Mộng Sinh Giới

Chương 14: Nhẫn nhịn



Chương 14: Nhẫn nhịn

Lão bà đứng yên, đôi mắt bà ta đầy giận dữ, nhưng sau một hồi, bà đã dần kiềm chế lại cảm xúc đang cuộn trào bên trong. Nét mặt bà ta trở lại vẻ lạnh lẽo và hiểm ác như trước, đôi môi mỏng nhếch lên thành một nụ cười châm biếm, ánh mắt đầy khinh miệt chiếu thẳng vào Băng Tử Huyên.

"Nhãi ranh, khẩu khí của ngươi quả thật không nhỏ..." Bà ta đanh giọng, giọng nói khàn đặc và lạnh lẽo vang lên như tiếng kim loại va vào nhau, khiến không gian quanh đó trở nên ngột ngạt. "Nhưng cho dù điều ngươi nói là thật, thì đã sao? Ta đây cũng rất muốn biết cái cảm giác vạn lần c·hết kia mà ngươi nói là như thế nào!"

Bà ta dừng lại, đôi mắt sắc như lưỡi dao liếc nhìn Băng Tử Huyên từ đầu đến chân, rồi bà khẽ cười, tiếng cười ma quái vang lên trong căn phòng trống vắng. "Nhưng trước khi chờ đến c·ái c·hết của ta như ngươi nói, thì tối nay, ngươi sẽ không còn may mắn như tối hôm qua đâu."

Giọng bà ta trầm xuống, đầy vẻ bí ẩn và đáng sợ, từng lời từng chữ như lưỡi dao cắt vào không gian, khiến không khí càng trở nên nặng nề. "Người mà ta mời tới tối nay quả thực rất đặc biệt... Không ngờ, người đó cũng thích ngươi... Rất thích ngươi."

Một ánh nhìn sâu xa hiện lên trong đôi mắt bà ta, như thể bà đang tận hưởng từng khoảnh khắc đùa giỡn với số phận của Băng Tử Huyên. "Thôi được rồi, có lẽ ngươi cũng đã rất đói." Bà ta nói tiếp, giọng điệu đột ngột thay đổi, nhẹ nhàng hơn, nhưng lại càng khiến người nghe cảm thấy rùng mình. "Lát nữa, ta sẽ kêu người mang đồ ăn đến cho ngươi. Dù sao, ngươi cũng cần giữ sức để đối diện với thứ đang chờ đợi mình tối nay."

Bà ta liếc nhìn Băng Tử Huyên một lần nữa, nụ cười hiểm ác lại hiện lên trên khuôn mặt bà. "Còn giờ, ta phải chuẩn bị mọi thứ cho buổi lễ tối nay. Hãy chuẩn bị tinh thần đi, nhãi ranh!"

Nói xong, lão bà quay lưng, cầm theo chiếc hộp gỗ lớn mà bà đã mang vào lúc nãy. Từ khe hở của hộp, một dòng máu đỏ sẫm chảy ra, loang lổ trên trang phục bạc màu của bà ta. Băng Tử Huyên cảm nhận được mùi tanh nồng nặc xộc thẳng vào mũi, khiến hắn không khỏi nhíu mày, cảm giác nguy hiểm mỗi lúc một tăng lên khi nhìn bà ta bước đi chậm rãi ra khỏi phòng.

Băng Tử Huyên nằm yên, ánh mắt trở nên sắc bén khi nghĩ về tình cảnh trước mắt. Hắn thầm thì với chính mình: "Không ngờ tên kia lại c·hết thảm trong tay bà ta như vậy... Nếu đêm nay ta không hành động, e rằng bản thân còn c·hết thảm hơn hắn ngàn vạn lần." Sau đó, hắn nhắm mắt lại, định tranh thủ chút thời gian nghỉ ngơi để lấy lại sức lực. Nhưng chỉ chưa chợp mắt được bao lâu, tiếng cọt kẹt của cánh cửa gỗ vang lên, phá vỡ không gian tĩnh mịch. Hắn mở mắt, trong lòng đã sẵn sàng đối phó với bất kỳ điều gì sắp tới.

Người bước vào không ai khác chính là đứa trẻ tên Tý. Nhưng lần này, thái độ của nó rõ ràng khác hẳn. Sát khí tỏa ra từ gương mặt nhỏ bé kia, ánh mắt đầy căm thù và bức bối. Tý cầm trên tay một bát cháo, giống như hôm trước, nhưng đôi tay nó siết chặt bát như muốn nghiền nát. Đứa trẻ tiến đến gần Băng Tử Huyên, tiếng bước chân nặng nề và dứt khoát vang lên trên nền nhà.

Khi nó đến gần, Băng Tử Huyên liền quay mặt lại, ánh mắt lạnh lẽo đối diện với ánh nhìn hằn học của đứa trẻ. Tý cau mày, vẻ mặt toát lên sự chán ghét và căm phẫn. "Dù sao cũng là kẻ sắp c·hết, sao bà vẫn cứ bắt ta cho ngươi ăn...?" Giọng nói nó khàn đặc và đầy mỉa mai, như kẻ thù lâu năm gặp lại. "Ngươi c·hết đi từ hôm qua có phải ta bớt vất vả như vậy không...?"

Đứa trẻ cầm bắt cháo trên tay, đôi tay nhỏ nhưng thô bạo nhấc từng thìa cháo nóng bỏng lên, chĩa thẳng vào miệng Băng Tử Huyên. "Ăn đi, ăn đi! Ngươi ăn đi!" Tiếng hét của đứa trẻ vang lên, đầy sự phẫn nộ và cay độc. Bát cháo trông tầm thường, nhưng Băng Tử Huyên biết rõ, trong đó là thứ gì.

Băng Tử Huyên cố tránh né, nhưng tay đứa trẻ nhanh hơn. Nó đưa mạnh từng thìa cháo nóng vào miệng hắn, khiến cháo tràn ra, bỏng rát khuôn mặt và cổ họng. Hắn cố gắng nhả ra, không để thứ kinh tởm kia đi vào sâu trong cơ thể mình. Nhưng mỗi lần hắn nhả, đứa trẻ lại càng trở nên mạnh bạo hơn, đôi mắt nó rực lên vẻ giận dữ.

"Ngươi càng chống cự, ta càng ép ngươi ăn! Ăn đi! Đồ vô dụng!" Tý hét lên, tay không ngừng xúc từng thìa cháo lớn, đẩy mạnh vào miệng Băng Tử Huyên. Cháo nóng loang lổ trên mặt hắn, chảy xuống cổ và ngực, bỏng rát từng tấc da. Đứa trẻ dường như đang trút hết mọi nỗi oán hận, từng lời chửi bới phát ra từ miệng nó như dao cứa vào tâm trí Băng Tử Huyên.

Băng Tử Huyên cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại, cháo nóng vừa cay vừa đắng làm hắn muốn ói mửa. Nhưng hắn không thể để đứa trẻ kia thấy sự yếu đuối của mình. Hắn mím chặt môi, cố gắng nhả ra càng nhiều càng tốt, mặc cho từng đợt cháo nóng đổ lên mặt, lên cổ hắn. Đứa trẻ, không dừng lại, tiếp tục ép, tiếp tục chửi bới, những câu chửi độc ác không dứt.

"Ngươi chỉ là đồ rác rưởi! Đáng ra ngươi phải c·hết từ hôm qua rồi! Tại sao ngươi còn sống chứ? Tại sao bà ta còn bắt ta chăm sóc ngươi?!"

Đứa trẻ tên Tý vẫn hăng say chửi rủa, ép từng thìa cháo nóng bỏng vào miệng Băng Tử Huyên, mồ hôi từ trán nó nhỏ giọt xuống, vẻ mặt đầy sự phẫn uất. Nhưng giữa cơn giận dữ đó, Băng Tử Huyên đột nhiên bật cười khẽ, khiến không gian trong căn phòng chật hẹp trở nên lạnh lẽo và đầy sự khó chịu. Đôi mắt sắc lạnh của hắn nhìn đứa trẻ chằm chằm, như xuyên thấu qua tâm hồn non nớt của nó.

Bằng giọng trầm và uy quyền, Băng Tử Huyên lên tiếng, từng chữ như rơi xuống từng mảnh băng:

"Nhược dục tồn, tiên đoạn dục. Vạn sự sở vi, thiên lý bất dung. Nhược ngươi bất hồi, ác báo tức khởi."

(“Nếu muốn sống, ngươi cần dừng lại. Mọi chuyện ngươi đang làm, trời đất không dung thứ. Nếu không quay đầu, hậu quả ngay trước mắt.”)

Giọng hắn mang đầy sự ẩn ý và lạnh lẽo, như một lời tiên tri đầy ám ảnh. Đứa trẻ, dù có ngông cuồng đến mấy, cũng bất giác cảm thấy lạnh sống lưng. Đôi tay Tý đang định đút thêm một thìa cháo vào miệng Băng Tử Huyên thì đột nhiên cứng đờ. Đôi mắt của Băng Tử Huyên chiếu vào nó như ánh đèn soi vào đáy vực thẳm đen tối nhất, khiến cho đứa trẻ bất chợt thấy mình nhỏ bé và yếu đuối hơn bao giờ hết.

Thìa cháo trên tay Tý rơi tự do, bát cháo nóng bỏng theo đó tuột khỏi tay, v·a c·hạm với sàn nhà và vỡ tan thành từng mảnh, cháo loang lổ trên nền đất, giống như v·ết m·áu bắn tung tóe. Đứa trẻ sững sờ lùi lại vài bước, ánh mắt đầy kinh hãi, miệng run run không nói nên lời. Nó chưa bao giờ thấy ai dám nhìn nó như vậy, lại càng chưa bao giờ nghe ai nói ra những lời đáng sợ đến thế.

Băng Tử Huyên vẫn nhìn đứa trẻ, không nói thêm lời nào, nhưng ánh mắt lạnh lẽo của hắn tựa như một lời cảnh cáo không thể bỏ qua. Tý hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Sau vài giây tĩnh lặng, nó bắt đầu run run mở miệng, giọng đầy sự giận dữ và hằn học: "Ngươi... ngươi nghĩ dọa được ta sao?! Hừ, ta không sợ đâu! Ngươi chỉ là một kẻ sắp c·hết, ngươi có làm được gì chứ? Chỉ cần ta rời khỏi đây, ngươi vẫn sẽ c·hết thôi! Ngươi... Ngươi không dọa được ta đâu!"

Dù nói vậy, giọng của Tý vẫn chứa đựng sự bất an. Đứa trẻ quay mặt đi, như không muốn nhìn vào ánh mắt của Băng Tử Huyên nữa. Nó vội vã bước lùi về phía cửa, đôi tay run rẩy nắm lấy tay nắm cửa, rồi quay đầu lại lần cuối, như để chứng minh rằng nó không hề sợ. Nhưng ánh mắt đen láy của nó hiện rõ sự bất ổn.

Sau đó, không nói thêm lời nào, Tý mở cửa và lao ra ngoài, đóng sầm cánh cửa gỗ nặng nề sau lưng, để lại Băng Tử Huyên nằm đó, với những vết bỏng loang lổ trên khuôn mặt và cơ thể. Căn phòng lại trở về với sự tĩnh lặng đầy u ám. Những mảnh cháo trên sàn nhà giờ đã nguội, nhưng sự đau đớn trên mặt Băng Tử Huyên vẫn còn cháy bỏng. Hắn hít một hơi dài, biết rằng thời gian không còn nhiều. Đêm nay sẽ là trận chiến cuối cùng, và hắn phải chuẩn bị kỹ càng cho mọi thứ nếu muốn sống sót qua cơn ác mộng này.