Hồi ức kết thúc, khung cảnh mộng cảnh mờ dần, để lại hình ảnh một Lệ Hoa với gương mặt hiền lành, thanh thoát, như cô thiếu nữ từng xinh đẹp, ngây thơ ngày nào. Cô tiến lại gần Băng Tử Huyên, ánh mắt mang đầy oán hận nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng, đầy ma mị.
“Chỉ cần ngươi g·iết hết đám súc sinh đã hãm hại ta, không những ta sẽ tha cho ngươi, mà còn giúp ngươi thoát khỏi nơi đây...” Giọng cô vang vọng trong không gian, âm thanh sắc lạnh như băng, “Nhưng nếu ngươi không giữ đúng giao kèo, ta chắc chắn sẽ khiến cho ngươi, dù có c·hết, linh hồn cũng mãi mãi bị đọa dưới địa ngục.”
Băng Tử Huyên nghe xong, đôi mắt thoáng dao động, nhưng hắn không thể hiện quá nhiều cảm xúc. Hắn mỉm cười nhẹ, đáp lời: “Ta biết rồi. Nhưng cô có lẽ đã quá tin tưởng vào ta đấy.”
Lệ Hoa khẽ cười, tiếng cười vang lên lạnh lẽo nhưng lại đẹp đến khó tả, đôi mắt như sâu thẳm nhìn xoáy vào tâm can hắn. "Người trần gian không rõ về ngươi, nhưng hồn ma như ta hiểu rõ ngươi là loại người gì." Cô dừng lại một chút, rồi tiếp tục với giọng đầy bí ẩn: "Nếu không nhờ có tia linh hồn của Thần Nữ đang ngủ say kia bảo vệ ngươi, ngươi nghĩ những oan hồn c·hết oan dưới tay ngươi sẽ tha cho ngươi sao?"
Nghe đến đây, ánh mắt Băng Tử Huyên trở nên sắc lạnh, nhưng ẩn chứa chút hoang mang. "Thần Nữ?"
Lệ Hoa không tỏ vẻ ngạc nhiên, cô cười nhẹ, đôi môi nhợt nhạt mở ra như định nói thêm, nhưng rồi chỉ lắc đầu. "Phải, là Thần Nữ. Tia thần niệm sót lại của Thần Nữ quá mức bá đạo, dù chỉ là một phần linh hồn nhỏ bé cũng đủ để bảo vệ ngươi khỏi quỷ thần. Nhưng lần này, thật trùng hợp, khi ngươi rơi vào nguy hiểm, Thần Nữ ấy lại đang ngủ say. Nếu không, muốn chạm vào ngươi, dù là quỷ thần, cũng khó hơn cả chạm đến trời.”
Nghe vậy, Băng Tử Huyên cảm thấy mọi thứ càng thêm khó hiểu. Thần Nữ? Tia thần niệm? Những điều này đều vượt xa sự hiểu biết của hắn, nhưng ánh mắt Lệ Hoa hiện rõ sự thành thật.
“Coi như giao kèo giữa chúng ta đã xong,” Lệ Hoa nhẹ nhàng nói. “Giờ ta sẽ nói cho ngươi cách để thoát khỏi đây...”
Cô đến gần Băng Tử Huyên, thầm thì vài lời bên tai hắn. Giọng nói của cô nhẹ như gió thoảng, nhưng những lời ấy lại mang sức nặng của bí mật và lời hứa. Ngay sau khi thì thầm, Lệ Hoa đột nhiên tan biến, thân ảnh của cô phai nhạt dần trong không gian mờ ảo. Cô đã vượt quá giới hạn của một linh hồn khi gặp hắn trong mộng cảnh.
Cơn mộng từ từ tan biến, để lại Băng Tử Huyên chìm vào bóng tối. Khi tỉnh dậy, hắn cảm thấy cơ thể đã hồi phục phần nào, mặc dù vẫn còn ê ẩm và khó cử động. Những ngày bị trói buộc đã làm cơ thể hắn mất cảm giác, nhưng khi các mạch máu bắt đầu lưu thông trở lại, hắn biết mình sẽ sớm bình thường.
Băng Tử Huyên định ngồi dậy, cảm nhận từng cơn đau nhói nhè nhẹ trên cơ thể, nhưng điều khiến hắn chú ý nhất là một cảm giác lành lạnh nơi cổ tay. Hắn nhìn xuống, và thấy một đường chỉ máu mảnh quấn quanh cổ tay mình, tựa như một dấu ấn quái dị. Không rõ đường chỉ này xuất hiện từ lúc nào, nhưng hắn cảm nhận được nó mang theo một loại sức mạnh kỳ lạ, có thể là lời nhắc nhở hoặc cũng có thể là dấu ấn của lời hứa giữa hắn và oan hồn Lệ Hoa.
Mộng cảnh vừa tan, không gian xung quanh Băng Tử Huyên đột nhiên trở nên căng thẳng và nặng nề. Bên ngoài căn phòng, tiếng quạ kêu vang vọng qua từng đợt gió lạnh thổi mạnh, tạo thành âm thanh ghê rợn như tiếng báo hiệu điềm xấu. Từng cơn gió lùa qua các khe cửa khiến chúng lay động dữ dội, mang theo hơi lạnh buốt đến tận xương.
Băng Tử Huyên khẽ đưa tay ra, cầm lấy mảnh bát vỡ gần giường. Lưỡi bát sắc bén kề vào lòng bàn tay hắn, tạo ra cảm giác lạnh lẽo và nguy hiểm, nhưng hắn không hề run sợ. Đôi mắt hắn dõi về phía cánh cửa gỗ đang rung lắc, trong đầu đã chuẩn bị sẵn tinh thần.
"Đến rồi..." Hắn khẽ thì thầm, giọng nói không chút hoang mang, như thể đã đoán trước điều này.
Câu nói vừa dứt, cánh cửa gỗ bị những cơn gió thốc mạnh như muốn phá tung. Những thanh gỗ kêu cọt kẹt, có thể vỡ bất cứ lúc nào. Trong khoảnh khắc ngột ngạt đó, giọng nói của Lệ Hoa đột nhiên vang lên trong đầu hắn, âm thanh đầy cảnh giác và lo lắng:
"Kẻ này không dễ đối phó. Lần này chỉ có thể dựa vào ngươi thôi... Ta sẽ giúp ngươi hết sức có thể, nhưng tạm thời không để ả ta phát hiện, ngươi vẫn phải bị ta áp chế một lúc."
Dứt lời, một luồng áp lực vô hình đè xuống thân thể Băng Tử Huyên. Cơ thể hắn lại bị ép xuống giường, nhưng lần này, áp lực nhẹ hơn nhiều, không còn cảm giác nặng nề như trước. Hắn biết Lệ Hoa đang giúp mình che giấu sự tỉnh táo trước kẻ thù. Dù vậy, hắn vẫn có thể cảm nhận được một phần sự tự do trong cơ thể, chuẩn bị cho cuộc đối đầu sắp tới.
"Khi nào ta bảo xuất thủ, ngươi hãy chuẩn bị..." Giọng Lệ Hoa dặn dò, như một lời nhắc nhở cuối cùng.
"Được!" Băng Tử Huyên trả lời, nắm chặt mảnh bát vỡ trong tay. Mắt hắn hằn lên sự quyết tâm, ánh nhìn sắc lạnh đầy cảnh giác hướng về phía cánh cửa đang rung lắc mạnh hơn từng phút.
Lời của Băng Tử Huyên vừa dứt, hai cánh cửa gỗ bất ngờ bị thổi bay ra phía sau như có một lực vô hình kinh hồn đẩy mạnh. Gió lạnh từ ngoài ập vào, quét qua căn phòng, khiến những đồ trang trí hỷ sự bên trong cuộn xoáy loạn xạ, giấy đỏ và các dải lụa tung bay rối bời trong không khí. Khung cảnh vốn âm u nay lại càng thêm quỷ dị.
Bỗng, một bóng đen lướt vào theo luồng gió, đứng ngay trước giường nơi Băng Tử Huyên đang giả vờ nhắm mắt. Hắn có thể cảm nhận rõ sự hiện diện mạnh mẽ ấy, một áp lực khổng lồ đang bao trùm không gian.
"Áp lực này… đúng là kinh người quá rồi!" Băng Tử Huyên nghĩ thầm trong đầu, cảm nhận rõ ràng hơi thở của kẻ đứng gần. Dáng vẻ thanh mảnh, cao gầy, nhưng hắn chắc chắn rằng bóng đen ấy là một người phụ nữ. Người đó mặc bộ đồ đen phong cách phương Tây, cổ điển và u tối, với một chiếc mũ trùm đầu che kín khuôn mặt, không thể nhìn rõ được dung nhan.
Tuy nhiên, chỉ cần đứng gần, Băng Tử Huyên đã cảm nhận được sức mạnh tà ác toát ra từ người phụ nữ này. Ánh mắt của hắn dù đang khép hờ, nhưng mọi giác quan đều đang tập trung cao độ vào người vừa xuất hiện.
Bất chợt, từ bên dưới lớp mũ trùm, đôi môi đỏ đầy mê hoặc hiện ra, hé nở một nụ cười mỉm. Đôi môi ấy mang một vẻ đẹp quyến rũ, nhưng lại toát ra sự quỷ dị đáng sợ, khiến không khí trong phòng như đông cứng lại.
Một giọng nói vang lên, trong trẻo nhưng lại đầy lạnh lùng, khiến sống lưng Băng Tử Huyên không khỏi run rẩy:
"Thật không ngờ kẻ mang mệnh 'Thần hộ chuyển thế' lại rơi vào tay ta… Kẻ mà đúng ra không thuộc về thế giới này, thực thể gốc cũng không phải tầm thường... Một thần kiếp chuyển thế, thần niệm ẩn tàng sâu đến mức người phàm không thể nhận ra."
Giọng nói ấy tuy nhẹ nhàng, nhưng lại như lưỡi dao sắc lạnh cắt vào không gian, mỗi từ vang lên đều mang theo sự khủng kh·iếp của sự thật mà Băng Tử Huyên chưa bao giờ ngờ đến. Lời nói của ả làm lòng hắn trĩu nặng.
"Thần hộ chuyển thế?" Băng Tử Huyên thầm lặp lại trong đầu, không khỏi bất ngờ trước những điều kẻ này vừa tiết lộ. Vẻ mặt hắn vẫn giữ nguyên vẻ bình thản, nhưng trong lòng lại dậy sóng. Hắn không biết nhiều về quá khứ của mình, nhưng câu nói của người phụ nữ này dường như đang hé lộ một sự thật kinh hoàng.
Người phụ nữ cười khẩy, đôi môi đỏ lại cong lên một cách mỉa mai, đầy sự tự tin lạnh lẽo, như thể đang nhìn thấu hết mọi suy nghĩ của hắn.
"Kẻ như ngươi, với mệnh số ấy… đáng lẽ phải cao ngạo không ai dám đụng đến. Vậy mà giờ đây lại nằm bất lực trước ta. Thật thú vị…"
Câu nói cuối của ả lẩn khuất trong không khí, đầy âm mưu và bí ẩn, khiến tim Băng Tử Huyên đập mạnh hơn. Hắn biết mình không thể lơ là, nhưng cũng hiểu rằng tình thế này, chỉ một sơ hở nhỏ có thể khiến hắn rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục...
Hai bà cháu của lão bà kia vội vã bước vào phòng, cúi gập người, hai tay chắp lại trước ngực, khúm núm chào kẻ đứng trước mặt. Trước mắt họ là người phụ nữ với dáng vẻ quỷ mị, khoác chiếc áo choàng đen dài thướt tha. Mũ trùm đầu vẫn che khuất gương mặt ả, chỉ để lộ đôi môi đỏ thẫm đầy ma mị.
Cả hai đều không dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào ả. Lão bà bước lên trước, giọng khẽ khàng nhưng tràn đầy sự tôn kính: