Đêm đen buông xuống như một tấm màn tĩnh lặng phủ lên căn nhà gỗ cũ kỹ. Băng Tử Huyên vẫn nằm bất động trên chiếc giường gỗ lạnh lẽo, đôi mắt mở to, lơ đãng nhìn lên trần nhà. Ánh sáng từ ngọn đèn dầu nhỏ leo lét trên kệ gỗ ở góc phòng hắt lên những bóng đen lập lòe, càng làm cho không gian thêm phần u ám. Từ lúc bà lão kia cùng tên thầy bùa rời đi, căn phòng chìm vào im lặng, không còn tiếng người. Tất cả những gì còn lại là âm thanh lốp bốp nhỏ từ những con chuột chạy dọc trên cột gỗ trần nhà. Tiếng động nhẹ nhưng rõ ràng, mỗi lần chuột chạy qua lại như một lời cảnh báo về tình trạng bất lực của hắn.
Băng Tử Huyên khẽ cười cay đắng trong lòng. "Nếu mấy con chuột kia cắn ta... có lẽ cũng chỉ còn biết chịu đựng. Không thể làm gì khác." Thân thể hắn vẫn hoàn toàn bị t·ê l·iệt, không thể nhấc nổi dù chỉ một ngón tay. Cơn tê bại dường như đã ăn sâu vào xương tủy, khiến toàn thân hắn hoàn toàn bất động. Độc dược gây liệt này không hề tầm thường, nếu không có thuốc giải đặc trị, sợ rằng hắn sẽ phải đối mặt với cảnh bại liệt vĩnh viễn, không phải chỉ là tạm thời như hiện tại.
Trong hiểm cảnh, Băng Tử Huyên vẫn giữ được sự bình tĩnh. Đầu óc hắn không ngừng xoay chuyển, tìm mọi cách để thoát thân. Hắn biết rõ tình thế hiện tại chẳng mấy sáng sủa, nhưng cũng hiểu rằng sự hoảng loạn chỉ khiến bản thân thêm tuyệt vọng. Cách duy nhất để có thể kéo dài sự sống là lợi dụng tên thầy bùa tham tiền kia. Tuy nhiên, trong lòng Băng Tử Huyên không hề kỳ vọng nhiều vào gã. Hắn hiểu rằng một kẻ tham lam và mưu mô như tên thầy bùa, khi đã nhận được tiền, sẽ không dễ dàng tha cho hắn. Nếu gã có cơ hội, chắc chắn sẽ vắt kiệt mọi thứ từ hắn, sau đó mới tính đến chuyện lợi dụng hắn để hoàn thành nghi thức minh hôn kia.
"Vẫn là không thể dựa vào ai ngoài bản thân." Băng Tử Huyên nhắm mắt lại, cố gắng bình tĩnh suy nghĩ. Thời gian đang trôi qua, và c·hất đ·ộc vẫn không có dấu hiệu giảm đi. Hắn biết rằng mỗi phút trôi qua, cơ hội của hắn càng nhỏ đi. Dù đã tìm mọi cách để kéo dài thời gian, hy vọng c·hất đ·ộc sẽ dần yếu đi, nhưng cho đến giờ, cơ thể hắn vẫn hoàn toàn t·ê l·iệt.
Sự im lặng của đêm đen lại trở nên nặng nề hơn. Băng Tử Huyên cảm nhận rõ từng giây từng phút trôi qua, tựa như dòng cát chảy trong chiếc đồng hồ cát vô hình. Trong đầu, hắn vạch ra hàng loạt kế hoạch, nhưng tất cả đều mơ hồ và không chắc chắn. Chỉ có một điều rõ ràng: hắn không thể ngồi yên chờ c·hết. Dù cơ hội mong manh, hắn vẫn phải hành động.
Trong sự im lặng của đêm khuya, giọng Băng Tử Huyên vang lên đầy châm chọc và bực tức. "Lão bà kia, nếu đã nhốt ta như thế này thì chí ít cũng phải mang gì ăn tới đây chứ! Bỏ đói thế này, đúng thật là coi mạng mình như cỏ rác mà thôi..." Hắn chửi đổng thêm vài câu, âm thanh của hắn vọng khắp căn phòng tĩnh mịch. Nhưng ngay khi những lời cuối vừa dứt, một tiếng "két" nhẹ nhàng từ phía cánh cửa gỗ phát ra. Tiếng động nhỏ nhưng lại đột ngột giữa không gian im ắng, khiến Băng Tử Huyên theo phản xạ quay qua nhìn.
Hắn sững người lại khi nhận ra kẻ bước vào phòng không phải bà lão hay tên thầy bùa, mà là một cô bé nhỏ xíu, chỉ khoảng độ sáu tuổi. Đôi mắt to tròn ngây thơ, khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu, mái tóc ngắn lòa xòa ngang vai. Đứa bé ấy ngước nhìn vào căn phòng tối mịt, đôi mắt đảo qua lại như đang cố kiểm tra xem có ai khác ngoài hắn hay không.
Băng Tử Huyên khẽ cau mày. Một đứa trẻ? Hắn không dám chắc đây là trò đùa gì, nhưng cảnh giác vẫn hiện lên trong đầu. Cô bé khẽ rón rén bước vào, từng bước nhẹ nhàng như sợ phát ra bất kỳ âm thanh nào. Chiếc váy trắng mà cô bé mặc xòe nhẹ theo từng chuyển động, và ngay khi cả hai mắt chạm nhau, Băng Tử Huyên không thể đoán được mục đích của cô bé là gì.
Cô bé dừng lại trước cửa một lúc, rồi nhẹ nhàng khép lại cánh cửa gỗ phía sau, như thể cẩn thận không muốn ai nghe thấy. Tay nhỏ xíu của cô bé nắm lấy tay nắm cửa rồi nhẹ nhàng xoay. Mọi hành động đều tỉ mỉ và có chút khéo léo, không giống như một đứa trẻ bình thường.
Băng Tử Huyên cảm nhận sự căng thẳng lan tỏa trong cơ thể, nhưng hắn vẫn giữ im lặng, chỉ nhìn đứa trẻ tiến về phía mình. Cô bé bước nhẹ, đôi chân trần nhỏ xíu không phát ra tiếng động nào trên sàn nhà gỗ cũ kỹ. Dáng điệu rụt rè nhưng ánh mắt lại rất quyết đoán, như thể cô bé biết rõ mình đang làm gì. Hắn không dám chắc liệu đứa trẻ này có vai trò gì trong cái bẫy mà hắn đang sa vào, nhưng không thể lơ là được.
Cô bé chậm rãi tiến gần về phía Băng Tử Huyên, đôi mắt to tròn đầy ngây thơ nhưng lại mang theo một tia bí ẩn khó tả. Khi chỉ còn cách hắn vài bước, cô bé đưa ngón tay nhỏ xíu lên môi ra hiệu, miệng khẽ thì thầm, "Cẩn thận, bà biết đấy... Mọi người đang ngủ."
Lời nói của cô bé vang lên trong không gian im ắng, như một lời cảnh báo ngầm đầy đáng ngờ. Hắn không đáp, chỉ im lặng quan sát nhất cử nhất động của cô bé, vẫn giữ vẻ cảnh giác tột độ. Đối phương là một đứa trẻ, nhưng hắn thừa hiểu rằng trong tình thế này, không thể đánh giá mọi thứ qua vẻ ngoài ngây thơ. Nếu cô bé là người của lão bà kia, khả năng tin tưởng gần như là con số không.
Cô bé tiếp tục bước tới gần hơn, ánh mắt tò mò lướt qua người hắn, xem xét kỹ lưỡng tình trạng của hắn từ đầu đến chân. Đôi lông mày của cô bé nhíu nhẹ lại, như thể đang suy nghĩ điều gì đó phức tạp. Băng Tử Huyên vẫn không nói gì, hắn cố giữ cho hơi thở mình đều đặn và bình tĩnh. Dù bị t·ê l·iệt toàn thân, hắn vẫn còn khả năng suy nghĩ và phán đoán. Đợi thêm một chút nữa, hắn tự nhủ, trước khi ra bất kỳ hành động nào.
Rồi đột nhiên, cô bé lên tiếng, phá vỡ sự im lặng trong căn phòng nhỏ. "Anh biết không, thứ đang khiến anh không thể cử động không phải là thuốc hay độc dược gì đâu..." Giọng nói của cô bé nhẹ nhàng nhưng lại mang theo sự u ám khó tả. Cô bé cúi đầu, khẽ liếc mắt nhìn lên bức di ảnh treo trên tường, đôi mắt ánh lên một chút sợ hãi lẫn đau đớn. "Chính là linh hồn của chị ấy... Người trong di ảnh kia. Linh hồn của chị ấy đang ngồi đè lên anh đấy."
Những lời nói đó như một cơn gió lạnh quét qua tâm trí của Băng Tử Huyên. Hắn khẽ rùng mình, nhưng không phải vì sợ hãi, mà vì cảm giác không tin nổi vào tai mình. Linh hồn? Cô bé nói linh hồn đang đè lên hắn ư? Đúng là chuyện này quá hoang đường rồi.
Cô bé tiếp tục giải thích, giọng nói trở nên trầm đục hơn, "Chị ấy đã không còn là người nữa... Linh hồn của chị ấy đã bị tha hóa, biến thành thứ gì đó nửa người nửa quỷ, trông đáng sợ lắm... Và chính chị ấy là nguyên nhân khiến anh bị liệt đấy. Chị ấy không muốn anh thoát ra."
Băng Tử Huyên nghe thấy nhưng lòng đầy ngờ vực. "Linh hồn đè người"? Chuyện này nghe thật sự quá mức mê tín dị đoan, và không phù hợp với suy nghĩ logic của hắn. Cả đời hắn chưa bao giờ tin vào những thứ như ma quỷ, mà tin rằng mọi thứ đều có thể giải thích được bằng khoa học. Thậm chí, chính trong lúc này, hắn cũng đã nghĩ đến khả năng mình bị tiêm một loại thuốc gây liệt nào đó — có lẽ là "chấn" (tên của một loại c·hất đ·ộc trong y khoa) như hắn từng đọc qua, một loại thuốc có thể làm t·ê l·iệt toàn thân nhưng vẫn giữ ý thức.
Cô bé dường như nhận ra ngay lập tức sự hoài nghi trong ánh mắt của Băng Tử Huyên. Không chút chần chừ, cô bé với tay ra sau đầu hắn, tháo ra một lá bùa nhỏ mà trước đó Băng Tử Huyên hoàn toàn không hay biết đến. Hành động của cô bé quá nhanh, nhưng lại nhẹ nhàng, tinh tế như thể đã làm điều này vô số lần. Sau đó, cô bé cắn vào đầu ngón tay nhỏ nhắn, một giọt máu đỏ tươi trào ra, lấp lánh dưới ánh sáng mờ nhạt của căn phòng.
Khi giọt máu vừa rơi xuống, cô bé nhanh chóng chấm nhẹ ngón tay lên trán của Băng Tử Huyên, vẽ một chấm đỏ rõ rệt, lạnh lẽo nhưng thấm sâu vào da thịt hắn như một vệt lửa âm ỉ cháy. Hắn không thể nhúc nhích, chỉ có thể cảm nhận rõ ràng từng động tác của cô bé. Ánh mắt hắn dần mờ đi, hơi thở có chút chậm lại, nhưng thứ cảm giác đang chậm rãi bò dần lên tâm trí của hắn chính là sự bất an tột cùng.
Ngay khi giọt máu chạm vào trán hắn, mọi thứ xung quanh bỗng nhiên thay đổi, như thể một lớp màn vô hình bị xé toạc. Cảnh vật trước mắt Băng Tử Huyên trở nên rõ ràng hơn, nhưng cũng ám ảnh hơn nhiều. Hắn nhìn thấy một hình ảnh đáng sợ đến mức đạo tâm của hắn – vốn luôn vững chắc – phải chao đảo, run rẩy không thể kiểm soát.
Trước mặt hắn, không còn là căn phòng tối tăm với vài ngọn đèn yếu ớt nữa. Một bóng đen dị hình hiện rõ lên, mơ hồ nhưng lại vô cùng sắc nét. Đó là hình dáng của một thiếu nữ, chính là cô gái trong bức di ảnh. Nhưng cô ta đã biến dạng đến mức không còn nhận ra là con người. Khuôn mặt của cô gái trắng bệch, xanh xao như bị rút hết sức sống, đôi mắt trống rỗng, hốc hác, nhưng lại phát ra một ánh sáng đỏ quỷ dị, như thể bên trong không có tròng mắt mà chỉ là hai hố sâu rực lửa. Tóc cô ta dài và rối bời, những lọn tóc thô cứng đen tuyền xoắn lấy nhau như hàng ngàn con rắn nhỏ quấn quanh. Cả cơ thể cô uốn éo, vặn vẹo không tự nhiên, tứ chi dài ngoằng, mỏng manh như đang bị kéo dài bởi một lực vô hình nào đó. Thứ đó trôi lơ lửng ngay trên cơ thể của Băng Tử Huyên, đôi mắt đỏ rực nhìn thẳng vào hắn.
Vừa nhìn thấy hình ảnh này, Băng Tử Huyên cảm giác một luồng khí lạnh thấu xương từ sống lưng lan ra khắp cơ thể. Hắn rùng mình, trái tim như bị một bàn tay vô hình siết chặt. Dù trước nay hắn luôn tin vào lý trí và không dễ bị tác động bởi những điều mê tín, nhưng khoảnh khắc này, hắn không thể phủ nhận rằng thứ trước mắt hắn là một sự tồn tại quỷ dị không thể giải thích. Thứ bóng đen ma quái kia như nhận ra rằng Băng Tử Huyên đã nhìn thấy nó, và ngay lập tức, nó bắt đầu thay đổi. Cái miệng vặn vẹo trên khuôn mặt xám ngoét của nó từ từ mở ra, nở một nụ cười quỷ dị kéo dài đến tận mang tai, hàm răng trắng sắc bén như lưỡi dao hiện ra, cười một cách man dại và đáng sợ.
Thân hình méo mó của nó dần dần vươn dài ra, bóng đen như muốn xâm chiếm toàn bộ không gian quanh Băng Tử Huyên. Từng tiếng cười khàn khàn, rít rít phát ra từ họng nó, vọng khắp căn phòng tối tăm. Băng Tử Huyên có thể cảm nhận rõ ràng rằng thứ này không phải là con người nữa, mà là một sinh vật đã bị tha hóa, bị biến đổi thành quỷ hồn đầy tà ác. Mỗi nhịp đập của trái tim hắn như bị bóp nghẹt, đôi mắt hắn muốn nhắm lại để thoát khỏi cảnh tượng kinh dị này, nhưng không thể.
Hắn đang bị đè nặng bởi sự hiện diện của linh hồn đó — chính là thứ khiến hắn bị t·ê l·iệt toàn thân. Nhưng không phải là một sức mạnh vật lý, mà là một áp lực vô hình từ cõi âm, thứ mà hắn chưa từng tưởng tượng nổi. Một cảm giác bất lực tràn ngập, nhưng hắn biết mình không thể để nỗi sợ hãi chiếm lấy.
Cô bé đứng cạnh, gương mặt bình tĩnh đến kỳ lạ, như thể những điều đang diễn ra đều nằm trong dự tính của cô. Cô bé không hề sợ hãi trước sự hiện diện của quỷ hồn đó, mà chỉ đơn giản nhìn nó, như thể đã quen thuộc với cảnh tượng kinh dị này. "Anh thấy rồi phải không?" Cô bé khẽ nói, giọng điệu như nhẹ nhàng nhưng lại đầy ám ảnh. "Chị ấy không muốn anh rời đi. Chị ấy cần anh để hoàn thành minh hôn."
Cô bé cúi thấp đầu, đôi mắt to tròn đầy vẻ buồn bã nhưng kiên nhẫn. Sau khi chấm giọt máu lên trán Băng Tử Huyên và làm cho hắn thấy rõ sự thật kinh dị đang đè nặng lên hắn, cô bé bắt đầu kể, giọng đều đều nhưng u ám, giống như đang hồi tưởng lại một câu chuyện đã từng xảy ra quá nhiều lần.
"Anh biết không," cô bé khẽ nói, đôi mắt chớp nhẹ, "Trước anh... đã có 15 người từng nằm trên giường này, bị trói như anh, chờ đợi nghi thức minh hôn với chị ấy."
Băng Tử Huyên bất giác nhíu mày, dù cơ thể hắn vẫn còn đang t·ê l·iệt nhưng tâm trí vẫn nhạy bén lắng nghe từng lời nói của cô bé. Hắn không ngờ mình chỉ là người tiếp theo trong một chuỗi dài n·ạn n·hân.
"Có người thì c·hết vì sợ hãi," cô bé tiếp tục, giọng nhỏ dần như đang chìm trong hồi ức. "Có người bị nghẹt thở khi cố gắng vùng vẫy, có người bị tâm thần phát cuồng vì liên tục thấy ảo giác, tiếng cười của chị ấy quanh quẩn trong đầu họ cho đến khi họ tự đập đầu vào tường mà c·hết. Rồi có người khác bị hồn ma đó đè nặng, cho đến khi cơ thể họ không còn chịu nổi nữa, lục phủ ngũ tạng vỡ nát."
Băng Tử Huyên cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng khi nghe những cách c·hết ghê rợn đó. Hắn cố gắng giữ sự bình tĩnh nhưng không thể phủ nhận rằng nỗi sợ đang xâm chiếm lấy hắn từng chút một. Những kẻ trước đây đã không chịu nổi sự t·ra t·ấn tinh thần và thể xác, nhưng điều khiến hắn tò mò là tại sao hắn vẫn còn sống đến bây giờ. Có điều gì đó khác biệt.
"Nhưng anh thì khác," cô bé nhìn hắn, đôi mắt sâu thẳm như muốn nhìn thấu cả tâm hồn hắn. "Không giống họ, anh là người duy nhất còn sống cho đến giờ. Mọi thứ về anh đều... phù hợp."
"Phù hợp?" Băng Tử Huyên hỏi, giọng hắn khàn đi.
"Chị ấy thích anh," cô bé trả lời, ngắn gọn và đơn giản, nhưng lại khiến hắn không khỏi bàng hoàng. "Chị ấy ghét đàn ông. Từ khi chị ấy c·hết, bất kỳ người đàn ông nào đến gần đều bị chị ấy căm thù, t·ra t·ấn cho đến c·hết. Nhưng không hiểu sao, khi gặp anh, chị ấy lại thích. Chị ấy quấn lấy anh, không muốn rời. Anh là người đầu tiên mà chị ấy không g·iết ngay lập tức."
Băng Tử Huyên cau mày, không thể hiểu được lý do nào khiến một hồn ma, vốn dĩ căm ghét đàn ông, lại có tình cảm với hắn. Càng nghe cô bé nói, tâm trí hắn càng r·ối l·oạn. Những kẻ trước đây đều không qua khỏi vì sự hung tợn của hồn ma kia, nhưng hắn... lại được giữ lại. Có lẽ đây không phải là sự may mắn, mà là một trò chơi nguy hiểm mà hắn chỉ mới bắt đầu tham gia.
Cô bé ngồi xuống cạnh giường, đôi mắt nhìn xa xăm, tiếp tục kể: "Chị ấy tên là Lệ Hoa, khi còn sống mới chỉ 17 tuổi, trẻ trung, xinh đẹp, tài sắc đều vẹn toàn. Nhưng cuộc đời của chị ấy quá ngắn ngủi. Chị ấy bị ám hại trên đường về nhà sau một lễ hội. Người ta nói rằng chị ấy bị ghen ghét vì sắc đẹp, bị những kẻ ganh tị hãm hại rồi bỏ mặc đến c·hết. Lệ Hoa c·hết một cách oan uổng, linh hồn không thể siêu thoát."
Nghe đến đây, Băng Tử Huyên không khỏi thở dài. Một câu chuyện đầy bi thương, nhưng điều đó không thể thay đổi thực tế rằng Lệ Hoa giờ đây đã trở thành một hồn ma đầy oán hận, sẵn sàng hại người để thỏa mãn cơn phẫn nộ của mình.
"Chị ấy muốn có một người bầu bạn ở cõi âm," cô bé nói tiếp, "Nên bà lão kia mới bị thuê làm trung gian, tìm người thực hiện minh hôn. Mỗi người đàn ông đến đây đều là một ứng cử viên, nhưng không ai trong số họ phù hợp. Họ đều c·hết trước khi nghi thức có thể diễn ra."
Cô bé lắc đầu. "Bà ấy chỉ là người trung gian, không liên quan trực tiếp đến chị ấy. Bà ấy cũng chỉ làm công việc của mình vì lợi ích. Nhưng điều đó không thay đổi sự thật rằng bà ấy là kẻ đã bắt em về đây vì đôi mắt âm dương của em. Em có thể thấy và cảm nhận được những thứ mà người bình thường không thể."
Băng Tử Huyên chăm chú nhìn cô bé. Hắn không ngờ cô bé nhỏ tuổi này lại có một câu chuyện đau lòng như vậy. Bị b·ắt c·óc, bị lợi dụng chỉ vì khả năng đặc biệt của mình.
Cô bé thở dài, đôi mắt mờ đi trong giây lát trước khi quay lại nhìn Băng Tử Huyên. "Anh có thể là người duy nhất có thể sống sót qua nghi thức này, nhưng cũng có thể không. Chị ấy quấn lấy anh, nhưng điều đó không có nghĩa là chị ấy sẽ tha cho anh."
Sự im lặng bao trùm lấy căn phòng. Băng Tử Huyên hiểu rõ rằng tình thế của hắn chưa hề thay đổi. Dù hắn là người "phù hợp," nhưng điều đó chỉ có nghĩa rằng hắn là người cuối cùng trong danh sách dài những n·ạn n·hân.
"Nhưng... nếu anh muốn thoát ra khỏi nơi này cũng không phải là không có cách..."
Nghe cô bé ẩn ý, Băng Tử Huyên lập tức nheo mắt, trong lòng dấy lên một chút hi vọng lẫn cảnh giác. Hắn cố giấu sự nóng vội, nhưng trong tình cảnh này, hắn đành phải đánh liều. Dù sao thì, lựa chọn cũng chẳng còn nhiều. "Nói đi, đừng ấp úng nữa," giọng hắn khô khốc, nhưng đủ để lộ ra sự khẩn trương.
Cô bé mỉm cười, đôi môi khẽ cong lên, một nụ cười có vẻ bình tĩnh hơn cái vẻ ngoài trẻ con. "Chỉ cần anh đưa em theo, giúp em thoát ra khỏi đây, việc anh thoát thân sẽ không còn là vấn đề quá khó. Thậm chí, nếu anh đưa được em về nhà an toàn, phần thưởng dành cho anh cũng không phải là nhỏ... Nhưng có lẽ anh cũng không còn lựa chọn nào khác, phải không?"
Giọng nói của cô bé nhẹ nhàng như đang kể một câu chuyện bình thường, nhưng từng lời lại mang theo sự thâm trầm, như thể tất cả đã được tính toán kỹ lưỡng từ trước.
Băng Tử Huyên thoáng chần chừ, nhìn thẳng vào đôi mắt nhỏ ấy, sâu thẳm và đầy bí ẩn. Hắn biết rõ tình thế của mình, và cảm giác rằng cô bé này không đơn giản chỉ là một đứa trẻ. Càng nghe cô nói, hắn càng cảm thấy bất an. Nhưng có lẽ đúng như cô bé nói, hắn còn lựa chọn nào khác đâu?
"Có phải em đã đánh giá quá cao ta rồi không?" Hắn cười nhạt, ánh mắt lấp lánh vẻ châm biếm. "Ta chỉ là một nam sinh bình thường, lấy gì để đưa em thoát khỏi đây? Em không sợ rằng cả hai chúng ta sẽ c·hết giữa chốn hoang vu này, c·hết thảm dưới tay lão bà kia sao? Ta không biết em là ai, nhưng chẳng phải bà ta cũng không đối xử tệ với em ư? Sao lại muốn rời khỏi đây?"
Cô bé nhìn hắn, nụ cười trên môi càng rộng hơn. "Anh nghĩ bà ta không đối xử tệ với em, nhưng anh không hiểu đâu. Em chỉ là công cụ, một thứ cần thiết cho nghi lễ của bà ta. Một khi không còn cần em nữa, anh nghĩ em sẽ có kết cục tốt đẹp sao?"
Băng Tử Huyên im lặng, lời cô nói như một m·ũi d·ao xoáy vào sự thật mà hắn đã phần nào đoán ra nhưng không muốn tin. Cô bé này, dù nhỏ tuổi, nhưng chắc chắn không hề đơn giản. Hắn liếc nhìn cô thêm lần nữa, đôi mắt cô ánh lên sự quyết tâm, thậm chí còn có chút kiên định đáng ngạc nhiên.
"Vậy nếu ta đưa em ra khỏi đây, em sẽ làm gì để đảm bảo cả hai chúng ta sẽ sống sót?" Băng Tử Huyên hỏi, giọng điệu giờ đã thay đổi, không còn chỉ là sự mỉa mai hay thách thức. "Lão bà kia không dễ đối phó, và nếu em là kẻ duy nhất biết rõ đường ra vào, liệu em có đảm bảo không sẽ trở thành gánh nặng cho ta?"
Cô bé không trả lời ngay, mà tiến thêm một bước về phía hắn. Cô cúi đầu xuống, giọng nói nhỏ dần nhưng không kém phần quyết liệt. "Anh có thể coi em là gánh nặng, nhưng em là chìa khóa để thoát khỏi đây. Em đã sống ở đây cũng đã được một thời gian, biết rõ từng ngóc ngách và bí mật. Nếu anh muốn sống, hãy tin em, vì nếu không... kết cục của anh sẽ chẳng khác những kẻ trước anh đâu."
Lời nói của cô vang vọng trong căn phòng u ám, mang theo sự ám ảnh về những c·ái c·hết trước đây. Băng Tử Huyên cảm nhận rõ sự nguy hiểm từ mọi phía, nhưng cũng hiểu rằng cơ hội của hắn đã thu hẹp dần.
"Được," hắn thở dài, ánh mắt kiên định như đã ra quyết định. "Ta sẽ giúp em. Nhưng nhớ, nếu em dám phản bội ta, ta thà c·hết còn hơn để em thoát."
Cô bé không nói thêm gì nữa, chỉ mỉm cười, một nụ cười mang theo vẻ bí ẩn và hứa hẹn.