Mộng Sinh Giới

Chương 11: Minh hôn (2)



Chương 11: Minh hôn (2)

Tên thầy bùa bước chầm chậm tới gần, khuôn mặt già cỗi nhếch lên một nụ cười nhẹ, đầy vẻ giễu cợt. Ông ta nhìn Băng Tử Huyên, ánh mắt lộ rõ sự ngạo nghễ. "Tỉnh dậy rồi sao? Chuyện vừa rồi có lẽ cậu đã nghe hết. Nếu trách, chỉ có thể trách bản thân cậu vận số quá đen thôi. Đừng nghĩ là tôi thích thú với việc này. Ta cũng chỉ làm theo lệnh của gia chủ. Tiền trao cháo múc, ta chẳng có lựa chọn khác."

Băng Tử Huyên dù trong tình cảnh nguy hiểm, vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh. Đôi mắt sắc sảo của hắn quét qua khuôn mặt tên thầy bùa, rồi hắn từ tốn đáp: "Vậy thì, quy lại cũng chỉ vì tiền thôi, đúng không?" Hắn ngừng lại một chút, giọng điệu châm biếm vang lên trong không gian tĩnh mịch. "Nói đến tiền, tôi không thiếu. Nếu ông tha cho tôi lần này, số tiền gấp mười lần lão bà kia trả cũng không thành vấn đề."

Tên thầy bùa nhướng mày, một tia nghi hoặc lóe lên trong mắt. Ông ta lặng thinh trong giây lát, rõ ràng bị hấp dẫn bởi lời đề nghị. Nhưng chưa kịp nói gì, Băng Tử Huyên tiếp lời, giọng nói sâu lắng hơn: "Còn về nghề của ông, loại nghề liên quan đến tâm linh, theo tôi biết, mỗi lần làm tổn thọ không ít đâu."

Lời nói của Băng Tử Huyên làm sắc mặt tên thầy bùa lập tức đổi màu. Ông ta không ngờ một kẻ trẻ tuổi như hắn lại có thể hiểu thấu những điều sâu kín trong nghề này. Quả thực, mỗi lần dùng pháp thuật, bản thân ông ta cũng cảm nhận được sức khỏe giảm sút, nhưng những kẻ thuê ông luôn phủ nhận điều này. Giờ nghe Băng Tử Huyên nói ra, ông không khỏi có phần dao động.

"Ngươi biết nhiều nhỉ..." Tên thầy bùa lẩm bẩm, ánh mắt lóe lên vẻ cân nhắc. Hắn bước chậm lại, không tiến thêm một bước nào về phía Băng Tử Huyên nữa.

Băng Tử Huyên nhận ra sự do dự trong đôi mắt đối phương, hắn tiếp tục đẩy mạnh: "Tiền, danh vọng, sức khỏe, ta có thể cho ông tất cả. Còn nếu ông tiếp tục, không những chẳng nhận được gì, mà còn tổn thọ. Suy nghĩ đi, lựa chọn là của ông."

Tên thầy bùa im lặng, bàn tay cầm bát máu hơi siết lại, đôi mắt nheo nheo như đang đấu tranh nội tâm.

Tên thầy bùa nghe Băng Tử Huyên nói, sắc mặt không khỏi có chút hoài nghi. "Cậu nói thật chứ... Nhưng một học sinh như cậu, làm sao có được số tiền lớn như vậy? Cậu có thứ gì để làm tin không?" Giọng hắn mang theo chút cảnh giác, đôi mắt ánh lên vẻ dò xét khi nhìn chằm chằm vào Băng Tử Huyên, như muốn thăm dò mọi biểu hiện trên khuôn mặt hắn.

Băng Tử Huyên, dù toàn thân vẫn bị t·ê l·iệt, không thể nhúc nhích, lại nở một nụ cười nhẹ, điềm tĩnh đối đáp. "Phiền ông lấy giúp tôi điện thoại trên bàn gỗ chỗ kia..." Giọng hắn trầm ấm, tự tin, không chút nao núng.

Ánh mắt tên thầy bùa liếc về phía chiếc bàn gỗ cũ kỹ bên góc phòng, nơi mà Băng Tử Huyên vừa nhắc đến. Sau một thoáng chần chừ, hắn bước tới, ánh mắt vẫn không rời khỏi Băng Tử Huyên. Ông ta cẩn trọng với mỗi bước đi, không quên để phòng mọi khả năng. Nhưng bản tính tham lam và những lời hứa hẹn của Băng Tử Huyên khiến hắn không thể cưỡng lại được sự tò mò.



Khi tên thầy bùa cầm lấy chiếc điện thoại từ trên bàn, đôi mắt ông ta vẫn không ngừng nhìn về phía Băng Tử Huyên, chờ đợi hành động tiếp theo từ phía cậu thanh niên đầy bí ẩn này.

Băng Tử Huyên nhắm mắt lại một chút, thở ra nhẹ nhàng để kiểm soát cảm giác đau đớn đang bao trùm cơ thể, sau đó, giọng nói của hắn vang lên, trầm ổn nhưng chứa đầy sự cẩn trọng.

“Mật khẩu là... 1046.”

Tên thầy bùa nhìn vào màn hình điện thoại, chậm rãi gõ từng con số theo đúng những gì Băng Tử Huyên vừa nói. Sau khi nhấn vào số cuối cùng, điện thoại vang lên tiếng "tít" màn hình sáng lên, báo hiệu đã được mở khóa. Ánh sáng từ chiếc điện thoại hắt lên khuôn mặt nghi hoặc của ông ta.

"Giờ thì, ông hãy vào biểu tượng màu xanh kia, hình tam giác ngược," Băng Tử Huyên tiếp tục, đôi mắt lướt qua thầy bùa với sự bình thản lạnh lùng.

Tên thầy bùa làm theo chỉ dẫn. Khi ứng dụng đó mở lên, ông ta cau mày, vì trước mắt hiện ra một giao diện đầy những ký tự tiếng Anh, những dòng mã lệnh phức tạp lấp đầy màn hình. Ở giữa là những ký tự kỳ lạ, như một loại bảng điều khiển chưa bao giờ ông ta nhìn thấy trước đây.

"Đây là cái gì?" Thầy bùa nhướng mày, giọng pha lẫn tò mò và hoang mang. Những thông tin trên màn hình khó hiểu và phức tạp, một thứ hoàn toàn xa lạ với người sống dựa vào tâm linh như ông ta.

"Chuyện này ông cũng không cần phải biết...!" Băng Tử Huyên nhẹ giọng, nhưng đầy sự quyết đoán, ánh mắt sắc lạnh không rời khỏi thầy bùa.

Tên thầy bùa lưỡng lự trong giây lát, nhưng sự tò mò và ham muốn về số tiền lớn đã làm ông ta không thể dừng lại. Theo lời chỉ dẫn của Băng Tử Huyên, ông ta nhấp vào một tài khoản ẩn mà trước đó không hề để ý đến. Màn hình hiện lên giao diện lạ mắt, với một dòng mã phức tạp, kỳ lạ mà ông ta chưa từng thấy bao giờ.



"Giờ thì nhập số tiền tương ứng vào," Băng Tử Huyên nói tiếp, giọng đều đặn nhưng có chút áp lực, "rồi mang điện thoại qua đây để tôi ghi âm giọng nói của mình."

Tên thầy bùa làm theo, nhập vào số tiền lớn đến mức mà ngay cả ông cũng không dám tin vào mắt mình. Sau đó, ông ta tiến lại gần Băng Tử Huyên, đưa điện thoại cho hắn.

Băng Tử Huyên liếc nhìn điện thoại, rồi nhẹ nhàng nói, giọng nói của hắn trầm đục, từng từ phát ra như những mật mã bí ẩn:

"Delta 469... Bravo X-ray 072... Echo Kilo Lima... Sierra 152..."

Những mật mã kỳ quái không theo một quy tắc nào, dài đến mức tên thầy bùa kia có cố gắng nhớ cũng không thể. Đôi mắt của ông ta càng lúc càng đăm chiêu khi nghe những chuỗi mã lộn xộn ấy. Hắn tiếp tục nói mà không dừng lại, đoạn mã càng dài, càng khiến không khí trong căn phòng trở nên ngột ngạt hơn.

Khi Băng Tử Huyên kết thúc đoạn ghi âm, hắn nhướng mắt nhìn thầy bùa, ánh mắt đầy toan tính. Ông ta không thể không nhận ra rằng, Băng Tử Huyên hoàn toàn không phải là kẻ tầm thường.

Khi đoạn ghi âm đã được gửi đi, Băng Tử Huyên nhẹ nhàng nói, "Giờ thì nhập địa chỉ vào, nơi mà người của tôi sẽ đưa tiền cho ông."

Tên thầy bùa thoáng khựng lại, nét mặt lập tức nhăn lại, lộ rõ vẻ nghi ngờ. "Địa chỉ?" ông ta gằn giọng, "Cậu muốn tôi đưa ra địa điểm để rồi gọi người đến cứu sao? Cậu nghĩ ta là con nít dễ bị lừa sao!"

Đôi mắt ông ta quét vội về phía Băng Tử Huyên, sự cảnh giác bỗng tràn ngập trong ánh nhìn. Ông ta ngay lập tức cầm chặt điện thoại của Băng Tử Huyên, kiểm tra xem có ứng dụng định vị nào đang được bật hay không. Những ngón tay ông ta lướt qua từng ứng dụng, đôi mắt dò xét kỹ lưỡng, vẻ mặt căng thẳng như dây đàn.

Nhưng sau một hồi tìm kiếm, ông ta không phát hiện được bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy định vị đang hoạt động. Điện thoại của Băng Tử Huyên vẫn hoàn toàn bình thường, không có gì khả nghi. Thầy bùa thở phào một hơi, cảm giác căng thẳng trong lòng giảm đi đôi chút. Ông ta quay lại nhìn Băng Tử Huyên, đôi mắt vẫn đầy sự nghi hoặc, nhưng tạm thời không có lý do gì để từ chối.

"Tốt hơn là cậu đừng nên dỡ trò gì ra với tôi," ông ta nói, giọng vẫn mang chút nghi ngờ nhưng giờ đã dịu xuống.



Băng Tử Huyên nhếch môi cười nhẹ, ánh mắt bình thản nhưng ẩn chứa sự sắc bén. "Nếu tôi muốn gọi người đến, thì ông nghĩ mình có thời gian đứng đây mà kiểm tra điện thoại à?"

Băng Tử Huyên liếc nhìn tên thầy bùa, ánh mắt sắc bén nhưng giọng điệu lại trầm hẳn, như thể hắn đang dò xét. “Ông có thể nói cho tôi biết, nơi này cách chỗ tôi ở bao xa không?”

Tên thầy bùa nghe thấy vậy, nhíu mày suy nghĩ một lúc. Có vẻ như ông ta không muốn nói, nhưng lại nghĩ rằng trong tình trạng t·ê l·iệt như hiện tại, Băng Tử Huyên chẳng thể làm gì được. Với ý nghĩ đó, hắn thở dài rồi miễn cưỡng đáp, "Cậu muốn biết thì ta cũng không giấu làm gì. Nơi này cách nhà cậu ít nhất là hơn 700 km. Cậu đang ở một nơi hoang vu, đồi núi, xa xôi đến mức không ai ngờ tới. Nếu không có việc này, chắc cậu sẽ chẳng bao giờ đặt chân đến đây."

Ánh mắt ông ta dần trở nên u ám hơn khi tiếp tục, "Nhưng đừng lo. Khi ta nhận được số tiền cậu hứa, ta sẽ giữ lời, thả cậu ra an toàn.''

Băng Tử Huyên nằm đó, mắt khép hờ, nhưng tâm trí lại xoáy sâu vào từng suy nghĩ. Đứa trẻ kia đã nói sai địa điểm với hắn, rõ ràng là cố ý. 700 km cách nhà hắn—một khoảng cách quá lớn, lại còn ở nơi hoang vu, đồi núi, nơi không ai ngờ tới. Hắn bắt đầu ghép nối mọi sự kiện. Chuyện ngất đi không phải là tình cờ, chắc chắn đám người này đã ám hại hắn từ trước, chỉ là hắn không nhận ra bản thân đã rơi vào bẫy từ khi nào.

Đang suy nghĩ miên man, tiếng bước chân vang lên từ xa. Băng Tử Huyên nhanh chóng cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, mắt vẫn nhắm như đang mê man. Tên thầy bùa kia liền giấu vội điện thoại vào người, vẻ cảnh giác. Người đến không ai khác chính là bà lão, trên mặt hiện rõ sự không vui khi thấy tên thầy bùa vẫn cầm bát máu trên tay. Sắc mặt bà nhăn lại, lộ vẻ khó chịu.

Chưa để bà ta lên tiếng, tên thầy bùa đã vội bấm bấm ngón tay, miệng lẩm bẩm một vài câu rồi nói: "Ta vừa tính lại, hôm nay không hợp. Phải hoãn thêm một ngày nữa, làm lễ vào ngày mai mới tốt."

Bà lão nghe vậy, dù vẻ mặt không hài lòng nhưng vẫn miễn cưỡng gật đầu. Bà ta liếc nhìn Băng Tử Huyên, ánh mắt lạnh lùng và chằm chằm, như đang dò xét từng cử động nhỏ của hắn. Băng Tử Huyên cố gắng giữ nhịp thở đều, không dám cử động, cả cơ thể hắn căng thẳng dưới lớp vỏ của sự bất động. Mọi thứ xung quanh như dừng lại, chỉ còn lại sự im lặng đầy nguy hiểm len lỏi trong căn phòng ngập tràn sắc đỏ.

Bà lão kia quay sang tên thầy bùa, nở một nụ cười mờ ám, rồi cúi đầu cung kính: "Mời thầy ra ngoài nghỉ ngơi. Mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ lệnh thầy ngày mai." Lão bà nói với giọng kính cẩn nhưng có chút thấp thỏm, vẻ như không muốn làm phật lòng người thầy bùa.

Tên thầy bùa khẽ gật đầu, ánh mắt thoáng đắc ý, rồi bước chậm rãi ra khỏi căn phòng. Trong đầu hắn, những suy nghĩ tham lam bắt đầu len lỏi. "Nếu số tiền này là thật, ta tuyệt đối không thể bỏ qua món hời lớn như vậy. Nhưng mà... có khi tên nhóc này còn nhiều hơn thế nữa." Hắn tự cười thầm. Hắn không có ý định thả Băng Tử Huyên dù nhận được tiền. "Lấy hết tiền của hắn, rồi ép hắn khai ra thêm, chắc chắn còn giấu vài mánh lớn. Sau đó vẫn có thể hoàn tất minh hôn cho cháu gái lão bà kia, cũng chẳng muộn."

Ý nghĩ đen tối đó khiến bước chân hắn trở nên chậm rãi, nhưng nụ cười trên môi lại càng rộng hơn. Đúng như tính cách của một kẻ lợi dụng cơ hội, tham lam không đáy. Khi bước ra khỏi căn phòng, hắn quay đầu lại liếc Băng Tử Huyên, vẻ mặt ẩn chứa sự lạnh lẽo, rồi tiếp tục cười khẩy, bước qua ngưỡng cửa với lòng đầy mưu tính.