Mộng Sinh Giới

Chương 10: Minh hôn



Chương 10: Minh hôn

Băng Tử Huyên nằm bất động trong cơn hôn mê, từng hơi thở trở nên nặng nhọc và chậm rãi. Mặc dù bị bao phủ bởi bóng tối của tiềm thức, hắn vẫn thoáng nghe thấy những âm thanh xa xăm vọng lại từ bên ngoài. Tiếng trò chuyện nhỏ dần lớn lên, rì rầm như một cơn gió độc, bao quanh hắn là sắc đỏ ma mị, lan tỏa khắp căn phòng.

Không gian xung quanh phủ kín trong một màu đỏ kỳ quái. Rèm vải đỏ lơ lửng trên trần nhà như những bóng ma lặng lẽ di chuyển, uốn lượn trong không khí. Đèn dầu lập lòe chiếu ra ánh sáng yếu ớt, phản chiếu lên tường những biểu tượng kỳ lạ, tạo nên một bầu không khí âm u và đáng sợ. Chính giữa căn phòng là một bàn thờ với bức ảnh chân dung của một cô gái trẻ, nhìn chằm chằm vào khoảng không vô hồn. Bát nhang cháy dở tỏa ra những làn khói mỏng, càng làm cho căn phòng thêm phần u ám.

Tiếng nói rì rầm lọt vào tai hắn, giọng bà lão kia cất lên với âm điệu trầm đục, không còn chút gì là thiện cảm như khi trước. Bà ta đang nói chuyện với một người đàn ông trung tuổi, giọng ông ta đều đều, đầy uy quyền, nhưng cũng lộ rõ sự nguy hiểm.

"Ngày tháng năm sinh của hắn trùng khớp hoàn hảo với cháu gái bà," người đàn ông nói. "Thằng nhóc này đúng là hợp với con bé trong mọi mặt. Sinh thần bát tự của nó quá hợp để tiến hành minh hôn."

Băng Tử Huyên khẽ run rẩy, dù đang trong trạng thái mê man, ý thức hắn vẫn chấn động mạnh. Minh hôn! Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân lại rơi vào một nghi thức đáng sợ như vậy — nghi lễ kết hôn giữa người sống và n·gười đ·ã k·huất.

Người đàn ông tiếp tục, giọng càng lúc càng trầm đục, dứt khoát. "Bức ảnh trên bàn thờ là cháu gái của bà. Đứa bé này không thể ra đi trong yên bình, cần một người để tác hợp. Và thằng nhóc này," ông ta chỉ vào Băng Tử Huyên, "hoàn toàn phù hợp. Chỉ cần một tiếng nữa, khi giờ lành đến, ta sẽ làm phép, tác hợp sinh mệnh của hắn với con bé. Sau nghi lễ, hắn sẽ thuộc về cô ấy, sống c·hết không rời."

Bà lão cười khẩy, đôi mắt híp lại đầy mưu toan. "Ta đã tìm kiếm bao lâu nay, cuối cùng cũng có được kẻ thích hợp. Chỉ cần xong nghi thức này, linh hồn con bé sẽ được an ủi... còn hắn, chỉ là một con rối mà thôi."

Trong cơn mê man, Băng Tử Huyên cảm nhận được mọi thứ. Suy nghĩ của hắn dù r·ối l·oạn nhưng vẫn còn chút tỉnh táo. Hắn muốn vùng dậy, muốn thoát khỏi cảnh này, nhưng cơ thể dường như không còn chịu sự kiểm soát của hắn. Tâm trí hắn như bị giam cầm trong một cái lồng vô hình.



Người đàn ông trung tuổi lại lên tiếng, giọng điệu có phần nghi hoặc: "Tuy nhiên... Tử vi của thằng nhóc này có điều không bình thường. Sinh thần bát tự của hắn rất mạnh, có lẽ còn ẩn chứa sức mạnh lớn hơn chúng ta nghĩ. Một kẻ có mệnh cách thế này không thể là người thường được."

Bà lão cau mày, nửa tin nửa ngờ, nhưng rồi lại cười nhạt: "Cho dù có bí mật lớn đến đâu, hắn vẫn không thoát khỏi nghi thức này. Một khi nghi lễ hoàn thành, sinh mệnh của hắn sẽ thuộc về cháu gái ta. Sống cùng, c·hết cũng không thể tách rời."

Tiếng cười của bà lão vang lên khắp không gian, lạnh lẽo đến rợn người. Trong cơn hôn mê, Băng Tử Huyên cảm nhận được tất cả, từ lời nói, ánh nhìn đến cả sự sắp đặt tỉ mỉ của nghi thức. Trái tim hắn đập mạnh, nhưng cơ thể thì bất lực, không thể nhúc nhích dù chỉ một chút.

"Giờ lành sắp đến rồi," giọng người đàn ông nhắc nhở, "Chúng ta phải chuẩn bị kỹ lưỡng."

Bà lão gật đầu, ánh mắt sáng lên đầy toan tính. "Không lâu nữa, mọi thứ sẽ diễn ra suôn sẻ."

Trong bóng tối đầy rùng rợn, Băng Tử Huyên vẫn cảm nhận rõ ràng từng câu nói đáng sợ kia. Hắn biết rằng nếu không thoát khỏi đây, tương lai của hắn sẽ hoàn toàn bị kiểm soát bởi một c·ái c·hết. Số phận hắn sẽ bị trói buộc vào linh hồn của một n·gười đ·ã k·huất — một cuộc đời bị c·hôn v·ùi trong bóng tối của nghi thức minh hôn đáng sợ này.

Trong căn phòng đỏ ngầu, người đàn ông trung niên ngồi trước bàn thờ, ánh mắt đầy toan tính, hai ngón tay khẽ bấm vào nhau liên tục như đang tính toán điều gì đó sâu xa. Hắn miệng lẩm bẩm, những âm tiết của ngôn ngữ cổ xưa vang lên rời rạc nhưng mang sức nặng đầy bí ẩn.

"Thiên can, địa chi, ngũ hành... Hỏa khắc Kim, mệnh cách này vốn dĩ thuộc dương mệnh, nhưng lại bị âm mệnh áp đảo..." ông ta lẩm nhẩm bằng giọng điệu trầm đục, đôi mắt sáng rực lóe lên sự toan tính. "Canh Thìn... Nhâm Ngọ... Giáp Dần... Giờ sinh vào giờ Tý, tướng mệnh mạnh mẽ... sinh thần bát tự của hắn hoàn hảo để kết hợp với âm khí của con bé..."



Ông ta ngừng lại trong một khoảnh khắc, đôi lông mày nhíu chặt, tỏ vẻ nghi hoặc. Một cảm giác lạ lùng chợt xuất hiện trong lòng ông ta, một sự bất thường mà ông không thể lý giải, dù đã bấm tay tính toán hàng trăm lần. Dù bát tự của Băng Tử Huyên hợp đến hoàn hảo cho nghi thức, nhưng vẫn có điều gì đó không khớp, một điểm mờ mịt mà ngay cả thuật bói toán của ông cũng không thể nhìn thấu.

"Lạ thật... Mệnh cách này mạnh hơn dự kiến. Có lẽ..." ông ta dừng lại, ánh mắt thoáng qua một tia ngờ vực. Nhưng ông không thể xác định chính xác điều bất thường là gì. "Không thể có sai sót được, dù sao cũng đã chuẩn bị rất kỹ."

Ông ta quay sang bà lão đứng bên cạnh, giọng nói cứng rắn và không khoan nhượng, pha chút bí hiểm: "Bà đi lấy 'huyết châu' của cháu gái bà đi. Thứ đó rất quan trọng để hoàn thành nghi lễ này."

Bà lão ngay lập tức mỉm cười, nụ cười đắc ý với đôi mắt híp lại thành một đường thẳng. Bà biết "huyết châu" mà người đàn ông nói đến chính là bát máu â·m đ·ạo của cháu gái bà, được lấy trong ngày trước khi cô ấy q·ua đ·ời. Thứ máu đầy âm tính ấy sẽ giúp liên kết linh hồn Băng Tử Huyên với linh hồn cháu gái bà, khóa chặt định mệnh của hắn. Bà lão không chần chừ, gật đầu vâng lệnh rồi vội vã bước đi với vẻ mặt vui mừng đầy háo hức.

Căn phòng trở nên yên tĩnh đến rợn người. Người đàn ông ngồi trước bàn thờ lại tiếp tục lẩm nhẩm những câu thần chú bằng âm tiết cổ xưa, từng lời một thấm đẫm sự ma mị và đen tối. Khói nhang vẫn phảng phất trong không trung, hòa lẫn với ánh sáng yếu ớt từ những ngọn đèn dầu, tạo nên một khung cảnh đầy c·hết chóc.

Ở phía bên kia căn phòng, Băng Tử Huyên từ từ mở mắt. Ý thức của hắn dần trở lại, nhưng cơ thể hắn thì hoàn toàn không còn chút sức lực nào. Toàn thân t·ê l·iệt, từ đầu ngón tay đến chân, không một cơ bắp nào có thể cử động. Hắn nhanh chóng nhận ra rằng mình đã bị đưa vào một trạng thái gần như bất động, chỉ có thể cảm nhận và nhìn, nhưng hoàn toàn không thể phản kháng.

Ánh mắt hắn quét qua căn phòng. Bên cạnh hắn là một hình nhân giấy, khuôn mặt trắng bệch được vẽ lên một nụ cười quái dị, giống hệt một con rối đang chờ lệnh để thực hiện điều gì đó khủng kh·iếp. Hình nhân giấy này có vẻ như là một phần của nghi lễ, chỉ chờ đợi khoảnh khắc thích hợp để hành động.

Băng Tử Huyên nhìn lên phía bức ảnh trên bàn thờ — cô gái trẻ với ánh mắt vô hồn, đang nhìn thẳng vào hắn từ cõi c·hết. Mọi thứ rõ ràng hơn bao giờ hết. Bọn họ đang định thực hiện nghi thức minh hôn — một nghi lễ kết hôn với n·gười đ·ã k·huất. Và cô gái kia, chính là linh hồn mà hắn sắp bị trói buộc.



Dù toàn thân bất động, nhưng tâm trí hắn vẫn không ngừng hoạt động. Hắn phải tìm cách thoát ra khỏi tình cảnh này. Mặc dù đã bị trói buộc bởi c·hất đ·ộc hay thuốc mê gì đó, nhưng hắn biết, chỉ cần một chút sơ hở của bọn chúng, hắn có thể lật ngược tình thế.

Băng Tử Huyên nhìn quanh, cố gắng tìm kiếm manh mối. Sự tĩnh lặng trong phòng khiến hắn có thời gian suy tính. Mặc dù ông thầy bùa kia rất tinh vi, nhưng có lẽ còn một điều mà hắn chưa lường trước được. Hắn tự nhủ rằng chỉ cần bình tĩnh và chờ đợi cơ hội, sẽ có cách thoát khỏi lễ nghi đáng sợ này. Tâm trí của hắn bắt đầu dồn vào từng chi tiết, từng ngóc ngách trong căn phòng, tìm kiếm bất kỳ cơ hội nào để lật ngược tình thế.

Bà lão rời đi trong chốc lát rồi nhanh chóng quay trở lại, trên tay bà ta là một bát máu sẫm màu, đặc quánh. Bà ta đưa nó cho tên thầy bùa với nụ cười méo mó, đôi mắt khẽ híp lại như thể đắc ý với những gì sắp diễn ra. Bát máu â·m đ·ạo, thứ mà bà ta đã cất giữ từ lúc cháu gái bà còn sống, giờ trở thành vật liệu chính cho nghi thức tà ác này.

Tên thầy bùa, một gã trung niên với gương mặt lạnh lùng và toan tính, nhận lấy bát máu. Hắn liếc nhìn nó một thoáng, đôi mắt lóe lên tia hài lòng. Bàn tay hắn cẩn thận nâng bát máu lên như thể đang nâng một bảo vật quý giá. Hắn khẽ gật đầu, miệng lẩm nhẩm vài câu gì đó nghe rợn người bằng thứ tiếng cổ xưa, rồi nhìn bà lão và nói: "Bà, mau chuẩn bị những thứ cần thiết khác. Thời gian không còn nhiều, chỉ còn chưa đến một tiếng nữa."

Bà lão nghe vậy, gật đầu lia lịa rồi vội vàng rời khỏi căn phòng, dáng điệu có phần háo hức như đang mong chờ sự hoàn tất của nghi thức.

Trong lúc đó, tên thầy bùa bắt đầu tiến về phía Băng Tử Huyên. Tiếng bước chân của hắn vang lên đều đặn, từng tiếng gót giày gõ xuống nền đất vang vọng, mỗi bước lại gần như càng đẩy Băng Tử Huyên vào tuyệt vọng.

Ánh mắt Băng Tử Huyên không ngừng dõi theo tên thầy bùa, hơi thở dồn dập nhưng cơ thể hắn vẫn nằm bất động. Hắn cố gắng vận dụng hết khả năng của mình để tìm cách phá giải loại c·hất đ·ộc đang t·ê l·iệt cơ thể mình. Chất độc này khiến hắn không thể nhúc nhích, nhưng não bộ vẫn còn hoạt động mạnh mẽ. Từng phương pháp thoát hiểm mà hắn từng học qua đều hiện lên trong đầu, hắn phải tìm cách kích hoạt hệ thần kinh, để cơ thể có thể phản ứng dù chỉ là một chút.

"Một c·hất đ·ộc gây t·ê l·iệt toàn thân… nhưng chỉ là tạm thời. Cơ thể vẫn còn có thể phản ứng... chỉ cần kích thích được một điểm nào đó..." Hắn thầm nhủ. Trong đầu hắn chạy qua hàng loạt giả thuyết, từ việc cắn lưỡi tạo ra phản xạ đau để kích thích hệ thần kinh, đến việc cố gắng thở sâu và giữ hơi thở thật lâu để ép hệ tuần hoàn làm việc mạnh hơn. Nhưng tất cả dường như đều bất khả thi trong tình trạng hiện tại.

Tiếng bước chân của tên thầy bùa lại càng gần, hắn chỉ còn cách Băng Tử Huyên vài bước chân. Mùi tanh của bát máu trong tay hắn bắt đầu tràn vào không khí, nồng nặc và khó chịu, như một lời báo trước về điều khủng kh·iếp sắp xảy ra. Băng Tử Huyên biết rằng nếu để nghi lễ này hoàn thành, hắn sẽ không còn cơ hội nào nữa.

Cơ thể hắn run rẩy nhẹ, nhưng chưa đủ để có thể phản kháng. Hắn cố gắng dùng hết sức lực còn lại, dồn toàn bộ ý chí vào đôi tay tê cứng của mình. Chỉ cần một cử động nhỏ, một chút động lực... Nhưng thời gian đang không đứng về phía hắn.

Tên thầy bùa lúc này đã đứng ngay cạnh Băng Tử Huyên. Hắn cúi xuống, đôi mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào Băng Tử Huyên như kẻ săn mồi nhìn con mồi đang nằm gọn trong tầm tay.