Mộng Sinh Giới

Chương 13: Cái kết cho kẻ phản bội



Chương 13: Cái kết cho kẻ phản bội

Đêm qua với Băng Tử Huyên dài đằng đẵng, đầy ám ảnh. Mỗi khi nhắm mắt lại, hắn như thấy bóng dáng cô bé đó, với những lời căn dặn không thể quên. Cô bé đã tháo chiếc vòng xương từ tay hắn, thay bằng một chiếc khác tương tự nhưng với mục đích khác. Cô bé đã giải thích rằng, chiếc vòng xương trắng trước đây được làm từ xương của cô gái Lệ Hoa—người bị hại một cách oan ức. Hắn không thể quên được lời nói bình thản nhưng chứa đựng sự c·hết chóc: "Chiếc vòng đó đã giữ linh hồn Lệ Hoa đè nặng lên anh, trói buộc anh... Cô ta thích anh, nhưng chính vì thế mà anh mới bị giam hãm."

Băng Tử Huyên không dám hoàn toàn tin vào những điều cô bé nói, nhưng hắn không thể phủ nhận rằng từ khi chiếc vòng mới được thay, cảm giác đè nén lên thân thể hắn đã phần nào giảm bớt. Tuy vậy, hắn vẫn bị t·ê l·iệt gần như toàn thân, không thể cử động tự do. Cô bé cũng cảnh báo rằng, chỉ giảm được bảy phần sức mạnh của linh hồn đó, nhưng ba phần còn lại vẫn đủ để giữ hắn trong trạng thái bại liệt.

Hình ảnh cô bé nghiêng đầu, với gương mặt bầu bĩnh nhưng lại mang một sự cương nghị lạ lùng, nhắc nhở hắn rằng: "Sáng mai, khoảng 7-8 giờ, lão bà và tên thầy bùa sẽ đến kiểm tra anh. Anh phải giữ bình tĩnh, đừng để lộ ra điều gì. Chúng sẽ không dám làm gì nếu thấy anh không phản kháng. Đây là cơ hội để anh kéo dài thời gian." Những lời đó vẫn vang vọng trong đầu Băng Tử Huyên như một lời cảnh báo cuối cùng, một chút hy vọng giữa màn đêm u ám.

Hắn mở mắt, ánh sáng yếu ớt từ buổi sớm xuyên qua kẽ hở của cửa sổ, soi rọi vào căn phòng nhỏ hẹp và mục nát. Những tiếng động xa xa, từ tiếng chuột chạy lạo xạo đến tiếng gió thổi u u, tạo nên một không gian ma mị, đầy căng thẳng. Thời khắc quyết định sắp đến, và hắn phải chuẩn bị tinh thần đối diện với những gì có thể xảy ra.

Ánh sáng ngoài trời dần rõ hơn, báo hiệu thời khắc đã gần kề. Băng Tử Huyên biết rằng không bao lâu nữa, lão bà và tên thầy bùa sẽ xuất hiện, mang theo những kế hoạch mà hắn không thể lường trước. Nhưng lần này, hắn sẽ không chỉ là con mồi nằm im chờ c·hết. Bằng mọi giá, hắn phải tìm cách lật ngược tình thế.

Trong đầu hắn thoáng qua hình ảnh cô bé với ánh mắt kiên định, và lời nhắc nhở cuối cùng: "Chỉ cần anh bình tĩnh, anh sẽ có cơ hội. Nhưng hãy nhớ, chúng không đơn giản như anh nghĩ." Cảm giác rùng mình len lỏi khắp cơ thể khi hắn nghĩ đến điều đó.

Không để Băng Tử Huyên suy nghĩ thêm, tiếng bước chân bên ngoài đã vang lên rõ ràng hơn. Âm thanh nặng nề, có nhịp điệu nhưng đều đặn, dội lại từ nền đất, làm tăng thêm sự căng thẳng trong không gian tĩnh mịch. Theo sự phán đoán của hắn, chỉ có một người đang tiến tới. Hắn nheo mắt, cố lắng nghe thêm để xác định, nhưng tất cả chỉ là im lặng ngoài tiếng bước chân đơn độc. Rồi cánh cửa gỗ cũ kỹ từ từ mở ra, bản lề rít lên một tiếng kéo dài như khơi gợi sự khó chịu trong lòng hắn.

Bước vào là lão bà. Khuôn mặt gầy guộc, khắc khổ và đôi mắt sâu hoắm, lạnh lùng nhìn về phía hắn. Trong tay bà ta là một chiếc hộp gỗ lớn, trang trí bằng những hình thù kỳ quái, nét chạm khắc lởm chởm tựa như đã được tạc từ rất lâu, và dù không nhìn rõ từ xa, Băng Tử Huyên cũng có thể cảm nhận được mùi u ám tỏa ra từ vật đó. Mùi máu tanh nồng nặc dường như bốc lên từ chiếc hộp gỗ, lẩn quất trong không gian hẹp, khiến hắn bất giác cảm thấy hơi thở mình nặng nề hơn.

Ánh mắt lão bà dán chặt vào hắn, không có chút gì là thương xót hay lưỡng lự. Mỗi bước chân của bà ta khiến cảm giác nguy hiểm trong lòng Băng Tử Huyên càng tăng lên. Nhịp tim hắn đập nhanh hơn khi lão bà đến gần hơn, mùi máu dày đặc tràn ngập, ám ảnh khắp không gian.

Hắn nhớ lại những lời cô bé đã nói, rằng lão bà và lão thầy bùa sẽ đến cùng lúc. Nhưng hiện tại, lão bà lại xuất hiện một mình. Điều này khiến mọi suy nghĩ trong đầu hắn r·ối l·oạn. "Có vấn đề gì sao?" – Băng Tử Huyên tự hỏi. "Cô bé kia đã lừa mình ư? Nếu đúng như vậy, có lẽ lần này thật sự mình sẽ không còn cơ hội thoát thân."



Nhưng rồi, hắn nghĩ đến ánh mắt của cô bé, sự chân thành trong từng lời nói. Cảm giác rằng cô bé đó không phải kẻ phản bội bắt đầu lấn át nghi ngờ. Hắn không thể tin rằng cô bé ấy lại gạt hắn, nhưng nếu cô bé không sai, thì tại sao lão thầy bùa không đến cùng lão bà? Liệu có phải có gì đó bất thường đã xảy ra?

Lão bà càng lúc càng tiến đến gần hơn, bàn tay gầy guộc ôm chặt chiếc hộp gỗ như thể giữ gìn một báu vật quý giá. Băng Tử Huyên cố gắng giữ cho nhịp thở đều đặn, nhưng cảm giác nghẹt thở do mùi máu ngày càng nồng nặc khiến hắn khó lòng giữ được bình tĩnh. Hắn không thể cử động, vẫn còn bị áp chế bởi tàn dư của linh hồn Lệ Hoa. Tuy nhiên, điều đó không ngăn được những ý nghĩ xoáy sâu trong đầu hắn.

"Lão bà này... định làm gì tiếp theo?" Hắn cố gắng đoán trước động thái của bà ta. Ánh mắt sắc lạnh của bà ta không hề thay đổi, và điều đó khiến Băng Tử Huyên không khỏi lo sợ. Chiếc hộp gỗ bà ta mang theo ẩn chứa thứ gì? Liệu có phải một loại bùa phép mới, hay là thứ gì kinh khủng hơn, để ép buộc hắn hoàn toàn trở thành công cụ cho nghi lễ Minh hôn này?

Nhưng dù sợ hãi, Băng Tử Huyên vẫn giữ được sự bình tĩnh đáng nể. Hắn biết rằng giờ phút này, mọi cử động, mọi biểu hiện đều có thể quyết định sự sống c·hết của mình. Lão bà bước tới gần hơn, chỉ còn cách giường hắn vài bước chân, đôi mắt sâu hoắm của bà ta dán chặt vào hắn, như thể chờ đợi một phản ứng nào đó.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, suy nghĩ của hắn tràn ngập mâu thuẫn. Cô bé kia, dù mới chỉ quen biết ngắn ngủi, đã gợi cho hắn một niềm tin, nhưng giờ đây, khi lão bà đứng trước mặt hắn, mọi thứ bỗng chốc trở nên mong manh. Hắn không thể cử động, cũng không thể trốn thoát, nhưng hắn vẫn cố kìm lại mọi sự hoảng loạn, giữ cho tâm trí mình trong trạng thái sắc bén nhất có thể.

Lão bà tiến lại gần, bước chân nhẹ nhàng nhưng dường như trọng lực nặng nề từ sự hiện diện của bà ta khiến không khí trong phòng càng trở nên ngột ngạt. Mỗi bước chân của bà ta phát ra âm thanh nhẹ như những nhịp đập của một trái tim cũ kỹ, nhưng đầy ám ảnh. Băng Tử Huyên cảm thấy cả căn phòng chìm vào sự yên tĩnh lạ thường, chỉ còn nghe rõ tiếng tim đập của chính mình.

Lão bà dừng lại bên giường, đôi mắt đen thẳm như vực sâu vô đáy xoáy vào hắn. Trên khóe môi gầy guộc, nứt nẻ của bà ta vẫn còn vương chút máu tươi, tạo nên một nụ cười đầy quái đản, như thể c·ái c·hết đã ngự trị nơi đây. Lão bà cúi xuống, khuôn mặt gần sát với hắn, hơi thở mang mùi tanh của máu phả vào mặt khiến hắn không khỏi rùng mình.

"Ngươi có biết..." Giọng bà ta thấp, đều đặn, nhưng ngữ điệu lại như len lỏi vào từng tế bào trên da hắn, tạo nên một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. "Ta đã nghe hết... mọi chuyện..." Bà ta nói chậm rãi, như thể đang muốn kéo dài sự t·ra t·ấn tinh thần.

Ngón tay dài, khẳng khiu của lão bà bất ngờ đặt lên mặt Băng Tử Huyên. Hắn cảm thấy làn da thô ráp, lạnh lẽo vuốt ve má mình, từng đường chạm như lưỡi dao sắc bén rạch qua, khiến da thịt hắn căng cứng. Bà ta không vội vàng, cứ vậy nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn, ánh mắt vẫn không rời khỏi hắn một giây.

"Ngươi và tên thầy bùa đó..." Bà ta nhếch môi cười đầy hiểm ác. "Hai ngươi tưởng ta không biết ư?" Băng Tử Huyên không dám đáp lại, ánh mắt hắn giật lên một thoáng hoảng loạn nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh. Hắn biết lúc này, bất kỳ biểu hiện sợ hãi nào cũng có thể làm lão bà càng thêm thỏa mãn.

Bà ta khẽ cúi đầu, thì thầm vào tai hắn bằng giọng nói trầm trầm, đục ngầu, như âm thanh của một cơn bão xa xôi đang tới gần. "Tên thầy bùa ấy... Hắn đã rất vui vẻ khi đến chỗ nhận tiền, đúng không?" Lão bà cười khẩy, ánh mắt lóe lên vẻ thích thú.



"Hắn tưởng rằng mình đã qua mắt được ta. Tưởng rằng có thể một tay nhận tiền, một tay lấy mạng ngươi mà không ai hay biết." Ngón tay của lão bà lướt dọc từ má xuống cổ hắn, chậm rãi và uyển chuyển, như một con rắn đang uốn mình tìm đường vào sâu bên trong. "Nhưng ta đã theo dõi hắn. Từng bước đi của hắn, từng hơi thở hắn thở ra..."

Băng Tử Huyên cứng người lại. Lời nói của lão bà như đâm sâu vào tâm trí hắn, lột trần mọi kế hoạch mà hắn và tên thầy bùa tưởng đã kín đáo. Bà ta biết hết, không bỏ sót một chi tiết nào. Hắn nuốt khan, cổ họng khô khốc khi cố giữ cho khuôn mặt mình không lộ ra quá nhiều cảm xúc.

"Hắn đã đến đó..." Lão bà tiếp tục, ngón tay bây giờ đã di chuyển lên thái dương của hắn, vuốt ve từng sợi tóc. "Hắn thấy chiếc vali tiền... Ôi, ngươi có thể tưởng tượng được không? Đôi mắt hắn lúc đó sáng rực lên như một con chó hoang thấy miếng thịt tươi ngon nhất đời mình." Bà ta cười khúc khích, âm thanh như tiếng cào cấu vào bức tường trong đêm tối.

"Ngươi có biết hắn làm gì tiếp theo không?" Bà ta nheo mắt lại, nhìn hắn chăm chú, như một con thú săn đang theo dõi con mồi của mình. "Hắn mở chiếc vali ra. Từng đồng tiền rơi ra trước mắt hắn. Đếm kỹ lắm... không thiếu một xu."

Băng Tử Huyên có thể tưởng tượng cảnh đó trong đầu. Tên thầy bùa với đôi mắt tham lam và nụ cười độc ác khi thấy tiền đầy túi. Nhưng sao lão bà lại để hắn đi mà không làm gì? Phải chăng có điều gì đó không đúng?

Lão bà nghiêng người, ghé sát vào tai hắn lần nữa, hơi thở lạnh lẽo phả vào cổ hắn. "Vậy ngươi đoán xem... Chuyện gì xảy ra tiếp theo?" Giọng bà ta nhỏ dần, nhưng càng lúc càng đáng sợ hơn, như một lời thì thầm của tử thần.

Băng Tử Huyên không đáp, hắn giữ im lặng, cố gắng không để lộ bất kỳ suy nghĩ nào. Lão bà lùi lại một chút, đôi mắt sáng quắc trong bóng tối chờ đợi phản ứng từ hắn. Cảm giác như từng câu nói, từng cử chỉ của bà ta đều là một phần của trò chơi tâm lý c·hết chóc. Trò chơi mà Băng Tử Huyên không chắc mình có thể thắng.

Và rồi, lão bà bật cười, tiếng cười vang vọng khắp căn phòng tối tăm. "Tên thầy bùa ngu ngốc đó... tưởng rằng hắn có thể vui vẻ rời đi sao?" Bà ta lắc đầu, giọng nói trở nên mỉa mai. "Không đâu... Kẻ phản bội như hắn thì kết cục chỉ có một mà thôi."

Băng Tử Huyên chợt hiểu ra...



Băng Tử Huyên đột nhiên nở một nụ cười lạnh lẽo, khiến cho lão bà kia ngay lập tức dừng tay, sắc mặt bà ta biến đổi trong khoảnh khắc. Trong khoảnh khắc, vẻ tự tin tuyệt đối trên gương mặt bà ta biến thành sự cảnh giác đầy thận trọng.

"Ha..." Băng Tử Huyên cất giọng, âm thanh khàn khàn nhưng lại vang lên đầy chắc nịch trong không gian tĩnh lặng. "Nếu tôi đoán không nhầm, thứ bà đang cầm trên tay, chiếc hộp gỗ kỳ quái đó... có lẽ là đầu của tên thầy bùa kia, đúng không?" Hắn nhìn chằm chằm vào lão bà, đôi mắt sắc lạnh như lưỡi dao, ánh lên sự chế nhạo rõ ràng. "Hắn cũng đã bị bà ăn thịt, đúng chứ?"

Lão bà hơi giật mình, đôi mắt chớp nhanh như một con thú hoang đang bị săn đuổi. Nhưng bà ta vẫn im lặng, không phủ nhận, cũng không thừa nhận, chỉ đứng đó, gương mặt âm u như sương mù.

"Nhưng..." Băng Tử Huyên tiếp tục, giọng hắn trầm thấp nhưng mạnh mẽ. "Bà nói với tôi chuyện này thì đã sao? Chuyện hắn c·hết hay sống thì liên quan gì đến tôi? Dù sao tôi cũng vẫn phải c·hết, đúng không? Có trước có sau thì chẳng có gì khác biệt. Thủ đoạn của bà, ha, cũng chỉ đủ để dọa trẻ con mà thôi."

Hắn ngừng lại, để câu nói của mình thấm dần vào không khí, rồi tiếp tục, từng chữ từng chữ như tạc vào tâm trí của lão bà. "Bà nghĩ rằng tôi sẽ sợ hãi sao? Nghĩ rằng bà có thể đe dọa tôi bằng cái hộp đó?" Hắn cười khẩy. "Băng Tử Huyên ta đây, nếu muốn, cũng có thể khiến bà phải trải qua cảm giác vạn lần c·hết mà vẫn chưa hết khổ."

Ánh mắt Băng Tử Huyên đột nhiên trở nên lạnh lẽo, sâu thẳm như vực thẳm không đáy, tràn ngập sự nguy hiểm. Sự tự tin và uy lực tỏa ra từ hắn lúc này khiến không gian như đông cứng lại, còn lão bà kia, người đã quen với máu và c·hết chóc, bỗng nhiên cảm thấy một nỗi sợ hãi sâu sắc trỗi dậy trong lòng.

Lão bà bất giác lùi lại một bước, nụ cười nham hiểm trên khuôn mặt bà ta khép dần lại, đôi môi co giật như đang nuốt xuống nỗi lo sợ. Bà ta cố giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói đã lộ rõ sự run rẩy. "Ngươi... rốt cuộc là ai?!"

Ngón tay dài, thô ráp của lão bà từ từ rút khỏi mặt Băng Tử Huyên, như thể đang tránh xa một thứ gì đó nguy hiểm và không thể kiểm soát. Đôi mắt bà ta giờ đây không còn sự cao ngạo, mà thay vào đó là ánh nhìn dò xét, đầy bất an.

Băng Tử Huyên không trả lời ngay. Hắn nhìn thẳng vào mắt bà ta, sự lạnh lẽo trong ánh nhìn của hắn như muốn xuyên thấu tâm trí bà. Rồi, hắn nhếch môi cười, nụ cười khinh khỉnh, tự tin, như thể hắn chính là người nắm giữ vận mệnh của bà ta, chứ không phải ngược lại.

"Bà không cần biết ta là ai," Băng Tử Huyên chậm rãi nói, giọng hắn như một lưỡi dao sắc bén cắt qua không khí, từng chữ như nhát chém vào tâm can lão bà. "Nhưng bà nên biết một điều, nếu muốn g·iết ta, thì bà sẽ phải trả một cái giá rất đắt... Đắt hơn nhiều so với những gì bà đã tưởng tượng."

Lão bà nuốt khan, ánh mắt bà ta giờ đây chứa đầy sự hoảng loạn. Bà ta đã từng g·iết nhiều người, đã từng làm ra vô số chuyện tàn độc, nhưng chưa bao giờ, chưa một lần nào, bà ta cảm thấy bản thân đứng trước một người như thế này. Một người không chỉ không sợ hãi trước c·ái c·hết, mà còn có thể biến c·ái c·hết của người khác thành nỗi ám ảnh vĩnh viễn.

"Ngươi..." Bà ta lắp bắp, không thể thốt ra một câu hoàn chỉnh. Tia sáng hoảng sợ trong đôi mắt bà càng lúc càng rõ ràng. "Ngươi là ai...?"

Băng Tử Huyên không trả lời. Hắn chỉ im lặng, ánh mắt lạnh lùng và đầy nguy hiểm nhìn chằm chằm vào lão bà, như đang chờ đợi bước đi tiếp theo của bà ta, hoặc như đang thách thức bà ta thử làm điều gì đó.

Trong khoảnh khắc đó, lão bà bỗng nhận ra rằng, người đang nằm trước mặt bà không phải là một con mồi yếu đuối, dễ dàng bị điều khiển như những kẻ trước kia. Mà là một kẻ đáng sợ hơn nhiều. Một kẻ mà bà ta không thể dễ dàng đối phó.