:
"Trong tám kẻ cầm đầu của Hắc Hoa Tiêu, ngươi có vẻ cũng chưa phải là một trong số đó. Đừng nói với ta rằng ngươi chưa từng nghe đến Bạch Diện Huyết Quỷ hay Xích Diệm Tử Vương...''
Băng Tử Huyên thản nhiên nói, giọng điệu vừa tự tin vừa đầy tính thuyết phục:
"Còn về thân phận của ta thì ngươi cũng đừng nên nghi ngờ. Ngay cả tám tên đó khi biết ta cũng phải kính nể ba phần... Còn một tiểu bối như cô, tốt nhất đừng làm chuyện thừa thãi lúc này. Nếu cô giúp ta lần này, ta hứa địa vị của cô trong tổ chức Hắc Hoa Tiêu sẽ không chỉ dừng lại ở Tam Diệp. Với sự hậu thuẫn của ta, việc thay thế một trong tám kẻ cầm đầu cũng không phải là điều bất khả thi."
Những lời nói đầy quyền lực và hứa hẹn của Băng Tử Huyên vang vọng khắp căn phòng, như một lời đề nghị không thể từ chối. Hắn chắc chắn rằng với sự hiểu biết và những gì hắn vừa tiết lộ, ả ta không thể không dao động. Thế nhưng, phản ứng của *Quỷ Mẫu Linh Sư* lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán.
Bỗng dưng, ả bật cười lớn, tiếng cười thanh sắc vang vọng khắp căn phòng, khiến không gian vốn đã u ám lại thêm phần kỳ dị. Tiếng cười của ả không hề mang sự sợ hãi hay lo lắng, mà lại đầy vẻ ngạo mạn và giễu cợt, như thể những lời nói của Băng Tử Huyên chẳng khác gì một trò cười vô nghĩa. Tiếng cười ấy kéo dài một lúc lâu, vang dội đến mức dường như xuyên qua cả lớp tường dày đặc của căn phòng.
Khi ả ngừng cười, ả từ từ kéo mũ trùm xuống, để lộ gương mặt xinh đẹp sắc sảo không tì vết, một vẻ đẹp không có góc c·hết. Đôi mắt của ả sắc bén như lưỡi dao, vừa lạnh lùng vừa tràn đầy sự thách thức, khiến Băng Tử Huyên cảm thấy như đang đối diện với một sinh vật không thuộc về thế gian này.
"Hắc Hoa Tiêu! Thông tin ngươi biết cũng không ít nhỉ... Nhưng thực sự, ngươi nghĩ ta vẫn là người của tổ chức đó sao?"
Ả bước nhẹ về phía Băng Tử Huyên, từng bước chân nhẹ như gió, nhưng lại mang theo một áp lực vô hình làm căn phòng như chìm vào bóng tối.
"Trước đó, thân thể này đúng là thuộc về Hắc Hoa Tiêu. Nhưng giờ, nó đã hoàn toàn thuộc về ta... Tám tên mà ngươi nhắc đến, đối với ta, muốn chúng biến mất lúc nào thì cũng chẳng phải là vấn đề gì lớn lao. Chúng chỉ là những con cờ trong tay ta mà thôi." Ả cười khẽ, đôi mắt lạnh lùng ánh lên sự kiêu ngạo tột độ.
Băng Tử Huyên khẽ nhíu mày, hắn chưa từng gặp kẻ nào dám tuyên bố những lời như vậy về *Hắc Hoa Tiêu*. Đó là tổ chức sát thủ đáng sợ với mạng lưới trải dài khắp nơi, vậy mà trong lời nói của ả, những kẻ đứng đầu lại chẳng đáng gì hơn một quân cờ.
Quỷ Mẫu Linh Sư nhìn thẳng vào mắt hắn, như thể muốn nhìn xuyên qua tâm can, đôi mắt lạnh lẽo nhưng sắc bén:
"Theo như ta thấy, ngươi cũng không phải kẻ tầm thường. Tuy không trực tiếp ra tay, nhưng với oán khí thoát ra từ ngươi, chắc hẳn không ít kẻ đ·ã c·hết gián tiếp dưới tay ngươi. Đừng giả vờ trong sạch trước mặt ta."
Ả tiếp tục tiến gần hơn, hơi thở lạnh giá gần như chạm vào da thịt Băng Tử Huyên, khiến hắn cảm nhận rõ sự nguy hiểm đang bao trùm. Lời nói của ả như vết dao khắc vào tâm trí hắn:
"Nhưng sống đến hơn bốn trăm năm, đây là lần đầu tiên ta thấy một kẻ như ngươi... Kẻ Thần hộ chuyển thế, từ thân xác đến linh hồn, tất cả đều là những thứ quý giá, là thứ tốt có thể sử dụng. Ngươi biết điều đó chứ? Thân xác này... linh hồn này... sớm muộn cũng sẽ thuộc về ta."
Lời nói của ả thấm vào không khí như một lời nguyền rủa, khiến tim Băng Tử Huyên đập loạn nhịp. Hắn biết, trước mặt mình không chỉ là một kẻ sát thủ tầm thường, mà là một quái vật thực sự.