Mộng Sinh Giới

Chương 15: Hồng nhan bạc phận



Chương 15: Hồng nhan bạc phận

Thời gian đã trôi dần về tối, bóng hoàng hôn ngoài cửa sổ kéo theo những cơn gió lạnh buốt không ngừng luồn qua các khe cửa, thổi từng đợt se sắt vào căn phòng nhỏ. Tiếng gió rít qua những tấm gỗ mục nát tạo nên âm thanh cành cạch đều đặn, tựa như tiếng bước chân của những hồn ma vô hình rảo quanh nơi này. Mỗi khi gió lùa vào, căn phòng lại run rẩy như đang hấp hối trong cơn bão tố. Băng Tử Huyên, nằm trên chiếc giường gỗ cũ kỹ, có thể cảm nhận rõ từng hơi lạnh đang thấm qua lớp vải mỏng trên cơ thể mình.

Sau lần đứa trẻ tên Tý ép hắn ăn cháo, Băng Tử Huyên đã có thể nghỉ ngơi được một chút. Hắn chìm vào giấc ngủ không sâu, mơ hồ giữa thực và mộng, trong tiếng gió u u và cái rét thấu xương. Không rõ bao lâu trôi qua, nhưng khi mở mắt, trời đã xám xịt, đêm đen đang từ từ kéo xuống.

Băng Tử Huyên cảm thấy cơ thể mình đã bớt tê dại hơn so với trước. Cảm giác như có một phần nào đó của sức lực đang từ từ trở lại. Hắn thử cử động ngón tay, từng đốt xương khẽ cử động, khiến lòng hắn dấy lên một tia hy vọng. "Có lẽ mình đã có thể thoát ra khỏi sự áp chế của thứ tà ma này," hắn nghĩ thầm. Dù sự phục hồi rất chậm, nhưng chí ít giờ đây hắn đã có thể cảm nhận được cơ thể mình nhiều hơn trước.

Hít một hơi sâu, Băng Tử Huyên thử cựa quậy toàn thân. Những cơn đau vẫn còn âm ỉ, nhưng hắn nhận ra rằng giờ đây hắn có thể cử động một chút, dù chỉ là cọ quậy. Lồng ngực hắn phập phồng, tim đập nhanh hơn khi hắn quyết định thử ngồi dậy. Hắn dùng hết sức mạnh của mình, dồn lực vào hai cánh tay run rẩy, định chống xuống giường để nhấc cơ thể lên.

Nhưng vừa lúc đó, một cảm giác nặng nề khủng kh·iếp ập xuống. Giống như có một vật vô hình nặng ngàn cân đè chặt lên người hắn, ép chặt cơ thể hắn xuống tấm nệm gỗ cứng nhắc. Dù cố gắng đến đâu, hắn vẫn không thể nhấc người lên được, từng khớp xương như bị giam cầm bởi một thứ lực lượng đáng sợ.

Băng Tử Huyên nằm trên giường, cánh tay tê dại không thể cử động, đôi mắt mở lớn nhưng không thấy rõ bất kỳ điều gì trong bóng tối u ám của căn phòng. Hắn biết, linh hồn của cô gái c·hết oan kia vẫn đang hiện hữu, lởn vởn quanh hắn, dù hắn không còn nhìn thấy nữa, nhưng cái cảm giác rợn người vẫn như lớp hơi sương phủ kín không gian, lạnh lẽo và ngột ngạt.

Cơn lạnh buốt từ phần sâu thẳm trong ngực hắn, một áp lực vô hình vẫn đè nặng trên người khiến từng hơi thở của hắn trở nên khó khăn, gượng gạo. Cảm giác như chính linh hồn hắn cũng bị giam cầm trong sự đè nén ấy. Hắn nhắm mắt lại, lắng nghe những âm thanh mơ hồ trong không gian, những tiếng gió hú ghê rợn và những tiếng động kì quái phát ra từ mọi góc tối trong phòng. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Băng Tử Huyên quyết định đánh liều, không còn cách nào khác ngoài đối mặt.

"Ta không thù không oán với cô..." Giọng hắn khàn khàn, khô cứng vang lên trong khoảng không trống rỗng trước mặt, "...hà cớ gì phải làm như này?" Hắn ngừng lại, hít một hơi sâu, cảm nhận rõ sự hiện diện của thực thể vô hình đang lẩn khuất quanh mình. "Cô là kẻ c·hết oan, đáng ra phải đi đầu thai kiếp mới, hoặc tìm những kẻ đã hại cô mà trả thù..."

Lời nói của Băng Tử Huyên dường như lọt thẳng vào bức màn vô hình giữa hai thế giới, như chạm đến điều gì đó sâu kín. Căn phòng trở nên tĩnh lặng một cách kỳ quái, ngay cả tiếng gió rít qua khe cửa cũng như ngừng lại, không còn âm thanh nào khác ngoài tiếng tim hắn đập thình thịch trong lồng ngực. Hắn tiếp tục, giọng càng thêm kiên quyết:

"Ấy vậy mà cô lại chọn ta, muốn ta có kết cục c·hết oan như cô. Như vậy, cô cũng chẳng khác gì những kẻ đã ám hại cô trước đó... Nếu cô tha cho ta lần này, ta hứa sẽ tìm cách đưa những kẻ hại cô ra ánh sáng. Nếu pháp luật không làm được, ta sẽ thay cô báo thù." Hắn nói, ánh mắt dõi về phía trước, nơi mà hắn cảm nhận được sự hiện diện mơ hồ của quỷ hồn Lệ Hoa, dù đôi mắt đã mất đi khả năng nhìn thấy.



Những lời cuối của hắn vừa dứt, cả căn phòng bỗng nhiên rung lên một cách dữ dội. Một tiếng rít ghê rợn vang lên từ góc tối, âm thanh sắc nhọn và kéo dài như tiếng khóc nghẹn ngào của người con gái bị c·hết oan. Tiếng rít ấy xuyên thẳng vào tâm trí hắn, khiến sống lưng hắn lạnh buốt. Nhưng thay vì sợ hãi, Băng Tử Huyên chỉ cắn chặt răng, cố gắng giữ cho giọng mình không run.

Tiếng rít kéo dài dần tan biến trong không khí, nhạt dần, rồi hoàn toàn biến mất như chưa từng tồn tại. Cùng với âm thanh đó, Băng Tử Huyên cảm nhận được thân thể mình dần nhẹ bẫng đi, như thể áp lực vô hình đã phần nào rút bớt. Hơi thở của hắn dần trở nên nhẹ nhõm hơn, đôi tay tê dại cũng bớt đau buốt. Dù không hoàn toàn thoát khỏi sự đè nén, nhưng rõ ràng, thực thể kia đã phản ứng trước lời cầu xin của hắn.

Băng Tử Huyên vẫn không mở mắt, không dám chắc linh hồn cô gái kia đã rời đi hay chưa, nhưng một phần gánh nặng trên người hắn đã giảm bớt.

Trong một khoảnh khắc bất ngờ, tâm trí của Băng Tử Huyên bị kéo vào một cơn mê. Mọi thứ xung quanh hắn nhòe đi, và trước mắt hiện lên một cảnh tượng u tối, như thể hắn vừa bước vào một thế giới khác. Hắn không còn cảm nhận được thân thể mình nằm trên giường nữa, chỉ còn một thực thể vô hình, trôi lơ lửng trong không gian đen tối và lạnh lẽo. Hắn nhận ra, đây không còn là căn phòng mục nát nơi hắn đang bị giam giữ, mà là một nơi khác, một nơi ám ảnh hơn nhiều.

Xung quanh hắn là một con đường vắng vẻ, hoang vu, mờ mịt ánh đèn vàng. Tiếng gió rít lên khe khẽ, mang theo hơi lạnh cắt da cắt thịt. Dưới ánh trăng lờ mờ, Băng Tử Huyên nhìn thấy một bóng người gầy gò, yếu đuối. Là Lệ Hoa.

Cô gái đi lẻ loi giữa đêm tối, đôi mắt ướt đẫm hoảng loạn. Lệ Hoa mặc một bộ váy trắng, mỏng manh, mà mỗi bước chân của cô dường như nặng nề hơn khi phải đối mặt với đêm đen và sự sợ hãi. Đằng sau, tiếng bước chân của một nhóm người vang lên, rõ ràng và đanh lạnh. Băng Tử Huyên không thể làm gì, chỉ có thể bất lực đứng nhìn mọi thứ xảy ra trước mắt.

Những kẻ đuổi theo cô là một nhóm nam sinh, khoảng bốn, năm tên, dáng vẻ cười đùa, chế giễu. Đứng cùng với bọn chúng còn có vài cô gái khác – chính là bạn thân của Lệ Hoa. Nhưng thay vì bảo vệ cô, họ lại lạnh lùng, dửng dưng nhìn theo, như thể xem đây chỉ là một trò chơi giải trí. Những tiếng cười cợt, tiếng khích bác của họ vang lên trong không gian tĩnh mịch, lạnh lẽo hơn cả c·ái c·hết.

“Chạy đi đâu hả bạn học Lệ Hoa?!” Một tên nam sinh gầm lên, tiếng cười của hắn sắc bén như dao, vang dội trong đêm.

Lệ Hoa cố gắng chạy, nhưng đôi chân mệt mỏi và yếu ớt không thể nào thoát khỏi vòng vây của bọn chúng. Khi cô vừa định chạy qua một ngã rẽ, một trong những tên nam sinh đã túm lấy cánh tay cô, kéo giật lại. Cô hét lên, giọng nói đau đớn và khẩn thiết, nhưng những kẻ xung quanh chỉ cười lớn, tàn nhẫn và vô tình.

"Buông ra! Buông tôi ra!" Lệ Hoa gào lên, đôi mắt ngấn lệ nhìn vào những kẻ từng là bạn mình, hy vọng sẽ nhận được sự giúp đỡ, nhưng chỉ nhận lại những ánh mắt lạnh lẽo, khinh miệt.



"Mày cứ la hét đi, chẳng ai đến cứu mày đâu!" Một trong những cô bạn thân của Lệ Hoa, người từng cùng cô chia sẻ bao nhiêu niềm vui và nỗi buồn, giờ đây lạnh lùng nói, giọng điệu thản nhiên như thể không hề có bất kỳ sự cảm thông nào.

Những tên nam sinh bắt đầu túm lấy cô, kéo lê cô vào một góc tối bên đường, giữa những tán cây rậm rạp, khuất khỏi ánh đèn mờ nhạt. Cô vùng vẫy, chống cự quyết liệt, nhưng sự chênh lệch về sức mạnh quá rõ ràng. Bàn tay của bọn chúng thô bạo xé toạc chiếc váy của cô, lộ ra những vết trầy xước đỏ ửng trên da thịt trắng nõn. Lệ Hoa khóc nức nở, tiếng khóc nghẹn ngào trong đêm đen như xé nát tâm can người nghe, nhưng bọn chúng không dừng lại, mà còn hả hê hơn, thích thú hơn trước cảnh tượng này.

Một trong những tên nam sinh nham hiểm hơn những kẻ còn lại cúi xuống bên cạnh Lệ Hoa, cúi sát vào tai cô, giọng hắn thì thầm độc địa: "Cứ khóc đi, chẳng ai quan tâm đến mày đâu. Chúng tao sẽ tận tình chăm sóc mày đêm này thật tốt, nếu ngoan ngoãn chúng tao sẽ làm thật nhẹ nhàng."

Lệ Hoa hét lên, cố gắng vùng vẫy, nhưng tất cả những gì cô nhận được chỉ là sự chế giễu, những tiếng cười khả ố của đám bạn thân và những kẻ đốn mạt kia. Đám bạn của cô – những cô gái từng sát cánh bên cô trong những kỷ niệm tươi đẹp nhất – đứng nhìn mà không hề can thiệp, thậm chí còn khuyến khích bọn con trai tiếp tục hành động ghê tởm.

"Đúng rồi! Làm mạnh tay vào! Ở trường luôn ra vẻ gì chứ, đúng thật là tao đã quá buồn nôn rồi!" Một cô gái khác cười lớn, giọng nói đầy ác ý.

Lệ Hoa bị kéo lê xuống một góc tối, đôi chân mềm yếu không còn chút sức lực để chống cự. Những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt nhợt nhạt của cô, hòa lẫn với nỗi sợ hãi đang bao trùm lấy tâm trí. Cô gào thét, van xin trong vô vọng:

“Xin các cậu... tha cho mình... Làm ơn...!” Giọng cô nghẹn ngào, đứt quãng trong sự đau đớn và hoảng loạn.

Những kẻ xung quanh cô, cả nam lẫn nữ, không ai có lấy một chút thương cảm. Chúng chỉ cười cợt, những tiếng cười vang lên trong đêm tối, đầy mỉa mai và khinh bỉ. Một trong những đứa bạn thân từng một thời cùng cô chia sẻ mọi thứ, giờ đây đứng nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng, đầy ác ý.

“Mày nghĩ mày là ai mà bọn tao phải tha cho mày?” Một đứa trong nhóm cười khẩy, giọng nó đầy giễu cợt. “Hoa khôi trường, à? Được bao nhiêu thằng theo đuổi, đúng không? Bọn tao đã phải chịu đựng mày bao nhiêu năm nay rồi, luôn đứng trong cái bóng hoàn hảo của mày!”

“Đúng rồi! Nam sinh nào cũng chú ý đến mày. Ai cũng ca ngợi mày, Lệ Hoa! Thành tích học tập thì xuất sắc, mày lúc nào cũng là trung tâm của mọi sự chú ý!” Một đứa khác tiếp lời, giọng điệu chua chát.



Lệ Hoa nghe mà lòng đau như cắt. Cô không bao giờ nghĩ rằng những người bạn thân thiết nhất lại có thể căm ghét cô đến mức này. Tất cả chỉ vì cô được chú ý hơn họ, vì cô nổi bật hơn họ. Sự ganh tị, đố kỵ của họ đã tích tụ từ lâu, và hôm nay, chúng đã chọn sinh nhật của một đứa trong nhóm làm cái cớ để hủy hoại cô.

Một tên nam sinh trong đám cười khinh bỉ, nhìn Lệ Hoa như một con mồi ngon lành: “Lũ bạn thân của mày mời bọn tao đến đây, chúng nó biết mày vẫn còn trong trắng, nên bọn tao lại càng thích. Đêm nay mày sẽ biết thế nào là cảm giác được nhiều người ‘quan tâm’ rồi.”

Lệ Hoa tuyệt vọng, cô cố gắng vùng vẫy, nhưng cánh tay yếu ớt của cô bị đám con trai túm chặt, không thể cử động. Đám con gái thì chỉ đứng nhìn, cười cợt, thậm chí còn khuyến khích bọn nam sinh làm điều tồi tệ hơn.

“Mày luôn nghĩ mình là trung tâm của sự chú ý, là người mà ai cũng yêu quý, đúng không? Giờ thì xem xem mày sẽ như nào!” Một trong những đứa bạn gái nói, giọng đầy hả hê. “Cái danh ‘hoa khôi vạn người mê’ của mày chẳng là gì so với nỗi nhục đêm nay đâu!”

Lệ Hoa cố gắng kháng cự, nhưng sức lực của cô chẳng là gì so với đám nam sinh hung bạo kia. Cô cố gắng thoát khỏi những bàn tay thô bạo đang kéo cô xuống đất, nhưng càng chống cự, cô càng bị ghì chặt hơn. Một trong số bọn chúng cúi xuống, định làm điều kinh tởm nhất với cô.

Trong khoảnh khắc tuyệt vọng tột cùng, ánh mắt Lệ Hoa nhìn thấy một viên gạch bên cạnh. Với chút sức tàn cuối cùng, cô vươn tay chộp lấy viên gạch và ném thẳng vào đầu một tên nam sinh đang cúi xuống. Viên gạch đập mạnh vào đầu hắn, khiến hắn lảo đảo ngã xuống đất, máu từ trán tuôn ra.

“Aaaa! Con khốn này!” Tên đó gào lên, tay ôm lấy v·ết t·hương, ánh mắt hắn bừng bừng lửa giận. Hắn rút ra một con dao từ túi áo, gương mặt vặn vẹo vì căm phẫn.

“Mày dám đánh tao hả?!” Hắn hét lên, rồi không chần chừ đâm thẳng con dao vào bụng Lệ Hoa. Cô thét lên trong đau đớn, máu chảy tràn ra, nhuộm đỏ cả váy cô. Nhưng hắn không dừng lại. Mỗi cú đâm là một lần hắn gầm lên, chửi rủa trong cơn điên cuồng:

“C·hết đi! C·hết đi! Con điếm mày dám đánh tao sao?!”

Lệ Hoa chỉ biết gào lên trong đau đớn. Từng nhát dao cứ thế cắm sâu vào cơ thể cô, và máu từ miệng cô phun ra, tàn bạo và lạnh lẽo. Những tiếng cười quanh đó càng lúc càng lớn, như một bản nhạc ác mộng đẩy cô vào hố sâu tuyệt vọng.

Cuối cùng, khi Lệ Hoa nằm bất động, thoi thóp, đám bạn và những kẻ thủ ác lạnh lùng vứt xác cô xuống một vách đá gần đó. Thân thể yếu ớt của cô rơi xuống như một chiếc lá, va đập vào đá, vỡ nát từng phần. Tất cả những gì từng thuộc về cô giờ chỉ còn là một cái xác không nguyên vẹn, nằm lẫn giữa rừng cây hoang vắng, máu nhuộm đỏ cả nền đất ẩm.

Và từ đó, linh hồn Lệ Hoa không bao giờ siêu thoát, bị giam cầm trong chính nỗi oán hận sâu thẳm. Cô trở thành một bóng ma đầy thù hận, tìm cách trả thù những kẻ đã hủy hoại cuộc đời cô – và giờ đây, Băng Tử Huyên đã bước vào cuộc đời đầy bi kịch đó.